Không Kiềm Chế Được - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Không Kiềm Chế Được


Chương 7


Chương 7:

Thanh âm bình đạm, ẩn ẩn chút ủy khuất.

Nam Hạ đã lâu không được thanh âm này của anh, nội tâm bỗng nhiên đau xót, động tác trên tay ngừng lại.

Trần Toàn dùng sức muốn kéo Nam Hạ ra sau lưng mình: “Hạ Hạ, cậu đi qua đây! Đừng có động vào tên tra nam…”

Nam Hạ quay đầu, biểu tình khẽ biến: “A Toàn, không cho phép cậu náo loạn nữa. Cà phê này rất nóng, sao lại hất vào người khác như thế?”

Nam Hạ từ trước đến nay giỏi nhất là che giấu tâm tình, chưa từng nặng lời với ai bao giờ.

Trần Toàn nghe được mấy chữ này liền biết bạn thân mình nổi giận thật rồi, mấp máy môi, không nói gì.

Nam Hạ thay Cố Thâm lau sạch chỗ cà phê, lo lắng nói: “Chắc anh phải cởi sơ mi ra nhìn một lượt, tôi sợ anh bị phỏng.”

Cố Thâm cười nhẹ, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thế nào? Muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi?”

“…”

Nam Hạ bất đắc dĩ nhìn anh: “Vậy anh tự đi phòng vệ sinh kiểm tra đi, tiện thể dùng nước lạnh hắt qua sẽ đỡ hơn.”

Khóe miệng Cố Thâm cong cong.

Người này làm sao vậy? Bị tạt cà phê nóng mà cao hứng vậy sao?

Nam Hạ lo âu nhìn anh.

Cố Thâm chăm chú nhìn cô, thanh âm vẫn là nhàn nhạt không để ý: “Không cần đâu, không nghiêm trọng đến thế.”

Trần Toàn không nhịn được lại mắng to: “Cố Thâm cái tên tra nam này? Ai muốn chiếm tiện nghi của anh?”

Mấy người xung quanh nghe lớn tiếng đều không nhịn được tò mò nhìn sang.

Cố Thâm quét mắt, đại chúng vội vàng rời đi.

Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, lắc lắc, nói với Trần Toàn: “Đi thôi, thật sự muốn ở nơi này giằng co sao?”

Trần Toàn kéo Nam Hạ: “Đi, tìm chỗ nào đánh người thuận tiện một chút.”

Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, Nam Hạ lo lắng: “A Toàn…”

Trần Toàn ngắt lời: “Cậu hình như quên mất năm đó ai là người gọi tớ khóc lóc tới ba giờ sáng rồi đúng không? Xoay đầu liền nói cái tên này không lừa cậu?”

Nam Hạ cắn cắn môi, không đáp.

Cố Thâm nghe vậy, ánh mắt lại rơi trên mặt Nam Hạ, như có ý muốn tìm xem khi đó cô có khóc thật không.

Bị nói ra chuyện mất mặt thế này, Nam Hạ cũng có chút xấu hổ.

Cãi nhau với Trần Toàn cũng không xong, cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu kiên trì nói với Cố Thâm: “Thật ngại quá, anh nên đi đổi y phục đi, tránh cho không thoải mái. Chuyện cũ là A Toàn hiểu lầm, là do tôi chưa nói rõ với cô ấy.”

Cố Thâm không lên tiếng, đáy mắt sâu thẳm không biết là đang nghĩ gì.

Một lát sau, anh lười nhác nói: “Không sao, tôi cũng không đánh phụ nữ.”

Nam Hạ:…

Cố Thâm: “Tôi còn có việc phải giải quyết với cô ấy. Mời em giữ vững tác phong làm việc chuyên nghiệp của mình, trở về làm việc.”

Nam Hạ yên lặng nhìn hai người kia cùng nhau đi thang máy xuống hầm.

Cố Thâm bấm thang máy nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô, ngay cả khi thang máy đã đóng lại rồi, tầm mắt của anh cũng chưa từng dời đi.

Ngực Nam Hạ giống như đang có thứ gì đó chặn ngang, đứng nguyên tại chỗ.

Lúc học đại học Trần Toàn thường nói cô không hiểu vì sao một nữ nhân như Nam Hạ lại ở chung với một người toàn thân vô lại như Cố Thâm, cũng hay nói Cố Thâm không xứng với Nam Hạ, lại thêm chuyện hiểu lầm này, không biết bọn họ sẽ náo loạn đến cái dạng gì.

Nhưng hai người này rõ ràng không muốn cô biết.

Nam Hạ nhớ tới Lâm Man Man, lại đi mua một ly cà phê mới, trở lại công ty.

*

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Nam Hạ bị người ta quát mắng như thế.

Lâm Man Man chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, giận dữ quát to: “Tỷ tỷ à, mua một ly cà phê thôi mà cần nhiều thời gian vậy sao? Đã hơn 20 phút rồi, chớp mắt một cái nữa là tới bữa trưa rồi.”

Đúng là do cô chậm trễ.

Nam Hạ cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, bởi vì vừa nãy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tôi đã không đúng.”

Lâm Man Man cao cao tại thượng nhìn cô: “Còn có, tôi muốn mua Americano lạnh, ly size M chứ không phải size L. Có chuyện ngoài ý muốn liền nghe không hiểu tiếng người à?”

Nam Hạ nhớ lại, hình như Lâm Man cũng không dặn dò những chuyện này. Bất quá vừa rồi tâm tư cô hỗn loạn, cũng không chắc chắn chuyện này.

Nam Hạ đành nở một nụ cười: “Thật ngại quá, để tôi đi mua lại lần nữa.”

Cô lại xuống lầu, mua một ly Americano lạnh size M.

Lâm Man Man liếc mắt tiếp nhận, phân phó: “Về sau trước 9 giờ mỗi ngày thì trên bàn tôi phải có một ly cà phê.”

Nam Hạ suy nghĩ một chút, hỏi: “Đều là Americano lạnh size M?”

Lâm Man Man: “Hai – tư – sáu thì là Americano lạnh size M, thứ ba – thứ năm thì là Latter đá size M. Hiểu chưa?”

Nam Hạ gật đầu: “Tốt.”

Cô xoay người, vẫn nghe Lâm Man Man khinh thường: “Thật không biết Lâm tổng coi trọng cô ở chỗ nào? Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, kinh nghiệm làm việc cũng không có…”

Nam Hạ không để ý lời này.

Muốn biết cô có thực lực hay không, cứ để thời gian từ từ chứng minh.

Trở về chỗ ngồi, cô không nhịn được mở WeChat, Trần Toàn vẫn chưa trả lời cô, không biết đã nói cái gì với Cố Thâm rồi.

Loại tâm tình lo lắng kéo dài đến tận giờ nghỉ trưa.

Tô Điềm mang Nam Hạ đi canteen của công ty ở lầu 3.

Canteen được thiết kế rất tốt, toàn bộ đều là cửa sổ kính trong suốt, sạch sẽ lại sáng sủa.

Nam Hạ không yên lòng, chọc chọc tô salad gà trước mặt, nghe Tô Điềm an ủi: “Hạ Hạ, cậu đừng để ý mấy lời của Lâm Man Man. Lúc đầu cô ấy đề cử một biểu muội vào công ty nhưng Lâm tổng lại tuyển cậu cho nên người ta mới giận dỗi vậy thôi.”

Nam Hạ ý thức được mình không khống chế tốt tâm tình, lập tức mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tớ không có việc gì.”

Tô Điềm đột nhiên tiến lại gần Nam Hạ, bát quái nói: “Ai, nói cho cậu một tin đồng.”

Nam Hạ thật ra cũng không nhiều chuyện, bất quá nhìn vẻ mặt của đối phương liền có chút buồn cười: “Cái gì?”

Tô Điềm thì thầm: “Nghe nói sáng nay dưới lầu có một nữ nhân tạt cà phê nóng vào Cố tổng, còn mắng người ta lừa đảo, tra nam. Sự tình cũng đã lan ra khắp công ty rồi.”

Không nghĩ tới lại truyền đi nhanh như vậy.

Nam Hạ áy náy, nguyên nhân chính là do cô, không chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của Cố Thâm mà còn hại người ta bị phỏng.

Cô lên tiếng: “Chắc là hiểu lầm gì đó, lời truyền miệng cũng khó mà tin là đúng.”

Tô Điềm: “Hạ Hạ, cậu thật sự là một nữ nhân thiện tâm, đơn thuần cùng đáng yêu thế này cũng thật tốt.”

Nam Hạ:….

Tô Điềm: “Tớ cảm thấy khả năng hiểu lầm cũng không lớn, nào có ai không nắm rõ sự tình mà dám chạy đến tận nơi người ta làm việc, trực tiếp ở giữa sảnh đông người mà tạt cà phê chứ? Hơn nữa rất nhiều người cũng khẳng định nữ nhân kia không phải bạn gái của Cố tổng. Bạn gái của Cố tổng đã tới công ty mấy lần rồi, là một mỹ nhân mị hoặc gợi cảm, khác xa với người hôm nay náo loạn dưới sảnh.”

Tô Điềm cười cười: “Vận khí của cậu cũng thật tốt, vừa vào công ty đã gặp được thị phi hiếm có.”

Nam Hạ bật cười: “Thế tớ có cần phải cám ơn cậu vì cậu đã cho tớ biết tin đồn này không?”

Tô Điềm: “Không cần khách khí, đều là người một nhà.”

Nam Hạ mỉm cười, tiếp tục ăn nốt phần salad gà của mình, không nói tiếp.

Bên tai quanh quẩn câu nói “Bạn gái của Cố tổng đã tới công ty mấy lần” của Tô Điềm, nội tâm ẩn ẩn đau đớn.

Tranh thủ vẫn còn thời gian nghỉ trưa, Nam Hạ cố ý đến hiệu thuốc mua thuốc bôi phỏng cùng bông gòn và băng cá nhân, thừa dịp không có ai chú ý thì để lại trên bàn làm việc của Cố Thâm.

Bốn giờ chiều hôm đó Cố Thâm mưới trở lại.

Anh trực tiếp vào phòng làm việc, rất nhanh Lâm tổng cùng các nhà thiết kế chính cũng đi tới.

Nam Hạ lật điện thoại, Trần Toàn cuối cùng cũng trả lời co.

Toàn Toàn: “Hạ Hạ, không sao đâu, cậu yên tâm làm việc đi”

Hai phút sau lại nhắn thêm một tin.

Toàn Toàn: “Bọn tớ đã nói chuyện rõ ràng, bất quá cậu vẫn phải đề phòng Cố Thâm thật kĩ cho tớ.”

Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là Cố Thâm đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

*

Náo loạn cũng đi qua, Nam Hạ rốt cuộc cũng an tâm làm việc, chỉnh sửa bản kế hoạch, hoàn thiện các công việc hành chính xong cũng vừa đúng giờ tan tầm.

Phòng làm việc dùng đèn huỳnh quang bóng trắng, tất cả mọi người đều bận rộn, hầu như không có người nào định ra về.

Lâm tổng cùng các nhà thiết kế chính lúc này mới từ phòng làm việc của Cố Thâm đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bàn của Nam Hạ, Lâm tổng ôn hòa nói: “Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của cô, nếu không có việc gì thì cứ về trước, không cần lo lắng. Cô nhìn xung quanh đi, về sau chắc chắn cũng sẽ phải làm thêm giờ giống bọn họ.”

Tô Điềm đang vẽ, nghe vậy cũng cười phụ họa: “Đúng đấy, nhất định phải quý trọng khoảng thời gian được tan làm đúng giờ.”

Nam Hạ đứng lên: “Cám ơn Lâm tổng, vậy hôm nay tôi về trước.”

Lâm tổng gật đầu, trở về phòng làm việc của mình.

Nam Hạ mang túi xuống lầu, định gọi xe trở về nhà.

Vừa mới ra khỏi trung tâm thương mại liền nhận được tin nhắn WeChat.

Cố: “Là em mua?”

Bên dưới là hình chụp một túi thuốc.

Nam Hạ dừng bước, trả lời.

Summer: “Đúng, anh nhớ chú ý bôi kĩ. Nếu vết phỏng bị phồng thì nhất định phải cẩn thận, không được đâm thủng.”

Summer: “Còn có, chuyện hôm nay, xin lỗi anh.”

Cố Thâm rất nhanh đáp lại.

Cố: “Tôi sẽ không bôi.”

Cố: “Cũng đã quên rồi.”

Nam Hạ:….

Hít một hơi sâu, cô kiên nhẫn trả lời: “Rất đơn giản, chỉ cần anh rửa tay khô rồi dùng bông gòn thấm thuốc bôi nhẹ lên những chỗ bị đỏ là được. Nếu anh không nhớ thời gian bôi thì có thể đặt đồng hồ báo thức hoặc nhờ Khả Khả nhắc anh bôi.”

Nam Hạ đứng bên đường chờ xe, nhìn thông báo của ứng dụng, 12 phút nữa tài xế sẽ đến.

Cách đó không xa có một chai nước suối rỗng rơi lăn lóc trên lề đường, cô đi tới, lấy một chiếc khăn giấy sạch, nhặt chai nước cho vào thùng rác.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp pha chút hài hước.

“Có lòng làm người tốt như vậy, sao lại không có chút lương tâm với tôi vậy? Nghĩ xem tôi vì ai mà bị thương?”

Nam Hạ ngẩng đầu.

Cửa sổ Rolls Royce màu đen sẫm hạ xuống, để lộ đôi mắt sâu thâm thúy của người đàn ông nọ.

Cô ngẩn ra.

Cố Thâm chỉ chỉ túi thuốc: “Em nói xem em có nên tự mình gánh vác chút trách nhiệm không? Giúp tôi bôi một chút?”

Nam Hạ chậm rãi đứng dậy.

Sắc trời dần tối, không khí se se lạnh bao trùm….

Nam Hạ nhìn anh: “Nhưng tôi không thể mỗi lần đều giúp anh bôi…”

Anh cũng đã có bạn gái rồi, cô không muốn dây dưa với anh quá nhiều.

Cố Thâm không nhịn được ngắt lời: “Tỉnh mộng đi, còn muốn giúp nhiều lần sao? Lần này thôi, dạy tôi một lần là được.”

Bôi chút thuốc bỏng còn cần phải dạy sao?

Nhớ tới thời đại học Cố Thâm một chút cũng không quan tâm đến các loại sơ cứu cùng thuốc thang, Nam Hạ bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Cố Thâm bấm mở cửa xe: “Lên đi.”

Nam Hạ tự tay mở cửa xe, ngồi vào.

Cô mang một đôi cao gót màu trắng, vì lên xe mà mép váy bị kéo lên, để lộ một đoạn cổ chân nhỏ trắng nõn, gợi cảm lại câu người.

Đợi Nam Hạ hủy đặt xe xong, Cố Thâm ném túi thuốc qua.

Xe chậm rãi lái về phía trước.

Nam Hạ cúi đầu, chậm rãi mở túi thuốc.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt của mấy chiếc túi ny long.

Nam Hạ lấy khăn giấy ướt lau sạch tay, mở chai thuốc, thấm vào bông gòn, nghiêng đầu nhìn Cố Thâm.

Anh đã đổi sang một chiếc sơ mi trắng.

Một hàng nút cài chỉnh tề, ngay cả nút trên cùng cũng được cài chỉnh tề, phong thái hoàn toàn bất đồng so với bình thường.

Có lẽ là vì vừa mới ở trong môi trường làm việc, thái độ của anh quy củ hơn rất nhiều.

Nam Hạ nói: “Chắc anh phải cởϊ áσ ra rồi.”

Cố Thâm quay sang nhìn cô một hồi.

Nam Hạ bỗng nhiên đỏ mặt, sợ anh nói ra câu nào đó mà cô chống đỡ một hồi.

Rất may anh không nói gì, bắt đầu dùng một tay cởi nút áo.

Động tác của anh rất chậm, giống như tận lực khắc chế, nửa ngày mới cởi được một nút.

Nam Hạ kiên nhẫn chờ.

Anh lại chậm rãi mở nút thứ hai.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa xong, Nam Hạ phiền chán: “Động tác có thể nhanh hơn một chút được không?|

Cố Thâm bật cười: “Đợi không nổi?”

“….”

Không chờ cô trả lời, Cố Thâm trực tiếp giang hai tay, phóng đãng không kềm chế được: “Bằng không em làm giúp tôi đi/”

“….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN