Không Phải Em Không Lấy
Chương 83: Căn phòng thứ nhất
Chỉ riêng cái cánh cửa chói loá một vùng trời tối đen kia thôi Nhược Băng đã rớt hai hàm răng rồi!!
Đờ cờ mờ, cánh cửa này làm bằng kim cương đấy! Thời cổ đại không phải không có kim cương mà số lượng rất hạn chế, kích thước nhỏ hơn nữa cũng rất khó tìm, người ta gọi là đá kim cang. Huống chi viên kim cương to đùng cắt thành cánh cửa này…
Tần Thuỷ Hoàng này cũng quá xa hoa rồi, chỉ là một cánh cửa ngoài nội cung thôi mà!
Nhược Băng tiến sát lại gần cánh cửa. Hoa văn phù dung nổi bật từng đường nét ẩn hiện, tinh vi vô cùng, nếu đây không phải phiến đá, cô còn nghĩ đây là hoa thật cơ.
Lần này Nhược Băng không mất chút công sức đã nhìn thấy dòng chữ rồng bay phượng múa bên trên cánh cửa.
“ Hoạ này do phu quân Doanh Chính tự tay khắc tặng nương tử duy nhất của ta Bạch Ân-
Kí tên: Doanh Chính.”
Nhìn những dòng chữ khí phách nhưng cũng tràn đầy tâm tình kia như có dòng nước ấm chảy vào tim Nhược Băng. Hoá ra…
Hoá ra Tần Thuỷ Hoàng lục quốc kinh sợ oán thán lại có một mặt dịu dàng như vậy…
Hoá ra Tần Thuỷ Hoàng lưu danh sử sách là vị vua tàn bạo nhất cũng có một mặt ôn nhu như vậy…
Hoá ra Tần Thuỷ Hoàng một đời không lập hậu là vì như thế…
Cổ đại nam nhân đều vô tình, đừng nói tới vị vua mang hùng tâm tráng chí nhất thống thiên hạ là Doanh Chính.
Ấy thế mà có thể vì một vị nữ tử mà hoạ lên bức bích hoạ như thế, viết lên dòng thâm tình như thế.
Không phải xưng “trẫm” mà xưng ta, vị hoàng đế này đã đặt mình thành phu quân bình thường của cô gái- hơn nữa còn là nương tử duy nhất.
Chuyện tình đẹp như này tại sao sử sách không hề ghi lại? Tại sao hậu thế không biết đến thê tử duy nhất của Tần vương?
Cát bụi đã chôn vùi quá khứ xa xăm…
Về câu hỏi này quả thật Nhược Băng không có lời giải đáp.
Nhược Băng lắc đầu cảm thán, dựa vào những dòng chữ ban đầu ngoài kia,
“Nơi này gió trăng cách biệt, Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về.”
Chỉ sợ mối tình này không có kết thúc tốt đẹp cho nên ba ngàn hậu cung mỹ nhân nhiều như cỏ, Tần vương vẫn không chọn ra một người để lập hậu…
Nhược Băng tiến lên phía trước, đẩy mạnh cánh cửa. Thật không ngờ, cô tưởng cánh cửa này sẽ nặng lắm, ai ngờ mới chạm nhẹ đã mở ra. Nhược Băng mất đà, theo quán tính người ngã nhào về phía trước.
Cô dùng hết sức cân bằng thân thể, bắt buộc phải dùng một tay chống xuống đất để cố định người.
Bàn tay có cảm giác đau nhức truyền đến. Cơ thể Nhược Băng nhanh như một con sóc, chạy nhanh về phía trước.
Cô không đủ thời gian quan tâm phía trước có nguy hiểm gì, chạy thục mạng. Sau lưng cô truyền đến từng trận gió vút qua.
Khoảng chừng ba phút sau khi đã yên tĩnh cô mới dừng lại, quay lại nhìn phía sau.
Hai bên bức tưởng mũi tên chằng chịt, bủa vây như mạng nhện. Dù có ba đầu sáu tay Nhược Băng cũng không tránh hết được.
Nhược Băng thở phào, cũng may cô phản ứng nhanh. Chưa đến một giây ngay sau khi chạm vào hòn đá, cô đã biết đây là bẫy khởi động cơ quan, chậm trễ một giây nữa là cô thành con nhín mẹ nó rồi!!!
Cũng tại cánh cửa chó má kia!!!
Nhược Băng chưa kịp định hồn vì vừa thoát khỏi tay từ thần thì thứ kim loại lạnh lẽo kề sát vào cổ cô, âm thanh lạnh lẽo từ địa ngục truyền đến trên đỉnh đầu.
“ Vứt súng xuống, có tin súng của cô nhanh hay dao tôi nhanh?”
Ha ha, người này tinh như cẩu ý, Nhược Băng mắng thầm trong lòng. Cô đang định rút súng cho người này một phát chí mạng, đáng tiếc bị phát hiện rồi…
______
Gặp rồi nhá mn ~~
Cho Nghiêu ca làm vậy cho công bằng^0^
Vote cho ta đi mà ~~
Ta không dám ngược anh chị nữa đâu!!!!
#UyenCa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!