Không Người Gặp Lại
Chương 1-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lý Trạch Khôn từ nước Anh về nước là trung tuần tháng 8, đương lúc Bắc Kinh nóng nhất. Một giây trước khi hắn xuống máy bay, trên người vẫn còn mang theo sự ẩm ướt lạnh lẽo của Luân Đôn, cái lạnh có ngồi máy bay mười tiếng cũng không thể tiêu tan. Vậy mà một giây sau hắn đã cảm nhận được sức nóng bắt đầu bốc lên như đang ở trong lồng hấp.
Tới đón hắn đều là những anh em chơi thân nhất từ trước, còn một vài kẻ bấu víu quan hệ cùng dự trò vui thì đã tan hết vào bốn năm trước, khi Lý Trạch Khôn bị thị trưởng Lý trục xuất đưa đi nước ngoài. Lý Trạch Khôn chẳng hề quan tâm, từ bốn năm trước hắn đã không thèm để bụng rồi.
Tống Vũ cười hì hì phất tay với Lý Trạch Khôn từ phòng chờ máy bay, từ xa đã gọi hắn: “Khôn Tử, chỗ này, chỗ này nè!”
Lý Trạch Khôn nhanh chân bước tới, cho bạn tốt một cái ôm chặt: “Ngon đó, mấy năm qua anh cũng dễ chịu quá ha, dáng vẻ chả thay đổi tẹo nào.”
Tống Vũ lắc đầu: “Cõ lẽ vậy, già rồi, giờ anh có chơi ở quán bar được nữa đâu, rượu Royal Salute đều đã đổi sang ấm giữ nhiệt thêm cẩu kỷ rồi.”
Lý Trạch Khôn bật cười: “Đúng là nên bảo dưỡng, em quên mất, bốn năm trôi qua anh đã là một ông chú già sắp gần ba mươi rồi.”
Tống Vũ cười vỗ lưng hắn: “Chú đủ rồi đấy, không phải chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi thôi à?” Gã đẩy Lý Trạch Khôn đi: “Được rồi, nhanh đi thôi! Ngạn Học còn chờ ở trên xe đấy, buổi tối sẽ mời chú ăn cơm.”
Vừa ra khỏi phòng chờ ở sân bay, hơi nóng liền thốc tới. Áo sơ mi mỏng của Lý Trạch Khôn nhanh chóng ướt đẫm vì mồ hôi. Mấy năm qua hắn tiếp nhận nền giáo dục thân sĩ quý tộc, hơn nữa trên thương trường mưu tính sát phạt nên càng ngày sự nhẫn nại của hắn càng tốt hơn. Do đó, bây giờ hắn chỉ cởi một cúc áo sơ mi.
“Đệt, ngày hôm nay Bắc Kinh cứ như trúng tà ấy, năm nay mùa… Mẹ nó sao hôm nay nóng thế nhỉ!” Đầu óc Tống Vũ vẫn nhanh nhạy hơn miệng, cứng rắn nuốt chữ “Hạ” kia xuống họng. Lý Trạch Khôn lại không thay đổi nét mặt: “Mùa hạ năm nào chẳng nóng thế này?”
Nhất thời Tống Vũ không biết đáp lại thế nào, cũng bởi vì quan hệ quá tốt nên giữa hai người họ có rất nhiều chuyện không thể nói nhiều. Cái năm Trình Hạ qua đời ấy, suýt chút nữa Lý Trạch Khôn đã không gắng gượng nổi. Sau đó không biết tại sao cái video hắn đánh bác sĩ lại lộ ra, lần đó suýt chút nữa Lý Trạch Khôn bị cha mình đánh gãy chân, mà đến phu nhân – người thương hắn nhất cũng không ngăn cản.
Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, chỉ cần nghe được một chữ “Hạ” Lý Trạch Khôn sẽ đột ngột phát điên, có thể thấy phân lượng của Trình Hạ trong lòng hắn đúng là đủ nặng.
Trong lòng Tống Vũ gợn lên sóng lớn, trên mặt lại không có biểu tình gì: “Trên xe sẽ mát mẻ hơn. Đã sớm nói rồi, anh em đã lâu không gặp, chú cứ theo bọn anh mấy ngày, từ nhỏ chú đã là đứa lười nhất trong bọn này đấy.”
Lý Trạch Khôn cười cười không lên tiếng, theo Tống Vũ lên xe. Xe mấy người này đến đón Lý Trạch Khôn là một chiếc Mercedes G65 của Dương Ngạn Học, mấy vị này ngồi lên vẫn còn rộng.
“Uầy, Khôn Tử ở nước ngoài mấy năm, khí chất cũng văn nhã hắn lên.” Dương Ngạn Học ngồi ở ghế lái quay đầu lại nhìn Lý Trạch Khôn, vẫn đang đeo kính râm, cười cười bắt chuyện: “Nhớ bọn anh không?”
Lý Trạch Khôn cười mắng: “Nói nhảm, nếu ông đây không nhớ mấy người thì làm sao có thể chưa về nhà đã theo mấy người đi chơi hả?”
Tống Vũ chưa kịp nghĩ đã đáp lời: “Đúng đúng đúng, Khôn Tử là người thâm tình nhất, mấy năm qua ở nước ngoài nhất định ngày đêm vấn vương nhớ nhung bọn anh rồi.”
Không khí dường như có mấy giây ngưng trệ, sau đó nháy mắt yên tĩnh lại. Thật ra câu nói của Tống Vũ không có gì sai sót, nhưng sau khi vào tai lại như có thêm mấy phần ý tại ngôn ngoại khó đoán.
Lý Trạch Khôn thâm tình là chuyện hễ là người có mắt ở bốn năm trước nhìn đều thấy được, nhưng không có ai dám nhắc đến người mà hắn ngày đêm nhung nhớ suốt mấy năm qua.
Dương Ngạn Học khởi động xe, cười cười nói sang chuyện khác: “Câu lạc bộ của lão Đàm mới khai trương gần đây, tối chúng ta qua cổ vũ gã một lát đi.” Lý Trạch Khôn gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Em chợp mắt một lúc đây, cả đêm không ngủ rồi.”
Hắn cũng không ngờ mình cứ ngủ thiếp đi như vậy, thậm chí còn mơ một giấc mộng mờ nhoè. Chỉ một đoạn ngắn vụn vặt, hình như là vào buổi chiều, trong phòng bếp đang nấu súp đặc, TV trong phòng khách vang lên tiếng sư tử gầm riêng biệt của “Tom & Jerry”, một cậu con trai đang ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, quay lưng về phía hắn.
Lý Trạch Khôn đột nhiên rùng mình một cái, tỉnh lại trong nháy mắt. Hắn nhíu may xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy xe đã dừng. Tống Vũ không hỏi gì, chậm rãi nói: “Trông chú mệt mỏi lắm, đã ngủ cả một đường rồi. Được rồi, đến ăn chút gì lót dạ đi, buổi tối giữ sức để high.”
Lúc Lý Trạch Khôn xuống xe có hơi run chân, Dương Ngạn Học đỡ hắn: “Nước ngoài vẫn không sánh được với ở nhà, xem nó khắc nghiệt với Khôn Tử chưa này, đã tiều tuỵ hẳn đi rồi.”
“Cút mẹ anh đi, chờ ông đây ngủ nghỉ một giấc xong sẽ dạy anh cái gì gọi là nói làm phải thận trọng.” Lý Trạch Khôn đẩy hắn sang một bên, cười nói: “Anh không biết nước ngoài tự do thế nào đâu, rời khỏi cái nhà suốt ngày bị ông bô quản đủ thứ chính là hai chữ “Thoải mái.” Đúng rồi, trai nhỏ bên kia cũng tuyệt lắm, chơi phóng khoáng cực, CMN lẳng lơ đến gãy chân.”
Tống Vũ quàng vai hắn đi vào trong tiệm cơm: “Ha ha chú được lắm Khôn Tử, lúc nào đó bọn anh chờ chú giới thiệu mấy người để chơi nhé.”
Dương Ngạn Học chỉ cười không tiếp lời, đi trước mấy bước đến phòng riêng mở cửa thay họ.
Trong phòng người đến gần đủ rồi, người rất đông, hầu như không kể là quan hệ thân thiết hay chỉ quen sơ cũng đến đông đủ, đám người có người gọi Khôn Tử, có kẻ gọi Lý thiếu, đúng là rất náo nhiệt.
Lý Trạch Khôn tiện tay chào hỏi họ một chút rồi tự mình tìm một chỗ trống ngồi xuống, khiến cái ghế chủ vị dành cho hắn bị để không, rồi cũng có người lúng túng ngồi xuống.
Thể diện của Lý Trạch Khôn không phải ai cũng làm được, bữa cơm này cũng không có ai dám mời hắn uống rượu. Lý Trạch Khôn cũng không gắng sức hoà nhập, vẫn nhìn di động không biết đang nghĩ gì.
Di động của hắn rất cũ kỹ, là một chiếc Iphone 4 của bốn năm trước, ở lỗ chống bụi có treo một con búp bê cầu nắng* đã cũ nát khá bẩn. Cảm xúc trong mắt Lý Trạch Khôn đã bị hàng mi khẽ rũ xuống che đi, nhưng rõ ràng trên mặt có chút mệt mỏi và đau xót.
Ngày đó Lý Trạch Khôn ở trong trạng thái vắng vẻ, hoặc có thể nói hắn ở trong trạng thái ấy rất lâu rồi. Hắn trải qua tháng ngày tịch mịch cô quạnh quá lâu, lâu đến mức vách ngoài trái tim đã đủ dày để hắn đao thương bất nhập.
_________________
*Búp bê cầu nắng:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!