Nguyễn Chân Chân ghét mùi khói thuốc, nhưng cô che giấu quá tốt, đến hôm qua anh mới biết, ngoài cảm thấy ngạc nhiên, anh cũng hiểu thêm về Nguyễn Chân Chân. Tính cách của cô kiên cường, bướng bỉnh cố chấp, trông có vẻ không giỏi ăn nói, nhưng tâm tư thâm trầm, đã quen với việc tỏ ra khiêm nhường, cụp mắt xuống để che đậy tất cả suy nghĩ. Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể xác định được cô đã nảy sinh nghi ngờ khi nào, và làm thế nào để nhìn thấu thân phận của anh.
Lão Lục nói không sai, anh quá bất cẩn, ngay từ đầu đã mất cảnh giác trước dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Chân Chân.
Tâm trạng của Đàm Thâm hơi phức tạp, một người phụ nữ như vậy, anh phải ngu ngốc đến mức nào mới cho rằng cô ấy đơn thuần tốt bụng, nhát gan yếu đuối, từ đó sinh lòng thương cảm. Điều khiến anh không dám đào sâu hơn là, tình cảm hiện tại của anh dành cho cô dường như không chỉ là sự đồng cảm.
Thời gian trôi qua, anh lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện Nguyễn Chân Chân đã ở trong đó gần một tiếng, không biết cảnh sát có việc gì cần cô hợp tác điều tra, có phải liên quan đến Lục Dương không? Hay là Trương Minh Hạo? Hay là… Hứa Du Ninh?
Anh đột nhiên hơi bốc đồng, muốn đi vào tìm Nguyễn Chân Chân. Anh nhớ rõ ánh mắt của cô khi quay lại nhìn anh vừa rồi, ngoài sự ngạc nhiên, rõ ràng còn có chút mỉa mai, tựa như chắc chắn rằng anh đang nói dối, chế giễu anh không dám tiến vào Cục Công an.
Thực ra cô đã sai, anh không hề sợ cảnh sát, càng không sợ bước vào Cục Công an, thứ nhất, anh không giết người phóng hỏa, thứ hai, anh không vi phạm pháp luật, cho dù anh thường xuyên làm việc sát ranh giới pháp luật, cảnh sát cũng không làm gì được anh.
15 phút sau, Đàm Thâm tắt máy xe, khi đang định xuống xe, bỗng giương mắt nhìn thấy Nguyễn Chân Chân đang bước ra khỏi cổng lớn của Cục Công an, cô liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó mới bước nhanh về phía anh, cơ thể lạnh lẽo ngồi vào trong xe.
Cô thở hơi dốc, sắc mặt tái nhợt xanh xao, không biết có phải bị lạnh cóng hay không, hai tay đặt trên đầu gối cũng run lẩy bẩy. Đàm Thâm nhìn thấy, đầu óc nóng lên, anh muốn nắm tay cô, cánh tay vươn ra được một nửa thì bỗng chốc tỉnh táo, khựng lại giữa không trung, sau đó chuyển đến bảng điều khiển trung tâm của xe.
Anh vặn độ ấm lên mức cao nhất, nhẹ giọng hỏi cô: “Lạnh à?”
Nguyễn Chân Chân không trả lời, chỉ quay đầu ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen nhánh rưng rưng, lộ ra sự hoảng loạn và bất lực khó che giấu, đôi môi khẽ mấp máy vài lần, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Một chút cảnh giác trong lòng Đàm Thâm lập tức bị ném lên chín tầng mây, anh vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, hơi dùng sức siết lại, đè ép từng cơn run rẩy của đôi tay này, trầm giọng nói: “Đừng hoảng sợ, nói cho tôi biết có chuyện gì? Cảnh sát kêu cô đến làm gì?”
Dường như Nguyễn Chân Chân cũng đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cô hít sâu vài hơi, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, giọng run run đáp: “Họ yêu cầu tôi xem một đoạn video, được quay vào buổi tối ngày 8 tháng 10 năm ngoái, trong video có một người đang chạy bộ, cảnh sát hỏi tôi có biết người đó không.”
Lông mày Đàm Thâm khẽ động, ánh mắt trầm xuống nhìn Nguyễn Chân Chân, hỏi: “Cô có biết không?”
Nguyễn Chân Chân gật gật đầu: “Biết.”
Đàm Thâm suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Là Hứa Du Ninh à?”
Nguyễn Chân Chân không khỏi mở to mắt kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Bởi vì chỉ có anh ta mới khiến cô hoảng loạn như vậy, Đàm Thâm không nói ra câu này, chỉ cười nhạt đáp: “Quan hệ xã hội của cô rất đơn giản, họ kêu cô đến nhận diện, khả năng cao là người bên cạnh cô, cộng với ngày này, cũng chỉ có Hứa Du Ninh thôi.”
“Nhưng tại sao lại là anh ấy?” Nguyễn Chân Chân có vẻ khó tin, hoặc đơn giản là không thể chấp nhận hiện thực này.
Đàm Thâm hỏi ngược lại cô: “Tất cả manh mối trước đây đều cho thấy cái chết của Hứa Du Ninh chẳng hề đơn giản, rất có thể liên quan đến Phương Kiến Thiết, nhưng Chân Chân à, cô đã bao giờ nghĩ xa hơn chưa, nếu thật sự là do Phương Kiến Thiết làm, tại sao hắn lại giết Hứa Du Ninh?”
Hứa Du Ninh được một tay Phương Kiến Thiết nâng đỡ, có thể coi là một trong số phụ tá đắc lực của hắn, nếu Hứa Du Ninh thực sự bị Phương Kiến Thiết giết, vậy chỉ có một lý do, chính là giết người diệt khẩu. Ban đầu Nguyễn Chân Chân cho rằng cái chết của Hứa Du Ninh cũng giống như Trương Minh Hạo, liên quan đến tín dụng ngân hàng, nhưng bây giờ xem ra đã lầm rồi, nguyên nhân cái chết của anh ta rất có thể dính líu đến vụ án của Trương Minh Hạo.
Hứa Du Ninh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong đoạn video giám sát đó. Cô hoài nghi nhìn Đàm Thâm hỏi: “Là Hứa Du Ninh giết Trương Minh Hạo à?”
Đàm Thâm không trả lời thẳng, hỏi ngược lại cô: “Cô còn nhớ chuyện xảy ra đêm đó không?”
“Ngày 8 tháng 10?” Nguyễn Chân Chân bất giác hỏi, cô cố gắng nhớ lại hồi lâu, nhưng vẫn yếu ớt lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ, từ khi Hứa Du Ninh trở thành giám đốc bộ phận tín dụng, anh ấy thường xuyên tăng ca, nếu không thì đi xã giao, nửa đêm về nhà là chuyện bình thường. Tôi thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm đó.”
Vẻ mặt cô khá đau khổ, lại có chút tự trách, anh không nhịn được mở miệng an ủi, dịu giọng nói: “Không nhớ được cũng là chuyện bình thường, Hứa Du Ninh hành động cẩn thận, sẽ không để lộ sơ hở trước mặt cô.”
Cô chầm chậm gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh lại một chút.
Đàm Thâm đột nhiên hỏi nữa: “Cô nói với cảnh sát thế nào?”
Nguyễn Chân Chân có vẻ hơi hổ thẹn, cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Tôi không dám nói thật, đã nói là không biết người đó.”
Đàm Thâm lẳng lặng nhìn cô một lát, rồi đột nhiên nhếch khóe môi cười thầm. Cô có một thói quen, thích cụp mắt xuống khi nói dối, tựa như chỉ cần che đi đôi mắt là có thể che đi nội tâm của mình, và khi cô ấy nghi ngờ bạn, cô ấy sẽ nhìn chằm chằm vào bạn, cố gắng phân biệt thật giả từ đôi mắt của bạn.
Anh không biết tại sao cô lại nói dối điều này, nhưng anh không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy thú vị hơn.
Sau hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của anh, Nguyễn Chân Chân không nhịn được giương mắt lên nhìn anh.
Đàm Thâm cười nhạt một cái, nói: “Không sao, nếu cảnh sát đã gọi cô đến xác định đoạn video, thì họ đã có tính toán riêng rồi, việc cô có nói thật hay không, thực ra cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.” Anh dừng một chút, đột nhiên nảy ra một ý xấu, cố tình nói, “Một số cảnh sát giàu kinh nghiệm có thể phán đoán xem cô có đang nói dối hay không thông qua biểu cảm nhỏ của cô. Chân Chân, có thể cô không nhận ra, khi cô nói dối cô sẽ cụp mắt lại, tránh ánh mắt của người khác, giống như vừa nãy.”
Vẻ mặt của Nguyễn Chân Chân cứng đờ một lúc.
Tâm trạng Đàm Thâm rất tốt, xoay vô lăng lái xe ra ngoài. Bầu trời dần tối, không biết từ lúc nào hoàng hôn đã buông xuống. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, dường như Nguyễn Chân Chân rất mệt mỏi, yếu ớt dựa vào ghế, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài đường phố, khuôn mặt mờ mịt, không biết đang nghĩ gì.
Trong lúc rảnh rỗi khi lái xe, Đàm Thâm liếc nhìn cô vài lần, nhưng không nói gì cả. Ngược lại, Nguyễn Chân Chân lên tiếng trước, không đầu không đuôi nói: “Nếu lúc đó anh ấy đang giả dạng thành Trương Minh Hạo chạy bộ, thì kẻ ra tay giết người chắc là một người khác, không thể là anh ấy, đúng không?”
Cô suy đi nghĩ lại, hóa ra vẫn đang biện minh cho Hứa Du Ninh.
Đàm Thâm trầm xuống, mím chặt khóe môi, im lặng một lát, nhàn nhạt đáp: “Cho dù anh ta có trực tiếp ra tay hay không, cũng không tránh được tội danh đồng phạm, sự khác biệt chẳng qua là thủ phạm chính hay đồng phạm, không thể hoàn toàn vô tội.”
Nguyễn Chân Chân nhận ra sự khó chịu của anh, không khỏi nhìn anh một cái, nhưng cũng không bào chữa cho mình, chỉ nói tiếp: “Nếu đã là đồng phạm, vậy thì thủ phạm chính là ai? Phương Kiến Thiết? Lục Dương? Hay là… Hạ Tân Lương?”
Không thể là Phương Kiến Thiết, nếu là hắn, hắn sẽ không lộng hành như bây giờ, như thể đã chắc chắn cảnh sát không tìm được chứng cứ, không làm gì được hắn. Cũng không nên là Lục Dương, nếu là Lục Dương, vậy cậu ta sẽ bị giết người diệt khẩu trước Hứa Du Ninh, Phương Kiến Thiết nhất định sẽ không để cho cậu ta nhởn nhơ lâu như vậy, lưu lại tài hoạ ngầm lớn như thế.
Chẳng lẽ là Hạ Tân Lương? Dưới sự sai khiến của Phương Kiến Thiết, Hứa Du Ninh và Hạ Tân Lương hợp tác giết hại chủ tịch mới Trương Minh Hạo, sau đó Hạ Tân Lương giết Hứa Du Ninh để bịt miệng, nhưng khi động thủ lại bị Lục Dương nhìn thấy, Lục Dương đã uy hiếp Hạ Tân Lương bằng cái gọi là sổ sách trong USB, rồi tự chuốc họa vào thân… Mọi thứ dường như rất hợp lý.
Nhưng không biết tại sao, Nguyễn Chân Chân cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đàm Thâm vẫn luôn trầm mặc, hình như cũng đang suy nghĩ câu hỏi của cô. “Chân Chân,” Anh đột nhiên gọi tên cô, “Hôm nay cô đã xem mấy đoạn video ở Cục Công an?”
Cô nghe hỏi vậy thì sửng sốt, trả lời: “Chỉ một đoạn.”
“Không rõ lắm phải không? Góc quay có vấn đề? Hay là ống kính bị thứ gì đó che lại?” Anh lại hỏi.
Không chỉ góc quay của video có vấn đề, mà hình như ống kính còn bị lá cây hay thứ gì đó che lại, vì vậy hình ảnh không hoàn chỉnh. Đàm Thâm đoán rất chính xác, tựa như đã tận mắt thấy đoạn video, Nguyễn Chân Chân không khỏi kinh ngạc, tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
Đàm Thâm cười cười, nói: “Trương Minh Hạo đã chết hơn ba tháng, mà bây giờ mới gọi cô tới xác định đoạn video, rõ ràng vừa phát hiện ra camera giám sát này, rất có thể nó được lắp đặt ở một nơi bí mật nào đó, lúc đầu bị bỏ sót, vừa phát hiện cách đây không lâu.”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy gật đầu: “Hướng đối diện với dòng sông, nhìn như một con đường ven sông, nhưng không biết đoạn nào, ống kính bị lá cây hay gì đó che khuất một phần rồi.”
Đàm Thâm mím môi suy nghĩ, như thể đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, do dự nói: “Nếu cảnh sát vừa điều tra đến đây, thì chúng ta vẫn còn cơ hội…”
Anh dừng lại giữa chừng, hình như đang cố ý lấp lửng, Nguyễn Chân Chân lười hỏi thêm, chỉ quay đầu tiếp tục sững sờ nhìn ra ngoài xe. Đầu óc cô rối bời, cũng không chú ý đến cảnh quan đường phố, một lúc sau, mới nhận ra khung cảnh bên ngoài không đúng, không biết từ khi nào chiếc xe đã lái đến con đường ven sông. Cô bất giác ngạc nhiên, quay đầu nhìn Đàm Thâm, hỏi: “Đi đâu vậy?”
Đàm Thâm lái xe lên cầu qua sông, tìm chỗ dừng xe bên đường, mở cửa bước xuống xe.
Nguyễn Chân Chân không biết anh định làm gì, do dự một lát rồi cũng bước xuống xe, nghi ngờ đi theo.
Anh bước một bước dài, giẫm lên bồn hoa phân cách ven đường, chỉ vào một tòa dân cư ở bên kia sông cho cô xem: “Đó là tiểu khu nơi Trương Minh Hạo sống. Anh ta làm việc xa nhà, sống một mình ở Nam Châu, người nhà vẫn chưa theo anh ta đến đây. Người này có thói quen chạy bộ ban đêm, vẫn luôn duy trì thói quen sau khi đến Nam Châu, đêm hôm đó, như thường lệ, anh ta xuất phát từ tiểu khu vào khoảng chín giờ, đi về phía tây dọc theo con đường ven sông đến cầu Thuận An.”
Đàm Thâm quay người lại, chỉ vào một cây cầu khác bắc qua sông ở phía xa – cầu Thuận An, “Băng qua cầu rồi rẽ về phía đông dọc theo bờ sông, cho đến cây cầu mới này. Theo lộ trình thông thường, lẽ ra anh ta phải đi lên cầu qua sông, rồi quay trở lại tiểu khu kết thúc cuộc chạy đêm. Nhưng hôm đó, thay vì đi lên cây cầu mới, anh ta lại chạy dọc theo con đường nhỏ xuống dưới cống, đi đi lại lại khoảng nửa tiếng rồi nhảy xuống sông tự sát.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Chân Chân nghe được những tình tiết này, không khỏi thắc mắc: “Sao anh biết?”
“Trương Minh Hạo đeo đồng hồ thể thao, thích đăng các lộ trình chạy đêm vào vòng bạn bè của mình, rất nhiều người biết lộ trình chạy bộ của anh ta. Đêm hôm đó, chiếc đồng hồ thể thao ghi lại lộ trình vận động của anh ta, còn có những nhân chứng, người qua đường nhìn thấy anh ta lượn lờ dưới gầm cầu.” Đàm Thâm nói, quay đầu liếc nhìn chân cô, thấy cô mang một đôi bốt da đế bằng, bất giác mỉm cười, hỏi, “Thể lực của cô như thế nào? Có đủ sức đi với tôi theo con đường mà Trương Hạo đã chạy đêm đó không?”
Nguyễn Chân Chân thoải mái gật gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Anh đưa tay về phía cô, không nắm tay cô, chỉ kéo cánh tay, dẫn cô bước qua dải phân cách, đi đường tắt xuống dưới cầu. Có hai con đường dọc bờ sông, một là con đường lớn trên bờ, có thể chạy xe, nối liền với cầu vượt sông, hai là con đường nhỏ sát bờ sông, đi qua cống dưới cầu, mặt đường được lót nhựa, cấm xe cơ giới tiến vào, đặc biệt dành cho người dân đi bộ tập thể dục.
Đàm Thâm dắt Nguyễn Chân Chân xuống bờ kè, đi đến con đường nhựa, giơ tay chỉ vào ống cống của cây cầu bên trái: “Chắc là đã nhảy xuống đó, nhưng hai ngày sau thi thể mới được vớt lên ở cửa sông đằng kia.”
Cây cầu mới là cây cầu ở cực đông của thành phố Nam Châu, cũng là cây cầu có nhịp[1] lớn nhất, nếu nhảy xuống sông từ đây, thi thể tự nhiên sẽ trôi theo dòng sông xuống biển.
[1] Nguyên văn《跨度》: nhịp (trong nhịp cầu) nghĩa là khoảng cách giữa hai trụ gần nhau.
Đàm Thâm lại nhìn Nguyễn Chân Chân nói: “Chúng ta đi ngược hướng chạy đêm của anh ta, tìm xem trên cây có camera giám sát không, nó không thể ở xa, chắc hẳn là ở gần đây.”
Sắc trời đã tối hẳn, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, con đường lớn được thắp sáng rực rỡ trên bờ kè, mặc dù trên đường nhỏ cũng có đèn đường, nhưng ánh sáng hơi mờ, chiếu vào bóng người mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng lắm. “Mùa này vẫn còn sáng, vào mùa hè và mùa thu có cây cối chặn ánh sáng lại, con đường này sẽ càng tối hơn.” Đàm Thâm nhàn nhạt giải thích.
Trương Minh Hạo tự sát vào ngày 8 tháng 10, lúc đó vẫn là đầu thu, cây cối còn tươi tốt, có lẽ con đường này sẽ tối tăm hơn. Nguyễn Chân Chân nghe vậy gật đầu, lại không nhịn được hỏi: “Vì an toàn, cũng nên lắp thêm camera giám sát, dọc đường đi không có camera giám sát nào khác à?”
“Có.” Đàm Thâm chỉ vào công viên ven sông ở phía xa, “Con đường này xuyên qua một công viên nhỏ, ở đó có không ít camera giám sát. Trên đường này còn có một tiểu khu, an ninh của khu rất tốt, gần sông lại còn là khu biệt thự, nên có rất nhiều camera giám sát ở trên tường, có thể quay được phần lớn con đường, nhưng nếu bám sát ven sông, thì có thể tránh được camera giám sát.”
Hai người thong thả đi về phía trước dọc theo con đường ven sông, Nguyễn Chân Chân thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cành cây, đèn đường và những nơi cao khác, khi sắp đi ra khỏi tiểu khu đó, đột nhiên dừng lại. Đàm Thâm nhìn theo ánh mắt của cô, cũng thấy camera giám sát ẩn trong tán cây, không khỏi nở nụ cười.
Nguyễn Chân Chân quan sát xung quanh, sau đó đi đến dưới cây đứng, cố gắng nhón chân lên, hình như muốn nhìn góc quay của camera giám sát. Đàm Thâm tiến tới phía sau cô, hai tay nắm lấy eo cô, hơi dùng lực, dễ dàng nhấc cô lên. Cô hét một tiếng “Ah” thất thanh, tay trái vội vàng vịn đầu anh, gấp gáp nói: “Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Nhưng Đàm Thâm vẫn nghiêm túc nói: “Tìm góc quay của camera, cô nhìn kỹ một chút, chỗ này có giống ở trong video không?”
Chiếc camera được gắn ở trên thân cây, nhưng không cao lắm, anh lại khá cao, đặt cô trên vai như thế này, khiến cô gần như ngang bằng với camera. Một tay Nguyễn Chân Chân vịn đỉnh đầu anh, tay kia nắm lấy cành cây, ánh mắt nhìn theo phương hướng của camera, cẩn thận so sánh khung cảnh xung quanh, cuối cùng nói rất chắc chắn: “Chính là chỗ này.”
Lúc này Đàm Thâm mới đặt cô xuống, xoay người nhìn kỹ chiếc camera.
Camera được lắp trên cây, cái cây mọc ra bên trong bức tường tiểu khu, sợi dây điện màu nâu kéo dài từ cành cây đến thân cây, rồi hướng xuống phía sau, nhìn từ phía này thì không thấy manh mối nào, nếu không phải mùa đông lá rụng làm lộ ra camera giám sát, chắc không ai nghĩ rằng sẽ có một camera giám sát được giấu ở đây.
Đàm Thâm đứng dưới cây nhìn, lùi lại vài bước, sau khi chạy đà một đoạn, anh nhảy mạnh lên và nắm lấy cành cây to. Anh treo mình trên cành cây, ngẩng đầu nhìn vào trong bức tường tiểu khu, rồi buông tay nhảy xuống đất, phủi bụi trên tay, nói: “Bên trong là dãy biệt thự liền nhau, chắc camera này là do chủ biệt thự lắp đặt riêng. Thông thường, thời gian lưu trữ của camera gia đình sẽ không quá lâu, nên chắc cảnh sát đã sớm phát hiện ra camera này.”
Nguyễn Chân Chân chậm rãi gật đầu, nhìn về phía cuối con đường nhỏ, hỏi: “Đi xa hơn không?”
“Được.” Đàm Thâm đáp.
Hai người lại đi về hướng tây, đi không xa đã đến công viên bờ sông, mặc dù thời tiết vẫn lạnh, nhưng trong công viên vẫn có không ít người dân, ánh sáng cũng rực rỡ hơn ở đây rất nhiều. Đàm Thâm dừng bước, trầm giọng nói: “Không cần đi xa hơn nữa.”
Nguyễn Chân Chân quay đầu, khó hiểu nhìn anh.
Anh cười cười, giải thích: “Vào công viên là có rất nhiều camera giám sát, nếu có thể quay được bóng dáng của Hứa Du Ninh, cảnh sát sẽ không lấy video đó cho cô nhận diện.”
Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nói như vậy là các camera giám sát khác không quay được người?”
Đàm Thâm gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu: “Nếu không ngoài dự đoán, người được các camera giám sát khác quay là Trương Minh Hạo.” Anh quay người lại, nhìn con đường nhỏ mình vừa đi qua, “Ở một góc khuất nào đó trên đoạn đường từ công viên đến chỗ camera giám sát vừa nãy, Trương Minh Hạo đã bị Hứa Du Ninh thay thế.”
“Trương Minh Hạo bị giết ở đoạn đường này?” Nguyễn Chân Chân hỏi, nhưng nhanh chóng phủ định, “Không đúng, nếu Trương Minh Hạo bị dìm chết ở đây, vậy còn lộ trình chạy bộ trên đồng hồ thể thao của anh ta thì sao?”
“Đồng hồ nằm trên tay Hứa Du Ninh.” Đàm Thâm nói.
“Vẫn không đúng.” Nguyễn Chân Chân lắc đầu, chất vấn, “Cho dù Hứa Du Ninh đeo chiếc đồng hồ đó, chạy đến dưới cây cầu mới rồi nhảy xuống sông, vậy sao chiếc đồng hồ lại quay về với Trương Minh Hạo? Chắc hẳn chiếc đồng hồ đã được tìm thấy trên thi thể của Trương Minh Hạo. Thi thể sẽ bị dòng nước cuốn trôi, con sông rộng như vậy, Hứa Du Ninh có dám đảm bảo rằng mình có thể chặn thi thể của Trương Minh Hạo không? Như vậy quá mạo hiểm!”
Cô đều hỏi những câu hỏi mấu chốt, Đàm Thâm cũng nhất thời ngẩn ra, lẳng lặng nhìn dòng sông đến thất thần.
Con sông này chảy qua thành phố Nam Châu, dòng nước ôn hoà, được coi là một dòng sông thơ mộng của Nam Châu, thường có những chiếc thuyền chở du khách tham quan cảnh đẹp đô thị hai bên bờ. Ánh mắt Đàm Thâm và Nguyễn Chân Chân bất giác bị thu hút bởi một chiếc du thuyền rực rỡ ánh đèn, hai người yên lặng nhìn một lát, bỗng nhiên nhìn nhau, đồng thanh nói: “Thuyền!”
Nếu lúc đó trên sông có thuyền, lợi dụng bóng tối, lặng lẽ chở Trương Minh Hạo đến dưới cây cầu mới, gặp Hứa Du Ninh đã chạy đến đó, đeo lại đồng hồ vào tay Trương Minh Hạo, sau đó dùng vũ lực dìm chết anh ta… Bằng cách này, lộ trình trên đồng hồ hiển thị là “Trương Minh Hạo” chạy đến dưới cây cầu mới, sau một hồi lưỡng lự, tự mình nhảy xuống sông chết đuối.
“Kiểm tra thuyền, cảnh sát chỉ cần kiểm tra tất cả những chiếc thuyền đi qua dưới cây cầu mới đêm đó!” Nguyễn Chân Chân vừa nói vừa định quay người đi, thì bị Đàm Thâm kéo lại. Anh hỏi: “Cô đi đâu?”
Nguyễn Chân Chân trả lời: “Đi nhắc nhở cảnh sát.”
Anh không khỏi bật cười, hỏi ngược lại cô: “Cô nghĩ cảnh sát cần cô nhắc nhở sao? Cô có thể suy luận đến mức này, đương nhiên họ cũng có thể, biết đâu bây giờ họ đã kiểm tra tất cả các tàu thuyền đi qua sông đêm đó, thậm chí đã kiểm tra xong trước khi danh tính của Hứa Du Ninh được xác định. Đừng đánh giá thấp cảnh sát, họ chỉ âm thầm làm việc, rất nhiều việc được thực hiện bí mật, bên ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, khi nghe thấy động tĩnh thì đã kết thúc vụ án rồi.”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ những lời của anh.
Đàm Thâm nhìn nhìn cô, lại nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về trước, đừng hưởng gió lạnh bên bờ sông.”
Anh dẫn cô trở về, nhưng lần này không đi theo lối cầu thang đá bên cạnh cây cầu, mà băng chéo qua rồi đi thẳng lên bờ kè sông. Bờ kè được làm bằng những tảng đá lớn, khe hở được lấp bằng xi măng, mặc dù không tính là dốc, nhưng trèo lên cũng không dễ, Nguyễn Chân Chân mới bước lên được vài bước, đã có chút mất thăng bằng, đang định cúi xuống vịn vách đá, Đàm Thâm ở đằng trước đã quay lại đưa tay về phía cô, nói: “Đến đây, tôi kéo cô.”
Cô hơi do dự, đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Cảm ơn.”
Khóe môi anh khẽ cong lên, nắm lấy tay cô, kéo cô trèo lên bờ kè. Cũng là con dốc đá đó, anh lại như đang đi trên mặt đất phẳng, mỗi bước đi đều rất vững vàng, có đôi khi còn quay lại dùng hai tay đỡ cô, căn dặn kỹ: “Cẩn thận dưới chân, đừng để bị trượt.”
Bờ kè rất rộng, mặc dù có anh kéo lên, nhưng khi trèo đến đỉnh, cô vẫn toát mồ hôi hột. Nguyễn Chân Chân mượn việc lau mồ hôi, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, do dự một lát, đột nhiên hỏi: “Đồng phạm trên thuyền có thể là Hạ Tân Lương không?”
Không ngờ Đàm Thâm lại lắc lắc đầu.
Nguyễn Chân Chân không khỏi kinh ngạc: “Không phải hắn? Vậy còn ai nữa?”
Đàm Thâm không trả lời trực tiếp, cười nhạt một cái, nói: “Mặc dù đồng phạm không phải là Hạ Tân Lương, nhưng chỉ cần tìm được hắn, cô sẽ biết tất cả.”
Hình như anh có chấp niệm với việc tìm kiếm Hạ Tân Lương, nhưng lại không chịu báo cảnh sát, điều này khiến Nguyễn Chân Chân cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ chỉ vì khách hàng của anh muốn tìm ra người đó trước cảnh sát? Vậy khách hàng của anh là ai?
Đàm Thâm quay đầu nhìn cô, như thể đã đoán được suy nghĩ của cô, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp, nói: “Tôi không thích tiếp xúc với cảnh sát, cảnh sát có phương pháp làm việc của cảnh sát, tôi có nguyên tắc hành sự của mình, tôi sẽ không cản trở cảnh sát xử lý vụ án, nhưng đồng thời, tôi cũng sẽ không giúp họ giải quyết vụ án. Bất kể là ai, cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
Những lời này, Nguyễn Chân Chân nửa hiểu nửa không, không nhịn được khẽ mím môi, yên lặng không nói.
Đàm Thâm mỉm cười kỳ lạ, không đầu không đuôi nói: “Tốt nhất là đi theo tôi, để sau này cô bớt hối hận.”
Nguyễn Chân Chân vẫn đang ngẫm lại câu nói của anh, nhưng anh đã quay người đi đến chỗ đậu xe.
Hết Chương 33