Không Phụ - Chương 11: ‘Mạng của tôi cũng chung quy đã đến cuối đường.’
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Không Phụ


Chương 11: ‘Mạng của tôi cũng chung quy đã đến cuối đường.’


Cuối cùng cũng tới phủ Phúc Vương, tôi và sư huynh như bình thường, giả bộ như thái y và nha hoàn bên cạnh thái y xem bệnh cho Phúc vương.

Lúc này cũng giống vậy, chưa vào đã nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ bọn thuộc hạ của Phúc vương —— “Phúc Vương điện hạ! Sao ngài lại leo cao như vậy!”

Thậm chí còn có một giọng nữ trung khí mười phần, hô: “Phúc Vương điện hạ! Đã nói ngài không phải chim mà! Không biết bay, không thể bay đâu ạ!”

Càng đến gần, rốt cục nghe thấy tiếng vui cười của Phúc vương: “Ai bảo ta là chim hả? Mi mới là chim! Thứ tầm thường như vậy, ta không thèm đâu!”

“Vậy ngài là cái thứ gì? Trèo cao như vậy, rất nguy hiểm ạ”

“Bản vương, bản vương là tinh tinh! Ha ha ha ha ha ——” Phúc vương đắc ý cười to.

Mọi người còn lại đều cười ngất, sau đó càng thêm hoảng sợ, tôi khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Phúc vương lần này quả nhiên không phải trèo tường, mà là đang leo cây.

Hắn vừa bò, vừa nói: “Ta là sao trời, chiếu sáng khắp nơi! Ta còn là mặt trăng, ta còn là mặt trời! Mi, các mi đều phải dựa vào ta! Ha ha ha ha ha ha ha! Ta có sáng không!”

Mấy gia đinh nháy mắt với nhau, vừa giả vờ nói “Sáng ạ”, vừa vụng trộm trèo lên từ một bên khác, muốn kéo Phúc vương xuống. Một mụ già thấy tôi và sư huynh, vội vàng chạy tới, nói: “Thái y ông tới rồi! Sao, triệu chứng gần đây của Phúc Vương điện hạ, sao lại bỗng nhiên nặng thêm vậy? Ngài ấy cũng đâu bị điều gì kích thích đâu!”

Không bị điều gì kích thích?

Dì Ngô bỏ mình, người nổi danh nhất tộc Giáng Mục đã chết, người tộc Giáng Mục khác dao động lòng quân không nói, dì Ngô len lén mang binh khởi nghĩa, tổn thương cũng đủ để Phúc vương đau khổ, kích thích cũng lớn.

Nhưng hắn dùng cách như vậy để hả giận, không khỏi quá buồn cười, nói mình là mặt trời, lại là đại bất kính, mặc dù giờ hắn là một tên điên, nhưng tóm lại không ổn.

Sư huynh nhíu mày, đi lên hai bước, lớn tiếng hô với trên cây: “Phúc Vương điện hạ! Đúng, ngài là mặt trời, nhưng ngài cách xa như vậy, những phàm nhân  như chúng tôi đây sao có thể cảm nhận được ánh sáng của ngài đây? Nếu như ngài nguyện ý xuống đây một lúc, để chúng tôi cảm nhận ánh sáng của ngài, vậy thì không thể tốt hơn.”

Phúc vương nháy nháy mắt, chăm chú nói: “Mi nói đúng! Ha ha ha ha ha, được, ta xuống đây!”

Tất cả mọi người bái phục mà nhìn sư huynh.

Phúc vương khéo léo bò xuống cây, đắc ý dương dương chống nạnh nói: “Thế nào! Cảm nhận được chưa!”

Sư huynh kéo Phúc vương, nói: “Cảm tạ Phúc Vương điện hạ khẳng khái, chỉ là vi thần có một chuyện muốn bẩm báo, những người này bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, chỉ sợ là không tiện nói bên ngoài. Không bằng chúng ta đi vào phòng được không?”

Phúc vương suy nghĩ một lát, nói: “Được đó! Nghe mi! Nhưng bản vương thời gian có hạn, mi có chuyện gì cầu xin bản vương, phải mau nói ra!”

Sư huynh cười cười, nghe lời mà nói: “Đương nhiên.”

Sư huynh và Phúc vương hai người song song vào nhà, tôi đang chuẩn bị đi vào, mụ già kia lại kéo tôi nói: “Thay tôi cám ơn đại nhân nhà cô, thật sự là có cách, dẫn ngài ấy vào nhà xem bệnh cũng có thể nói thành có việc bẩm báo, ha ha, rất lợi hại đó!”

Dáng vẻ mụ chân tâm thật ý tán thưởng, tôi lại có chút dở khóc dở cười, vì sao sư huynh rõ ràng là nói thật, lại không ai tin tưởng nhỉ?

Thật thật giả giả, luôn luôn lẫn lộn.

Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có ba người tôi cùng sư huynh và Phúc vương, Phúc vương vừa vào nhà, liền khôi phục bình thường.

Sắc mặt đương nhiên cũng không dễ nhìn —— xảy ra rất nhiều chuyện, dù là Phúc vương, cũng có chút không cười cho được.

Tôi mở miệng trước, nói: “Phúc vương, lần này kế hoạch là do ta sơ sẩy, nhưng ngài sao cũng qua loa như thế, không thông suốt báo như thế? Ta không ngờ Chung Trần sẽ có thế thân, ngài cũng không ngờ đúng không? Được rồi, coi như không ngờ cũng là bình thường, vậy tại sao ngài không thể an bài thêm hai người bên cạnh Chung Trần? Nếu như có thế thân, trực tiếp giết là xong, một công nhiều việc, không phải càng tốt sao? Sao chuyện lại biến thành như vậy được?”

Kích động nói một hồi, lại cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, trong ngực cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi ho hai tiếng, lại tranh thủ thời gian ngồi xuống, sợ mình nhất thời chịu không được sẽ ngất đi.

Phúc vương nhìn tôi một thoáng, cười lạnh nói: “Hoàng hậu lại hiểu ra tay đoạt lợi trước đấy nhỉ, mở miệng nói đạo lý trước, ta đang chuẩn bị chất vấn hoàng hậu, hoàng hậu lại đến mắng một trận, thật sự là cao minh, cao minh!”

Tôi nói: “Ta nói chẳng lẽ không phải câu nào cũng là thật sao? Nếu như không phải, ngài cũng có thể phản bác.”

Tôi đã không dám dùng quá nhiều sức nói chuyện, ngữ khí tận lực nhẹ nhàng.

Phúc vương đứng lên, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lại âm độc phẫn nộ đến cùng cực: “Hoàng hậu, chính cô vừa rồi cũng đã nói, nếu như là thế thân, thì trực tiếp giết. Vậy ngược lại ta muốn hỏi một chút, không phải thế thân, vì sao không thể giết? Ta đã sớm nói rồi, cách mau lẹ nhất, thuận tiện nhất, chính là giết hoàng huynh ta đi. Giết hắn ta, lòng dân đại loạn. Nước không thể một ngày không có vua, đương nhiên chỉ có ta lên ngôi! Đạo lý dễ hiểu như vậy, hoàng hậu cô lại không hiểu! “

“Nhưng…”

“Không cần nhưng nhị gì cả, hợp tác với cô nhiều năm vậy rồi, ta còn không biết lí do cô thoái thác hay sao? Cái gì mà ta lên ngôi, danh không chính, ngôn không thuận, đúng không? Nhưng muốn danh chính ngôn thuận có khó khăn xiết bao, cô cũng nhìn thấy không? Cái gì mà thiên tượng, chúng ta còn chưa kịp làm thành chuyện, đã bị Chung Trần đi trước một bước, quả thực là biến thành điềm tốt! Hoàng hậu nương nương của ta ơi, người đừng mãi ngây thơ như vậy. Nay, chính là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nắm đấm của ai cứng hơn, kẻ đó mới có tư cách nói chuyện!” Phúc vương yên lặng nhìn ta, ánh mắt có chút đáng sợ, “Trước đó ta nghe đồn Hoàng hậu nương nương cùng hoàng huynh ta nhiều năm ân tình vợ chồng, không muốn ra tay, thì thôi đi. Tình hình bây giờ nguy cấp như vậy, nếu như Hoàng hậu nương nương còn không quả quyết như thế… Chỉ sợ tiếp theo, người chết không chỉ là một dì Ngô!”

Tôi cắn chặt bờ môi, nhất thời không cách nào cãi lại hắn. Hoặc nói, sự thực là, tôi căn bản không có cách nào cãi lại hắn.

Hắn nói từng câu đều thật.

Sư huynh cau mày nói: “Phúc vương, bây giờ có giỏi như Gia Cát, cũng đã không còn ý nghĩa nào. Dọn dẹp cục diện trước mắt, mới là chuyện quan trọng nhất.”

Phúc vương nói: “Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy, được rồi, vậy chuyện lúc trước, hẵng mặc kệ. Bây giờ, quan trọng nhất, quả thực là chuyện trước mắt.”

Phúc vương thấy tôi không nói lời nào, lại là cười một tiếng, nói: “Lại nghĩ Hoàng hậu nương nương cũng đồng ý lời của ta? Lần này dì Ngô khởi nghĩa, mặc dù nói là khởi nghĩa nông dân, nhưng chân chính là ra sao, cô biết ta biết, hoàng huynh cũng biết. Thế cục này, chỉ sợ nghìn cân treo sợi tóc, sớm chiều mọi sự đều có thể sẽ bị phát động.”

Tôi nói: “Ta và Chung Trần vì chuyện này cãi nhau, ta cũng nghĩ thông rất nhiều.”

Khi tôi quyết định báo thù, dì Ngô và sư huynh, đã nói với tôi, con đường này, là không lối về, đi lên rồi, thì không cách nào quay đầu nữa. Nhưng mà tôi từ đầu đến cuối… Không thể quyết định, bất luận thực hiện kế hoạch gì, bất luận tiến hành việc gì, đều cảm thấy, không giết Chung Trần, hẳn là cũng sẽ có cách giải quyết.

Tôi… tôi luôn luôn hi vọng có thể song toàn, tôi hi vọng tôi có thể báo thù, vừa hi vọng Chung Trần đừng chết.

Nhưng mà thế gian nào có chuyện tốt như vậy chứ?

Tôi muốn tất, cuối cùng công dã tràng.

Tôi nghĩ đến dì Ngô đã chết, tôi nghĩ đến sư phụ đã chết, tôi nghĩ đến… sư huynh vì tôi, phải hi sinh sinh mạng của mình. Tôi nghĩ đến Trụy Nhi đang nước nở.

Và có, một Chung Trần tôi đã không biết nên hình dung ra sao.

Nếu tôi là một người đàn ông thì tốt biết bao, hận chàng, muốn báo thù, quyết tuyệt.

Vì sao tôi lại là phận gái, hoặc nói, tại sao khi chưa biết gì, làm một cô gái yêu chàng sâu sắc?

Phúc vương nói không sai, tôi không quả quyết, lòng dạ đàn bà, tôi hi vọng báo thù trong nhân từ, cuối cùng lại tàn nhẫn với tất cả mọi người bên cạnh tôi.

Tôi nhẹ nhàng mở miệng: “Cho nên, ta nghĩ, ngài nói đúng. Chúng ta… Vẫn nên giết Chung Trần đi.”

Sư huynh kinh ngạc nhìn tôi, nói: “A Chiêu…”

“Ha ha ha ha ha, Hoàng hậu nương nương quả nhiên là người làm việc lớn!” Phúc vương lại hết sức vui vẻ, vỗ tay một cái, “Rốt cuộc cô đã nghĩ thông suốt! Quá tốt rồi! Ha ha ha!”

Sư huynh nói: “A Chiêu, em thật sự suy nghĩ kĩ rồi?”

“Ừm.” tôi gật gật đầu, cố gắng để cho mình nhìn nhẹ nhõm chút ít, “Sư huynh, anh nghĩ xem, sau này em còn có cái mạng dài như vậy, làm gì mà không được, sao phải cứ mãi vướng mắc với Chung Trần như thế này chứ? Em cũng không hi vọng người bên cạnh em bị thương tổn, cũng không hi vọng chính em bị thương tổn. Chi bằng giải quyết  xong hết mọi chuyện, đúng không?”

Sư huynh chậm rãi gật đầu: “Nếu như A Chiêu em thật sự nghĩ như vậy, vậy sư huynh ủng hộ em.”

“Ừ.” Tôi cười cười.

Tôi nghĩ ngợm, nói: “Mười ngày nữa, là sinh nhật Chung Trần. Đến lúc đó, Chung Trần hẳn sẽ mời một gánh hát đến, đây cũng là truyền thống cũ. Ngày hôm ấy, là thời cơ tốt nhất.”

Phúc vương gật đầu nói: “Không sai, ngay cả Phúc vương ta đây, cũng có cơ hội vào hoàng cung —— đương nhiên, nói là nói vậy, kỳ thực sau khi hoàng huynh lên ngôi, ta chưa một lần từng về đó. Chao ôi, nơi ấy, ta đã xa rời quá lâu, quá lâu rồi, đến lúc giành lại thôi.”

Tôi nói: “Chuyện còn lâu mới thành công, ngài đừng cao hứng quá sớm.”

Phúc vương nói: “Ta khổ cực bố trí nhiều năm như thế, lại có thêm người tộc Giáng Mục, nếu không phải hoàng hậu cô một mực không chịu giết hoàng huynh, ta đã sớm có thể đạt thành mục tiêu của mình.”

Tôi lười tranh luận cùng hắn, nói: “Đầu tiên gánh hát sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, ngài chọn lấy ba tên biết hát hí trong đám người lợi hại của ngài. Đến lúc đó đi thẳng đến hậu trường gánh hát mà Chung Trần đã tự mình chọn xong, đánh bất tỉnh mấy người, lần lượt thay vào đó là được, như vậy tương đối dễ dàng.”

“Ừ.” Phúc vương gật đầu.

“Ba người kia đến thời cơ là có thể xông đến, gây ra hỗn loạn. Sau đó, ngài chọn mấy cô gái, giả làm cung nữ của ta, đứng bên cạnh ta, bưng trà, cầm lò sưởi cho ta. Chờ khi ba con hát từ tiền phương xông đến, mấy thị gần Chung Trần nhất, mà lại là hậu phương, vậy là có thể cưỡng ép hành thích. Khi lực chú ý của tất cả mọi người đều ở phía trước, từ phía sau, công kích bất ngờ.” Tôi nghiêm túc nói.

Phúc vương liên tục vỗ tay: “Hay!”

Sau đó, nếu may mắn, trực tiếp giết Chung Trần. Rắn mất đầu, sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu là không may, không giết được Chung Trần, thì phải đối đầu trực diện các ám vệ minh vệ của Chung Trần. Bọn chúng là đợt bảo vệ đầu tiên. Vườn hoa cách đó không xa, có vài hòn giả sơn và cây đại thụ, đều có thể giấu người, nhưng phải nhớ lấy không được đi quá sớm. Tốt nhất sau khi mở cuộc hát hí, ba con hát kia xuống bên dưới trước, âm thầm lẻn qua đi nấp kỹ. Chờ khi ám vệ minh vệ ra hộ giá, bọn họ lại lên sân khấu. Nhân số ngài hẳn là nắm chắc trong lòng? Ngài không có cách nào xếp vào nhân thủ bên người Chung Trần, tối thiểu cũng biết bên người Chung Trần có bao nhiêu nhân thủ chứ?”

Phúc vương cau mày nói: “Biết thì biết, nhưng mấy ám vệ này thập phần thần bí, lại hơi khó làm. Ta sẽ cố gắng chọn người phái đi thêm.”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, “Ba con hát kia cũng rất quan trọng, nhất định phải chuẩn bị cao thủ hàng đầu, bọn họ dù sao cũng là trực tiếp đánh tới chỗ Chung Trần, trước sau giáp kích cùng tỳ nữ, thực sự rất có thể rơi vào tay đám người bên cạnh Chung Trần.”

Tôi nói một hơi dài như thế, vội vàng rót chén trà nóng, nâng trong tay uống hai ngụm, mới thoáng chậm một chút.

Phúc vương cười hì hì nói: “Ôi, phụ nữ ấy à, ta thật sự là cả đời cũng không hiểu nổi. Trước đó yêu đấy, thật sự là thân thiết gần gũi. Đến khi có chút ưu tư thảm thiết, có xảy ra chuyện gì, cũng không chịu tổn thương hoàng huynh ta nửa phần. Bây giờ ra quyết định rồi, lại bố trí đến chu đáo cẩn thận như thế, nhất cử nhất động, đều chỉ thẳng mạng hoàng huynh ta.”

Tôi buồn cười nói: “Vậy nên, chớ chọc đàn bà.”

Phúc vương nói: “Hoàng hậu nương nương, ta sao lại đi gây với phụ nữ chứ? Ta khác hoàng huynh ta, đối với phụ nữ, ta thương tiếc còn không kịp.”

Tôi nói: “Được rồi, đừng miệng lưỡi lươn lẹo nữa. Cuối cùng là quan trọng nhất ——đại quân hai phe.”

“Hai lão già nhà họ Long và nhà họ Giang đều bị diệt trừ, giờ nhà họ Giang không ai kế tục, một đám bỏ đi. Hẳn là rất nhiều chuyện, đều trong khống chế của Phúc vương. Mà nhà họ Long, lại có Long Thần. Vậy nên Phúc vương ngài phải cho ta một người, không cần lợi hại lắm, có thể đánh thắng Long Thần là được. Cấm quân trong cung mặc dù đều nghe Chung Trần chỉ huy, nhưng quân đội bên ngoài, lại phải có đại soái và lệnh bài của Long Thần, mới có thể chỉ huy được. Chung Trần vì để cho mấy tướng lãnh của chàng ta cảm thấy được Hoàng Thượng tin cậy và trọng dụng bọn họ, nên mới dùng cách này. Mặc dù quả thực rất hữu hiệu, Khiến Vũ quốc cơ hồ không có nội loạn, nhưng chàng ta nhất định không ngờ, rằng đây lại trở thành một nguyên nhân khiến chàng ta chết.” Tôi lại nhẹ nhàng uống một hớp trà, nói.

“Ừm, trong đó có vài tướng lĩnh, đã nắm trong tay, chỉ là Long Thần kia…”

“Long Thần quả thực có chút khó giải quyết, tóm lại ngài phái người có võ công giỏi hơn Long Thần đến cho ta, ta sẽ lại nghĩ cách.” Tôi nghĩ ngợm, nói, “Những người khác phải nhờ vào ngài.”

Phúc vương cười cười, nói: “Đương nhiên, Hoàng hậu nương nương có thể yên tâm.”

Tôi gật gật đầu, đang định nói phải đi, Phúc vương chợt nói: “Hoàng hậu nương nương không thấy lạ sao? Vì sao khi chúng ta đang thảo luận làm thế nào để đối phó hoàng huynh, ta vẫn gọi cô là Hoàng hậu nương nương?”

Tôi nói: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu?”

Phúc vương nói: “Ta còn gọi cô là Hoàng hậu nương nương, là bởi vì, dù sau này người lên làm Hoàng đế, là ta, chỉ cần cô nguyện ý, cô vẫn là hoàng hậu. Ôi, một hoàng hậu có kiến thức giống cô vậy, một cô gái có thể bày mưu nghĩ, thật sự là ít càng thêm ít. Huống chi, hoàng hậu cô lại còn xinh đẹp như vậy, thật là khiến ta cảm mến không thôi. Hoàng huynh từ nhỏ cái gì đều tốt hơn ta. Ngay cả thê tử, cũng không ngoại lệ.”

Ngữ khí mà Phúc vương gọi tôi “Hoàng hậu”, cứ như hắn đã làm Hoàng đế vậy, đang gọi hoàng hậu của hắn. Tôi cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy hoang đường, càng thấy có chút buồn nôn. Nhưng giờ là thời khắc mấu chốt, hắn thích suy nghĩ lung tung, cũng kệ hắn. Dù sao sau khi mọi chuyện thành công, hắn muốn tôi làm hoàng hậu, cũng chẳng sao. Chỉ cần hắn không ngại, một hoàng hậu nửa chết nửa sống.

Đối với bệnh tình của tôi, Phúc vương hoàn toàn không biết gì cả, hắn cũng chẳng cần phải biết.

Sư huynh nhàn nhạt nói: “Ý tưởng Phúc vương cũng rất tốt nhỉ, tôi thay A Chiêu biểu thị sự cảm ơn với hậu ái của Phúc vương. Nhưng Phúc vương vẫn nên chuyên tâm nghiên cứu chuyện mười ngày sau trước đi đã.”

Không hổ là sư huynh, đến suy nghĩ cũng giống tôi, tôi nói: “Ừm, đúng thế. Sư huynh, em không thoải mái lắm, chúng ta về cung nhé?”

Sư huynh gật gật đầu.

Phúc vương nói: “Nói ra, thân thể hoàng hậu cứ luôn không tốt, cần phải điều dưỡng thật tốt.”

“Mấy ngày mà thôi, qua mấy ngày nữa, nhất là mười ngày sau, nhất định khác biệt.” Tôi cười cười, nói.

Sư huynh cũng khẽ gật đầu một cái.

Phúc vương nói: “Vậy là tốt rồi.”

Đáng tiếc, sư huynh và Phúc vương, đều tưởng tôi nói thật, sức khỏe của tôi mười ngày sau, sẽ trở nên rất ổn, nhưng tự tôi biết… Hoàn toàn ngược lại.

Tôi cứ nói chính mình sắp chết, kết quả rốt cuộc cũng níu được hai tháng, nhưng… có níu thế nào, cũng hầu như đã đến cuối đường.

Từ phủ Phúc Vương trở ra, sư huynh mang tôi đến thẳng y quán, tôi âm thầm rõ dụng ý của sư huynh, anh… có là sắp rời đi.

Tôi mới vừa cùng Phúc vương định ra kế hoạch hoàn chỉnh như vậy, có lẽ sư huynh cảm thấy yên tâm.

Quả nhiên, sau khi tôi và sư huynh đi vào, sư huynh đầu tiên là kiểm tra—- tình trạng của A Nguyệt vẫn còn nằm trên giường, sau đó khuôn mặt lo lắng nói với tôi: “A Chiêu, sư huynh muốn thương lượng với em một chuyện.”

“Dạ?”

“Vốn sức khỏe A Nguyệt không tốt lắm, sau khi thay máu càng thêm suy yếu. Ta muốn mang cô ấy đi về nam tìm một tiểu trấn ấm áp để tĩnh dưỡng.”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng nghe thấy sư huynh nói vậy, trong lòng tôi vẫn giống như bị nhẹ nhàng véo một cái, có hơi đau, lại có hơi khó chịu.

Nhưng mặt ngoài tôi vẫn làm ra bộ dáng rộng lượng, nói: “Vậy tốt quá, A Nguyệt cô nương đã cứu em, quả thực không thể bỏ qua công lao, em rất cảm tạ cô ấy, sư huynh anh cứ mang theo cô ấy đi tĩnh dưỡng thật tốt đi.”

Sư huynh khẽ gật đầu, lại dường như có chút không yên lòng, vẫn nói: “Nhưng kế hoạch của em và Phúc vương, mười ngày sau sẽ tiến hành…”

Ta biết sư huynh do dự, anh sợ kế hoạch của tôi và Phúc vương có sai lệch, nhưng lại sợ mười ngày sau chuyện tôi và anh “thay máu” bị tôi phát hiện.

Tôi nói: “Sư huynh, anh không cần lo lắng, em và Phúc vương nhất định có thể thành công —— cho dù không thành công, anh cũng biết rất rõ mà, Chung Trần dù có giết Phúc vương, cũng sẽ không đụng đến em mảy may, em không những sẽ không chết, mà còn tiếp tục làm hoàng hậu thật yên ổn.”

Sư huynh dở khóc dở cười nói: “Điều này cũng đúng nhỉ. Ôi—— “

Tôi rèn sắt khi còn nóng nói: “Huống chi sư huynh anh ở lại đây, cũng không thể giúp gì, đúng không? Nếu đã như vậy, chẳng bằng, cùng A Nguyệt cô nương xuôi nam chơi đùa, ở cạnh cô ấy. Huống chi, A Nguyệt cô nương hoàn toàn là người ngoài cuộc vô tội, sư huynh, nếu anh không mang cô ấy đi, cũng sẽ liên lụy đến cô ấy, chẳng bằng đi xa chút, tránh chuyện mười ngày sau rồi lại nói, đúng không?”

Sư huynh khẽ gật đầu: “Ừ. Vậy ta và A Nguyệt, thu dọn đồ đạc một chút rồi lập tức lên đường.”

Ôi, sư huynh thật sự sợ tôi phát hiện, đi vội vàng đến thế…

Sư huynh ơi sư huynh, anh cũng đã biết, đây là… lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau chăng?

Ôi, anh tưởng rằng mình sắp chết rồi.

Trên mặt tôi vẫn mang theo ý cười, nói: “Đi nhanh như vậy sao? Ừm, cũng tốt, sau ngày mai, thọ thần sinh nhật của Chung Trần bắt đầu chính thức chuẩn bị, có lẽ vào thành ra thành, cũng đều hơi không tiện một chút.”

Sư huynh gật đầu: “Ừ.”

Tôi nói: “Mọi người thu dọn đồ đạc trước đi, em ngồi chỗ này nhìn mọi người, dù sao hồi cung cũng không có việc gì.”

“A Chiêu em không phải không thoải mái ư?” Sư huynh có chút lo lắng.

“Rốt cuộc là lần thứ ba thay máu rồi, cũng có thể thích ứng.” Tôi cười cười, “Nhìn mọi người nhiều thêm chút.”

Một lần cuối cùng…

Sư huynh, thực ra em không nỡ xa anh.

Trên mặt tôi vẫn mang theo nét cười, nhưng nhìn sư huynh bận rộn, cũng rất muốn nhào vào ngực sư huynh khóc một trận. Ta có bất kỳ tủi thân hay đau lòng gì, đều sẽ khóc với sư huynh. Nhưng phải vĩnh viễn xa sư huynh, chuyện bi thương như thế, tôi lại muốn cười với sư huynh.

Thiên ý sao mà trêu người.

Cả đời này của tôi, sau khi bản thân ra khỏi lầu Như Ý, khoảnh khắc chân chính cười lên bởi vui vẻ, có còn bao nhiêu?

Hành lý sư huynh cũng đơn giản nhẹ nhàng, chẳng bao lâu là cùng A Nguyệt thu dọn xong. Anh đặt túi một bên, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi, trong mắt là tràn đầy không nỡ: “A Chiêu…”

Tôi nói: “Dạ, sư huynh, có gì muốn dặn dò, đều dặn hết đi.”

Sư huynh lại cười cười, nói: “A Chiêu đã lớn vậy rồi, có thể chăm sóc mình, ta còn có thể dặn dò gì? Nhưng A Chiêu này, em phải đồng ý với sư huynh, dù tương lai xảy ra chuyện gì, dù rất thống khổ, dù rất tàn nhẫn, em cũng phải thật vui vẻ mà sống, biết không? Mặc kệ em có phải lẻ loi một mình hay không.”

Tôi nói: “Sao em lại lẻ loi một mình chứ? Em có anh, có Trụy Nhi mà.”

Sư huynh nói: “Ừ, chính là nói vậy đấy.”

Tôi gật đầu nói: “Dạ, được. Em nhất định. Đã vậy, lời như thế, cũng đưa cho sư huynh anh, anh phải đồng ý với em. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, sư huynh phải vĩnh viễn là người sư huynh ấy.”

Sư huynh cười cười, trong tươi cười có chút đắng cay: “Ừ, ta đồng ý với em.”

Tôi nói tiếp: “Sư huynh, hai người sẽ đến thành nhỏ phía nam đúng không? Trên  đường đi hẳn là có thể đi qua trấn Nham Khê nhỉ? Thay em tảo mộ dâng hương cho sư phụ, nói em bất hiếu, mấy năm nay, đều chỉ tế bái mộ quần áo. Nói…nếu em có cơ hội, sẽ lại thăm ông. Anh còn phải giúp em thăm thú biển thật to ở phía nam, giúp em đi đến nơi em chưa từng đến… Có cơ hội, em cũng sẽ tự mình đi.”

Sư huynh ơi, anh nhất định phải thay em nhìn, chính em không còn cơ hội nữa rồi.

Sư huynh gật gật đầu: “Ừ, ta sẽ đi. Sau này sư huynh không có ở đây, em phải thật chăm sóc chính mình cho tốt.”

“Ôi chao, sư huynh anh nói cứ như vĩnh biệt vậy, sau này chúng ta cũng không phải sẽ không lại gặp nữa mà, sư huynh anh đi chơi vui trước, em nhất định tìm cơ hội đi thăm người!” Tôi ra vẻ cởi mở nói.

Sư huynh nhìn tôi thật sâu, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tôi, trong giọng nói vậy mà dường như có chút nghẹn ngào: “Sư huynh chờ em đến những nơi ấy. Sư huynh chờ em.”

Đầu tôi đặt lên bờ vai sư huynh, ở nơi anh không thấy được, rốt cục tôi vẫn rơi lệ. khuôn mặt cố gắng tươi cười trước đó rốt cuộc duy trì không nổi, hóa thành nước mắt mặn chát. Tôi vội vã dùng tay lau đi, lại nói: “Chờ em cũng không cần đâu, yêu thương người trước mắt, A Nguyệt cô nương tốt như vậy, anh cũng đừng thờ ơ với cô ấy.”

Sư huynh trầm thấp đáp lại.

Chờ khi tôi và sư huynh tách ra, sư huynh nom không có gì đáng ngại, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, tôi nghĩ mình có lẽ cũng như thế, tôi nói: “Thời gian không còn sớm, hai người phải đi, giờ… cũng phải lên đường rồi nhỉ?”

Sư huynh nói: “Ừ.”

Lúc này tôi mới phát hiện A Nguyệt ở bên cạnh khóc đến giàn giụa. cô nói: “Tôi… tôi có thể nói hai câu cùng Hứa cô nương không? Tôi… Tôi sẽ không nói nhiều lời không nên.”

Sư huynh sững sờ, gật gật đầu, đi ra ngoài trước.

A Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Hứa cô nương, cô… tôi… tôi thật sự rất đau lòng…”

“Được rồi, đừng đau lòng, cô và huynh phải sống thật tốt, phải hạnh phúc sống cùng nhau, biết chưa?” tôi vỗ vỗ đầu cô, “Cô nom cũng không lớn, về sau đường còn rất dài, tôi chỉ là một người qua đường trong sinh mệnh của cô mà thôi, sư huynh mới là người cô ở bên cả đời. Cô không cần cảm thấy áy náy với tôi, ngược lại, cô phải sống thật tốt cùng sư huynh cùng, coi như bồi thường tôi.”

A Nguyệt khóc gật đầu: “Vâng… Nhưng, nhưng sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra những lời kia như vậy… Đình Kha công tử anh ấy…”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi và sư huynh sư phụ cùng sống với nhau, ba người chúng tôi mặc dù không có quan hệ máu mủ, lại hơn hẳn người có quan hệ máu mủ. tôi yêu Chung Trần, nhưng ta thân với sư huynh hơn. Tình cảm của tôi và sư huynh sư phụ, là vượt trên hết thảy, sư huynh đối với chúng tôi cũng vậy. Tôi biết, có lẽ cô có chút hiểu lầm, hoặc có lẽ, không phải hiểu lầm, nhưng tôi có thể cam đoan, sư huynh đối với tôi, tuyệt không phải là tình yêu tình báo gì cả, mà giống tôi vậy, là loại quan hệ yêu thương hơn hết thảy. Cô xem, sư huynh có thể vì tôi mà chết, mà tôi không chịu. Chúng tôi đều coi trọng mạng của người kia hơn. Sau này sư huynh và cô, có lẽ sẽ không thể quên được tôi, nhưng cô tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Tôi là một người rất quan trọng trong đời sư huynh, phi thường quan trọng. Nhưng… Cũng chỉ thế thôi.”

A Nguyệt đăm đăm nhìn tôi, cuối cùng khóc nói: “Tôi… tôi hiểu mà…”

Tôi cười cười, cùng A Nguyệt ra khỏi y quán. A nguyệt cứ khóc suốt, cuối cùng lên kiệu trước, tôi cười cười, nói: “A Nguyệt thật sự là đa sầu đa cảm.”

Sư huynh gật gật đầu: “Ừ…”

Tôi nói: “Sư huynh, vừa rồi đã hứa, anh nhất định phải thay em thăm thú những phong cảnh kia đó. Lần sau gặp lại, có lẽ em cũng sẽ nhẹ nhõm giống như anh vậy, du y bốn phương, ngắm cảnh bốn phương, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau thảo luận cảnh đẹp đã nhìn qua. Ừm, giờ trong kinh thành là đầu xuân, đi về phía nam, xuân sẽ càng ngày càng sâu, nhất định rất đẹp.”

Sư huynh sờ lên đầu tôi: “Em nhất định cũng có thể nhìn thấy.”

“Ừ, đương nhiên rồi!”

Sư huynh gật đầu cười, lại ôm lấy tôi, sau đó lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy tới hướng cửa thành, sư huynh vén rèm lên, quay đầu nhìn tôi. Tôi gắng sức để mình nở khuôn mặt tươi cười nhất phất tay với anh.

Thế rồi xe ngựa càng đi càng xa, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.

Sư huynh, sư huynh ơi, thật sự xin lỗi.

Đây là lần đầu tiên A Chiêu lừa anh, cũng là một lần cuối cùng lừa anh.

Sư huynh ơi, anh—- nhất định phải, thực vui vẻ, thực vui vẻ mà sống.

Tôi chợt nhớ trước đây thật là lâu, tôi chọn Chung Trần, sư huynh lần đầu tiên xa tôi, anh đưa tôi một cái chuông nhỏ, nói, chân trời góc bể, chỉ cần em rung nó một cái, sư huynh sẽ xuất hiện.

Kỳ thực tôi vẫn luôn giữ lại.

Tôi lấy một chiếc chuông nhỏ tinh xảo đặt trong chiếc túi nhỏ, kéo chiếc dây trên túi ra

Leng keng, leng keng.

Chuông nhỏ kêu leng keng.

Chân trời góc bể, sư huynh ơi, rốt cuộc em không gặp được anh nữa.

Tôi khóc đặt chuông nhỏ lên trên mặt bàn trong y quán, xoay người rời đi. Nhìn hạ nhân đóng cửa y quán. Y quán này, sẽ không còn vị thầy thuốc nho nhã kia, giống như lầu Như Ý đối diện, không còn người phụ nữ tay chân lanh lẹ kia nữa.

Nhưng ngẩng đầu, cây đào đã tốp năm tốp ba nhú nụ hoa lẻ tẻ, chính là dấu hiệu xuân tới.

Xuân quang hoàn thị cựu xuân quang.

Đào hoa hương.

Lý hoa hương.

Thiển bạch thâm hồng.

Đấu tân trang.

Trướng tích hoa nhân bất kiến.

Ca nhất khuyết.

Lệ thiên hành.

—— Tần Quan, Giang thành tử

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN