Không Thể Buông Em - Chương 24: 24: Đây Chính Là Thái Độ Cầu Cứu Người Khác Của Em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Không Thể Buông Em


Chương 24: 24: Đây Chính Là Thái Độ Cầu Cứu Người Khác Của Em


Mối quan hệ giữa hai người lại lần nữa rơi vào tình trạng đóng băng.

Lộ Dịch Dương cũng phát hiện quan hệ bọn họ thay đổi, Mục Thần hiện tại cũng không thèm bắt lỗi, mỗi ngày có thể không nói lời nào thì không nói lời nào, Thời Vi cũng cả ngày đeo tai nghe, cự tuyệt có bất kỳ giao lưu nào với Mục Thần.

Một số vấn đề của cuộc thi, toàn nhờ Lộ Dịch Dương thuật lại, Lộ Dịch Dương thành ống truyền lời giữa hai người bọn họ.

Lộ Dịch Dương kêu khổ không ngừng, rõ ràng là tác hợp hai người bọn họ, sao sự tình lại phát triển trở thành như vậy?
Thậm chí khi về nhà, Thời Vi và Mục Thần tận lực bỏ lỡ cơ hội chạm mặt ở WC, bọn họ đều không muốn cùng đối phương có bất kì tương tác dư thừa nào.

Chỉ là ——
Rốt cuộc cùng sống dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vẫn có những lúc nhất định phải chạm mặt.

Lúc Thời Vi tắm rửa, cô phát hiện dầu gội đầu đã hết, trầm mặc hai giây.

Cô lại lần nữa nỗ lực ấn thử, vặn vòi đổ nước vào lọ dầu gội, dựng ngược lọ, dùng sức đập vào lòng bàn tay, hy vọng còn chút dầu thừa, nhưng dù cô nỗ lực thế nào, dầu gội đầu một giọt cũng chảy không ra.

Vận may này.

Xem ra lần trước cô đi tắm cũng không còn bao nhiêu, cô cũng không quá để ở trong lòng, lần này báo ứng rơi trên đầu mình rồi.

Trong WC nhà Mục Thần có một tấm rèm, phía bên trong tấm rèm dùng để tắm, phía bên ngoài là phóng máy giặt, Thời Vi đang tắm được nửa chừng, trần trụi đứng trong vách ngăn, tóc ướt đẫm, cô lau nước trên mặt, suy nghĩ xem nên làm gì.

Nhà Mục Thần hẳn là có dầu gội đầu mới, anh có thói quen tích trữ, không thích gặp phải hoàn cảnh giống cô, cô không biết Mục Thần để đồ tích trữ ở đâu, nói cách khác, vô luận thế nào, cô đều phải cầu cứu Mục Thần.

—— vẫn là trong lúc hai người đang chiến tranh lạnh, chủ động, cầu cứu Mục Thần.

Thời Vi hít sâu một hơi, chỉ là tưởng tượng thấy ánh mắt lạnh như băng của Mục Thần, đều cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Nhưng lại không còn cách nào, đang tắm giữa chừng, không có dầu gội dùng thật sự có chút phiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Vi bắt đầu thuyết phục bản thân, cô cùng Mục Thần hiện tại là bạn ở ghép, lại là đồng đội cùng nhau tham gia thi đấu, vì là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, nên nhờ anh lấy đồ cũng không sao, chỉ là lấy đồ mà thôi.

Vậy nhờ anh lấy một chút đi.

Để tránh cho khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trước khi gọi Mục Thần, Thời Vi lấy khăn tắm từ trong túi ra, lau khô nước trên người, lấy váy ngủ mặc vào, váy ngủ là loại bó sát người, cô xác định bản thân không có lộ chỗ nào.

Chỉ là, tóc ướt thành một dúm một dúm nhìn rất xấu, Thời Vi cũng lười lau, cô như cũ đứng ở phía sau rèm, lên tiếng gọi anh: “Mục Thần.


Không có người trả lời.

Cô hơi cao giọng, lại gọi: “Mục Thần.


Vẫn không có người trả lời.

Phòng ở hiệu quả cách âm không được tốt lắm, phòng ngủ cách WC rất gần, Thời Vi biết Mục Thần nhất định có thể nghe thấy.

! ! Cẩu nam nhân, sẽ không cố ý không nghe chứ.

Thời Vi nghĩ, cô có nên lau tóc xong ra cửa gọi anh hay không, đang muốn lấy khăn lông ra, Thời Vi nghe thấy tiếng cửa WC mở.

Hẳn là Mục Thần mở.

Không chờ Mục Thần lên tiếng, Thời Vi mở miệng trước: “Dầu gội đầu hết rồi, có dầu gội đầu mới không?”
Vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Thời Vi ngữ khí nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc khác, tựa hồ chỉ là đang hỏi đường một người lạ đi ngang qua.

Mục Thần đứng ở cửa WC, nhìn về phía bên kia rèm, vừa rồi nghe thấy Thời Vi gọi anh, anh liền có chút ngoài ý muốn, với tính cách của Thời Vi, dưới tình huống có thể gọi anh, hẳn là có chuyện cần giúp.

Hiện tại vừa thấy, quả nhiên.

Đèn trong buồng màu vàng ấm áp, nóng hừng hực, bởi vì cô đang tắm, WC có chút nhiệt, trên gương là một tầng hơi nước mỏng, hơi nước trong không khí rất nhiều, anh đứng ở chỗ này, có thể cảm giác được hô hấp mình sền sệt nước.

Trên máy giặt là quần áo đã thay ra của cô, quần jean màu đen, áo hoodie màu trắng! ! Thậm chí còn có đồ lót, là màu đen, bên cạnh còn có viền ren.

Mục Thần nhìn thoáng qua đồ lót màu đen của cô, nhanh chóng dời ánh mắt, anh đem tầm mắt dừng ở tấm rèm, sau rèm, cơ thể của cô như ẩn như hiện, không rõ ràng, lại có kiểu đẹp mông lung.

Mục Thần biết, giờ phút này cô hẳn là không mặc gì.

Cách một tấm rèm, anh đi hai bước, vén rèm lên là có thể nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, không biết sao, Mục Thần cảm thấy miệng có chút khô.

Có thể là do tắm nên độ ẩm trong WC quá nặng, khiến hô hấp anh có chút khó khăn.

Mục Thần không tự giác mà tưởng tượng thấy bộ dáng cô, cô là yêu tinh từ mặt đến dáng người.

Từ cao trung bởi vì dáng người cùng khuôn mặt của cô đều tuyệt đẹp mà thu hút nhiều sự chú ý, dáng người tỉ lệ hoàn hảo, chân dài thẳng tắp, eo thon gọn, hơn nữa nơi nên cong thì rất cong, các nam sinh ngầm nói cô, dáng người rất chuẩn.

Mùa hè cô thích mặc váy ngắn, áo crotop, lộ ra vòng eo mảnh khảnh và đôi chân trắng đến phát sáng, vòng eo săn chắc và xinh đẹp, mỗi lần cô xuất hiện, ánh mắt mọi người đều sẽ không tự chủ được mà dừng trên người cô, cô trời sinh chính là tiêu điểm.

Cho dù mùa đông, Thời Vi cũng sẽ mặc váy, lộ ra chân dài của mình, cô từng nói, đẹp chẳng phân biệt mùa.

Sau khi gặp lại, Mục Thần phát hiện phong cách ăn mặc của Thời Vi không hề hở hang giống như trước, cô tựa hồ không còn cố tình thể hiện sự quyến rũ của mình để thu hút mọi người, chỉ là khuôn mặt cô quá mức đẹp, hơn nữa tính tình này của cô, dù muốn dấu kín cũng không dấu kín được, ngược lại càng khiến cho người ta tò mò và khao khát.

Dáng người đẹp không che được, mỗi khi mọi người trong phòng thí nghiệm bàn luận về cô, cũng đều ngầm nhắc đến dáng người đẹp của cô.

Anh không thích người khác thảo luận về dáng người cô, nhưng Mục Thần không thể không thừa nhận chính là, dáng người cô xác thật đẹp.

Mục Thần nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía rèm càng trở nên trầm.

Tấm rèm khiến cô có loại dục cự còn nghênh*, giống như đang mê hoặc.

* Dục cự còn nghênh: muốn còn giả vờ

Thời Vi đang tắm mà dám gọi anh vào, không biết nên nói lá gan cô lớn hay là tin tưởng anh, quả thực là đang kiểm tra định lực* của anh.

* Định lực: là khả năng vững chãi, kiên cố và không bị xoay chuyển của Tâm trước bất cứ sự tác động nào của ngoại cảnh
Anh cho tới bây giờ không phải Liễu Hạ Huệ.

Mục Thần vẫn luôn không nói chuyện, Thời Vi không nghe thấy tiếng, cách rèm, cô không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cảm giác bên ngoài hẳn là có người, Thời Vi nhíu mày, lại hỏi một lần: “Có dầu gội đầu mới không?”
Mục Thần trong mắt không rõ ý tứ, cách một lớp rèm, một bên tùy ý đánh giá thân ảnh mông lung của cô, một bên khóe miệng giật giật: “Đây chính là thái độ cầu cứu người khác của em?”
Thời Vi: “! ! “
Ở bên ngoài không nói lời nào, vừa nói chính là cái ngữ khí này.

Cô nhẫn nhịn, tận lực đem ngữ khí khách khí nhất có thể: “Vậy —— xin hỏi có dầu gội đầu mới không, có thể lấy giúp em không? Làm phiền anh.


“Thái độ này, không đủ.


Vẫn chưa xong.

Thời Vi không muốn nhịn nữa, cô giơ tay muốn kéo rèm ra, cô có thể tự tìm dầu gội, nếu tìm không thấy, thì ra cửa hàng tiện lợi mua, cửa hàng tiện lợi hẳn là chưa đóng cửa, dù sao cô không muốn cầu cứu Mục Thần.

Khoảnh khắc cô chuẩn bị kéo rèm ——
Từ bên ngoài bỗng dưng ném vào một lọ dầu gội đầu mới, màu vàng nhạt, nặng trĩu, lập tức dừng ở bên chân cô.

Mục Thần nhìn thấy cô muốn kéo rèm, cơ hồ theo bản năng mà đem dầu gội trong ngăn kéo ném vào.

Không mặc quần áo, cô muốn trực tiếp kéo rèm ra.

Đây là câu dẫn anh sao, muốn thấy anh không tự chủ được, sau đó, lại lần nữa dùng xong liền vất?
Mục Thần ánh mắt càng trở nên âm trầm, thanh âm có chút lạnh lùng: “Không biết liêm sỉ.


Có thể ngay trước mặt anh thừa nhận bản lĩnh dùng xong liền vất ủa bản thân là không thầy dạy cũng hiểu, không hề cảm thấy xấu hổ; hiện tại khẳng định cũng có thể làm ra loại chuyện này.

Nói xong câu đó, Mục Thần cũng không muốn ở trong WC nữa, nếu còn cùng cô ở trong không gian nhỏ hẹp này thêm một giây, Mục Thần không thể bảo đảm bản thân sẽ làm ra cái gì.

Anh rất nhanh đóng cửa rời đi, chỉ để lại Thời Vi cầm lọ dầu gội đầu đứng ở trong buồng, vẻ mặt không thể hiểu được.

Không biết liêm sỉ?
Cô vừa rồi hành vi nào không biết liêm sỉ.

Thời Vi trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, kỳ thật cô muốn cùng Mục Thần chung sống hoà bình, rõ ràng trước đêm giao thừa, lần đó cùng đàn anh Võ Khải, anh đối với cô rất ôn nhu, ôn nhu đến thiếu chút nữa khiến cô sinh ra ảo giác Mục Thần thích mình.

Trong lòng cô cảm thấy, dù Mục Thần không thích cô, ngày xưa cũng có tình cảm với cô, cho dù đó giống như thương hại chó con mèo con mà cô không muốn nhất, cô cũng thừa nhận, anh đối với cô vẫn tốt.

Nhưng rõ ràng, Mục Thần như cũ hận cô, sau đêm giao thừa, thái độ của anh đối với cô lại trở nên không tốt, hầu như không nói lời tốt đẹp nào, tựa hồ cô làm cái gì cũng sai.

Quên đi, Thời Vi mở dầu gội đầu, rũ mắt nghĩ, về sau vẫn là cách anh xa một tý.

Cô chuẩn bị tiếp tục tắm rửa, khi cởi váy ngủ trên người, ánh mắt trong lúc vô tình rơi xuống váy ngủ, trong chớp nhoáng, Thời Vi đột nhiên hiểu nghĩa câu “Không biết liêm sỉ” của Mục Thần ——
Anh cho rằng vừa rồi cô không mặc gì mà đi ra, đang cố tình câu dẫn anh.

Ở trong mắt anh, cô quả nhiên hư đến không có thuốc chữa, là người phụ nữ phóng đãng.

(Ai bảo trêu ổng cho lắm vào:)))
Cô và Mục Thần, thật là không cứu nổi nữa rồi.

Sau khi tắm xong, quan hệ hai người càng kém, Mục Thần ánh mắt nhìn cô lạnh băng, Thời Vi mỗi lần cũng lạnh lùng mà đối diện, không cam lòng yếu thế.

Cô không phải loại người sẽ giải thích này kia, hơn nữa, trong lòng cô rất rõ ràng, nguyên nhân khiến Mục Thần cho rằng cô là loại phụ nữ này, chủ yếu vẫn là khi cao nhị rời đi, cô nói những lời đó.

Nhưng chuyện này, cô vĩnh viễn đều sẽ không giải thích.

Sẽ không có ai chủ động rải muối vào miệng vết thương của mình, không phải sao?
Chút đau đớn đó, một lần là đủ rồi.

Hai người bọn họ ở phòng thí nghiệm không có tương tác, về nhà thỉnh thoảng chạm mặt, sắc mặt đều rất lãnh đạm, ai cũng không phản ứng với đối phương, chiến tranh lạnh kéo dài, càng như một hồi giằng co, ai cúi đầu trước người đó thua.

Lộ Dịch Dương đã bắt đầu quen với hình thức ở chung giống kẻ thù này của bọn họ, khi ở phòng thí nghiệm, Lộ Dịch Dương tự giác đảm nhận vai trò truyền tin, có khi còn kể vài câu chuyện cười, lảm nhảm về phát sóng trực tiếp trò chơi để làm sôi động bầu không khí, nỗ lực làm bầu không khí phòng thí nghiệm hòa hợp một chút, để cuộc thi có thể tiếp tục.

Ba người liền hợp tác trong bầu không khí kỳ quái này, rất nhanh, hai tuần chuẩn bị cho thi đấu sắp kết thúc, quan hệ hợp tác của Thời Vi, Mục Thần cùng Lộ Dịch Dương cũng lập tức chấm dứt.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN