Không Khoan Nhượng - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Không Khoan Nhượng


Chương 44


CHƯƠNG TRÌNH TÌNH BÁO SARGASSO

KHU NGHỈ MÁT NÚI ELK

MONTROSE, COLORADO

Tom Morgan kết thúc phần giới thiệu của mình bằng cách bật đoạn phim của CCTV quay từ San Diego Marriott và Vườn Thể Thao Olympic Utah chia đôi màn hình của chiếc tivi ở trước phòng họp của Sargasson. “Mặc dù chúng ta không chộp được hình mặt hắn, nhưng cảnh sát tìm thấy một tin nhắn giống như ở hiện trường hai vụ kia – Máu sẽ phải trả bằng máu. Mọi thứ ở đây mách bảo tôi rằng chúng ta đang đương đầu với một gã duy nhất”.

Harvath đồng tình. “Chúng ta hãy mang đoạn băng đó tới cả hai bệnh viện. Mặc dù không có hình ảnh mặt hắn, tôi cảm thấy tốt hơn cho mẹ tôi và Tracy khi biết những người khác đang tìm cách vạch mặt gã này ra”.

“Chúng tôi cũng sẽ cử vài người đi nữa”, Finney nói.

“Ý ông là gì?” Harvath hỏi.

“Chúng tôi đã cử hai đội tới để trông nom mẹ anh và Tracy”, Parker trả lời.

Harvath nhìn anh ta. “Sẽ tốn kém lắm. Tôi không thể yêu cầu người của các anh làm thế”.

“Thì đã làm rồi đấy thôi”, Finney cười nhìn anh. “Chừng nào anh tóm được tên khốn đã gây ra toàn bộ chuyện này, tôi sẽ thu người lại ngay”.

“Tội nợ ông”, Harvath đáp lại.

“Vâng, anh có nợ nhưng chúng tôi sẽ đòi sau. Còn bây giờ thì chúng ta cần chỉ ra xem bước tiếp theo sẽ là gì?”

Đó là một từ Harvath không muốn nghe, càng không muốn công nhận. Không phải là bước tiếp theo của chúng ta, như lời Finney. Đó là bước tiếp theo của anh – của Harvath. Anh yêu quý Finney và Parker như anh em, nhưng anh thích làm việc một mình hơn. Anh có thể di chuyển dễ dàng hơn và bớt lo lắng hơn. Finney và Parker đã giúp đỡ anh rất nhiều ở Mexico nhưng anh không thể để họ gặp nguy hiểm thêm chút nào nữa.

Anh vẫn đang phải oằn mình dưới một núi day dứt, băn khoăn. Lúc này đây anh cần phải bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình – ngăn cản không cho bất kỳ ai phải gặp nguy hiểm và kể cả Tim Finney và Ron Parker. Quay sang Tom Morgaon, Harvath hỏi, “Chúng ta biết gì về ba cái tên còn lại trong danh sách đó?”

Morgan chuyển các thư mục cho mọi người rồi mở một tệp tin trên máy tính của mình. Thước phim của CCTV trên màn hình biến mất và được chạy bằng ba tấm ảnh chân dung với tên và quốc tịch bên dưới, “Không nhiều. Những chú thích mang tính chất tình báo thì phân tán. Bí danh thì có vẻ hời hợt. Gần như không liên lạc được. Tôi có thể tìm thấy gì trong thư mục này nhỉ. Tôi e là có vẻ như chúng ta đang bị gã Lùn rủ lòng thương khi đi tìm ba cái tên này”.

“Anh đã cho nó qua cơ sở dữ liệu nội bộ của chúng ta chưa?” Harvath vừa nghiên cứu màn hình vừa hỏi và anh đặt thư mục này lên bàn. “Rồi”, Morgan trả lời. “Nhưng tôi không thể tìm thấy thị thực hay đơn xin thị thực, về máy bay hay bất cứ thứ gì cho thấy bất kì ai trong số họ vừa vào nước Mỹ”.

Harvath không ngạc nhiên. “Hắn sẽ không để lại dấu vết đâu”. Morgan gật đầu.

“Vậy anh có nghĩ rằng Mexico chỉ là một cách để đánh lạc hướng không?” Finney hỏi.

“Tôi nghĩ chúng ta muốn Mexico để cân đối mọi thứ”, Harvath nói, “Nhưng không đơn giản chút nào”.

“Vậy gã Lùn chơi chúng ta à?”

Harvath lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng ta đã manh động. Chúng ta không hề biết hắn ta đã đi đâu sau khi rời khỏi cảng San Diego. Cũng có thể hắn vẫn ở Mỹ. Nhưng trong đầu chúng ta, Mexico luôn đáng ngờ và khi gã Lùn giao cho chúng ta ngay lập tức chúng ta vội vàng”.

“Vậy thì sao?”.

“Có thể là chúng ta không nên có động thái gì nữa?”.

“Anh đã đi với lòng quyết tâm đấy chứ?”, Parker nhấn mạnh. “Anh không hề vội vàng. Bản năng cũng là một phần kĩ năng điều tra rất tốt”.

“Vậy à? Bằng chứng cũng vậy đấy”, Harvath nói lại.

“Những gã này đây có để lại nhiều chứng cứ”.

“Chúng ta sẽ đối mặt với nó” , Finney lên tiếng. “Hắn chẳng để lại gì cho chúng ta hết”.

Harvath nghiên cứu nước xuất phát gốc của ba tên còn lại trong danh sách: Syria, Morocco và Australia. Theo gã Lùn một trong số những tên này chịu trách nhiệm về ba vụ tấn công khủng khiếp và có lý do để tin rằng vẫn còn nữa. Vì dù là kẻ nào đang gắn những vụ tấn công với mười tai ương của Ai Cập, Harvath tự hỏi liệu có thể câu trả lời nằm trong chính những tai ương đó không.

Nhưng cũng có thể không phải. Cũng có thể có liên quan tới đất nước Ai Cập. Nhưng vẫn chẳng trường hợp nào có ý nghĩa. Liệu hắn có kết hợp chúng như hắn đã làm với mẹ anh hay không? Hay hắn sẽ áp dụng từng tai ương một? Và đằng sau tất cả, trước hết, tổng thống đã làm gì có liên quan tới việc bốn tên ở Guantanamo? Chắc chắn vụ thả tù binh lớn như vậy không thể có chuyện ông ta không biết được.

Tập hợp các thư mục và những dòng chữ hắn đã nhắn lại Harvath rút ra khỏi phòng họp và đi đến văn phòng của Tom Morgan. Anh cần phải kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào. Anh quay số bệnh viện mẹ anh nằm trước. Mẹ anh đang thức và anh nói chuyện với bà hai mươi phút, động viên bà rằng mọi việc sẽ đâu vào đấy và anh sẽ về thăm bà sớm nhất có thể. Khi anh đang định chào bà thì có một người bạn của bà bước vào phòng và anh yên tâm rằng mẹ anh không ở đó một mình. Giá anh có thể ở đó thì vẫn tốt hơn nhưng anh không thể phân thân ra như thế được.

Anh gọi một số khác, tới bệnh viện ở Falls Church, Virginia. Bố mẹ Tracy đã trở lại khách sạn của họ. Y tá của cô Laverna đang trực và cô ta cập nhật đầy đủ cho Harvath về tình hình chung không thay đổi được gì mà còn có dấu hiệu cho thấy bắt đầu xấu đi.

Liếc nhìn bức tranh câu cá trên tường của Tom Morgan, Harvath đề nghị Laverna giúp đỡ. Khi cô ta đưa tai nghe vào tai Tracy, Harvath bắt đầu thì thầm, âu yếm kể cho cô nghe về kì nghỉ tuyệt vời của hai người ngay khi cô bình phục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN