Không Phụ Thê Duyên - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Không Phụ Thê Duyên


Chương 13


Sau khi hiểu rõ nguyên nhân cô mẫu mời mình đến Vân Châu, Hoắc Thù cũng không để trong lòng, chuyện gì nên làm liền làm

Những chuyện không thoải mái nàng thường không vương vấn quá lâu

Thời điểm buổi tối khi nàng viết thư cho người nhà ở Ngu Châu, có hơi chột dạ mà viết xuống, thư rằng do cô mẫu muốn nàng ở lại thêm vài ngày, nên nàng theo tình huống mà đáp ứng, cho nên một thời gian nữa mới về lại Bình Nam Thành

Ngải Thảo cầm đèn cho nàng, liếc mắt nhìn xuống nội dung thư, nhịn không được mà nói: “Tiểu thư, nếu người muốn ở lại chơi thêm mấy ngày nữa thì cứ việc nói thẳng, lão phu nhân sẽ không trách người đâu”

Ngu lão phu nhân nhìn tiểu thư nhà nàng lớn lên, chẳng lẽ lại không hiểu tính tình tiểu thư là như thế nào sao?

Ngải Thảo thấy thư tiểu thư viết, thật sự chẳng những đang làm việc thừa, mà còn giống như lạy ông tôi ở bụi này vậy

Hoắc Thù gác bút lên giá, thổi thổi nét mực chưa khô trên thư, trên mặt vẫn mang theo ý cười thường thấy, “Cái này gọi là xuất binh có danh nghĩa! Nhân sinh sống trên đời đều muốn cái gọi là tùy tâm sở dục, lại nào biết thế nhân không thích việc này, nhưng nếu như có lý do chính đáng thì lại là danh chính ngôn thuận, không cần tăng thêm phiền nhiễu mà còn tránh hậu hoạn về sau”

Ngải Thảo không còn lời nào để nói, lý do tiểu thư nói ra luôn làm cho người khác cảm thấy rất có đạo lý, nhưng sau khi xong việc nghĩ lại, lại cảm thấy dường như sự việc không phải như vậy

Lại nói tiếp, Hoắc Thù lần này vẫn rất cao hứng khi cô mẫu mời mình đến Vân Châu thành

Trên đường không chỉ gặp được vị mỹ công tử Nhiếp Ngật, mà còn được ở lại Vân Châu thành vài ngày. Sau khi nàng mười tuổi từ biên thành trở về, bà ngoại liền giữ ở nhà học quy củ lễ giáo của cô nương gia, từ đó không thể chạy loạn khắp nơi, thừa dịp cơ hội hiếm có lần này, thế nào cũng phải ở lại Vân Châu Thành chơi thêm vài hôm.

Hôm sau, Hoắc Thù cùng Cát Kỳ, hai biểu tỷ muội thân thiết nắm tay nhau lại đây, còn nói muốn ra ngoài đến hí viên coi múa rối bóng

Hoắc Bình nhìn gương mặt tươi cười lộng lẫy sáng lạn của chất nữ nhà mẹ đẻ không gợn một tí u ám nào, trong lúc nhất thời cũng không hiểu là nàng đem chuyện này đè nén trong lòng không thể hiện ra ngoài hay vẫn là không để ý

Mấy ngày nay im lặng quan sát, thấy chất nữ cũng không phải người nặng tâm tư, chắc là không hề để tâm rồi

Hoắc Bình không chịu nổi hai đứa nhỏ quấn quít liên hồi, hơn nữa Vân Châu thành cũng không quản chế nữ tử nặng như kinh thành, cô nương gia nếu muốn ra cửa du ngoạn, chỉ cần mang theo đủ người hầu, liền có thể tùy ý xuất hành

Nghĩ Hoắc Thù lớn lên ở Bình Nam thành, quen tự do, không thích quản thúc, liền phân phó chuẩn bị xe ngựa để các nàng ra ngoài chơi

“Biểu tỷ sẽ cùng đi sao?” Hoắc Thù lễ phép dò hỏi vị biểu tỷ đang ngồi yên tĩnh đọc sách một bên

Cát Linh nâng mắt, hơi nhìn nàng một cái, nhàn nhạt mà cự tuyệt, “Các muội đi đi, ta không đi”

“Hôm kia Trần tỷ tỷ đưa cho đại tỷ quyển Vân Đường sơ bản, đại tỷ yêu thích không thôi, đã nhiều ngày đọc sách không buông, không có thời gian đi cùng chúng ra đâu” Cát Kỳ một bên phân phó nha hoàn chuẩn bị đồ vật, một bên nói

Cát Linh thờ ơ đối với lời muội muội nói, an tĩnh tiếp tục đọc sách

Chờ sau khi Hoắc Bình rốt cuộc cũng đưa được hai cô nương ra cửa, nhìn đến người đang an tĩnh ngồi đọc sách, trưởng nữ thản nhiên nhàn dật như một bức họa, không khỏi vui mừng, ôn nhu nói, “Linh nhi, con đừng cả ngày đọc sách ở nhà, đôi khi ngẫu nhiên ra ngoài cùng bọn muội muội một chút cũng tốt”

Cát Linh nhẹ giọng nói “Nương, con không thích”

Muốn đi cũng phải đi với các bằng hữu cùng chí hướng, làm một ít việc phong nhã, chứ không phải đi với hai nha đầu chỉ ăn uống chơi bời

Hoắc Bình bất đắc dĩ cười cười, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng trưởng nữ, tiểu nữ nhi không giống trưởng nữ, tiểu nữ nhi hồn nhiên ngây thơ, vô sầu vô lo, sở thích hoàn toàn bất đồng với trưởng nữ, hai chị em sở thích bất đồng thường không chơi chung với nhau, đương nhiên cũng không thân mật. Nhưng mặc kệ như thế nào, các nàng đều là chị em ruột, sau này còn phải nâng đỡ cho nhau

Nhìn gương mặt tú lệ của trưởng nữ, Hoắc Bình buồn bã nói, “Còn hai tháng nữa là đến lễ cập kê của con, ta và phụ thân con đã thương lượng đến lúc đó sẽ tổ chức lễ cập kê thật long trọng”

Nữ tử sau khi cập kê liền có thể bàn đến hôn sự, đây là thường tình

Cát Linh rốt cuộc cũng dời ánh mắt từ trang sách nhìn về phía mẫu thân

Hoắc Bình thấy nữ nhi tuy rằng thanh đạm nhưng thần sắc lại có vài phần không tự nhiên, liền biết rằng nàng ngày thường tính tình thanh lãnh, nhưng đối với việc chung thân đại sự vẫn rất để ý, liền cười nói: “Lúc trước bà ngoại con viết thư cho ta, nói Thụy ca nhi nhà Đại cửu cửu con từ nhỏ đọc đủ thứ thi thơ, là người đọc sách, chữ hắn viết cũng vô cùng tốt, còn từng được hoàng thượng mở miệng khen ngợi, bộ dáng phẩm hạnh đều là thượng thừa”

Nói tới đây Hoắc Bình nhìn nữ nhi,  mỉm cười nói, “Thụy ca nhi là đích thứ tử của cửu cửu con, nương cảm thấy Tứ biểu ca con là người tốt, tính tình cũng hợp với con…”

Mày liễu xinh đẹp của Cát Linh hơi nhíu, đánh gãy lời mẫu thân đang nói, “Nương, con không muốn gả cho biểu ca nhà ngoại”

Hoắc Bình ngây ngẩn cả người

Cát Linh gấp quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, thần sắc vẫn thanh đạm, nhưng trong mắt lại có thêm vài phần chủ ý, hơn hẳn dáng vẻ chuyện gì cũng không thèm để ý thường ngày

“Linh nhi, con đây là ý gì?” Hoắc Bình nhíu mày hỏi

Nàng cùng trượng phu đều cố ý gả trưởng nữ về lại kinh thành, vì dù sao Cát gia Lão Thái gia cũng là Lễ bộ thượng thư, căn cơ Hoắc gia cũng ở tại kinh thành, nữ nhi gả về đó, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau

Bởi vì trưởng nữ là người đạm nhiên không thích tranh giành, yêu thi thơ, hơi có chút thanh cao, không thông tục vật, loại tính tình này không thích hợp gả vào gia đình danh gia làm trưởng tức, bọn họ cũng không nỡ để nữ nhi đi chịu tội. Phụ mẫu thương nhi tử, tính đến chuyện sâu xa sau này, cũng vì trưởng nữ, chọn tới chọn lui, đúng lúc mẫu thân nàng Tĩnh An Hầu phủ Hoắc lão phu nhân đau lòng cho nữ nhi nên mới có chuyện vừa nói.

Hai phu thê sau khi tính toán, đều cảm thấy hai đứa nhỏ mặc kệ là thân phận hay tính cách đều thích hợp, nên liền từ lúc ăn Tết đã cân nhắc việc này

Tính tình trưởng nữ không thích hợp làm trưởng tức danh gia vọng tộc, nhưng gả cho đích thứ tử lại vô cùng thích hợp, tính tình lại hợp, hai phu thê cũng có chuyện để nói, có thể cử án tề mi. Còn nữa, gả về nhà ngoại, cha chồng là cậu ruột, mẹ chồng là mợ ruột, thái bà bà là bà ngoại, đều là hiểu tận gốc rễ, cũng không phải chịu bất kì ủy khuất nào

Cát Linh nhàn nhạt nói, “Nương, con nghe nói cốt nhục không nên lẫn lộn, huống hồ Tứ biểu ca đối với con cũng không có ấn tượng gì, cũng không biết hắn là người như thế nào”

Nghe được lời này, Hoắc Bình vừa buồn cười vừa tức giận, “Như thế nào lại không có ấn tượng? Khi con tám tuổi, nương mang tỷ muội các con đến Tĩnh An Hầu phủ chúc Tết, lúc ấy con còn cùng Thụy ca nhi chơi pháo trúc, có người nghịch ngợm ném pháo trúc đến bên chân con nổ, vẫn do Thụy ca nhi che chở con, dỗ dành con, một chút con cũng không nhớ?”

Cát Linh sau khi nghĩ lại vẫn không có ấn tượng gì, chỉ có thể lắc đầu

Hoắc Bình thấy nàng không muốn, nhịn không được nói, “Linh nhi, con nói cho nương biết, có phải con có… người trong lòng”

“Không có”, thần sắc Cát Linh khôi phục lại đạm nhiên, nói thẳng: “Gả chồng có niềm vui gì đáng nói đâu? Sau khi gả, không chỉ phải lo liệu trên dưới toàn gia, còn phải nhìn sắc mặc mẹ chồng mà làm việc, lập quy củ, còn phải hầu phục nam nhân, nếu làm không tốt, lại bị người ta nói ra nói vào, sinh không được nhi tử, cũng bị nói, không có thời điểm nào thanh tĩnh. Nếu nam nhân kia không phải người tốt, ba phòng năm thiếp tiến vào, nhìn liền phiền, còn không bằng không gả, thanh thanh tịnh tịnh trôi qua cả đời, không phải tốt hơn sao?”

Hoắc Bình nghe nữ nhi lúc nào cũng thanh lãnh như tiên tử nói ra những lời này, không tránh khỏi há mồm trợn mắt

Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, căn bản không phải lời tiểu thư khuê cát nên nói, nếu truyền ra ngoài, nàng còn muốn thanh danh hay không đây?

“Câm miệng!” Hoắc Bình quát một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, may mắn vì hai mẹ con có lời muốn nói nên không có lưu lại người hầu hạ, nàng lạnh giọng nói, “Linh nhi, lời này là ai dạy ngươi? Ngươi đọc sách gì?”

Một tiểu thư khuê cát được nuông chiều từ bé, nếu không có ai khua môi múa mép bên tai nàng, làm sao nàng biết những lời này?

Hoắc Linh cũng không bị bộ dạng nghiêm khắc của mẫu thân dọa sợ, nói “Không ai nói với con, con cũng không đọc sách, là con tự cân nhắc ra thôi” Nghĩ một chút lại nói, “Nhìn tình huống trong nhà cùng nhà ngoại liền có thể hiểu, còn có một ít phủ huân quý trong kinh thành, cũng nghe được ít nhiều”. Còn có phụ mẫu nàng, phụ thân nàng cũng có hai di nương, ba thông phòng…

Lời này Cát Linh không nói ra, đỡ cho mẫu thân đến lúc đó phải thật sự phát giận

Trong lúc nhất thời Hoắc Bình cũng không biết nói gì cho tốt, nàng trước nay đều không nghĩ tới, trưởng nữ trước nay cái gì cũng không quan tâm, kỳ thật trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là nghĩ đến quá thông thấu thì sẽ lại có loại suy nghĩ đáng sợ này.

Lúc này Cát Linh đứng dậy, đối với mẫu thân nói: “Nương, nếu không có việc gì con về Tịnh Minh Hiên đọc sách”

Hoắc Bình vừa bị nữ nhi nói đến đầu óc lộn xộn, liền không lưu nàng lại

Buổi tối, khi trượng phu trở về phòng nghỉ tạm, Hoắc Bình đem sự tình nữ nhi không muốn gả về nhà ngoại nói qua với trượng phu, còn những lời kinh hãi thế tục đó nàng tự nhiên bỏ bớt

Trượng phu là người ổn thỏa, hành sự nề nếp, sẽ không thưởng thức cô nương gia có ngôn hành cử chỉ khác người, nếu hắn biết ý tưởng của nữ nhi, không biết sẽ tức giận đến nhường nào

Hoắc Bình nhíu mày nói, “Linh nhi là đứa xưa nay có chủ kiến, nếu nàng không thích, cũng không nên bức ép nàng”

Cát Quý Hoành không để bụng, “Nàng lúc trước tuổi nhỏ nên không nhớ Thụy ca nhi, chờ khi nàng thấy Thụy ca nhi, biết Thụy ca nhi có thể cùng nàng nói đối ẩm sẽ vui thôi”

Cát Quý Hoành kỳ thật cũng không  muốn gả nữ nhi về nhà nhạc gia lắm, nề hà trưởng nữ dưỡng thành tính tình đạm nhiên thanh cao như vậy, thật sự khó gánh chuyện lớn, tốt nhất có thể gả nàng cho trượng phu có thể cùng nàng cử án tề mi, chọn đi chọn lại, mới vừa chọn đúng đích thứ tử đại phòng nhạc gia Hoắc Thừa Thụy.

Hoắc Thừa Thụy tuy không phải người kế thừa hầu phủ, nhưng cũng đáng tin cậy, liền có thể thành hai vợ chồng son có thể xử lí ít việc vặt, lại còn thân phận tốt, không để cho người nào khi dễ

Thấy thê tử vẫn mặt mày cau có, hắn trầm ngâm nói, “Qua Tết Trung Thu là sinh thần nhạc mẫu, không bằng nàng mang mấy đứa nhỏ hồi kinh mừng thọ nhạc mẫu,  thuận tiện để Linh nhi gặp qua Thụy ca nhi”

Hoắc Bình nghĩ như vậy cũng tốt, chung quy cũng không thể để nữ nhi thật sự cả đời không gả

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN