Không phải lỗi của em - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Không phải lỗi của em


Chương 23


Lăng Kiệt phẫn nộ, tơ máu trong mắt nổi lên chằng chịt. Christian Grimes một tay bóp cổ cậu, một tay vẫn kề dao lên mặt cậu, cười nói:”Thật không ngờ Charles Swallowtail được nhiều tiểu thư giàu có thầm yêu trộm nhớ như vậy mà không thèm để tâm đến, lại siêu lòng trước một cậu nhóc hết mức bình thường thế này!”

Lăng Kiệt giơ khẩu súng lên lạnh lùng nói:”Mày ngừng sủa được rồi đấy!”

Đối đầu với phát súng này, Christian Grimes chuẩn bị phóng con dao trong tay đi. Hắn không nắm chắc được lưỡi dao sẽ đâm trúng Lăng Kiệt nhưng ít nhất nó có thể cản viên đạn lại cho hắn.

Đang định bóp cò thì đột nhiên con ngươi của Lăng Kiệt co rút và ngừng bắn. Christian Grimes nhìn qua đôi mắt xanh ngọc trong veo kia phản chiếu một bóng đen từ sau lưng hắn. Hắn vội quay đầu lại và chém một nhát dao ra phía sau nhưng hụt mất.

Bốp!

Christian Grimes bất ngờ hứng trọn một cú đấm của Bùi Minh!

Bùi Minh ra tay xong thì nhanh chóng kéo Giang Nam Tình ra khỏi sự kiểm soát của hắn. Sự việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Christian Grimes bị đánh ngã quỵ xuống đất. Lăng Kiệt mặt mũi tối sầm đứng một bên. Giang Nam Tình đứng cạnh Bùi Minh, cách xa hai người kia mấy mét.

“Nguy hiểm thật! Bùi Minh thở phào một hơi nói:”Hai người dừng lại được rồi đấy. Christian, lần này là cậu sai khi dẫn người đột nhập vào đây, nhưng cậu không đánh lại hai người chúng tôi đâu, chịu thua đi. Còn cậu nữa, A Kiệt. Giang Nam Tình an toàn rồi, cậu… bỏ súng xuống đi…”

Cạnh!

Vừa nói xong, khẩu súng trong tay Lăng Kiệt rơi xuống sàn, chính tay hắn tự thả xuống.

Bùi Minh đơ mắt nhìn một lúc. Anh còn đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào để hắn dừng tay lại thì hắn lại tự động bỏ súng xuống…

Bùi Minh vì ngạc nhiên quá nên đứng nhìn một lúc lâu mãi mới gượng cười nói:”T… tốt lắm. Hai người có thể làm hòa mà. Đừng có lúc nào gặp nhau thì lúc đó đánh nhau… không tốt…”

Bùi Minh chưa nói xong thì Lăng Kiệt chẳng nói chẳng rằng bước tới chỗ Christian Grimes rồi xách cổ áo hắn lên, “tặng” cho một cú đấm trời giáng!

ẦM!

Lăng Kiệt đấm cú này làm cả người Christian Grimes ngã xuống gãy đôi luôn một cái bàn ở gần đó. Christian Grimes nhăn mặt hộc ra một ngụm máu tươi…

“A Kiệt…” Bùi Minh ôm đầu kêu toáng lên. Anh biết ngay mà… đời nào người như hắn lại có thể tự động dừng tay…

Giang Nam Tình đứng quan sát cũng thấy bất an. Lăng Kiệt đã nhận hai vết thương nghiêm trọng. Cú đấm lúc nãy của hắn khiến chiếc áo buộc ngang bụng bị lỏng, máu theo đó trào ra…

“Lăng Kiệt!”

Cậu muốn chạy tới ngăn hắn lại nhưng lại bị Bùi Minh giữ chặt. Anh nói:”Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng nếu cậu chạy tới ngăn hai người đó chắc chắn cậu sẽ lại bị thương mất…”

Cậu nói:”Vậy anh cản họ đi!”

Bùi Minh miễn cưỡng nói:”Cậu thấy đấy, có tác dụng đâu. Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên, tôi đã cản họ đánh nhau tới mấy chục lần rồi…”

“Cái gì?” Cậu không khỏi kinh ngạc:”Vậy… vậy bọn họ dừng lại bằng cách nào?”

“Cứ đánh nhau một trận kinh thiên động địa. Đánh tới mức phải có một người thừa sống thiếu chết thì mới dừng lại!”

Giang Nam Tình nghe xong hoảng loạn tới mức không thốt lên được một câu nào nữa. Cậu biết thể lực của Lăng Kiệt rất đáng kinh ngạc nhưng hắn chảy nhiều máu quá rồi, hơn nữa người kia cũng bị thương nặng không kém… Không thể để họ tiếp tục đánh như vậy được…

Quả thật Lăng Kiệt đánh tới mức không biết mệt là gì. Hắn túm tóc Christian Grimes, dùng đầu hắn đập vỡ kính thủy tinh ở cửa sổ, tiếp tục nện cho hắn thêm mấy quyền nữa. Lăng Kiệt cho rằng dùng súng bắn chết thì quá dễ cho Christian Grimes nên muốn tự tay đánh hắn tới chết.

Christian Grimes bị Lăng Kiệt đánh tới mức mặt mũi đầy máu nhưng bù lại… hắn cảm thấy được một sự nhục nhã ê chề nên không biết khí lực mà có thể tung một quyền vào mặt Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt không đề phòng, bị đánh một cú vào má thì ngơ ngác một lúc. Nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, Lăng Kiệt đưa đầu lưỡi liếm chút máu chảy ra từ khóe môi, mỉm cười nhìn người đang tức giận trước mắt.

Christian Grimes gào lên:”Đừng có tưởng mày muốn làm gì thì làm!”

Nói rồi hắn tiếp tục đấu tay đôi với Lăng Kiệt. Kỹ thuật của hắn khá tốt, kết hợp tay đấm chân đá linh hoạt nhưng rất tiếc là đã chọn nhầm đối thủ. Tất cả đòn đánh của hắn đều bị Lăng Kiệt phá hết. Lăng Kiệt chặn cú đấm của hắn bằng một tay rồi cười chế giễu:”Sao thế? Đánh mạnh tay như lúc nãy đi, thằng kém cỏi!”

Christian Grimes tức giận nghiến răng ken két nhưng chẳng thể làm gì được.

“Đến lượt tao!” Lăng Kiệt cười rồi chuẩn bị tung ra cú đấm.

Thế nhưng cánh tay kia ngưng lại giữa không trung. Con ngươi co rút đến cực hạn, Lăng Kiệt bất thình lình cúi mặt xuống liên tục ho ra máu.

“Chết tiệt!”

Lăng Kiệt chửi xong một câu thì khuôn mặt lại bất ngờ dính thêm một cú đấm. Lần này đến lượt Christian Grimes nhoẻn miệng cười:”Ai là thằng kém cỏi hả? Mày nói lại xem nào!!!”

Lăng Kiệt một tay quệt máu ở miệng, một tay vịn chặt vào tường để đứng vững, giọng vẫn rất thản nhiên:”Đừng có tự mãn, nãy giờ mày chỉ đánh được tao hai cú đấm mà tao lại không đếm được tao đã đánh mày bao nhiêu lần đâu!”

Cả hai đứng yên một lúc thì Christian Grimes nói:”Mày thực sự thích cậu nhóc kia?”

Lăng Kiệt không thèm trả lời hắn.

“Tao hiểu rồi. Món nợ mày muốn tính sổ với tao là thay cho cậu nhóc đó. Mày biết không? Tra tấn cậu nhóc đó thực sự rất sướng tay đấy, không hề van xin mà chỉ có tiếng kêu khóc thảm thiết…”

UỲNH!

Như một tia chớp thoáng qua, Christian Grimes bị Lăng Kiệt nắm đầu rồi đập mạnh xuống sàn…

Christian Grimes nằm sấp không ngừng ngóc đầu lên gào thét:”Thằng chó!!! Sao mày phản ứng mạnh như vậy. Mày cũng đâu khác gì tao. Số người phải quỳ xuống van xin mạng sống của mày thì nhiều vô kể…”

UỲNH!

Lời chưa dứt, đầu Christian Grimes bị đập thêm một cú nữa. Lăng Kiệt ngồi xổm xuống, tay kéo tóc hắn lên giọng lạnh lùng:”Câm cái mõm chó của mày lại!”

Christian Grimes vẫn gằn giọng chửi:”Thằng chó!”

“Roẹt! Lăng Kiệt rút ra một con dao ngắn nhưng cực kì sắc bén, thoáng cái đã cắt đứt mấy sợi tóc đỏ của Christian Grimes.

Lăng Kiệt đưa lưỡi dao đặt xuống bả vai hắn, nhe răng cười nói rất kinh bỉ:”Khâu thêm mười ba mũi kim ở lưng nữa có vui không?”

Vừa dứt lời, vai của Christian Grimes như cứng đờ, sắc mặt hoảng loạn như bay hồn mất vía! Trên lưng Christian Grimes vốn đã có một vết sẹo dài do Lăng Kiệt gây ra, bây giờ còn muốn lặp lại một lần nữa…

“CHARLES!!! MÀY ĐẾCH PHẢI LÀ NGƯỜI!!!” Christian Grimes căm phẫn quát nhưng khuôn mặt lại không giấu được vẻ hoảng sợ…

Lăng Kiệt hơi nghiêng đầu lại nở ra nụ cười để lộ một ít răng trắng, tuy rằng ý cười chan chứa, nhưng đáy mắt tuyệt không có ý cười:”Mày cũng có phải là người đ*o đâu!”

Lăng Kiệt nói xong chuẩn bị kéo tay rạch một nhát dài trên lưng Christian Grimes thì bất ngờ bị Bùi Minh vồ lấy và ngã lăn mấy vòng trên sàn.

Dĩ nhiên ngã quá đó quá là tức giận, Lăng Kiệt nhanh chóng đứng dậy quát:”Cậu làm cái quái gì thế???”

Bùi Minh cũng lăn mấy vòng, ôm bả vai ê ẩm của mình đứng dậy nói:”Không phải chủ ý của tôi…”

“Hả?”

Lăng Kiệt còn đang tức giận thì Giang Nam Tình chạy tới đứng trước mặt hắn:”Đủ rồi… dừng lại đi… xin anh đấy!”

Nhưng không ngờ khi Lăng Kiệt nhìn thấy cậu thì càng tức giận hơn. Hắn nâng mặt cậu lên để nhìn rõ vết mấy ngón tay tím đỏ in trên cái cổ mảnh khảnh của cậu. Đây là vết tích ngón tay của Christian Grimes để lại…

Thôi xong!

“Mày…” Lăng Kiệt nhìn sang thì thấy Christian Grimes chật vật đứng dậy bỏ chạy.

“Tao xem mày chạy đi đâu!” Hắn đuổi theo.

“Lăng Kiệt!” Cậu gọi rất to nhưng hắn làm bộ mắt điếc tai ngơ không để ý tới. Hắn bị lửa hận làm mờ mắt rồi.

Lăng Kiệt nhặt lại khẩu súng rơi trên sàn vừa đuổi theo vừa nổ súng. Tuy nhiên lại không trúng được phát nào vì vết thương trên cơ thể cộng với sức lực tiêu hao làm mắt ngắm không được chuẩn.

Không ngờ Christian Grimes chạy lên sân thượng tầng năm – nơi vừa bị khí độc Clo bao phủ. Khí độc đã tan hết, Christian Grimes lướt qua một đống xác chết, cố bước tiếp mấy bước còn lại. Trên trời lại xuất hiện tiếng động ồn ào của máy bay trực thăng.

Lăng Kiệt nghĩ thầm:”Mẹ nó! Hắn gọi viện trợ từ lúc nào!”

Máy bay dần tiến sát vào để Christian Grimes leo lên. Lăng Kiệt liên tục nổ súng nhưng đều trượt…

Christian Grimes đã lên được máy bay và nhanh chóng rời đi. Máy bay cách xa khoảng mười mét, Lăng Kiệt đứng trên sân thượng hai tay giơ súng lên ngắm bắn. Hắn nhếch miệng cười bởi vì lần này hắn chắc chắn có thể bắn trúng cái máy bay to đùng kia. Mà đã bắn trúng thì nó sẽ rơi ào xuống mặt đất và nổ tung!

“Chết đi!”

Tay đặt lên cò và chuẩn bị kéo thì…

“Dừng lại đi!”

Giang Nam Tình bất ngờ xuất hiện và hai tay ôm chặt lấy hắn. Cậu đột nhiên lao tới nên làm cơ thể hắn bị nghiêng sang một bên và khiến cho đường ngắm bắn của Lăng Kiệt bị nghiêng một góc 45 độ, viên đạn lại bị bắn trượt…

Đoàng!

Lăng Kiệt chưa kịp nói gì thì viên đạn của kẻ địch bay tới. Viên đạn bay tới người Lăng Kiệt nhưng… Giang Nam Tình đang ôm chặt hắn nên chắn ngay trước ngực hắn, cứ như vậy viên đạn sẽ xuyên qua cơ thể cậu.

Cũng may Lăng Kiệt phản ứng mau lẹ. Hắn hai tay cũng ôm lấy cậu rồi nằm bệt xuống tránh được viên đạn kia.

Chưa kịp thở lấy hơi thì Lăng Kiệt đã ngồi dậy nhìn cậu và quát to:”EM NGHĨ EM ĐANG LÀM GÌ HẢ? EM MUỐN CHẾT LẮM HẢ?”

Khuôn mặt hắn tối đen, con ngươi co rút tỏa ra nộ khí bức người mà giọng hắn thì gào lên như tiếng gió rít. Quả thật, hắn đang rất tức giận!

Giang Nam Tình bị hắn quát đến mức tim đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Xin lỗi… tôi xin lỗi…”

Thế nhưng ngay sau đó Lăng Kiệt đã bình tĩnh lại được. Thấy cậu bị mình dọa đến mức hồn lạc phách siêu như vậy, hắn vội vàng đổi giọng nói:”À không không! Là do tôi. Xin lỗi đã lớn tiếng với em. Xin lỗi đã làm em sợ.”

Hắn tức giận, chung quy cũng chỉ vì lo lắng cho cậu thôi. Nếu vừa rồi hắn mà không kịp phản ứng thì giờ cậu đã nằm bất động trong vũng máu rồi…

Hắn nhẹ giọng liên tục xin lỗi cậu. Một lúc sau cậu cũng bình tĩnh trở lại.

“Em không sao chứ? Để tôi xem nào.”

“Không sao…”

Hắn sờ lại lên cổ cậu mấy cái, vết bầm không nghiêm trọng, thoáng đã dần mờ đi rồi. Vết cắt trên mặt cậu đã được Bùi Minh khử trùng rồi dán băng cá nhân lên.

Hắn thở phào nhẹ nhõm nói tiếp:”Lúc nãy… có phải… trông tôi rất đáng sợ không?”

Cậu khẽ lắc đầu.

“Vậy… em sẽ không sợ tôi chứ?”

Cậu khẽ gật đầu.

“Tốt rồi…”

Giọng hắn nhỏ dần, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, cuối cùng hắn ngã xuống bất tỉnh…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN