Không Thể Buông Em - Chương 17: 17: Cậu Ấy Có Được Không Vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Không Thể Buông Em


Chương 17: 17: Cậu Ấy Có Được Không Vậy


Vào mùa đông ở miền bắc thường có tuyết rơi nhẹ, trong những bông tuyết trắng xóa khắp bầu trời, lễ hội lớn đầu tiên của tháng 12 được nghênh đón nhất – đêm Giáng sinh.
Trong lòng Thời Vi, đêm Giáng sinh đã đến, về cơ bản học kỳ này sắp kết thúc, tháng Giêng là tháng thi.

Đêm Giáng sinh, đêm Giao thừa, tuần thi cử, và sau đó chính là kỳ nghỉ đông.
Nghĩ như vậy, ngày trôi qua khá nhanh.
Phòng thí nghiệm có truyền thống ăn tối đêm Giáng Sinh, giáo sư mời khách, mọi người quây quần bên nhau, hoà thuận vui vẻ, năm nay cũng không ngoại lệ.

Từ Trường Phong mặc một chiếc áo len màu đỏ để đón lễ, thoạt nhìn giống như ông già Noel, ông đặt nhà hàng Liên Bồng làm địa điểm liên hoan, Thời Vi cũng đi theo mọi người tới, ngồi ở ghế lô.
Mục Thần và Thời Vi không ngồi cạnh nhau, hai người nhìn nhau từ xa.
Bên cạnh Thời Vi là Lục Tiệp, ngồi bên cạnh Mục Thần là Lộ Dịch Dương, Từ Trường Phong chú ý tới điểm này, cùng Lộ Dịch Dương khe khẽ nói nhỏ: “Hai người bọn họ giận dỗi à?”
Lộ Dịch Dương, người duy nhất trong phòng biết về mối quan hệ giữa hai người, nói: “……!Dường như vẫn luôn rất kỳ quặc.”
Từ Trường Phong tuy rằng lớn tuổi, nhưng đối với loại chuyện này rất cởi mở, lông mày hoa râm run lên: “Chẳng phải là Mục Thần theo đuổi cô gái nhỏ còn chưa thành công sao, tên nhóc Mục Thần có được không thế.”
Lộ Dịch Dương bên trái là Mục Thần, bên phải là giáo sư Từ, vẻ mặt xấu hổ: “Giáo sư, Mục Thần được hay không, em thật sự không biết, cái này thầy phải hỏi cậu ấy.”
“Hắc, tên nhóc em, còn rất trơ tráo.” Giáo sư Từ trừng mắt nhìn Lộ Dịch Dương, sau đó tràn đầy sức sống hô: “Mục Thần, em xem chọn rượu và đồ uống gì, kêu người phục vụ bưng lên một ít.”
Mục Thần ngồi ở cạnh cửa, anh gật đầu, rung chuông, người phục vụ nghe thấy tiếng chuông, rất nhanh đi vào.
“Có những đồ uống gì?”
Người phục vụ lễ phép mỉm cười nói: “Nếu đồ uống, chúng tôi có nước ép dâu tây, nước ép xoài, nước ép dưa hấu, trà bưởi mật ong, nước chanh, hắc mai biển……”
Mục Thần tùy ý liếc nhìn thực đơn: “Trà bưởi mật ong, nước chanh.”

Thời Vi vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với Lục Tiệp, nghe thấy Mục Thần gọi đồ, từ xa nhịn không được hướng Mục Thần bên kia liếc mắt một cái.
Trà bưởi mật ong cùng nước chanh, đều là thứ cô thích, cô thích vị ngọt chua, nếu cô nhớ không lầm, Mục Thần không thích nhất là chua ngọt.
“……! Đúng, cơm cuốn thịt nướng ở căn tin thứ ba rất ngon, có thời gian em có thể đến thử, ha?” Lục Tiệp nhận thấy Thời Vi thất thần: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Thời Vi cười cười: “Không có gì.”
Cao trung khi hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Mục Thần đều sẽ theo bản năng gọi món cô thích, khả năng hiện tại cũng chỉ là thói quen mà thôi.
Đồ ăn còn chưa lên, thầy Từ đột nhiên nghe một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong, thông báo với mọi người: “Phòng thí nghiệm của thầy Trâu cũng liên hoan ở đây, đợi bàn hơi lâu, muốn nhập thành bàn lớn với chúng ta, không thành vấn đề chứ?”
“Có thể ạ.”
“Không sao, là phòng thí nghiệm bên cạnh, ngày thường ở phòng nghỉ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”
……
Trong số những người này, chỉ sợ có vấn đề nhất, chính là Thời Vi.
Lúc trước cô đi ầm ĩ đến rất khó nhìn, cho nên ngày thường cơ hồ cô không tới phòng nghỉ, phòng thí nghiệm của thầy Từ lớn, điều kiện cũng tốt, rất nhiều bàn thí nghiệm trống không, cô thường ở phòng thí nghiệm tự học, tránh gặp những người trong phòng thí nghiệm của thầy Trâu.
Nhưng với tình hình hiện tại, Thời Vi khẳng định cũng không thể nói gì, gần trường học không có nhiều nhà hàng có ghế lô lớn như vậy, đêm Giáng sinh lại đâu đâu cũng có người, nên tình cờ gặp nhau ở đây cũng là chuyện bình thường.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đến ghế lô lớn, vào cửa ghế lô lớn, Sơ Niệm Dao liền nhào lên, vui vẻ nói: “Thời Vi, chúng ta lại vận mệnh tương ngộ, lúc trước ở trong nhóm nói đi đâu liên hoan, tớ liền đề nghị nhà hàng này, nghĩ có thể ngẫu nhiên gặp được, kết quả thật sự là chúng ta gặp nhau.”
Thời Vi ngó mắt Tưởng Ngữ Hàm cạnh cửa như hổ rình mồi nhìn mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ừm, làm rất tốt.”
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy phỏng chừng con mắt hình viên đạn của Tưởng Ngữ Hàm cũng đủ giết chết Thời Vi ngàn lần, đáng tiếc không thể.
Trên mặt Thời Vi mang theo ý cười nhàn nhã, ánh mắt cũng lười cho Tưởng Ngữ Hàm một cái.
Thời Vi ở bên này cùng Lục Tiệp, Sơ Niệm Dao trò chuyện với nhau thật vui, Tưởng Ngữ Hàm hận đến ngứa răng, Thời Vi loại hồ ly tinh này ở phòng thí nghiệm mới còn có thể kết bạn với phụ nữ? Loại phụ nữ này không phải đi đến đâu cũng bị xa lánh sao?

Trong lòng Tưởng Ngữ Hàm vẫn luôn tưởng tượng Thời Vi sẽ gặp khó khăn với Từ Trường Phong, thí nghiệm theo không kịp, hạng mục sẽ không làm, bị mọi người ghét bỏ xa lánh, lấy điều này đạt được cảm giác thỏa mãn về tâm lý, hiện tại vừa thấy, căn bản không phải như tưởng tượng, tâm trạng Tưởng Ngữ Hàm tức khắc có sụp đổ.
Thời gian một chút qua đi, đồ ăn dần dần được bê lên, nhóm giáo sư nâng ly nhân dịp nói vài câu, mọi người bắt đầu rục rịch, không khí trở nên ấm áp.
Thầy Trâu và thầy Từ ở đó nói chuyện phiếm, sau khi uống quá nhiều rượu, hai người mặt đều đỏ lên, thầy Trâu vốn là người thuận lợi mọi bề, ai cũng không đắc tội, cùng thầy Từ liền chọn một số chuyện quốc gia đại sự, điểm nóng nghiên cứu khoa học để nói chuyện, nói đến tận hứng.
Thời Vi chuyên tâm ăn cơm, giữa bàn lớn là một cái đĩa quay lớn bằng gỗ, lúc gắp đồ ăn phải xoay, mỗi lần cô muốn gắp đồ ăn đều cảm giác có một cổ lực cản lại, cô vừa muốn gắp đồ ăn, đĩa quay liền bắt đầu chuyển động; cô muốn xoay đĩa quay về bên trái, liền có người xoay phải.
Một lần hai lần, Thời Vi phát giác không thích hợp, cô cố ý quan sát, phát hiện lại là Tưởng Ngữ Hàm.
Thời Vi thiếu chút nữa bị tức cười, đầu óc Tưởng Ngữ Hàm rốt cuộc khi nào mới có thể phát dục hoàn toàn?
Cả ngày chỉ biết làm mấy trò ấu trĩ khiến người khác ghê tởm, Thời Vi cảm thấy mệt thay cô ta.
Thời Vi vốn dĩ không muốn so đo, nhưng Tưởng Ngữ Hàm người này, bạn không để ý tới cô ta, ngược lại cô ta sẽ càng nhảy càng lợi hại, cảm thấy bạn dễ bị khi dễ, khả năng cô ta vĩnh viễn không hiểu “Vấp ngã một lần, khôn lên một chút” là có ý gì.
Thời Vi định gắp thịt kho tàu, bắt đầu xoay bàn xoay theo chiều kim đồng hồ, quả nhiên, Tưởng Ngữ Hàm lại tới nữa, Tưởng Ngữ Hàm lập tức duỗi tay nắm chặt mép bàn xoay, dùng sức xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Thời Vi cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, còn chưa kịp phát lực, đột nhiên, đĩa quay bị xoay mạnh theo chiều kim đồng hồ, đĩa quay xoay rất nhanh và mạnh, Tưởng Ngữ Hàm trở tay không kịp, thiếu chút nữa trật khớp tay, đau đến “A” kinh hô một tiếng.
Thời Vi: “……!Tôi còn chưa dùng sức đâu.”
Mà bên kia bàn tròn, Mục Thần nhìn thấy Thời Vi cuối cùng cũng đã ăn được thịt kho, mới lặng lẽ rút tay về phía dưới chiếc bàn tròn bằng gỗ.
Thức ăn trên bàn dần dần trống rỗng, Tưởng Ngữ Hàm thỉnh thoảng vẫy vẫy tay, xem ra vừa rồi đã khiến cô ta bị ảnh hưởng, Thời Vi nhìn đến buồn cười, cho nên nói, hà tất phải làm vậy.
Tự làm bậy, không thể sống.
Kết thúc liên hoan, không ít người uống quá chén, Mục Thần không uống rượu, vẻ mặt rất tỉnh táo, cùng Giang Dịch Phàm, Lộ Dịch Dương sắp xếp mọi người cùng nhau xuống lầu, gọi taxi về trường học, nhà hàng Liên Bồng nằm trong khu thương mại gần trường, khoảng cách không xa cũng không gần, nhưng đi bộ về chung quy vẫn không ổn.
Lúc xuống lầu đàn anh Giang Dịch Phàm còn thò qua hỏi han ân cần: “Đàn em Thời Vi, gần đây em có khỏe không? Ở phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong có thích ứng không? Nếu không có hẹn vào đêm giao thừa, chúng ta có thể xem phim cùng nhau, lúc trước ở phòng thí nghiệm của thầy Trâu không chiếu cố em tốt, là anh sai, sau các em lại nháo thành như vậy, anh vẫn luôn rất áy náy vì không bảo vệ em tốt……”
Lời này nói ra, giống như anh ta đã từng có nửa phần giúp cô vậy.

Ngay cả khi Giang Dịch Phàm thường xuyên biểu hiện có hảo cảm với cô, thì giữa cô và Tưởng Ngữ Hàm, anh ta vẫn luôn phe Tưởng Ngữ Hàm.
Thời Vi cười như không cười liếc anh ta một cái: “Không chiếu cố em tốt, không phải anh sai.

Đêm giao thừa em còn phải học bài cho kỳ thi cuối kỳ, không có thời gian.”
Đây là rõ ràng cự tuyệt.
Giang Dịch Phàm thở dài, kể từ khi Thời Vi đến phòng thí nghiệm của thầy Từ, anh ta liền biết anh ta và Thời Vi không duyên phận, hiện tại còn chưa từ bỏ ý định mà muốn giãy giụa một chút, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến.
Giang Dịch Phàm đành phải nói: “Vậy về sau em phải chăm sóc bản thân thật tốt, bài chuyên ngành năm ba rất nhiều, em phải chú ý thân thể, đừng luôn thức đêm học tập……”
Blah blah nói một đống, Thời Vi không nghe, nếu không phải thấy Giang Dịch Phàm từng ít nhiều giúp mình, cô liền cùng anh ta lá mặt lá trái đều khinh thường.
Rất nhanh, mọi người đều đi xuống lầu, Thời Vi theo bản năng đứng cách Giang Dịch Phàm xa một chút, trong lúc vô ý phát hiện, Mục Thần vừa rồi hình như có liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lạnh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Thế Giới Song Song
2.

Mượn Giống Sinh Con
3.

Dùng Nick Phụ Yêu Đương
4.

Thà Đừng Quen Nhau
=====================================
Anh sẽ không lại cảm thấy cô thế nào đi……
Thời Vi hoàn toàn không biết giận, cô lười để ý ánh mắt hàm ý của Mục Thần, muốn tìm khăn giấy, lại phát hiện chiếc túi bị bỏ lại trên lầu của nhà hàng.
Mọi người đều tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau, chờ taxi đến, đêm Giáng sinh người nhiều, xếp hàng chờ taxi rất lâu, phỏng chừng thế nào cũng phải chờ hai mươi phút, Thời Vi định tự mình lên lầu lấy túi, vừa vặn đụng phải đàn anh Võ Khải cũng chuẩn bị lên lầu.
Mùi rượu trên người đàn anh Võ Khải rất nặng: “Đàn em Thời Vi cũng quên đồ? Anh say quá, di động cũng có thể quên trên lầu.”
Thời Vi không thích mùi rượu nồng nặc, không dễ phát hiện mà lùi ra sau một bước, cô nhớ rõ đàn anh Võ Khải này, ở phòng thí nghiệm của thầy Trâu, Sơ Niệm Dao từng nói với cô, khi cô không ở bữa tiệc Võ Khải từng nói cô “Công việc bận rộn”.
Loại từ này vô luận thế nào cũng không tính là có nghĩa tốt, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, có chút ý nhục nhã, cho nên Thời Vi đối với đàn anh Võ Khải không có hảo cảm, chỉ là ngữ khí lãnh đạm mà “Vâng” một tiếng.
Hai người trở lại ghế lô, Thời Vi tìm trái tìm phải, phát hiện túi xách của mình ở một góc, Thời Vi suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nhớ mình đã từng tới góc này.
Kỳ quái……!Có thể là người khác nhận sai túi.
Võ Khải cũng tìm thấy di động của mình, anh ta chờ cùng Thời Vi xuống lầu: “Nhà hàng Liên Bồng này anh thường tới, ở đây có một lối dành cho nhân viên đi thẳng xuống, tương đối gần, hai ta nhanh lên đi, chắc taxi sắp tới rồi, để bọn họ chờ lâu không tốt lắm.”
Thời Vi gật đầu đi theo, xác thật ghế lô khá xa lầu dưới, vừa rồi đi lên cô cũng lòng vòng một lúc lâu, cô đi theo sau Võ Khải, đi một lúc, lại phát hiện đường Võ Khải chọn càng ngày càng vắng vẻ.
Vừa rồi thỉnh thoảng còn có người phục vụ bưng thức ăn, hiện tại người phục vụ và khách đều không thấy.
Hành lang trống không, một người cũng không có, ánh đèn lờ mờ, Võ Khải hơi hơi cong lưng, tiếng giày và thảm cọ xát trong hành lang trống trải, an tĩnh mà rợn người.
Không đúng, Thời Vi đột nhiên ý thức được ——
Lối đi cho nhân viên sao có thể không có nhân viên?
Thời Vi phản ứng lại, xoay người định chạy, chỉ là đã không kịp, Võ Khải phía trước vẫn luôn chú ý chặt chẽ động tĩnh của cô, một khi phát hiện ý đồ của cô, cũng không hề ngụy trang.
Anh ta trực tiếp lôi kéo Thời Vi, Thời Vi dùng sức giãy giụa, vừa muốn kêu đã bị Võ Khải gắt gao che miệng lại, cô liền cắn kết hợp đá, bất đắc dĩ sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, Võ Khải một tay chế trụ Thời Vi, thô bạo kéo cô tới một cái kho hàng.
“Bang” một tiếng, cửa kho hàng bị khóa lại..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN