Không Phải Em Không Lấy - Chương 105: Mạc Tu Nghiêu, anh là đồ Lừa đảo!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Không Phải Em Không Lấy


Chương 105: Mạc Tu Nghiêu, anh là đồ Lừa đảo!!


Chờ đợi hơn một tuần Nhược Băng cũng không thấy bên phía Cyril phản hồi lại, chắc hẳn y đang sắp xếp tỉ mỉ kế hoạch nào đó. Đứng trên lan can ngắm nhìn từng cơn sóng biển ập đến xô vào mạn thuyền Nhược Băng lại thấy bực.

Người chị mà Nhược Băng kính trọng nhất- Diệp Hàm Huyên hôm nay sẽ kết hôn. Kết hôn với người bình thường không nói, đây là với một tên ngốc- quan trọng là chị ấy không mời cô đến dự hôn lễ!!!

“Diệp Hàm Huyên, chị được lắm! Đã thế bà đây càng phải đến phá tan cái hôn lễ này!”

……

Sau khi thuyền cập bờ, Nhược Băng chậm rãi bước xuống. Vạn vật tràn ngập sắc xanh thanh khiết: xanh dương của trời, xanh lam của biển cả, xanh lá cây của đồng cỏ…Nói chung hết sức thiên nhiên thơ mộng. Hảo cảm Nhược Băng dành cho Kính gia- gia đình chồng tương lai của Diệp Hàm Huyên mới tăng lên một chút. Nếu mai kia tổ chức hôn lễ, cô cũng thích như thế này…

Nhược Băng lúc sau mới nhận thấy suy nghĩ quái dị trong đầu mình. Cô muốn gả cho tên khốn kia sao?

“Chết tiệt…Mày điên rồi!”

Hình ảnh của Mạc Tu Nghiêu không biết vô tình hay hữu ý xuất hiện trong đầu cô, len lỏi trong trái tim cô, tất cả đều là những kỉ niệm đã qua của hai người…Nhược Băng vừa đi vừa suy nghĩ miên man, đến khi cơ thể đụng vào bức tường lạnh mới khiến cô sực tỉnh. Căn phòng này chắc hẳn là nơi trang điểm dành cho cô dâu! Theo lẽ thông thường nơi đây hẳn phải náo nhiệt nhộn nhịp người ra người vào tấp nập, tiếc là hoàn toàn một mảnh yên tĩnh….

Đứng nấp sau chiếc ô vuông cửa sổ, cảnh bên trong khiến Nhược Băng sững sờ.

Diệp Hàm Huyên ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, mái tóc dài đen mượt như nhung của chị ấy được một người đàn ông lạ chải tỉ mỉ. Vì người kia ở góc khuất nên Nhược Băng không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, nhưng khí chất toả ra lại không hề tầm thường, tựa như lưỡi đao trong bảo kiếm, chưa rút vỏ thì bạn sẽ không thể nào biết thanh đao ấy sắc dường nào. Ngón tay thon dài kia lướt qua, nâng niu từng sợi tóc như ngọc của Diệp Hàm Huyên.

“Tóc vợ đẹp quá, vợ cũng đẹp nữa.” Giọng nói khàn khàn đầy từ tính của người đàn ông vang lên, lại đem theo một chút si ngốc khiến Nhược Băng buồn cười. Muốn tán Huyên tỷ của cô bằng mấy câu đường mật sáo rỗng này ư? Tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày!

“Cấm anh thả thính tôi.” Diệp Hàm Huyên đe doạ.

Kính Thiên Minh ngớ người ra, hỏi lại: “Thả thính là gì vậy vợ?”

“Là tán tỉnh.”

Kính Thiên Minh đàng hoàng nói: “Vợ của chồng, chồng không tán tỉnh vợ thì tán bà hàng xóm sao?”

Nhược Băng đứng ngoài xem kịch vui, rõ ràng theo thông tin cô biết thì Kính Thiên Minh- người thừa kế Kính Gia vốn là thiên tài trong giới kinh doanh, đã sớm là tổng tài Kính thị, chỉ là tầm một tháng trước bỗng nhiên gặp tai nạn giao thông, đột nhiên trở lên ngốc nghếch. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản, Nhược Băng nhíu mày suy ngẫm, xem ra lúc về cô phải nhờ người điều tra mới được!

“Đã xong thưa công chúa điện hạ.” Giọng nói cưng chiều vang lên.

Nhược Băng nhìn vào búi tóc tinh xảo sau gáy Diệp Hàm Huyên, đến bản thân cô cũng phải tán thưởng! Búi tóc kia giống như đám mây đang chuyển động, xinh đẹp đầy sức sống.

“Anh, anh chắc hẳn trước đây từng búi tóc cho nhiều cô gái lắm nhỉ?” Giọng điệu có chút vị chua của Diệp Hàm Huyên khiến Nhược Băng suýt sặc nước miếng.

Người kia rầu rĩ nói: “Vợ nói gì đó, đây là lần đầu tiên chồng búi tóc đó.”

Nói đoạn lại vênh mặt đắc ý khoa: “Thế nào, có phải chồng đây nghịch thiên lắm không?”

Diệp Hàm Huyên mỉm cười đứng dậy, giống như đoá quỳnh trắng nở rộ trong đêm, khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải say mê. Bình thường Diệp Hàm Huyên rất lạnh nhạt, lúc này đây trên gương mặt trắng nõn nà có thêm mấy phần dịu dàng, mấy phần thanh tú, mấy phần kiều mị…

Chiếc váy cười trắng tinh ôm sát, tôn lên dáng người uyển chuyển của cô ấy.

Con mẹ nó!!! Xem kìa…Huyên tỷ của cô thật đẹp, làm người ta yêu thích không thôi! Bảo bối của cô sao có thể gả cho một tên ngốc được? Chợt Nhược Băng lại nghe thấy thanh âm từ bên trong vọng ra.

“Vợ, cho anh hôn trước một cái được không?” Giọng nói non mềm ngây thơ khiến người ta khó mà khước từ.

Nhược Băng ánh mắt căm phẫn nhìn Kính Thiên Minh. Muốn chiếm tiện nghi của Huyên, không được, cô phải mau chóng ngăn cản!

“Oanh…” Cửa phòng bật mở.

Nhược Băng một thân y phục màu xanh lam xinh đẹp đứng ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hay cho nhà ngươi Diệp Hàm Huyên, con mẹ nó, dám cưới trộm không mời bà đây. Chán sống rồi hử?”

Hai người trong phòng sắc mặt đen như đít nồi, Diệp Hàm Huyên muốn khóc, Kính Thiên Minh cũng muốn khóc…

Một người khóc vì sát thần của mình đã đến.

Một người lại vì chuyện tốt của mình bị phá hư.

“Khụ…khụ…Nhược Băng à, đây là một hiểm nhầm nho nhỏ.” Diệp Hàm Huyên dịu giọng hết sức nói.

“Hiểu nhầm nho nhỏ?” Nhược Băng hiên ngang đứng ngoài cửa, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, nhướng mày hỏi ngược lại. Cô đang đi bắt gian mà, sao phải sợ?

Bất chợt Diệp Hàm Huyên đá vào mông Kính Thiên Minh một cái rõ đau, cô xua tay, “Nhanh nào, anh chẳng phải vừa nói muốn đi vệ sinh sao? Nhanh đi!”

Bóng lưng của người đàn ông cao lớn khuất dần, xem ra tên này rất biết lấy lòng Huyên tỷ, bảo gì nghe đó! Chờ sau khi Kính Thiên Minh đi vào, Diệp Hàm Huyên một thân trang phục cô dâu chạy lại chỗ Nhược Băng, kéo kéo tay cô ngồi xuống ghế.

” Em đừng hiểu nhầm nha! Kì thực đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại thôi! Chị với tên đó không có sự kết tinh của tình yêu. Lại nghe nói đợt trước em mới đi lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng thập tử nhất sinh về, lại thêm anbum ca nhạc đang phát hành gần đây của em, chị nào dám làm phiền.”

Nhược Băng đập bàn giận dữ, “Gọi tên khốn ấy ra đây! Dám cướp vợ bà đây! Không phải vợ bảo đến năm vợ ba mươi tuổi mà vẫn độc thân thì chúng ta đến với nhau sao?”

Không được, cô phải tuyệt đối ngăn cản đám cười này tới cùng! Huyên của cô muốn gả cũng phải gả cho người đàn ông tốt nhất thế gian! Gả cho một tên ngốc? Cô có thể yên tâm được sao? Nhược Băng hai mươi mốt tuổi, Diệp Hàm Huyên hai mươi tư tuổi, nhiều năm về trước, hai người vô tình gặp gỡ rồi quen biết, bất tri bất giác coi nhau như chị em ruột thịt không hay.

Diệp Hàm Huyên cắn khoé môi, một bộ dáng đáng yêu nói, “Thôi mà, sớm muộn gì em cũng phải lấy chồng, đâu thể bên chị suốt được. Chị biết em lo cho chị khi lấy phải tên chồng ngốc. Nhưng anh ta quả thật không tệ đâu! Tuy ngốc một chút nhưng rất thật lòng với chị.”

Diệp Hàm Huyên còn chỉ tay lên đầu mình, hãnh diện khoe, “Em xem, ít ra anh ta còn biết búi tóc này. Quá đẹp luôn ý.”

Nhược Băng ôm trán khổ sở, rõ ràng cô đến hỏi tội Diệp Hàm Huyên vì cưới trộm không báo cho mình, giờ khắc này lại câm nín. Hơn thế nữa, hình như cô còn bị nhét cho một bụng đầy thức ăn chó cơ!! Cái lông gì thế này…

“Không được.” Nhược Băng kiên quyết nói, dầu muối không thấm.

Cô nâng cằm Diệp Hàm Huyên, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô, nở một nụ cười phong lưu nói, “Baby à, vô ích thôi! Hôm nay em đến để cướp dâu!”

“Này, sao em ngửi thấy mùi chua chua như dấm ý nhỉ? Huyên…” Nhược Băng chưa kịp nói xong thì bất ngờ tay cô bị một lực đạo mạnh hất văng ra. Người đàn ông kia nhanh như con gió ôm lấy Diệp Hàm Huyên, tựa như muốn tuyên bố chủ quyền sở hữu của anh ta.

“Vợ thiên vị con giáp thứ mười ba kia phá tan hạnh phúc gia đình ta.” Giọng nói căm phẫn u sầu vang lên, phút chốc Nhược Băng có cảm giác mình là người xấu xa cướp vợ người ta ý…

“Anh nói ai là con giáp thứ mười ba?” Nhược Băng cười lạnh nói. Đừng tưởng anh ta ngốc thì muốn nói gì thì nói!

Khoảnh khắc người đàn ông quay đầu lại, đầu óc cô kêu lên một tiếng, giây phút đó vạn vật như xoay chuyển. Lại là khuôn mặt này! Khuôn mặt quen thuộc cô đã gặp vô số lần trong mơ- kể từ sau ngày đầu tiên gặp gỡ anh ta! Người này chính là Mạc tổng- Mạc Tu Nghiêu!

“Cô….”

“Anh….”

Hai người đồng loạt cùng lên tiếng.

Nhược Băng đáy mắt toả ra tia sáng lạnh! Người này rõ ràng là hôn phu của Huyên tỷ- Kính Thiên Minh, tại sao lần trước cô gặp lại là Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu? Chắc chắn trong truyện này có trá!

“Anh là Mạc Tổng?” Nhược Băng nghi vấn hỏi.

Kính Thiên Minh chớp mắt hỏi lại, “Mạc tổng?”

Nhược Băng nổi giận nói: “Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu, một tháng rưỡi trước anh và tôi có gặp nhau.”

Hai vai Kính Thiên Minh nhún nhún, bình thản nói: “Không quen, tôi chỉ biết vợ tôi.”

Nhược Băng quan sát thật kĩ Kính Thiên Minh khiến từng sợi lông tơ của anh dựng thẳng lên. Người này không phải Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu. Vậy Mạc tổng là ai?

“Khoan, em có chuyện gì thì từ từ nói, anh ta mới gặp tai nạn một tháng trước thần trí không bình thường, bác sĩ kết luận là bị ngốc.” Diệp Hàm Huyên mắt thấy căng thẳng vội vàng lên tiếng giải thích.

Nhược Băng chỉ tay vào Kính Thiên Minh gằn từng chữ nói, “Anh ta? Ngốc?”

Cô thấy hình như cũng không ngốc đâu!

Kính Thiên Minh bĩu môi, không chịu thua nói: “Vợ đừng tin cô ta, chồng thề chồng không có ngốc.”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai bức người lại ngây thơ kia trong lòng Nhược Băng cũng sinh ra cảm xúc thương xót. Cô day day trán, xem ra tên ngốc này lợi hại, cái kiểu lạt mềm buộc lạt chặt cộng thêm mỹ nam kế, bảo sao Huyên của cô bảo vệ hắn đến vậy!

“Tên này bây giờ ngốc rồi, vậy bà đây tìm ai tính sổ? Mặc kệ, ngốc vẫn tính, hôm nay em phải cướp dâu!” Nhược Băng hùng hổ tuyên bố.

Khụ…khụ…” Diệp Hàm Huyên khẽ ho khan.

Còn Kính Thiên Minh thì lo sốt vó, xem thái độ của vợ yêu kìa! Có khi cô ấy theo tiểu tam bỏ chồng mất, anh vội níu tay Diệp Hàm Huyên, không cam tâm nói, “Vợ, anh vẫn chưa được phá đời trai.”

Diệp Hàm Huyên và Nhược Băng nhìn nhau, đôi chân hai người mềm nhũn. Lão thiên a? Thử hỏi trên đời này có ai nói lời vô sỉ với khuôn mặt ngây thơ vô tội như thế không?

“Em gái à, à không, nữ hiệp đại nhân, tôi chỉ có vợ yêu mà thôi, xin nữ hiệp rộng lòng từ bi đừng dụ dỗ vợ tôi.”

Trong phút chốc hai cô gái có thể tưởng tượng ra chuyện tình kinh thiên động nghĩa đến mức nào. Diệp Hàm Huyên đóng vai ả đàn bà lăng nhăng ngoại tình trốn nhà theo trai, Nhược Băng đóng vai tên khốn cướp thê tử người khác trong truyền thuyết. Còn tên ngốc kia ấy à? Đóng vai một ông chồng si tình, hết mực yêu vợ.

Cảm động! Quả thực quá cảm động đi!

“Tôi có tội gì đâu, cô có gì khúc mắc trong lòng thì tìm người đó gỡ. Tục ngữ có câu, cái gì chuông nhỉ? À muốn tìm người tháo chuông, phải tìm người buộc chuông.” Kính Thiên Minh vội vàng phân bua.

Gớm!!

Ngốc đòi chơi chữ, còn dùng tục ngữ cơ!! Nhược Băng vuốt cằm suy nghĩ, đạo lí tên này nói không sai! Cô phải tìm tên chết băm kia tính sổ!!!

Nhược Băng xiết chặt bàn tay! Tên khốn! Anh lừa tôi hết lần này tới lần khác! Lần này bà đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN