Không Thể Buông Em - Chương 21: 21: Năng Lực Tự Chủ Của Tôi Thế Nào Em Còn Không Rõ Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Không Thể Buông Em


Chương 21: 21: Năng Lực Tự Chủ Của Tôi Thế Nào Em Còn Không Rõ Sao


Đầu tháng Giêng, tuần thi.

Toàn Thiên Đại đều là bầu không khí ngày đêm chẳng phân biệt.
Mọi người thức đêm rất muộn, làm bài kiểm tra cuối kỳ sớm nhất, quầng thâm lớn dưới mắt, khổ không nói nổi.
Thời Vi ôn tập tương đối sớm, làm việc và nghỉ ngơi khá bình thường, thức đến 1 giờ sáng mới về phòng ký túc xá, trong phòng không có một bóng người.

Cô thấy nhiều thành quen, rửa mặt qua loa xong liền bò lên giường, trước khi đi ngủ mở di động lên, phát hiện phần mềm liên lạc của mình có tin nhắn chưa đọc.
Người gửi tin là Lộ Dịch Dương: “Đàn em Thời Vi nghỉ đông có thời gian không? Có thể ở lại trường hai tuần không, có cuộc thi ngoại khóa khởi nghiệp khoa học kỹ thuật “Cúp học thuật”, thành viên tổ hạng mục của bọn anh đột nhiên từ bỏ tham gia, nói muốn cùng bạn trai đi du lịch, hiện tại thiếu người, bọn anh đều cảm thấy em làm việc rất nghiêm túc, em gia nhập thay thế vị trí cô ấy thế nào? Chủ yếu phụ trách viết luận văn học thuật, không khó.”
Thời Vi đã nghe nói về cuộc thi này, được coi là một cuộc thi có giá trị tương đối cao, thông thường có giáo sư, nhân tài có hạng mục trong tay sẽ tham gia, cô khá hứng thú với cuộc thi này, nghĩ nghĩ, Thời Vi hỏi: “Thành viên tổ hạng mục của các anh có những ai?”
Đêm đã khuya, Lộ Dịch Dương bên kia lại gần như lập tức trả lời: “Ha ha ha trả lời tin nhắn muộn như vậy, học muội đây là mới tự học về sao, anh cũng vừa ôn tập xong.

Có Mục Thần, em, anh, ba người chúng ta.”
Thời Vi: “……” Cô lặng lẽ gõ từ “Quên đi” trong hộp thoại.
Không đợi cô gửi đi, Lộ Dịch Dương bên kia lại gửi thêm một đoạn dài: “Cuộc thi này, với thực lực của chúng ta tuyệt đối có thể lấy phần thưởng, điểm rèn luyện ổn, cuộc thi có giá trị, về sau có thể thêm vào sơ yếu lý lịch.

Trong lúc thi trường có bao ăn bao ở, trường rất coi trọng cuộc thi này, còn sẽ cung cấp kinh phí, mỗi người 800 tệ.

Anh và Mục Thần đã suy tính hồi lâu, cảm thấy em làm việc nghiêm túc, có ý tưởng cùng sáng tạo, hai bọn anh đều rất hy vọng có thể có cơ hội hợp tác với em.”
Lời nói khẩn thiết, những câu thành khẩn.
Thời Vi cơ hồ bị cảm động.
Chủ yếu là mỗi cái ưu điểm đều xác thật chọc đến cô, cô nghĩ đến học bổng, điểm rèn luyện cũng rất quan trọng, cô thường chỉ tham gia cuộc thi hóa học, cuộc thi tiếng Anh để thêm điểm, kỳ thật điểm rèn luyện không đủ.
800 tệ này cũng có thể giải quyết nhu cầu mua vé xe lửa gấp của cô.
—— mấu chốt nhất chính là, cô không muốn về nhà.

Không muốn đối mặt với em trai và cha mẹ, gia đình khiến cô áp lực.

Thời Vi suy nghĩ hồi lâu, vẫn là xóa từ “Quên đi”, gửi từ “Được” qua.
Sau khi gửi, cô ném điện thoại sang một bên, an tĩnh suy nghĩ trong chốc lát.
Ban đầu muốn cự tuyệt cuộc thi này, là bởi vì không muốn dính dáng nhiều đến Mục Thần, cô hiện tại đối với Mục Thần tình cảm rất phức tạp.
Anh giúp cô quá nhiều, giúp cô vào phòng thí nghiệm, thời khắc nguy cấp cứu cô……!Cho nên cô không hận anh như vậy, nhưng cô không dám luân hãm, tình cảm Mục Thần đối với cô cô rất rõ ràng, không phải thích.
Đó chỉ là một loại thương hại cho những con chó nhỏ, mèo nhỏ đi lạc mà thôi.
Cô khi cao trung từng tự mình đa tình, kiêu ngạo như cô sau khi biết được chân tướng, thiếu chút nữa ngã quỵ; cho nên lần nữa gặp lại, cô hận anh như vậy, hận niềm vui trống rỗng anh tặng cho.
Hiện tại Thời Vi đã suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Mục Thần đều giúp cô, cô hẳn là nên cảm kích anh mới đúng, chỉ là……!Thời Vi vẫn muốn cách anh rất xa, lần này, cô muốn quản trái tim mình.
Đối với cuộc thi này, Thời Vi khẽ thở dài, hẳn là không có gì đi? Lại không phải chỉ có hai người bọn họ.

Phỏng chừng Mục Thần cũng không muốn làm đồng đội với cô, là thật sự tìm không được người.
Mục Thần giúp cô nhiều như vậy, về tình về lý, Thời Vi đều cảm thấy bản thân nên giúp anh.
Chỉ ba người cùng nhau làm việc, giống như trong phòng thí nghiệm.
Thời Vi an ủi chính mình, không sao, cô và Mục Thần bất quá là quan hệ hợp tác mà thôi.

Kỳ thi trong nháy mắt đã kết thúc, Thời Vi dựa theo địa chỉ Lộ Dịch Dương gửi, sắp xếp hành lý xong, chuyển đến một căn nhà gần trường, chuẩn bị ở lại trường hai tuần để thi đấu.
Lầu ba, không cao lắm, thời điểm cô gõ cửa còn có chút kỳ quái, phòng này rất không giống phòng ở ký túc xá……
Thẳng đến khi cửa mở, thân ảnh người đàn ông xuất hiện trước mắt Thời Vi ——
Là Mục Thần.
Đệt.
Anh mặc sơ mi trắng ở nhà, bộ dáng tùy ý mà thoải mái, trên nét mặt không có gì ngạc nhiên: “Vào đi.”
Thời Vi ở trong lòng chửi thầm, cho nên, cái gọi là “Bao ăn bao ở” chính là ở nhà Mục Thần sao?
Thấy cô không có ý đi vào, Mục Thần hơi nhướng mày: “Trường học có cung cấp ký túc xá cho các thí sinh, hôm nay sẽ ngừng sưởi ấm, hay là, em muốn ở ký túc xá không có sưởi ấm?”
Lại nữa.
Bộ dáng lãnh đạm lại hơi chút khắc nghiệt này của Mục Thần, khi cao trung dẫn cô vào nhà, ngoài ý muốn rất trùng hợp.
Tháng giêng phương bắc, phòng không có máy sưởi có thể lạnh chết người, Thời Vi không hề kháng cự, môi đỏ giương lên: “Ở đây đương nhiên tốt, em là sợ anh không khống chế được.”
Mục Thần dựa vào cạnh cửa nhìn cô: “Em quá đánh giá cao bản thân rồi.”

Thời Vi hít sâu một hơi, bắt đầu vào cửa thu dọn đồ đạc.
Hình thức cô và Mục Thần ở chung rất kỳ quái, đêm Giáng sinh đó, anh ôn nhu như vậy, cô cũng sẽ không tự giác mà trở nên dịu ngoan mềm mại một ít, mà ngày thường, anh nói chuyện lãnh đạm, cô cũng sẽ không chút nào yếu thế.
Đều là người kiêu ngạo, bọn họ như thế nào, hoàn toàn quyết định bởi thái độ với đối phương.
Ai cũng không dễ dàng khuất phục.
Mục Thần thuê phòng ở không nhỏ, hai ngủ một khách, bài trí vẫn như trước, đen trắng xám, phong cách đơn giản, chừa cho cô một phòng ngủ ở cạnh ban công.
Thời Vi mở vali của mình ra, không chút khách khí mà đem đồ đặt tới vị trí tương ứng, cô rất thích màu lam cùng màu xanh lục, phần lớn đồ dùng sinh hoạt cũng là hai màu này, bàn chải đánh răng, cái ly, sữa rửa mặt, đồ dưỡng da……, một đống chai lọ của cô, chất đầy kệ bên cạnh bồn rửa mặt.
Mục Thần đang nấu mỳ trong bếp, nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh bên cạnh, môi không dễ phát hiện mà cong một chút.
Cuộc thi thiếu người là sự thật, ứng cử viên tốt hơn Thời Vi cũng không phải không có, nhưng tư tâm, anh vẫn chọn Thời Vi.
Bởi vì anh từng ngẫu nhiên nghe được Thời Vi cùng Lục Tiệp nói chuyện phiếm, Thời Vi nói điểm rèn luyện của cô khả năng không đủ.
Cuộc thi này, bọn họ lấy thưởng là chắc chắn, thành viên khẳng định đều sẽ có điểm rèn luyện.

Cho nên, cuối cùng thời điểm chọn người, Mục Thần vẫn chọn Thời Vi, hy vọng có thể giúp cô thêm điểm rèn luyện.
Nghĩ đến đây, Mục Thần nhìn chằm chằm mì ống dần mềm trong nồi, hơi xuất thần.
Dường như đối xử tốt với cô đã trở thành bản năng.
Rõ ràng vào đêm giao thừa đó, Mục Thần đã sâu sắc hiểu rằng, kiểu phụ nữ như Thời Vi, vô luận đối xử với cô tốt thế nào cũng vô ích, nhưng một khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn buồn bã của Thời Vi, anh sẽ trở nên không tự giác mà ôn nhu.
Anh hận Thời Vi không chịu cho anh nửa phần thật lòng, càng hận bản thân cho dù như vậy, vẫn đối tốt với cô.
Hành lý của Thời Vi rất nhanh sắp xếp xong, ngửi thấy mùi cơm phảng phất từ ​​nhà bếp, cô đói bụng.
Cô đi vào trong phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng Mục Thần nấu mì, dáng người anh rất đẹp, vai rộng chân dài, tỉ lệ vàng, là mắc treo quần áo trời sinh, bóng dáng đều khiến người ta rất có cảm giác an toàn.
Tay thon dài trắng lạnh cầm đũa, khớp xương rõ ràng, Thời Vi không nhịn được, nhìn tay anh nhiều hơn.
Cô vẫn còn nhớ rõ cái chạm tay của anh.
Không giống nhìn qua lạnh băng như vậy, ấm áp mà khô ráo.
Mục Thần vừa quay đầu lại, liền thấy Thời Vi đang nhìn trong nồi, cô mặc áo len, buộc tóc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt ngày thường quyến rũ giờ phút này mang theo chút dịu dàng.
……!Rất giống nữ chủ nhân trong nhà.
“Khụ,” từ từ, anh suy nghĩ cái gì vậy?

Mục Thần dời ánh mắt, cúi đầu trộn nước sốt thịt và mì ống, hai người mỗi người một đĩa, anh đưa cho Thời Vi: “Để trên bàn đi.”
Thời Vi lấy mì, đặt trên bàn.
Không biết vì sao, Mục Thần nhìn qua không dính khói lửa phàm tục, sau khi nhiễm khí cơm canh đột nhiên bình dân rất nhiều, có chút đáng yêu, cô đột nhiên muốn cười, môi đỏ khẽ nhếch: “Đàn anh Lộ nói bao ăn bao ở, là cơm về sau đều do anh nấu?”
Mục Thần liếc cô một cái: “Đây là bữa ăn đầu tiên, cũng là bữa ăn cuối cùng.

Từ ngày mai đến phòng thí nghiệm chuẩn bị cho cuộc thi, từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, cơm đều là cơm hộp.”
“Hóa ra là vậy.” Thời Vi gật đầu, không khác những gì cô tưởng tượng lắm, cô lại hỏi một số chi tiết về cuộc thi, Mục Thần kiên nhẫn trả lời.
Mục Thần làm mì Ý rất ngon, sợi mì dai, nước sốt thịt cũng thơm và đậm đà, Thời Vi rất nhanh ăn xong, lại nhìn về phía Mục Thần, Mục Thần còn đang không nhanh không chậm ăn.
Anh ăn cơm chậm, từ cao trung đến bây giờ, vẫn luôn vậy.
Còn nhớ rõ khi cao trung, trường học từ buổi chiều tan học đến tiết tự học buổi tối, chỉ có nửa tiếng, Mục Thần nửa tiếng này, thường dành ở căng tin.

Khi đó cô chỉ có thể chán đến chết mà chờ anh, Mục Thần sợ cô chờ sốt ruột, thường ăn một nửa liền nói mình đã no.
Cô không tin, một hai phải ngồi đó nhìn anh ăn xong.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó, hai người bọn họ còn rất ngọt ngào.
Có lẽ là ánh đèn phòng bếp quá ấm áp, Thời Vi bỗng nhiên có chút cảm khái, cô một tay chống đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Này, Mục Thần.

Anh nói —— chúng ta như bây giờ, tính là cái gì.

Dường như có chút cảm giác ở chung?”
Mục Thần động tác dừng lại, ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc: “Đã xảy ra quan hệ mới tính là ở chung, chúng ta như vậy chỉ tính là ở ghép.”
Anh lại nhàn nhạt mà bổ sung: “Em không cần trả tiền thuê.”
Thời Vi nghẹn lời: “……!Không sao, em có thể đưa tiền thuê, hai tuần là bao nhiêu?”
Thật sự không được, buổi tối cô lại đi làm thuê kiếm tiền vậy.
Mục Thần đã ăn xong, anh buông đũa, thoáng dịch ghế ra sau, liếc cô một cái: “Không phải ở không, em chỉ cần thi đấu tận lực, chúng ta phải đoạt giải.”
Thời Vi gật đầu, đứng lên nháy mắt thu liễm toàn bộ biểu cảm, cảm xúc ôn nhu vừa rồi sinh ra vì hồi ức hoàn toàn biến mất, cô tự giác cầm lấy hai cái đĩa không, đi đến bồn rửa chén, ấn nước rửa chén ra, cúi đầu rửa chén.
Với tư cách là người ở ghép, hưởng thụ quyền lợi, cô đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ.
Sau khi cơm nước xong, hai người đều trở về phòng mình làm việc, buổi tối 10 giờ, Mục Thần muốn vào WC rửa mặt, đầu tiên nhìn thấy trên bồn rửa mặt có mấy cái chai lọ đựng nước dưỡng da.
Mục Thần: “……”
Mặc dù trước khi Thời Vi tới, anh đã nghĩ đến khả năng cô sẽ quấy rầy sinh hoạt của mình, nhưng nhìn thấy nhiều đồ đạc của người khác chiếm giữ không gian của mình, cảm giác vẫn như cũ rất xa lạ.
Kỳ quái chính là, anh tựa hồ cũng không bài xích.

Anh thích màu đen và trắng, trang trí trong WC cũng đơn giản và trang nhã, nhưng những thứ đủ loại và nhiều màu sắc của Thời Vi đột nhiên xuất hiện, dường như tăng thêm rất nhiều sức sống cho tông màu đen trắng vô hồn.
Anh một bên đánh giá những chai lọ đó, một bên đánh răng, yên lặng tiêu hóa cảm xúc xa lạ mà vi diệu này.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Mục Thần đang định ra WC, thì đụng phải Thời Vi đang mặc đồ ngủ, Thời Vi chỉ chỉ WC, hỏi anh: “Anh dùng xong WC rồi hả? Em vào nhé.”
Mục Thần “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt anh không chịu khống chế mà dừng trên người Thời Vi, bộ đồ ngủ của Thời Vi là một chiếc váy lụa đen hai dây, dây áo rất nhỏ, lộ ra tảng da thịt lớn trắng nõn tinh tế, cánh tay mảnh khảnh, đầu vai, xương quai xanh……!Đối với hiểu biết của Mục Thần về Thời Vi, anh thậm chí có thể đoán được bên trong Thời Vi không mặc cái gì.
Thời Vi đang định đóng cửa nhà vệ sinh, Mục Thần bỗng nhiên lên tiếng gọi cô: “Thời Vi.”
“?”
Dưới ánh đèn, trong mắt Mục Thần như có vết mực: “Tôi từng nói, em cho rằng tôi không nhịn được, là đang đánh giá cao bản thân, nhưng nếu em cố ý câu dẫn tôi, vậy lại là một chuyện khác.”
Thời Vi nhìn ánh mắt anh liền cảm thấy không thích hợp, nghe được lời này, cô không khỏi nhịn được cười, khiêu khích nói: “Cố ý câu dẫn anh? Anh nghĩ quá nhiều rồi.

Không phải, với chút tự chủ này của anh, cũng dám để em ở trong nhà anh?”
Cô biết bản thân được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng loại ngữ khí này của Mục Thần, cô chính là muốn đối nghịch với anh.
Mục Thần nhìn cô lên mặt, chậm rãi nói: “Tôi tự chủ ra sao, em còn không rõ sao.

Em cũng có thể cái gì cũng không mặc liền đi ra ngoài, xem cuối cùng là em khóc hay là tôi.”
“Rầm” một tiếng, Thời Vi trực tiếp đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Cánh cửa đóng chặt đem Mục Thần ngăn cách ở ngoài, cô dùng động tác nói cho Mục Thần: Được, anh có thể cút rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.
Mục Thần không nói thêm nữa, nên nói đều đã nói xong, anh trở lại phòng mình, cũng đóng cửa lại.
Mà Thời Vi, sau khi rửa mặt xong, về phòng ngủ chuyện thứ nhất, chính là từ vali tìm ra bộ đồ ngủ dài tay và quần dài của mình.
—— cẩu nam nhân.
Bỏ đi, cô không muốn dính dáng gì đến thân thể của anh, hai lần trước Mục Thần nổi điên, hiện tại vất vả lắm anh mới bình thường, cô không cần thiết kích anh.
Chuyện xảy ra với anh thế nào, tựa như anh nói, người khóc, khẳng định là cô.
– ——————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Mục Thần: Đã xảy ra quan hệ mới tính ở chung, chúng ta như vậy chỉ tính là ở ghép.
Ý ngoài lời —— cho nên, em muốn cùng tôi phát sinh quan hệ hay không, chứng minh ở chung một chút?
Giải thích một chút, Mục Thần lại trở nên lãnh đạm, là bởi vì thái độ chân thành của Thời Vi đêm giao thừa
Khiến anh cảm thấy mỗi mình rải cẩu lương nhưng cho dù như vậy anh còn sẽ giúp Thời Vi
Theo bản thảo tôi lưu, đại khái mười chương sau sẽ cởi bỏ hiểu lầm rồi yêu đương tán tỉnh nhau, hiện tại vẫn độc thân XD.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN