Không Kiềm Chế Được
Chương 22-2
Chương 22.2:
Một ngụm rượu Trần Toàn vừa hớp liền muốn phun ra ngoài: “Hoa khôi Hoa Vũ sao? Bọn họ thật sự thành đôi sao? Hoa Vũ suốt mấy năm đại học theo đuổi Bình Trác đều không được đáp lại mà, thế nào bây giờ lại thành có dây dưa với nhau rồi?”
Nam Hạ sửng sốt: “Hoa Vũ theo đuổi Bình Trác á? Sao tớ không biết gì hết.”
Trần Toàn: “Lúc học đại học trong mắt cậu chỉ có mỗi một vị kia nhà cậu, làm gì có sức để ý bát quá xung quanh. Nhưng sao cậu lại đoán nữ nhân kia là Hoa Vũ?”
Nam Hạ kể lại chuyện lần trước ở câu lạc bộ đua xe.
Trần Toàn lại hớp thêm một chút rượu: “Mẹ nó. Cái tên Bình Trác này cũng không phải người thường, toàn có liên quan đến hoa khôi, người đẹp các thứ.”
Hai người cụng ly một cái, Trần Toàn cười cười, mập mờ hỏi: “Thế cậu với người kia hợp lại lâu chưa?”
Nam Hạ hoảng hốt nhìn ly cocktail hồng nhạt trước mặt, nhỏ giọng đáp: “Còn phải đợi xem tớ theo đuổi anh ấy thế nào đã.”
Trần Toàn kinh ngạc: “Cậu theo đuổi anh ta? Có cần thiết không? Cậu chỉ cần nói một câu thôi đối phương sẽ lập tức ngoan ngoãn quy phục về tay cậu rồi.”
Tất cả mọi người đều biết sau chừng đó năm tháng anh vẫn không buông bỏ được cô…
“Nhưng cũng không thể đường đột như thế.” Nam Hạ nghĩ nghĩ, lại gật đầu, “Nhưng mà cậu nói cũng có lý.”
Trần Toàn: …..
Trần Toàn: “Sao tớ có cảm giác cậu học theo Cố Thâm cũng thật nhanh, da mặt lúc nào đã dày như vậy đấy?”
Nghe bạn thân nói vậy, Nam Hạ còn mỉm cười: “Thật ra là tớ muốn bồi thường cho anh ấy.”
Trên mặt cô nổi lên một tầng hồng nhạt, xinh đẹp động lòng người, thần thái không tự chủ mang theo chút ngọt ngào, so với lúc vừa trở về tươi sáng hơn rất nhiều.
Mấy năm đại học cô gái này cũng chỉ có thể xem là một nữ sinh thanh thuần lạnh nhạt, quy củ ngoan ngoãn, chỉ có lúc ở Cố Thâm thi thoảng mới lộ ra vẻ mặt làm nũng như trẻ con. Vì vậy cho nên Trần Toàn tuy không thích nhưng cũng không ngăn cản chuyện hai người bọn họ ở bên nhau, chỉ cần Nam Hạ vui vẻ là được.
Trần Toàn đưa tay nhéo nhéo gò má non mịn kia: “Cậu định theo đuổi anh ta thế nào?”
Nam Hạ né tránh ma trảo, đáp: “Còn chưa nghĩ ra. Nhưng không sao, ngày mai anh ấy đi công tác về rồi. Đến lúc đó…”, ánh mắt lấp lánh của cô chuyển động, “Hay tớ nên chủ động hôn anh ấy một cái?”
Trần Toàn suýt chút nữa bị sặc: “Hạ Hạ, thì ra lúc cậu nói chuyện yêu đương đều trực tiếp lớn mật như vậy.”
Thật sự rất khó tưởng tượng, cái khuôn mặt thánh thiện này có thể nói ra mấy lời to gan đến thế.
Nam Hạ cười thoải mái: “Nói đến chuyện yêu đương hẹn hò…”, cô bỗng nhiên nổi tâm nhiều chuyện, “Toàn Toàn, nụ hôn đầu của cậu như thế nào?”
Từ trước đến giờ cô chưa từng hỏi qua mấy chuyện này, đều là Trần Toàn chủ động hỏi cô.
Trần Toàn vừa nghe liền cốc đầu cô một cái: “Cậu theo Tô Điềm học xấu.”
Nam Hạ hướng mắt nhìn sang: “Mau nói cho tớ biết.”
Cái thanh âm nài nỉ mềm mại này.
Trần Toàn chưa kịp nói, chuông điện thoại của Nam Hạ đã vang lên, là Cố Thâm gọi tới.
Trần Toàn liếc qua, ánh mắt lóe lên: “Hạ Hạ, chúng ta lừa gạt Cố Thâm một phen, nói cậu say rồi, thế nào?”
Nam Hạ do dự: “Nhưng anh ấy biết tớ dị ứng cồn.”
Trần Toàn kích động, không nghĩ nhiều: “Thì nói cậu mới uống hai ly cocktail nồng độ cồn rất nhẹ nhưng lại say rồi, anh ta sẽ không hoài nghi đâu. Để xem phản ứng của tên kia thế nào.”
Nam Hạ chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ, Trần Toàn đã đoạt lấy điện thoại, bấm nghe.
Thanh âm của Cố Thâm nhu hòa: “Đang ở đâu đó?”
Trần Toàn chưa từng nghe qua thanh âm thế này của Cố Thâm, giật mình không trả lời.
Cố Thâm: “Sao lại không nói gì?”
Trần Toàn hoàn hồn, nói: “Tôi đang cùng Hạ Hạ uống rượu.”
Ngữ điệu của Cố Thâm lập tức cứng rắn: “Cậu không biết cô ấy dị ứng cồn sao?”
Trần Toàn: “Yên tâm, nồng nộ cồn rất nhẹ, trước đây cậu ấy cũng đã uống qua loại này rồi, không có chuyện gì đâu.”
Cố Thâm lúc này mới an tâm hơn một chút: “Các cậu ở chỗ nào?”
Trần Toàn: “Ở Thập Lục Lâu, nhưng mà…”, trong giọng nói của cô mang theo chút giảo hoạt, “Hạ Hạ say rồi, cậu có muốn nhìn một chút dáng vẻ khi say của cậu ấy không? Siêu cấp khả ái.”
“?”
Trần Toàn: “Không đâu, cậu bận đi công tác rồi, sẽ không có cơ hội thấy đâu. Haha, chỉ có tôi mới thấy được. Nếu cậu biết điều năn nỉ một chút, tôi sẽ xem xét quay cho cậu một đoạn video vậy.”
Cố Thâm bật cười, nói ra hai chữ: “Đợi đó.”
Không đến nửa giờ sau, anh xuất hiện ở Thập Lục Lâu.
Ăn mặc một chiếc măng tô dài màu đeo, vạt áo phía sau bay theo từng bước chân anh, toàn thân tỏa ra khí chất phóng khoáng không chút quy củ, lại là khách quen của nơi này, vừa vào cửa liền hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt.
Cố Thâm chỉ cần quét mặt một cái, trong ánh đèn mờ nhạt của quán bar, lập tức phát hiện ra Nam Hạ.
Trần Toàn nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, đây là lúc khảo nghiệm khả năng diễn xuất của cậu đó.”
Nam Hạ thấy Cố Thâm trở về trước thời gian anh hẹn cô, cũng nổi lên tâm tư, không tự chủ muốn trêu chọc anh, khẽ gật đầu một cái.
Cố Thâm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nam Hạ, áo khoác còn mang theo chút khí lạnh.
Anh nhìn hai gò má ửng đỏ của cô: “Say thật rồi à?”
Nam Hạ chậm rãi quay đầu, thanh âm khẽ khàng thì thầm, mang chút nhõng nhẽo: “Không có đâu.”
Cố Thâm dò xét nhìn Trần Toàn.
Trần Toàn vô tội nhún vai: “Không nghĩ tới nồng độ cồn không đủ làm dị ứng lại làm người ta say.”
Cố Thâm mặc kệ cô, trực tiếp bế Nam Hạ lên, cúi đầu nói: “Về thôi?”
Nam Hạ mê man nhìn anh.
Cố Thâm: “Còn nhận ra tôi là ai không?”
Nam Hạ nặng nề mà gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của anh: “Anh là Cố Thâm….”
Cố Thâm đang tức giận đến độ trán nổi gân xanh.
Anh cố ý sắp xếp hoàn thành công việc thật nhanh, vội vàng trở về, kết quả người này lại còn cho anh một kinh hỉ.
Cô hồn nhiên không cảnh giác, nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh: “Không phải, anh không phải là Cố Thâm. Anh ấy nói ngày mai mới trở về…”
Cố Thâm giận quá hóa cười: “Cái này em lại nhớ thật rõ.”
Anh sải chân dài đem cô ra ngoài.
Trần Toàn cười trộm, vội vàng trả tiền rồi theo sau Cố Thâm đi ra.
Rolls-Royce của Cố Thâm dừng ở vệ đường, anh đặt Nam Hạ vào ghế sau.
Nam Hạ thừa dịp Cố Thâm không chú ý, trừng mắt với Trần Toàn, người kia không tự chủ được cho cô một ngón tay cái.
Vừa lúc Cố Thâm xoay đầu.
Trần Toàn khôi phục vẻ mặt bình thường, dài dòng dặn dò: “Cậu nhất định phải chiếu cố thật tốt Hạ Hạ, nhớ phải cho cậu ấy uống mật ong chanh.”
Cố Thâm nhàn nhạt đáp: “Đã biết, thật mong sau này lúc nào cậu cũng phải tăng ca.”
Trần Toàn:…
Ai mà lại nguyền rủa người ta suốt đời bận rộn thế kia.
Cửa xe là bị dùng sức mà đóng lại.
Không gian trong xe an tĩnh thoải mái.
Đã lâu không gặp Cố Thâm, Nam Hạ cũng rất nhớ anh.
Ngược lại trong mắt anh, cô là người say đến quên trời quên đất.
Nam Hạ không tự chủ được hướng vào lòng anh, lớn mật vươn tay ôm lấy vòng hông vững chắc của anh.
Bên trong áo măng tô là một bộ veston màu xám tro, áo sơ mi trắng mỏng manh cắt may vừa người rất tinh xảo.
Nam Hạ dán gò má nóng rực vào ngực anh, im lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực, ngửi được hương thuốc lá nhàn nhạt, thỏa mãi mà nhắm nghiền hai mắt, thở dài một hơi.
Ngoan ngoãn dựa dẫm giống một chú mèo nhỏ.
Hô hấp của Cố Thâm chậm thêm vài phần.
Bản thân cũng không nhớ được lần cuối cùng ôm lấy cô thế này là chuyện lúc nào.
Cô thế nhưng cũng không bài xích anh, rất tự nhiên mà ôm anh.
Cố Thâm thuận tay nhốt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Cứ say là sẽ dính người thế này sao?”
Nam Hạ thật sự đã uống hết một ly cocktail, gan lớn hơn rất nhiều, đáy lòng cũng tò mò nếu cô say thật thì anh sẽ làm thế nào, liền dứt khoát không đáp.
Cố Thâm cười nhẹ: “Em đúng là tiểu ma men.”
Anh cứ vậy mà ôm cô về đến Phồn Duyệt.
Anh dìu cô đến trước phòng, chân dài đá tới giữ cửa, sau đó thả cô trên ghế sofa, rất nhanh mang tới cho cô một ly mật ong chanh ấm áp.
Nam Hạ nhận lấy, miệng nhỏ môi hồng ngoan ngoãn uống từng ngụm.
Cố Thâm cởϊ áσ vest, tùy tay ném sang một bên.
Nam Hạ nhịn không được: “Anh phải treo áo lên.”
Cố Thâm bật cười: “Thôi, tôi cũng không cùng một tiểu ma men tranh cãi.”
Cứ vậy mà dễ dàng qua mặt anh…
Có lẽ là vì cô chưa từng uống say, cũng chưa từng muốn lừa gạt anh bao giờ.
Cố Thâm thả áo vào sọt quần áo bẩn trong phòng giặt, qua trở ra thì Nam Hạ đã đem ly nước trả lại anh.
Miệng nhỏ khẽ chu lên.
Anh đặt cái ly không lên bàn, nhìn cô: “Còn thiếu tôi cái gì em nhớ không?”
Nam Hạ như mệt nhọc, hơi lim dim, không trả lời, lông mi cong cong khẽ run.
Cố Thâm: “Chờ ngày mai tôi lại tính sổ với em.”
Anh nhẫn nại bế cô vào phòng ngủ.
Nam Hạ hé mắt, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh.
Bước chân của anh hơi dừng lại, cứ vậy mà cúi đầu nhìn cô.
Nhớ tới lúc Cố Thâm say rượu làm loạn, đáy lòng Nam Hạ mơ hồ nổi lên chút tâm tư muốn phục thù.
Nam Hạ lại dụi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Anh lại gần đây, em có lời muốn nói cho anh nghe.”
Thanh âm của cô vẫn mềm mại đáng yêu như thế.
Uống say còn thật khải ái.
Cố Thâm cũng muốn biết cô sẽ nói cái gì, cúi đầu: “Sao?”
Hai mắt phượng của anh dài hẹp, đuôi mắt đọng lại chút tiếu ý cùng cưng chiều.
Lông mi khẽ chớp.
Cánh môi góc cạnh rõ ràng.
Rất đẹp mắt, rất đáng để hôn một cái.
Nam Hạ vươn tay níu ngực áo anh, hướng môi hồng lên, lớn mật hôn anh.
Trong đầu Cố Thâm trong lúc đó phảng phất như nổ tung, hai mắt mở lớn, ngưng thở mà nhìn cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!