Không Hẹn Mà Đến - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Không Hẹn Mà Đến


Chương 2


Lúc này vừa đến giờ ăn, trong quán đông nghịt người, hơi nóng toả ra khắp nơi, cánh cửa như đang ngăn cách hai mùa đông hạ. Vừa vào cửa, mắt kính Cao Tuấn liền bị hơi nóng làm mờ đi, anh đành phải tháo xuống cầm trên tay, nói với người phục vụ đang tiếp đón: “Đi hai người, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến tận góc quán mới tìm được bàn trống, Cao Tuấn giúp Nguyễn Chân Chân kéo ghế ra, để cô ngồi xuống trước, sau đó cởi áo khoác ngồi xuống đối diện. “Vụ kiện của cô, nếu không trả tiền, tôi thực sự không thể nhận, công ty luật không chỉ có mình tôi lập ra, làm gì cũng phải chú ý quy tắc. Việc tôi có thể làm là giúp cô xem xét hồ sơ, đưa ra lời khuyên, được chứ?”

Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Được.”

Quán này chỉ là quán ăn bình dân, thực đơn cùng với hình ảnh món ăn đều được dán trên bức tường đối diện cửa, giá cả ghi rõ ràng, nhìn phát biết ngay. Cao Tuấn ngước mắt nhìn lướt qua, hỏi ý kiến Nguyễn Chân Chân, tùy tiện gọi hai món ăn nhẹ, cuối cùng gọi một bát cháo cho mình, chủ động giải thích: “Tôi mới làm phẫu thuật, dạ dày không tốt lắm, chỉ có thể ăn chút cháo loãng.”

Lúc này Nguyễn Chân Chân mới hiểu vì sao anh lại gầy như vậy, vội đáp lại: “Gần đây thời tiết lạnh, dạ dày không tốt càng nên chú ý đến việc ăn uống.”

Cao Tuấn gật gật đầu, nhàn nhạt hỏi cô: “Có mấy chủ nợ khởi tố cô? Số tiền là bao nhiêu?”

“Ba.” Nguyễn Chân Chân trả lời, “Hai doanh nghiệp, một người, tổng số tiền đã vay là 14 triệu.”

Cao Tuấn bất giác cau mày: “Còn có người sao?”

“Có.” Nguyễn Chân Chân gật đầu, “Là anh em tốt của Hứa Du Ninh, trong tay anh ta có giấy nợ 1 triệu.”

“Nhưng hành vi này không phải điều một anh em tốt có thể làm ra.” Cao Tuấn lơ đãng mỉm cười, lại hỏi, “Anh ta tên gì?”

“Vưu Cương.” Cô đáp.

Vưu Cương là người duy nhất trong vòng bạn bè của Hứa Du Ninh có quan hệ vay mượn với anh, cũng là người thề thốt rằng Hứa Du Ninh có sổ kế toán. Anh ta nói có lần đến văn phòng tìm Hứa Du Ninh, đã tận mắt thấy một quyển sổ cái da đen, bên trong còn có giấy nợ hàng chục triệu tệ mà người khác viết cho Hứa Du Ninh. Cũng vì chuyện này, anh ta đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho Hứa Du Ninh vay, muốn nhân cơ hội hưởng chút lợi, nhưng không ngờ lại mất cả chì lẫn chài.

Bảy ngày sau khi Hứa Du Ninh chết, anh ta cầm giấy nợ ra trước mặt Nguyễn Chân Chân, mặt mày đau khổ nói: “Chị dâu, lúc này quả thực không nên đòi tiền chị, nhưng em thật sự không còn cách khác, số tiền này là toàn bộ gia tài của em, nếu không lấy lại được, vợ em sẽ ly hôn với em.”

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Chân Chân biết Hứa Du Ninh mắc một khoản nợ lớn bên ngoài.

Sau khi kết hôn, Hứa Du Ninh quản lý tài chính trong nhà, mọi việc đều không phiền cô bận tâm, Nguyễn Chân Chân luôn cho rằng anh sẽ quản lý tài chính tốt, mãi đến sau khi anh chết, cô mới phát hiện thì ra mọi tài khoản đều trống rỗng, toàn bộ tài sản trong nhà, ngoại trừ căn nhà vừa trả hết nợ, chỉ còn lại mấy chục nghìn tệ tiền phúng điếu từ đám tang Hứa Du Ninh.

Nguyễn Chân Chân không có tiền trả nợ, Vưu Cương liền kiện cô ra tòa.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô không muốn nói quá nhiều với Cao Tuấn, chỉ nói đơn giản về vụ kiện đang diễn ra. Mắt thấy thời gian cũng tương đối, bèn chủ động nói: “Buổi chiều anh còn có việc, tôi không làm mất thời gian của anh nữa, về sau chúng ta lại liên lạc.”

Cao Tuấn không có ý kiến, chỉ đáp một chữ “Được”.

Hai người ra khỏi quán, Nguyễn Chân Chân từ chối Cao Tuấn chở cô về. Khi sắp chia tay, bất chợt cô nảy ra ý nghĩ, đột nhiên hỏi anh: “À? Đúng rồi, anh có biết Thẩm Nam Thu không?”

Cao Tuấn hơi nhướng mày: “Thẩm Nam Thu?”

“Ừm, Thẩm Nam Thu.” Nguyễn Chân Chân gật gật đầu, “Sau đám tang, tôi thấy cái tên này trong danh sách phúng điếu, nằm ở cột bạn học, số tiền phúng còn không ít, nhưng trước đây Hứa Du Ninh chưa từng nhắc đến người này, ở đám tang cũng không gặp, vừa hay anh với Hứa Du Ninh là bạn học, không biết anh có quen người này không.”

Cao Tuấn nhìn chằm chằm cô, không rõ ý tứ nhếch khóe môi, nói: “Không có ấn tượng gì. Vào học kỳ II năm lớp 11 tôi mới chuyển đến trường trung học số 1, ở lại hơn một năm là đi rồi, ngoại trừ có chút quen biết với Hứa Du Ninh do ở cùng phòng ký túc, những người khác trong lớp thì đã quên sạch.”

“Là vậy à…” Nguyễn Chân Chân lẩm bẩm, bất giác lộ ra chút thất vọng.

Cao Tuấn nhìn thoáng qua cô, lại nói: “Cô muốn hỏi thăm người này sao? Tôi có thể giúp cô hỏi người khác thử.”

“Không!” Nguyễn Chân Chân vội xua tay khước từ, “Không cần đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”

Cao Tuấn cười nhạt một tiếng, cũng không khăng khăng nữa, chỉ nói: “Tôi sẽ ở lại Nam Châu một thời gian, cô có việc gì có thể gọi điện cho tôi.”

“Được, sau này lại làm phiền anh rồi.” Nguyễn Chân Chân cười nhạt, ánh mắt nhìn theo Cao Tuấn lái xe rời đi, đứng đó một lúc rồi bước nhanh đến ga tàu điện ngầm.

Cô không về nhà mà đến nhà Tô Văn.

Tô Văn vừa thức dậy mặc quần áo, sau khi mở cửa liền cuống cuồng chạy đến máy tính, nhìn chằm chằm màn hình, hai tay gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, miệng kêu lên: “Tớ đang viết một phân đoạn mấu chốt, nam chính sắp chết rồi, cậu đừng để ý tớ, làm gì làm đi!”

Nguyễn Chân Chân vừa cạn lời vừa bất lực, nhìn cô ấy một cái, cởi áo khoác đi thẳng vào bếp.

Trong tủ lạnh chất đồ tùm lum, cô dọn dẹp hồi lâu mới phân loại xong các nguyên liệu, sau đó lấy cà rốt và khoai tây héo rũ ra, lại lấy thêm lạp xưởng không biết đã mua từ khi nào, đặt tất cả lên thớt, thái hạt lựu rồi thái lát mỏng.

Thùng gạo ở trong tủ, ngoài gạo ra, cô còn bốc hai nắm ngũ cốc, rửa sạch rồi cho vào nồi cơm điện, lại xào sơ các nguyên liệu đã thái trước đó, đổ tất cả vào nồi, định làm một nồi cơm hầm.

Khi trong nồi toả ra mùi thơm, Tô Văn cũng vừa viết xong, ngửi thấy mùi liền chạy tới, kêu lên: “Ôi! Thơm quá!”

Nguyễn Chân Chân đang dựa vào bàn ăn ngẩn người, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc Cao Tuấn này có lai lịch gì?”

“Hai người gặp nhau chưa? Nói chuyện thế nào rồi?” Tô Văn hỏi ngược lại cô.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lát, đáp: “Không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy người này có hơi kỳ quái.”

“Kỳ quái?” Cuối cùng Tô Văn cũng dời sự chú ý khỏi nồi cơm, quay người nhìn cô, “Kỳ quái chỗ nào?”

Nguyễn Chân Chân nhất thời không trả lời được, chỉ cảm thấy có chỗ không đúng. Cô mím môi suy nghĩ, lại hỏi Tô Văn: “Sao cậu đột nhiên nhớ đến người này vậy? Có quen anh ta à? Sao trước đây tớ không nghe cậu nói gì?”

“À, không quen lắm. Anh ta làm việc ở Bắc Lăng, bình thường rất ít khi giao tiếp, tất nhiên không có nói với cậu.” Tô Văn đáp.

“Anh ta đến Nam Châu xử lý vụ gì à?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi.

Tô Văn nhún nhún vai, trả lời: “Cái đó thì tớ không biết.”

Nguyễn Chân Chân vô thức nhíu mày, lẩm bẩm: “Chuyện này có chút trùng hợp, anh ta luôn làm luật sư ở Bắc Lăng, cậu vừa gọi điện tìm anh ta giúp đỡ, anh ta vừa vặn đang ở Nam Châu.”

Tô Văn giương mắt nhìn cô, không nhịn được bật cười, nói: “Nguyễn Chân Chân à Nguyễn Chân Chân, tớ nói cậu thế nào mới phải đây. Bây giờ cậu biết đề phòng người khác rồi à? Nếu cậu có suy nghĩ này khi sống với Hứa Du Ninh, cũng không rơi vào tình cảnh hiện tại. Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, luật sư bọn họ không phân chia quyền hạn khu vực, luật sư Bắc Lăng đến Nam Châu kiện tụng thì sao chứ? Luật sư Bắc Kinh còn đi khắp cả nước mà! Sao hả, nghi ngờ tớ thông đồng với người khác lừa cậu à?”

Lúc này Nguyễn Chân Chân mới nhận ra lời nói mình có sai sót, Cao Tuấn là Tô Văn giới thiệu cho cô, nếu cô hoài nghi Cao Tuấn, chẳng khác nào hoài nghi Tô Văn. Cô ngượng ngùng mỉm cười, vội giải thích: “Tớ không có ý đó.”

“Biết cậu không có, nên không so đo với cậu!” Tô Văn đảo mắt nhìn cô, nghe thấy tiếng bíp bíp của nồi cơm điện, liền vội vàng tiến lên mở nắp nồi. Hương thơm cùng hơi nóng bốc ra, cô không khỏi hoan hô: “A! Bảo bối, em đúng là một người vợ tốt! Yêu em chết mất!”

Nguyễn Chân Chân bất lực lắc đầu, lấy chén đưa cho cô bạn, do dự một chút, lại nói: “Tớ đã hỏi Cao Tuấn về Thẩm Nam Thu.”

“Hả?” Tô Văn phản ứng trễ một nhịp, không nhịn được cảm thán, “Ôi trời, cậu thật sự không chịu buông à?”

Nguyễn Chân Chân phớt lờ giọng điệu mỉa mai của cô ấy, tiếp tục nói: “Cao Tuấn nói anh ta không biết Thẩm Nam Thu.”

Tô Văn bưng chén cơm nóng hổi, quay người dựa vào quầy bếp: “Bình thường thôi, Cao Tuấn chỉ là bạn cấp ba của Hứa Du Ninh, tốt nghiệp nhiều năm cũng không qua lại với nhau, giờ tự nhiên lòi ra một bạn học nữ, làm gì trùng hợp tới mức có quen biết?”

Nguyễn Chân Chân im lặng, có chút hối hận thấp giọng nói: “Sớm biết vậy thì bí mật thăm dò trước, đừng trực tiếp hỏi Cao Tuấn.”

Tô Văn không nói nên lời, lấy đũa gõ nhẹ trán cô, thật sự hận sắt không thành thép. “Phụ nữ các cô a, nên tin tưởng thì không tin tưởng, không nên tin tưởng thì lại mù quáng, thiếu điều có mắt như mù, đến lúc chịu thiệt rồi, vừa nhìn ai cũng thấy khả nghi. Chao ôi, thực sự không biết nên khen cậu hay mắng cậu nữa!”

Nguyễn Chân Chân chế giễu lại: “Nói như cậu không phải phụ nữ vậy.”

Tô Văn hừ lạnh một tiếng, đáp, “Ít nhất không phải kiểu phụ nữ ngốc như cậu.”

Nguyễn Chân Chân cười cười, không đáp lời nữa. Cô không cảm thấy mình ngốc, cô chỉ quá tín nhiệm Hứa Du Ninh. Sự tín nhiệm này đã hình thành từ thời niên thiếu, có quán tính mạnh mẽ, hơn mười năm nay chưa từng thay đổi, mãi đến khi gặp phải biến cố lớn này, bị đụng đến vỡ đầu chảy máu mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hai ngày sau, Cao Tuấn lại chủ động liên lạc với cô, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nhờ người hỏi thăm Thẩm Nam Thu, cô ấy là đàn em cùng khoa của Hứa Du Ninh ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp cao học thì vào Ngân hàng Nam Châu làm việc. Ba năm trước, cô ta đột nhiên chuyển đến một công ty tín dụng tư nhân.”

Nguyễn Chân Chân không ngờ Cao Tuấn sẽ để tâm đ ến việc này, nhất thời không phản ứng kịp, lúng túng đáp: “Ồ, là vậy sao.”

“Số điện thoại cô ấy rất giống số của Hứa Du Ninh, chỉ khác hai con số ở giữa.” Cao Tuấn dừng lại, sau đó hỏi cô, “Cô nghi ngờ cô ta có quan hệ đặc biệt với Hứa Du Ninh phải không?”

Đúng là Nguyễn Chân Chân nghi ngờ Hứa Du Ninh với Thẩm Nam Thu có mối quan hệ khác, nhưng sự nghi ngờ này quá đen tối, méo mó, thậm chí không thể cho người khác biết. Ngoại trừ Tô Văn, cô không dám nói suy nghĩ này với người thứ hai, nhưng không ngờ chỉ thuận miệng hỏi Cao Tuấn một câu, anh lại đi điều tra Thẩm Nam Thu, còn dứt khoát vạch trần chuyện này.

Trong mắt người đời, Hứa Du Ninh coi cô như châu như báu, nhưng anh lại giấu cô một khoản nợ khổng lồ, còn cô vì cái chết của Hứa Du Ninh mà đau khổ tột cùng, nhưng khi nhận được một cuộc gọi khó hiểu, cô lại nghi ngờ sự chung thủy của chồng mình.

Cuộc hôn nhân hoàn mỹ của họ, tình yêu đáng ghen tị của họ, đã trở thành một trò cười.

Nguyễn Chân Chân cầm điện thoại trên tay, không thể nói rõ trong lòng đang có cảm giác gì, có kinh ngạc, có sửng sốt, nhưng nhiều hơn là thẹn quá hóa giận. Giọng nói cô bất giác trở nên lạnh lẽo và cứng rắn: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu ý anh.”

Đầu dây bên kia trầm mặc, một lát sau mới nghe Cao Tuấn nói: “Cô có thời gian không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

“Có gì để nói?” Cô lạnh giọng hỏi anh.

“Nói về vụ kiện, nói về số tiền Hứa Du Ninh vay đã đi đâu.” Cao Tuấn nói, chờ một lát cũng không nhận được phản hồi từ cô, lại tiếp tục hỏi, “Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ số tiền Hứa Du Ninh vay đang nằm trong tay ai đó? Ví dụ như…”

Anh không nói nữa, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng.

Ví dụ như Thẩm Nam Thu đó! Cho dù không phải cô ta, cũng có thể là Thẩm Nam Xuân, Nam Hạ, Nam Đông gì đó… Tóm lại, có một người đã bí mật kiểm soát toàn bộ tài sản của Hứa Du Ninh, sau cái chết đột ngột của anh, người đó đã đánh cắp sổ kế toán, xóa sạch mọi dấu vết của mình, mai danh ẩn tích.

Có một người như vậy, bất luận là nam hay nữ, có quan hệ gì với Hứa Du Ninh? Thì người đó rất được Hứa Du Ninh tín nhiệm, thậm chí hơn xa người vợ là cô.

Tối qua Nguyễn Chân Chân ngủ trễ, sau khi thức dậy không lâu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Cô đang đánh răng, vội súc miệng rồi nghe điện thoại, khóe miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng. Cô đứng ngây ra, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình trong gương toilet, hồi lâu không lên tiếng.

“Nguyễn Chân Chân?” Trong điện thoại lại truyền ra giọng nói của Cao Tuấn.

Cô đột nhiên bừng tỉnh, yên lặng dùng ngón cái lau bọt kem trên khóe miệng, trầm giọng nói: “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Cô hẹn gặp Cao Tuấn, khi ra khỏi cửa, cô cố ý tìm điện thoại công cộng, gọi đến công ty luật Bắc Lăng Duy Cảnh theo thông tin liên lạc đã tra trước đó, sau một hồi hỏi thăm, quả thực có một luật sư tên Cao Tuấn trong công ty, hơn nữa, luật sư Cao đang đi công tác bên ngoài, không ở trong công ty.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nghe nói luật sư Cao vừa phẫu thuật cách đây không lâu, không biết cơ thể đã bình phục chưa?”

Hình như cô gái ở đầu dây bên kia hơi bất ngờ trước lời thăm hỏi đột ngột này, chần chừ một lát mới đáp lời cô: “Cảm ơn sự quan tâm của cô, luật sư Cao đã bình phục.”

Nguyễn Chân Chân cúp điện thoại, khi đã yên tâm rồi, lại cảm thấy mình nực cười, đa nghi như vậy, giống như chim sợ cành cong[1].

[1] Nguyên văn《惊弓之鸟》- Kinh cung chi điểu: con chim bị săn hụt một lần nên khi nhìn thấy cành cây cong lại tưởng là cung tên, hàm ý là khi người ta từng chịu tổn thương thì luôn hoảng sợ và cảnh giác khi gặp phải tình huống tương tự. Ngạn ngữ Phương Đông có câu: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” cũng nhằm chỉ ý này.

Điểm hẹn là một quán trà, lúc cô đến vẫn còn sớm, đợi một lát Cao Tuấn mới đến. Anh vẫn mặc áo khoác len cashmere màu đen ở lần gặp trước, bên trong là áo len cổ cao màu xám nhạt, có vẻ trẻ ra không ít, nhưng vẫn rất gầy, bộ quần áo treo lên khung xương to, trông cực kỳ gầy ốm, dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi.

Tình trạng như này còn phải ra ngoài làm việc, đúng là cuộc sống ai cũng có gian nan. Trong lòng Nguyễn Chân Chân vô cùng áy náy, quyết định dù tiền nhiều hay ít, cô cũng phải tìm cách trả thù lao cho anh, không thể cứ chiếm dụng thời gian và công sức của người ta. Cô vẫy tay ra hiệu với anh, anh nhìn thấy, hơi gật đầu, từ từ bước tới, thăm hỏi: “Đợi lâu rồi sao?”

Rõ ràng Nguyễn Chân Chân đã đến được một lúc, nhưng nghe vậy lại lắc đầu nói: “Tôi cũng vừa mới đến.”

Hai người không định hàn huyên, nhanh chóng vào vấn đề chính.

Cao Tuấn nói: “Bây giờ có hai khả năng: một là các bên vay tiền biết Hứa Du Ninh đã chết, thế là đồng loạt che giấu không chịu trả tiền; hai là Hứa Du Ninh còn có một cộng sự bí mật, kiểm soát toàn bộ giao dịch tài chính của Hứa Du Ninh, mà người này đã lẩn trốn.”

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ, nói: “Tôi từng hỏi vài người có liên hệ với anh ấy, hầu hết đều nói anh ấy không có cộng sự. Bọn họ đánh giá Hứa Du Ninh là ‘độc’, độc lai độc vãng[2], không quá hoà nhập trong giới. Có điều anh ấy làm tín dụng rất tốt, đa số đều đứng giữa bảo lãnh cho người khác, rất ít khi dùng tiền của mình.”

[2] Nguyên văn《独来独往》: nghĩa là chỉ hành động một mình.

Cao Tuấn nghe vậy chậm rãi gật đầu: “Tính cách anh ta luôn như vậy, trông có vẻ dễ gần, nhưng rất khó thổ lộ với người khác.”

Lời này làm cho Nguyễn Chân Chân vô cùng kinh ngạc, không nhịn được nhìn anh một cái, không ngờ anh cũng đang ngước mắt nhìn cô, tựa như đoán được suy nghĩ cô, khẽ cười nói: “Khỏi cần hoài nghi, tôi cũng không phải ngoại lệ.”

Anh thẳng thắn như vậy, khiến Nguyễn Chân Chân bật cười thành tiếng.

Cao Tuấn nhìn cô, lại nói: “Theo lời cô nói, Hứa Du Ninh không có cộng sự?”

“Không.” Nguyễn Chân Chân không do dự phủ định phán đoán của anh, “Ngược lại, tôi càng nghiêng về khả năng thứ hai hơn, bởi vì không tìm thấy sổ cái của Hứa Du Ninh nữa.”

“Không tìm thấy sổ cái nữa? Bị mất ở đâu rồi sao?” Anh hỏi.

“Không chắc nữa, chỉ nghe Vưu Cương nói anh ta từng nhìn thấy một quyển sổ cái bằng da màu đen trên tay Hứa Du Ninh ở đơn vị, còn thấy cả giấy nợ, số tiền vay hơn hàng chục triệu tệ.”

Cao Tuấn nghe vậy kéo khóe môi: “Có lẽ có sổ cái, nhưng chưa chắc có giấy nợ. Hứa Du Ninh là một người rất cẩn thận, sao lại sơ ý để người khác thấy giấy nợ được? Huống hồ còn nhìn rõ số tiền. Một là Vưu Cương nói dối, hai là Hứa Du Ninh cố ý lừa anh ta.”

Nguyễn Chân Chân mím môi suy nghĩ, không nói gì nữa.

Cao Tuấn đợi cô một lát, mới lại nói: “Về chuyện vừa nãy, bất luận là khả năng nào, nguồn gốc sự việc đều nằm ở Hứa Du Ninh, phải bắt đầu điều tra từ anh ta, kiểm tra mọi hồ sơ tài khoản của anh ta, số tiền anh ta giữ đã đi đâu? Tài khoản là của ai?”

Nguyễn Chân Chân nói: “Tôi đã kiểm tra giao dịch ngân hàng của anh ấy, kể từ năm ngoái, có rất nhiều lần chuyển khoản số tiền lớn, ra vào cực kỳ thường xuyên, hoàn toàn không có cách nào kiểm tra, tôi cũng không có quyền kiểm tra tài khoản bên còn lại.”

Cao Tuấn hơi ngạc nhiên, thắc mắc: “Một người quen biết cũng không có sao?”

Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Không có, đều không quen.”

“Không tìm được manh mối trong danh bạ sao? Có số nào thường xuyên liên lạc không?” Anh lại truy hỏi.

“Điện thoại anh ấy đã bị thiêu rụi trong vụ tai nạn, không thể khôi phục nội dung. Tôi đã làm lại sim điện thoại, nhưng chỉ tra được vài nhật ký cuộc gọi ở cửa hàng di động, khi gọi đến những số điện thoại khả nghi đó, hoặc là không thể kết nối, hoặc là không chịu nhấc máy, chỉ một vài số là có thể gọi được, nhưng họ đều nói không có giao dịch tiền bạc gì với Hứa Du Ninh.” Nguyễn Chân Chân đáp.

Anh vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Những dấu vết khác thì sao?”

“Đều không có. Sau khi Hứa Du Ninh gặp tai nạn, tôi đã đăng nhập vào WeChat của anh ấy, trong đó vẫn còn vài liên hệ, nhưng không có lịch sử trò chuyện. Anh ấy không để lại gì cả.”

Cao Tuấn ngước mắt yên lặng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh ta luôn có thói quen xóa lịch sử trò chuyện sao?”

“Tôi không biết.” Nguyễn Chân Chân tự giễu, “Một người vợ hiền như tôi, ngày thường sẽ không lục lọi điện thoại của chồng.”

Cô nhìn thấy Cao Tuấn hơi kéo khóe môi, không biết là đồng tình hay là chế nhạo.

Anh suy nghĩ, nói: “Phạm vi giao tiếp của mỗi người có hạn, không phải quen biết trong cuộc sống, thì là trong công việc, hoặc là thú vui tiêu khiển… Tóm lại, người hoàn toàn xa lạ rất ít, dù cho rẽ qua mấy khúc ngoặt, ít nhiều cũng phải có chút liên hệ. Hứa Du Ninh phụ trách công việc tín dụng tại Ngân hàng Nam Châu, nguồn lực khách hàng nhất định không ít. Nếu tôi là anh ta, cũng sẽ làm việc ở lĩnh vực này một cách riêng tư, và có lẽ sẽ lợi dụng thông tin khách hàng cho mục đích riêng.”

Nguyễn Chân Chân lập tức hiểu ám thị của anh, trầm ngâm một lát mới nói: “Tôi quay về lục tìm đồ đạc của anh ấy lần nữa, để xem có manh mối gì không. Bất quá, anh ấy ít khi mang công việc về nhà, hy vọng không lớn.”

“Thử xem, còn nước còn tát.” Cao Tuấn an ủi cô.

Nguyễn Chân Chân chần chừ một lúc, lại hỏi: “Còn mấy vụ kiện hiện tại thì sao?”

Cao Tuấn dường như mới nhớ ra chuyện này, nói: “À, cô gửi mấy hồ sơ vụ kiện cho tôi, để tôi nghiên cứu kỹ trước.”

Nguyễn Chân Chân luôn mang theo thứ này bên mình, nghe vậy lấy trong túi xách ra, đưa cho Cao Tuấn. Cao Tuấn lật sơ qua, bỏ tài liệu vào cặp đựng giấy tờ. “Hai ngày nữa tôi sẽ phản hồi cho cô, còn bên tòa án cứ trì hoãn đi.”

Nguyễn Chân Chân mím môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cao Tuấn liếc cô một cái, hỏi: “Còn chuyện gì à?”

Nguyễn Chân Chân nói: “Tôi muốn hỏi tiêu chuẩn thu phí của anh, phí tư vấn tính bao nhiêu?”

Cao Tuấn kinh ngạc nhướng mày, tay hơi khựng lại, hỏi ngược lại cô: “Sao vậy, cô muốn trả tiền cho tôi à?”

“Muốn trả.” Cô đáp với giọng điệu kiên quyết.

Anh quan sát cô, dựa người vào ghế, không nhanh không chậm nói: “Nhưng tôi nghe Tô Văn nói rằng, tài chính của cô đang rất eo hẹp, Hứa Du Ninh gần như không để lại tiền cho cô.”

“Có thể bỏ hai chữ ‘gần như’.” Nguyễn Chân Chân cười cười, thẳng thắn nói, “Nói chính xác, Hứa Du Ninh không để lại một đồng nào cho tôi, mặc dù không có ai tin điều này.”

Cao Tuấn không nhịn được bật cười, lại hỏi: “Vậy cô lấy đâu ra tiền trả cho tôi?”

Cô nghiêm túc nhìn anh: “Bây giờ không có tiền trả, không có nghĩa là sau này không có tiền trả, không thể đưa nhiều, thì có thể đưa ít. Tôi rất cảm kích sự đồng tình và giúp đỡ của anh, nhưng tôi không muốn lợi dụng nó.” Nói đến đây, cô vẫn có chút khó xử, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Coi như giữ lại chút tự tôn và thể diện cho tôi đi.”

Cao Tuấn ngưng cười, yên lặng nhìn đôi mắt cô, sau đó nói: “Được rồi, tôi thu phí như thường lệ. Như vầy đi, trước tiên tôi trở về xem kỹ tình tình mấy vụ kiện, khi quay lại sẽ nói cô tiêu chuẩn thu phí, được chứ?”

Nguyễn Chân Chân gật đầu đáp: “Được.”

“Buổi tối tôi phải trở về Bắc Lăng xử lý công việc, khoảng mấy ngày nữa mới quay lại đây, trong mấy ngày này, cô có vấn đề gì cứ gọi điện cho tôi.” Cao Tuấn nói xong, không đợi Nguyễn Chân Chân trả lời đã đứng dậy, do dự một chút, lại nói: “Về phần Thẩm Nam Thu, đề nghị cô khống chế cảm xúc, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Nguyễn Chân Chân có chút khó hiểu, lập tức phản ứng lại, đáp: “Tôi hiểu, đừng nói chỉ là phỏng đoán, cho dù có chứng cứ xác thực, loại chuyện này làm ầm ĩ lên cũng chẳng vinh quang gì.”

Có lẽ Cao Tuấn không ngờ cô lại lý trí như vậy, ánh mắt nhìn cô có thêm vài phần thâm ý, nhưng trên mặt lại cười nhạt: “Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Lúc này hai người mới chia tay, Nguyễn Chân Chân tiễn anh ra ngoài, cô nhìn xe anh đi xa mới quay người chậm rãi đi về nhà.

Hết Chương 2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN