Không phải lỗi của em - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Không phải lỗi của em


Chương 3


“Phiền cậu rồi, 10 năm không trở về khiến tôi quên đường!”

Lăng Kiệt khuôn mặt trầm ổn ngồi bên cạnh Bùi Minh. Bùi Minh vừa lái xe vừa trả lời:”Không có gì. Mà cậu xong việc ở New York rồi à?”

“Ừ, vừa mới giải quyết xong một đống việc ở bên kia không ngờ lại có chuyện cần về giải quyết. Cậu tìm được tên trộm rồi à?”

“Ừ, một thằng nhóc khoảng 17, 18 gì đó. Nó còn nhỏ tuổi, cậu… nhẹ tay với nó thôi nhé…”

“Không biết được!” Lăng Kiệt trầm giọng:”Tôi không quan tâm người lớn hay trẻ em, thằng nhóc đó thực sự đã chọc tức tôi rồi đấy! Nó đừng hòng sống yên ổn!”

Bùi Minh nghe xong cũng phải cảm thấy rét run, cố nặn ra nụ cười cho hắn hạ hỏa:”Cậu cứ lạnh lùng như thế… thì sau này không có vợ đâu!”

“Cậu nghĩ tôi cần mấy thứ đó sao?”

Bùi Minh nghe xong không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ liếc nhìn Lăng Kiệt một lần rồi thôi.

Anh là bạn thân của Lăng Kiệt nên hiểu rõ con người hắn. Vốn sinh ra trong một gia đình có cha làm ông trùm Mafia Mỹ và mẹ là một tiểu thư người Trung giàu có nhưng hắn lại không có được một tình yêu thương trọn vẹn của cả cha và mẹ. Khi Lăng Kiệt 4 tuổi, mẹ hắn bị kẻ địch bắn chết ngay trước mắt hắn. Hắn chứng kiến mẹ mình ngã xuống trong vũng máu tươi thì đã mất hết cảm xúc. Từ đó cha hắn quyết tâm dạy dỗ hắn để trở thành người kế nghiệp do đó càng làm thêm tính cách lạnh lùng, tàn độc trong con người hắn. Một năm trước cha hắn lại bị ám sát, hắn đã thay thế cha trở thành ông trùm Mafia lúc 24 tuổi. Mà hắn cũng rất tài giỏi, trong vòng một năm hoàn toàn thống lĩnh được hết công việc của cha hắn, việc hắn làm chỉ có thành công không có thất bại. Ngoài có tài thì hắn còn có ngoại hình và khuôn mặt rất đẹp. Hắn là con lai nên đầu tiên phải kể đến mái tóc màu bạch kim tự nhiên và làn da trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam và ngũ quan sắc sảo không khác gì một thiên sứ giáng trần. Thân hình hắn chuẩn, bắp tay không quá vạm vỡ nhưng sức lực của hắn không hề yếu ớt, vai rộng oe hẹp, đặc biệt là chiều cao đạt tới mức trên mét tám lăm đã làm chết mê chết mệt rất nhiều nữ nhân… Hắn đẹp như một thiên sứ, nhưng thiên sứ đó có thể giết người không ghê tay! Đó mới là điều đáng sợ!

Bùi Minh đưa Lăng Kiệt về nhà thì… được chiêm ngưỡng một điều bất ngờ…

“XE CỦA TÔI! Vinfast Fadil mới mua của tôi!!!”

Bùi Minh ôm đầu đau khổ gào thét tiếc thương con xe đã ra đi vì bị phá hỏng nặng…

Trái ngược Bùi Minh, Lăng Kiệt nhìn qua đã hiểu tình hình.

“Dù thằng nhóc đó còn nhỏ tuổi thì cậu cũng không nên nới lỏng cảnh giác như thế. Nó đã phá cửa vào ăn trộm ở nhà tôi nữa mà!”

Bùi Minh không còn đầu óc gì để nghe hắn nói nữa, mặc dù anh không la hét nữa nhưng vẫn đứng đấy như người mất hồn…

Lăng Kiệt thấy khóa cửa xe bị bẻ tung tành hết, hắn vào trong xe cầm chiếc còng tay lên xem. Hai thứ này đều giống nhau là được mở bằng một thanh kim loại rất dẻo và mảnh, để làm được điều này thì rất khó…

Hắn cười lạnh:”Thằng nhóc, mày tới số thật rồi!”

Xong hắn quay sang nói với Bùi Minh:”Xe hỏng thật rồi, giờ không phải lúc lo cho cái xe, cửa nhà cậu mở toang luôn kìa, vào xem có mất gì không?”

Nghe thấy Bùi Minh định thần trở lại, chạy một mạch vào trong nhà xem.

Còn hắn thì vẫn ở ngoài đăm đăm nhìn dòng chữ Giang Nam Tình dùng đá khắc lên xe:”Đừng có coi thường tôi, các người còn đần độn lắm!”

Các người? Ý nói là cả hắn nữa hả?

Lăng Kiệt hiểu như vậy, hắn nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên có người dám cả gan nói hắn đần độn!!!

Bùi Minh từ trong nhà bước ra. Vẻ mặt anh thẫn thờ đi đứng còn không vững, vài giây sau anh lắp bắp nói:”Thật may là… trong két sắt của tôi không để tài liệu quan trọng gì, chỉ có tiền trong đó nên mất 500 triệu rồi… haha…”

Anh cười đến mức chảy cả nước mắt…

Lăng Kiệt nói:”Xin lỗi, tôi làm liên hụy cậu rồi. Mọi tổn thất của cậu tôi sẽ đền. Cậu đưa ảnh thằng nhóc đó cho tôi!”

Sáng hôm sau, Giang Nam Tình với khuôn mặt tươi cười, tinh thần cậu rất tốt, rất yêu đời vừa đạp xe đi giao hàng vừa ngân nga hát một đoạn nhạc. Số tiền 500 triệu cậu trộm được từ hôm qua một nửa cậu gửi đến bệnh viện một nửa cậu dùng để tiếp tục kiếm sống.

Hôm nay cậu nhận giao một đơn hàng rất nhiều sushi đến một khách sạn X của thành phố Bắc Kinh.

Cậu vui vẻ đi nhưng không biết đó là một cái bẫy…

Giang Nam Tình đứng trước cửa rồi nhấn chuông. Vài giây sau cửa mở, một thanh niên trẻ tuổi người ngoại quốc mái tóc bạch, đôi mắt xanh lục nổi bật, thân hình chuẩn người mẫu… tóm lại đó là Lăng Kiệt.

Anh mặc bộ Âu phục trắng trông rất tinh tế và vị thế. Vì là người ngoại quốc, cậu hơi áy náy một chút:”Quý khách… đây là sushi ngài yêu cầu…”

Hy vọng anh hiểu tiếng Trung giùm tôi cái… Giang Nam Tình thầm nghĩ.

Lăng Kiệt nở nụ cười nói:”Ừ, bao nhiêu thế?”

Hắn cầm một chiếc hộp rất lớn rồi để lên chiếc bàn bên cạnh. Cậu mừng rỡ nói:”Tính cả tiền giao hàng thì của ngài là 570 000 đồng ạ!”

Lăng Kiệt đưa tiền cho cậu, cậu nhận tiền xong nói:”Cảm ơn quý khách, mong quý khách tiếp tục ủng hộ quán của chúng tôi!”

Cậu định rời đi nhưng Lăng Kiệt gọi lại:”Đợi đã, làm việc giao hàng này vừa phải đi xa vất vả… ừm… cậu muốn kiếm nhiều tiền hơn không?”

Nghe đến chữ “tiền” cậu quay ngoắt lại nói:”Có chứ ạ!”

“Công việc đơn giản thôi, tôi mới từ nước ngoài về, chưa hiểu tình hình ở đây nên muốn hỏi cậu một vài chuyện. Một câu hỏi tương đương với 100 000 đồng! Nhận không?”

“Đương nhiên rồi ạ!”

“Vậy vào đây!”

Giang Nam Tình không hề đề phòng trước lời mời gọi đó nên cậu bước vào phòng.

Hắn bảo cậu ngồi xuống sofa đối diện hắn. Hắn bắt đầu hỏi:”Tôi muốn hỏi là gần đây có hay xuất hiện trộm cắp gì không?”

Giang Nam Tình hơi chột dạ, nhưng cũng trả lời:”Không có, anh nhìn thành phố này đi, rất sầm uất mà, làm gì có trộm cắp chứ?”

Lăng Kiệt đang rất tức giận nhưng hắn kìm nén được cảm xúc, tiếp tục nói:”Ừ, xong một câu rồi, câu thứ hai là cậu có người thân họ hàng gì không?”

“Hả?” Giang Nam Tình thấy lạ vì hắn hỏi tới bản thân cậu:”Sao lại…”

Hắn nở nụ cười khó hiểu:”Muốn lấy tiền thì trả lời đi!”

“Không có, tôi mồ côi cha mẹ, cũng không có họ hàng thân thích gì cả!”

“Chán thật nhỉ?” Hắn dựa lưng vào sofa, vắt chéo chân rất thoải mái.

“Ý anh là sao?”

“Không có gì?” Hắn lấy 200 000 đồng ra đặt về phía cậu.

Cậu vui mừng định cầm lấy nhưng phát hiện ra… đó là 200 000 đồng tiền âm phủ.

Và… cậu chợt rùng mình một trận. Hắn cũng đã bộc lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn của hắn. Cậu thấy ánh mắt hắn nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lăng Kiệt thở ra một hơi lạnh thấu xương nói:”Tao cảm thấy chán vì không có ai để bồi táng theo mày!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN