Qua kính cửa sổ, Tô Văn lén nhìn người đàn ông bên ngoài xe, chợt nhớ ra Nguyễn Chân Chân từng nhắc đến chuyện “Cao Tuấn hút thuốc”, lúc đó cô không hiểu chuyện này có gì đặc biệt, bây giờ tận mắt nhìn thấy cô mới hiểu được cảm nhận của Nguyễn Chân Chân. Khi người đàn ông này hút thuốc, cơ thể anh ta sẽ vô thức tỏa ra một luồng nham hiểm và tàn nhẫn, rất không phù hợp với thân phận luật sư của anh ta, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tô Văn là một nhà văn, ngoài việc sáng tác truyện, sở thích lớn nhất của cô là quan sát, cô cẩn thận quan sát Đàm Thâm, cố gắng tìm manh mối về thân phận của anh.
Anh dựa người vào xe, trông có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng động tác thỉnh thoảng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ lại tiết lộ nội tâm của anh. Thực ra họ không phải đợi lâu, chỉ mất khoảng mười phút, nhưng anh đã châm tới điếu thuốc thứ hai.
Con người ta khi hút thuốc, đôi lúc chỉ để giết thời gian, nhưng có đôi lúc, là để kìm nén sự lo lắng trong lòng của họ. Tất nhiên, người đàn ông bên ngoài xe lúc này thuộc loại thứ hai. Chẳng bao lâu, điếu thuốc thứ hai cũng đã cạn, anh ta trực tiếp dùng ngón tay dập tàn thuốc, giơ tay lên nhẹ nhàng ném một cái, tàn thuốc bay thẳng vào thùng rác phía xa.
Lần đầu tiên, Tô Văn chỉ nghĩ là trùng hợp, cho đến khi tàn thuốc thứ hai cũng rơi đúng vào thùng rác, cô mới nhận ra đó không phải là trùng hợp. Với lực tay và độ chuẩn xác này, chắc chắn anh ta không phải là luật sư, thậm chí không phải là người làm các công việc thông thường.
Tô Văn thầm kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Đàm Thâm đột nhiên đứng thẳng người, cô sững sờ, nhìn về phía cửa tiểu khu, quả nhiên liền nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Chân Chân. Cô đi rất nhanh, bước chân vội vàng, ra khỏi tiểu khu liền quay người đi về hướng đông, dường như đã quên bọn họ còn đang đợi.
Tô Văn thấy Đàm Thâm giơ tay lên, hình như muốn gọi Nguyễn Chân Chân, nhưng chẳng biết tại sao lại không lên tiếng, lẳng lặng hạ cánh tay xuống. Cô nhìn nhìn, hạ cửa sổ xe xuống, cao giọng gọi Nguyễn Chân Chân: “Ở đây này!”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy quay qua nhìn, đầu tiên nhìn thấy Đàm Thâm cao gầy, sau đó mới thấy chiếc xe màu xám bạc anh thuê và Tô Văn trong xe. Cô do dự, xoay người tiến lên trước, nhàn nhạt giải thích: “Lúc đi ra không nhìn thấy hai người, còn tưởng hai người đi trước rồi. Đi thôi.”
Cô nói xong rồi lên xe, chủ động ngồi vào ghế phụ.
Đàm Thâm nhìn nhìn cô, cũng theo lên xe.
Không gian trong xe lớn như vậy, Tô Văn không tìm được cơ hội thì thầm với Nguyễn Chân Chân, chỉ có thể nhắc nhở cô ấy bằng lời nói, cố ý hỏi: “Chân Chân, sao hôm nay cậu lại đột nhiên đến tìm người phụ nữ này? Cậu không biết đâu, vừa nãy tớ và Cao Tuấn lo muốn chết, sợ cậu đụng phải Phương Kiến Thiết đó.”
“Buổi sáng Thẩm Nam Thu đột nhiên gọi điện kêu tớ đến, vừa đến nơi đã nhận được cuộc gọi của hai người rồi.” Nguyễn Chân Chân nói, vẻ mặt tự nhiên nhìn Đàm Thâm, lại hỏi: “Mà này, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, sao hai người biết Phương Kiến Thiết sẽ đến? Nhờ có cuộc gọi của anh, nếu không thì đã đụng phải Phương Kiến Thiết rồi.”
Đàm Thâm khẽ mím môi, tập trung lái xe, không nói gì cả.
Trong xe bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, Tô Văn ngồi ở ghế sau nhìn hai người họ, căng thẳng đến mức gần như ngừng thở. Nhưng Nguyễn Chân Chân cứ như chẳng nhận ra, vẫn ngơ ngác nhìn Đàm Thâm, thế mà còn gọi tên giả của anh: “Cao Tuấn?”
Đàm Thâm đột nhiên nhếch khóe miệng cười cười.
Nụ cười này vừa kỳ quái vừa đáng lo ngại, thật khiến người ta bất an, Tô Văn không nhịn được vươn tay ra, lén kéo góc áo của Nguyễn Chân Chân, ra hiệu cho cô mau chóng dừng lại.
Nguyễn Chân Chân phớt lờ động tác của Tô Văn, chỉ bình tĩnh nhìn Đàm Thâm.
Đàm Thâm đột nhiên tấp xe vào lề đường, một chân đạp phanh dừng xe, nhàn nhạt nói: “Tô Văn xuống xe đi, tôi có chuyện muốn nói với Nguyễn Chân Chân.”
Tô Văn nào dám để một mình Nguyễn Chân Chân trên xe, nghe vậy cười gượng hoà giải: “Là sao vậy? Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt tôi? Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng sẽ không xuống xe, muốn nói gì thì cứ nói, không nói thì nhịn đi.”
“Xuống xe.” Đàm Thâm lạnh giọng lặp lại.
Tô Văn đang định phản bác lại, không ngờ Nguyễn Chân Chân cũng mở miệng nói: “Tô Văn, cậu xuống xe trước đi, tự bắt taxi về nhà, lát nữa tớ đến tìm cậu.”
Tô Văn sững sờ, hoài nghi nhìn Nguyễn Chân Chân.
Nguyễn Chân Chân quay đầu mỉm cười với cô ấy, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Nhớ cẩn thận.” Tô Văn chần chừ dặn dò cô, lại liếc nhìn Cao Tuấn, nửa nhắc nhở nửa cảnh cáo: “Cao Tuấn, anh cũng bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói, đừng quên bản thân vẫn còn là luật sư.” Cô ấy mở cửa bước xuống, vừa đóng cửa xe lại, chiếc xe gầm lên rồi lao vút đi, nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
Tô Văn đứng bên đường, càng thêm lo lắng hơn, đột nhiên hối hận vì vừa rồi không chụp ảnh Đàm Thâm rõ nét, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nguyễn Chân Chân: Để đề phòng bất trắc, chụp một tấm ảnh chính diện rõ nét của anh ta! Cứ để cho anh ta biết cậu đã chụp ảnh, cũng khiến anh ta dè chừng.
Vì quá gấp gáp, cô đã chia một câu ngắn thành nhiều đoạn gửi đi, khiến điện thoại của Nguyễn Chân Chân rung lên liên tục, thông báo của WeChat cứ lần lượt hiện ra. Nguyễn Chân Chân nhìn tin nhắn, rõ ràng trong lòng đang nặng trĩu và bức bối, vậy mà lại bị Tô Văn làm cho vui vẻ.
Cô không chụp ảnh Đàm Thâm, chỉ trả lời đơn giản: Không sao, đừng lo lắng.
Chiếc xe lắc lư dữ dội, hầu như liên tục đổi làn đường và vượt lên xe khác, lạng lách trái phải trong dòng xe cộ đông đúc, mấy lần khiến chủ xe bên cạnh bất mãn, bấm còi ra hiệu. Đàm Thâm lại để ngoài tai, chỉ mím chặt môi lái xe, thậm chí còn không nhìn Nguyễn Chân Chân một cái.
Nguyễn Chân Chân vẫn luôn im lặng, nắm lấy tay vịn trên nóc xe, hơi mím môi, mặc cho Đàm Thâm phát điên. Cứ như vậy, chiếc xe lao vùn vụt ra khỏi thành phố, con đường dần trở nên vắng vẻ, tốc độ của chiếc xe cũng từ từ chậm đi, cuối cùng dừng lại trước một cây cầu sắt.
Đàm Thâm không vội lên tiếng, hạ cửa sổ xuống trước, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lên, cúi đầu hút một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói ra, rồi mới hỏi cô: “Biết từ khi nào?”
“Biết cái gì?” Cô hỏi ngược lại, khoé miệng mang theo một chút mỉa mai.
Anh quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rơi thẳng vào đôi mắt cô: “Cô biết tôi đang hỏi gì.”
“Tôi không biết.” Cô không hề sợ hãi, nghênh đón ánh mắt của anh, đôi đồng tử đen láy lấp lánh, trong veo như tấm gương sáng, phản chiếu người đàn ông đang giả vờ bình tĩnh, “Anh nói với tôi đi, anh đang hỏi cái gì?”
Anh không thể trả lời, túng quẫn quay đầu lại, hút một hơi lớn, che giấu sự thấp thỏm và hỗn loạn trong lòng. “Chân Chân, tôi…” Anh gọi tên cô, muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới thấp giọng nói, “Xin lỗi.”
“Sao anh phải xin lỗi?” Cô bật cười, khẽ tựa vào cửa xe, cứ nhìn anh như thế, “Không đánh tôi, không mắng tôi, chỉ lừa dối tôi bằng lời ngon tiếng ngọt, cố gắng nắm bắt tôi bằng tình cảm, thậm chí không ngại hy sinh nhan sắc. Đàm Thâm, anh không cần phải nói xin lỗi, anh có bao giờ thấy thợ săn nói xin lỗi con mồi chưa?”
Đàm Thâm cụp mắt xuống, thật lâu không nói chuyện, cho đến khi điếu thuốc trên đầu ngón tay cháy hết, làm bỏng ngón tay anh, lúc này mới đột nhiên tỉnh lại. Anh dập tắt tàn thuốc trong tay, ổn định tâm trạng một lát, sau đó quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Ngoài cái tên này ra, cô còn biết gì nữa?”
Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu: “Không biết gì cả, không biết anh rốt cuộc là ai, đến đây để làm gì, mục đích cuối cùng là gì.”
Anh im lặng, lại hỏi: “Tại sao không báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát?” Cô khẽ cười nhạo, như thể đã nghe thấy một câu chuyện nực cười nào đó, “Tại sao tôi không báo cảnh sát, chẳng phải anh biết rất rõ sao? Mặc dù anh là luật sư giả, nhưng anh hiểu rõ pháp luật, lời nói và hành vi của anh đều chưa vượt qua ranh giới của pháp luật, cho dù tôi báo cảnh sát, pháp luật cũng không làm gì được anh, đúng không?”
“Tôi không có ác ý.” Đàm Thâm đột nhiên nói.
“Không có ác ý? Vậy thế nào mới là có ác ý? Làm cái gì mới là có ác ý?” Cô hỏi ngược lại anh, thái độ có vẻ ôn hòa, nhưng lời lẽ lại vô cùng sắc bén, “Anh Đàm, anh muốn nói với tôi, là anh giả mạo thân phận người khác đến đây, từng bước dẫn dắt tôi, thao túng tôi, chỉ xuất phát từ lòng tốt, tình nguyện giúp tôi, phải không?”
Đây đều là những việc anh làm, muốn biện bạch cho mình cũng không thể mở miệng, anh không nhịn được có chút cam chịu, dứt khoát nói: “Tôi không đến giúp cô, tôi có mục đích khác.”
Cô không sửng sốt hay tức giận, im lặng mỉm cười: “Thật đáng mừng, đây là câu đầu tiên anh nói thật với tôi đúng không?”
Lời này khiến anh cảm thấy xấu hổ, may mà có một đoàn tàu chạy vút qua cây cầu sắt, tiếng ồn lớn từ bên ngoài ùa vào, lập tức lấp đầy toàn bộ chiếc xe, tạm thời che đậy sự bối rối của anh. Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, chẳng mấy chốc thế giới trở lại yên tĩnh, anh buộc phải đối mặt với sự phẫn nộ và cay nghiệt từ cô.
Đàm Thâm cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nói: “Chân Chân, tôi đến Nam Châu để tìm một người.”
“Hạ Tân Lương?” Cô hỏi.
Anh không trả lời ngay, im lặng nhìn nhìn cô, sau đó mới gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, chính là hắn ta.”
“Hắn có quan hệ gì với Hứa Du Ninh?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi, không đợi Đàm Thâm mở miệng trả lời, lại nói, “Tôi muốn nghe nói thật, nếu anh vẫn muốn tiếp tục nói dối tôi, vậy thì đừng nói nữa.”
Đàm Thâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn hắn ta là cộng sự đang ẩn nấp trong bóng tối của Hứa Du Ninh.”
“Nói dối!” Cô tức giận ngắt lời anh.
Nếu hôm nay không gặp Thẩm Nam Thu, có lẽ cô đã bị anh lừa gạt một lần nữa, tin vào lời nói dối của anh. Cô nhìn anh cười lạnh: “Vốn dĩ Hứa Du Ninh không có cộng sự, chủ nợ, đồng nghiệp và bạn bè của anh ấy, thậm chí cả Thẩm Nam Thu đều nói anh ấy không có cộng sự.”
“Cô có thể chắc chắn những người này đang nói thật không?” Anh không vội, điềm tĩnh hỏi ngược lại, “Nếu Hứa Du Ninh không có cộng sự, vậy khi Vưu Cương gọi điện thoại, người trong xe của Hứa Du Ninh là ai?”
Không lâu trước khi Hứa Du Ninh gặp tai nạn, Vưu Cương từng gọi điện cho anh ta, anh ta nói rằng đang có người ở bên cạnh, không tiện nói chuyện điện thoại, rồi lấy cái cớ này cúp điện thoại của Vưu Cương. Nhưng cả Lục Dương và Thẩm Nam Thu đều không nhắc đến người này.
“Vốn dĩ người này không tồn tại!” Nguyễn Chân Chân nói, “Hoặc là Vưu Cương nói dối, hoặc là lúc đó Hứa Du Ninh đang thuận miệng đối phó với anh ta.”
Đàm Thâm không tranh luận với cô: “Được, người này không tồn tại, vậy người nửa đêm lẻn vào nhà cô xóa lịch sử máy tính là ai?”
Đây chính là điều mà Nguyễn Chân Chân nghĩ hoài không ra!
Dù cho là ai, dù cho là người nào, dường như không có lý do gì để lẻn vào nhà cô xóa lịch sử máy tính, nhằm che đậy hành vi cố gắng tự tử của Hứa Du Ninh. Cô ngẩng đầu nhìn Đàm Thâm hỏi: “Cho dù Hạ Tân Lương là cộng sự của Hứa Du Ninh, hắn ta có lý do gì để xóa lịch sử máy tính?”
Đàm Thâm đã có đáp án, nhưng anh không muốn nói ra.
Anh chần chừ, cuối cùng chỉ nói: “Không phải mọi nghi ngờ đều sẽ tìm được câu trả lời. Đôi khi, chúng ta không thể tìm được lời giải thích hợp lý cho lời nói và hành động của một vài người.”
Nguyễn Chân Chân quan sát anh, lại hỏi: “Vậy tại sao anh đến tìm Hạ Tân Lương? Anh có quan hệ gì với hắn ta?”
Anh trả lời: “Tôi đang làm một công việc giống như thám tử tư, được một khách hàng ủy thác đến Nam Châu tìm Hạ Tân Lương. Theo manh mối của chúng tôi, Hạ Tân Lương có quan hệ mật thiết với Hứa Du Ninh, cho nên mới chọn bắt đầu từ cô.”
Câu trả lời này ngoài dự đoán, nhưng có vẻ hợp tình hợp lý.
Nếu là trước đây, Nguyễn Chân Chân rất có thể sẽ tin, nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy buồn cười, như nghe thấy một lời đùa vô lý: “Muốn bắt đầu từ tôi, cho nên ngụy trang thành người khác, rồi đến đây lừa gạt tôi ư? Anh Đàm, các anh luôn làm việc bằng phương pháp này sao?”
Sắc mặt anh khó coi, im lặng không nói.
Nguyễn Chân Chân cười lạnh, lại nói: “Giả mạo thân phận của người khác, còn muốn thao túng tình cảm của tôi. Anh và nhóm của anh cho rằng tôi ngu xuẩn, chỉ cần một người đàn ông đến đối xử tốt với tôi, tôi liền chấp nhận, các người liền có thể kiểm soát tôi, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay, phải không?”
“Không phải như vậy!” Anh cố gắng giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào, “Chân Chân, tôi…”
“Đừng gọi tôi bằng tên như vậy!” Cô ngắt lời anh, nơi đáy mắt đuôi mày chứa đầy sự chán ghét, “Hai từ này vừa phát ra khỏi miệng anh, tôi liền cảm thấy ghê tởm, anh không biết mỗi lần nghe thấy tôi đã phải chịu đựng khổ sở thế nào, cũng giống như mùi khói thuốc mãi không tan đi trên người anh, tôi cứ thôi miên mình không ngửi thấy, nhưng trên thực tế, nó lúc nào cũng khiến tôi buồn nôn.”
Đàm Thâm nhất thời sửng sốt, anh tưởng mình đã nhìn thấu Nguyễn Chân Chân, nhưng chưa bao giờ biết rằng đôi môi mềm mại của cô cũng có thể thốt ra những lời cay độc như vậy.
Anh nhìn cô, cảm giác áy náy trong lòng cuối cùng cũng bị cơn giận xua tan, một lúc sau, anh đột nhiên bật cười, lấy một điếu thuốc khác ra trước mặt cô, châm lửa một cách thuần thục, đưa lên miệng như không có ai xung quanh. “Nguyễn Chân Chân, cô có cần tức giận như vậy không? Tôi cũng chẳng làm gì cô, có lừa tiền của cô không? Hay lừa sắc của cô? Tôi đã lừa cái gì của cô?”
Đàm Thâm cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, như cười như không hỏi: “Hay là… cô cảm thấy tôi đã lừa gạt tình cảm của cô? Cho nên mới thẹn quá hóa giận?”
Sắc mặt Nguyễn Chân Chân biến đổi vài lần, phải mất một lúc mới nặn ra được vài chữ từ kẽ răng: “Đàm Thâm, anh thật vô liêm sỉ.”
“Có ư?” Anh không đồng ý hỏi ngược lại, “Sao tôi cảm thấy mình còn lâu mới đủ, nếu tôi thực sự vô liêm sỉ như cô nói, thì sẽ không để cô yên ổn ngồi đây như bây giờ, chỉ mũi mắng tôi vô liêm sỉ.” Anh nói, trong lòng vừa động, đột nhiên nghiêng người áp sát về phía cô, lại hỏi, “Mấy ngày nay cô đột nhiên thay đổi thái độ với tôi, là vì biết thân phận của tôi, đúng không? Rõ ràng đã biết tôi là giả, nhưng không vạch trần, cũng không báo cảnh sát, ngược lại còn thân mật với tôi, Nguyễn Chân Chân, cô muốn làm gì?”
Anh hơi nheo mắt lại, hình như nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Cô muốn quyến rũ ngược lại tôi, đúng không? Muốn thao túng tình cảm của tôi?”
Cô nghiến răng, im lặng không đáp, nhưng sắc mặt khó coi đã cho anh câu trả lời.
Chẳng trách mấy ngày nay cô đột nhiên thân mật với anh, khiến anh ngày càng lún sâu hơn, thì ra là vậy. Rõ ràng trong lòng anh vô cùng tức giận, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười ngả ngớn, đến gần cô hơn nữa, ngạo mạn hỏi: “Nếu hôm nay không xảy ra sự cố, nếu tôi thật sự bị cô lừa, Nguyễn Chân Chân, cô sẽ làm thế nào? Sẽ làm đến mức độ nào? Ôm? Hôn? Hay là… lên giường với tôi?”
Quả nhiên cô cực kỳ tức giận, bờ môi run rẩy, đôi mắt ngày càng long lanh ánh nước: “Đàm Thâm, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn không?”
Phản ứng của cô không khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn chút nào, Đàm Thâm thu hồi vẻ lỗ mãng trên mặt, chậm rãi trở về chỗ ngồi, thẳng thắn nói với cô: “Nguyễn Chân Chân, đừng để cơn giận khống chế đầu óc của cô và tôi, chúng ta bình tĩnh lại trước rồi nói vài câu, được không?”
Nguyễn Chân Chân mím chặt môi, không lên tiếng, nhưng cũng không phản đối.
Anh tiếp tục nói: “Đầu tiên tôi xin lỗi cô vì hành vi trước đây của tôi, lừa gạt cô, thậm chí dùng cảm xúc làm quân cờ để tác động đến lựa chọn của cô, quả thực là sai lầm của tôi, tôi xin lỗi. Tuy nhiên, đây chỉ là bất đắc dĩ.”
“Anh Đàm,” Cô lạnh giọng cắt ngang lời anh, “Nếu như anh chỉ muốn nói những lời này, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa.”
Đàm Thâm im lặng một lát, nói: “Sau tai nạn của Hứa Du Ninh, Hạ Tân Lương liền biến mất ở Nam Châu. Bằng chứng cho thấy hắn ta có quan hệ thân thiết với Hứa Du Ninh, thậm chí còn có liên quan rất lớn đến cái chết của Hứa Du Ninh. Chân Chân, nếu ngay từ đầu tôi không che giấu thân phận, mà nói thật với cô, cô sẽ làm thế nào?”
Cô sẽ báo cảnh sát! Đừng nói là lúc đó, ngay cả bây giờ, cô cũng rất muốn báo cảnh sát!
Người đàn ông cao lớn cầm ô trong thang máy, người đàn ông phóng hỏa đốt xe tại hiện trường vụ tai nạn, người đàn ông lái xe màu xám rời đi trong sương mù dày đặc… Rõ ràng là cùng một người! Nếu người này là Hạ Tân Lương, thì hắn chính là hung thủ giết Hứa Du Ninh và Lục Dương!
Giống như đoán được suy nghĩ của cô, Đàm Thâm nhẹ giọng nói: “Cô sẽ báo cảnh sát đúng không?”
“Anh rất sợ tôi báo cảnh sát?” Cô nhìn chằm chằm anh, hỏi từng chữ một, “Ngay từ đầu anh đã biết cái chết của Hứa Du Ninh không phải là một tai nạn đơn giản, mà là Hạ Tân Lương đã giết Hứa Du Ninh, phải không?”
Đàm Thâm nhìn cô, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tôi không chắc chắn, tất cả đều là suy đoán, không có chứng cứ xác thực. Nhưng đúng là không thể báo cảnh sát, đặc biệt là trước khi sự thật được điều tra kỹ càng. Tôi… khách hàng của tôi vì tình cảm cá nhân, chỉ muốn tìm thấy Hạ Tân Lương trước, xác định xem hắn ta có giết người không, chứ không phải trực tiếp tống hắn ta vào tù.”
Cô lại hỏi: “Khách hàng của anh là ai? Cô ta có quan hệ gì với Hạ Tân Lương?”
Đàm Thâm nhìn cô, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Cô ấy bị Hạ Tân Lương lừa một số tiền rất lớn, còn bị hắn lừa tình cảm, cho nên mới quyết tâm tìm hắn ta, hỏi xem mọi chuyện là như thế nào.”
Bị người đàn ông này lừa tiền lẫn sắc, không nghĩ làm sao để hắn ta nhận tội và đền tội, chỉ muốn tìm hắn ta hỏi mọi chuyện là như thế nào. Với một người phụ nữ như vậy, cô không thể nói là mình tức giận hay thông cảm, không khỏi cảm thán: “Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Vẻ mặt Đàm Thâm phức tạp nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không phải ngu ngốc, mà là quá coi trọng tình cảm.”
Nguyễn Chân Chân không định cãi nhau với anh, chỉ nói: “Bây giờ anh nói với tôi điều này, không sợ tôi báo cảnh sát sao? Hay khách hàng của anh đã nhận ra bộ mặt thật của Hạ Tân Lương, quyết định buông tay, hỗ trợ cảnh sát đưa hắn ta ra trước công lý?”
Đàm Thâm chậm rãi lắc đầu.
Cô khó hiểu: “Có ý gì?”
Đàm Thâm nói: “Như tôi vừa nói, tất cả đều là suy đoán. Vụ án này nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản, mà trên thực tế, chẳng biết bên trong còn ẩn giấu điều gì. Vụ tai nạn xe của Hứa Du Ninh, vụ tự sát của Trương Minh Hạo, còn có cái chết của Lục Dương, đều là phần nổi của tảng băng chìm. Việc vội vã báo án chỉ mang đến cho cô sự nguy hiểm vô tận.”
Những gì anh nói gần giống với những lời của Thẩm Nam Thu, cô không nhịn được nghi ngờ, liệu họ có cùng một bọn hay không.
Nguyễn Chân Chân bất giác cười lạnh, chế giễu: “Thẩm Nam Thu không báo cảnh sát, quyết tâm tìm chiếc USB trước rồi tống Phương Kiến Thiết vào tù. Còn anh? Anh muốn tự mình tìm Hạ Tân Lương, sau đó thay khách hàng của anh hỏi một câu: Anh có còn yêu cô ấy không?”
Đàm Thâm phớt lờ lời chế giễu của cô, yên lặng nhìn nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nguyễn Chân Chân, tôi có từng hại cô chưa? Ngoài việc che giấu thân phận và mục đích thực sự của tôi, tôi đã bao giờ làm hại cô chưa?”
Cô hơi ngẩn ra, muốn mở miệng trả lời, nhưng lại không biết phải nói gì. Khách quan mà nói, ngoại trừ lừa gạt, quả thực anh không làm gì cô nữa, một là không lừa tiền, hai là không lừa sắc, mặc dù anh đã cố gắng lừa gạt tình cảm của cô để dễ kiểm soát cô hơn, nhưng khi đó cô đã dứt khoát từ chối, không rơi vào lưới tình mà anh đã thêu dệt cẩn thận.
Đàm Thâm lại nói: “Tôi thật sự không có ác ý gì với cô, sở dĩ tôi chọn giả làm Cao Tuấn, là vì ngoại hình của anh ta giống tôi nhất, vừa hay thân phận luật sư của anh ta cũng thích hợp để tôi can thiệp vào…”
Cô bỗng nhiên có chút cáu kỉnh, mất kiên nhẫn ngắt lời anh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi tìm Hạ Tân Lương cùng tôi, nếu như đến lúc đó cô vẫn còn muốn báo cảnh sát, thì tôi nhất định sẽ không ngăn cản.”
Nguyễn Chân Chân hơi không hiểu lời của anh, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời không thể tìm ra vấn đề. “Đi tìm Hạ Tân Lương cùng anh?”
Anh đáp: “Đúng. Cô báo cảnh sát, không phải vì muốn cảnh sát bắt được hung thủ sao? Nhưng cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người, họ phải điều tra đủ kiểu, có chứng cứ đầy đủ mới có thể ra tay, thậm chí còn có thể án binh bất động vì một số cân nhắc, chi bằng cô hợp tác với tôi, có lẽ sẽ tìm ra hung thủ thực sự nhanh hơn.”
Nguyễn Chân Chân cụp mắt không nói, nhất thời im lặng. Điện thoại trong tay đột nhiên rung lên không ngừng, ID người gọi là “Tô Văn”, cô không cần bắt máy, cũng có thể đoán được lúc này Tô Văn đang lo lắng cho mình như thế nào.
Đàm Thâm vẫn đang nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyễn Chân Chân trầm giọng đáp: “Tôi cần suy nghĩ một chút.”
“Được, tôi sẽ chờ câu trả lời của cô.” Đàm Thâm nói.
Hết Chương 31