Không Thể Buông Em - Chương 36: 36: Chỉ Hôn Dường Như Là Không Đủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Không Thể Buông Em


Chương 36: 36: Chỉ Hôn Dường Như Là Không Đủ


Cuộc thi toàn quốc của Cúp học thuật là bảo vệ* tại hiện trường, các thí sinh chiếu PPT và giải thích hạng mục của mình, sau đó giảng viên chuyên nghiệp sẽ đưa ra vấn đề, tiến hành chấm điểm, chọn ra giải vàng, bạc, đồng.
* Giống bảo vệ khóa luận và nghiên cứu khoa học của sinh viên bên mình
Hiện tại cách ngày bảo vệ chỉ còn một tuần.
Thời Vi vốn tưởng rằng mọi người sẽ ở lại trường không ngủ không nghỉ chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia giống kỳ nghỉ đông, ai ngờ Lộ Dịch Dương và Mục Thần dường như không để tâm, nên bận đi học thì đi học, nên bận làm luận văn thì làm luận văn, Thời Vi hỏi tới, Lộ Dịch Dương chỉ cười hì hì nói: “Chỉ là bảo vệ mà thôi, hạng mục này chúng ta đã nắm rõ rồi, không cần chuẩn bị quá nhiều.”
Thời Vi bán tín bán nghi, nhưng hạng mục này là cô nửa đường được thêm vào, tham dự rất ít, cũng không nói nhiều.
Trong nháy mắt, tới ngày bảo vệ cuộc thi Cúp học thuật quốc gia.
Cuộc thi rất chính thức, yêu cầu người bảo vệ phải đứng trên sân khấu, mỗi đội nhiều nhất hai người, nhóm bọn họ cử Mục Thần và Thời Vi.

Trình tự bảo vệ được quyết định bằng rút thăm, nhóm Mục Thần xếp thứ 14, tổng cộng 30 nhóm, bọn họ ở giữa, vận may vẫn ổn.
Mục Thần hôm nay mặc tây trang, là một bộ vest đen cổ điển với áo sơ mi trắng và cà vạt đen, anh vai rộng chân dài, mặt mày thanh tuấn đạm mạc, tây trang khiến anh có cảm giác tự phụ.
Khi Thời Vi vừa thấy anh đến, cảm giác giống như mình gặp bá đạo tổng tài lạnh lùng, thanh lãnh mà cao ngạo, anh tựa hồ không coi kẻ nào vào trong mắt.
Đúng 8 giờ sáng, cuộc thi bảo vệ vòng quốc gia bắt đầu.
Phòng hội nghị rất lớn, đủ cho giám khảo và tuyển thủ dự thi ngồi.

Tuyển thủ dự thi có thể lựa chọn xem nhóm khác bảo vệ trong phòng hội nghị, cũng có thể ở ngoài hành lang chuẩn bị bài bảo vệ của mình.

Thời Vi thấy Mục Thần không có ý định chuẩn bị, liền cùng anh ngồi xuống xem người khác bảo vệ.

Nhóm thứ nhất lên sân khấu đến từ học viện y, hạng mục nhóm bọn họ là về y học “Vòng tay thông minh”.

Người bảo vệ tự tin hào phóng, sau khi giới thiệu xong chức năng và triển vọng ứng dụng của vòng tay thông minh, còn nói hạng mục này trước mắt đã được công ty nào đó đầu tư và duy trì, có bao nhiêu bằng sáng chế liên quan hỗ trợ.
Thời Vi lắng nghe anh ta đọc những công ty và bằng sáng chế đó trong gần một phút, cô vốn dĩ rất tự tin đối với hạng mục của Mục Thần, hiện tại hơi chút cảm giác nguy cơ.
Nhóm thứ hai đến từ học viện cơ giới, dường như là chế tạo một chiếc cần cẩu cải tiến, nguyên lý rất phức tạp, sơ đồ máy móc có 8 trang PPT, Thời Vi không hiểu được, cũng nghe không hiểu.
Nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, nhóm thứ năm……!Mỗi một nhóm đều có rất nhiều bằng sáng chế, bài báo SCI và thậm chí là hỗ trợ tài chính của công ty, dù sao cũng là cuộc thi cấp quốc gia sau khi chọn từ cuộc thi cấp tỉnh, thực lực mỗi một nhóm không thể khinh thường.
Thời Vi nhìn Mục Thần, Mục Thần bên cạnh nghe chuyên chú và nghiêm túc, từ góc độ của Thời Vi, đường cong sườn mặt anh có thể nói là hoàn mỹ.
Thời Vi biết, Mục Thần có nhiều kiến ​​thức và sở thích, có thể nghe hiểu hạng mục của học viện khác cũng không kỳ lạ, Thời Vi cong cong môi, cố gắng không khiến anh cảm thấy lo lắng, dùng ngữ khí chế nhạo hỏi: “Nghe thì nhóm nào lợi hại hơn?”
Mục Thần đạm mạc nói: “Nhóm thứ năm và nhóm thứ chín không tồi, những nhóm khác đều bình thường.”
……!Lợi hại.
Ngữ khí này của Mục Thần, giống như mình không phải tuyển thủ dự thi, mà nằm ngoài cuộc thi hơn, bình tĩnh và tỉnh táo.
Thời Vi kỳ thật cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, trên người Mục Thần luôn có một loại tự tin thuộc về kẻ mạnh, anh có năng lực học tập mạnh mẽ về mọi mặt, chỉ cần anh muốn, không có gì anh không thể làm được.

Hồi cao trung cô sẽ vì kỳ thi mà lo lắng, lúc ấy Mục Thần một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, giống như tham gia kỳ thi, thật sự chỉ là làm bài thi mà thôi.
Khi nghe đến nhóm thứ mười một, Thời Vi ra ngoài đi WC, cũng là lần này đi ra ngoài, cô mới phát hiện, hành lang còn không ít tuyển thủ dự thi đang lo lắng chuẩn bị.
Có người cầm bài bảo vệ luyện đọc, có người mở laptop xem đi xem lại PPT, cảm xúc của mọi người đều rất lo âu, Thời Vi một đường đi tới, cũng khó tránh khỏi bị lây chút cảm xúc khẩn trương.
Quay về hội trường, nhìn thấy Mục Thần vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt nghe người khác bảo vệ hạng mục, không hề hoảng hốt.

Thời Vi gần đây cũng chưa từng thấy anh chuẩn bị cho bài bảo vệ, cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi anh: “Muốn ra hành lang chuẩn bị một chút không?”
“Không cần.”
Mục Thần nói xong, nhận thấy sâu trong con ngươi Thời Vi là bất an, khóe môi anh hơi nhếch lên một độ cong ôn hòa, theo bản năng mà xoa đầu cô: “Không cần lo lắng.”
Đệt.
Chiêu xoa đầu*.
* Nguyên văn 摸头杀, Hán Việt là Mạc đầu sát, mạc đầu là xoa đầu, sát là sát chiêu, chỉ hành động thông qua sờ đầu mà “hạ gục” con gái trong nháy mắt, là một động tác cưng chiều của con trai dành cho con gái, bình thường là động tác an ủi lúc con gái đau lòng, khó chịu, nghĩ ngợi lo lắng, sa sút,…
Động tác này của Mục Thần là vô tình, Thời Vi lại có chút ngượng ngùng, đặc biệt là……!Rất nhiều nhóm dự thi khác đều thấy.
Thời Vi và Mục Thần, hai người bề ngoài đều rất xuất chúng, khó tránh khỏi mọi người sẽ nhìn họ vài lần, vừa rồi Mục Thần vô tình xoa đầu Thời Vi, Thời Vi liền nghe thấy nam sinh nữ sinh phía sau há hốc miệng, còn có một số người khe khẽ nói: “Vãi? Hai người bọn họ đang làm gì thế?” “Có bệnh à? Tôi tới đây xem bảo vệ, không phải xem show ân ái.”
……
Thực xin lỗi, tôi cũng không muốn show, đi mà hỏi anh ấy.
Nhưng Mục Thần làm như vậy, những cảm xúc khẩn trương của Thời Vi cũng đều biến mất.
Cô tiếp tục theo Mục Thần nghe mấy nhóm bảo vệ xong, phát hiện ra quy luật —— nếu sau khi chiếu PPT xong, mỗi giám khảo đều rất nhiệt tình, vội vàng đặt câu hỏi, điều đó có nghĩa là nhóm này rất xuất sắc; nếu giám khảo ít đặt câu hỏi, tùy tiện hỏi vài vấn đề qua loa cho xong, chứng minh thực lực nhóm đấy bình thường.
Đại khái trong lòng cô đã có ý tưởng.
Rốt cuộc, tới nhóm 14, đến phiên Mục Thần lên sân khấu.
Trong lòng bàn tay Thời Vi bất tri bất giác toát mồ hôi lạnh, cô nhìn Mục Thần lên sân khấu, nhìn anh mở PPT, khoảnh khắc Mục Thần mở miệng, trái tim Thời Vi cơ hồ lập tức yên tâm.
Vẫn là Mục Thần trong trí nhớ.
Sở dĩ anh tự tin như vậy, bởi vì bản thân anh chính là kẻ mạnh.

Không giống như biểu hiện lo lắng của các tuyển thủ dự thi khác, anh không giống như đang chào hàng hạng mục của mình, ngược lại càng như là trình bày sự thật, hạng mục này rất mạnh, đây là sự thật.
Toàn trường đều rất an tĩnh, ban giám khảo nhìn chằm chằm Mục Thần không chớp mắt, ghi lại lời anh nói, các thí sinh bên dưới cũng đều lắng nghe, còn có nữ sinh chụp trộm Mục Thần.
Mục Thần ngữ khí bình tĩnh, tự thuật đơn giản rõ ràng ngắn gọn, lời anh nói không có một câu vô nghĩa, bất luận là điểm sáng tạo, nội dung hạng mục, hay là triển vọng của hạng mục, mỗi cái đều đúng trọng điểm, ban giám khảo nghe được liên tiếp gật đầu.
Cuối cùng, ở trang cuối cùng của PPT, Thời Vi phát hiện bằng sáng chế và bài báo của Mục Thần không ít hơn các hạng mục khác, nhưng Mục Thần chỉ là đơn giản đề cập một câu, không khoe khoang như những tuyển thủ dự thi khác.
Thổi phồng những thứ mọi người có, đó chính là low*.
* Low: phèn
Trình bày PPT xong, Thời Vi quan sát phản ứng của giám khảo, quả nhiên, lập tức có giám khảo mặt đầy hứng thú đưa ra câu hỏi, Mục Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời, sau đó, giám khảo tiếp theo cũng đặt câu hỏi……
Hạng mục này vẫn luôn là Mục Thần phụ trách, hiểu biết của anh đối với hạng mục cũng đủ sâu, mỗi một vấn đề đều trả lời rất khá, hỏi đến cuối cùng, có nữ giám khảo cười tán thưởng: “Thật sự rất tốt.”
Thời Vi nghe thấy các tuyển thủ dự thi khác ở dưới nhỏ giọng nghị luận: “Hạng mục này là ổn nhất.” “Khẳng định là giải vàng, vừa rồi nữ giám khảo kia nói, cô ấy chưa từng cười, đây là lần đầu tiên cô ấy cười, còn khen nữa.” “Sao tôi nghe không hiểu hạng mục này nhỉ? Cái gì nước sơn biết bơi, ai giải thích cho tôi một chút, để tôi xem nó tốt chút nào.”……
Trên mặt Thời Vi cũng nhiễm ý cười nhẹ nhàng, khó trách Lộ Dịch Dương hoàn toàn không có ý định đến, một chút cũng không lo lắng, bởi vì anh ấy biết trình độ của Mục Thần, cũng biết thực lực của hạng mục.
Căn bản không cần lo lắng.
Mục Thần từ trên sân khấu đi xuống, Thời Vi hỏi anh: “Đi chứ?”
Sau khi bảo vệ xong có thể rời đi, có hứng thú có thể ở lại xem những tuyển thủ dự thi khác bảo vệ, Mục Thần nhớ tới những hạng mục dự thi không đồng đều trình độ, nói: “Ừm, đi thôi.”
Hai người cùng đứng dậy rời đi, hành lang vẫn có một ít người đang lo âu chuẩn bị, lúc này Thời Vi không nhìn bọn họ, cô mắt nhìn thẳng đi qua.
Cầu thang xuống lầu bên cạnh WC, là chỗ ngoặt, hai người vừa qua khỏi chỗ ngoặt, Thời Vi dừng lại.
Cô đột nhiên quay đầu, đẩy Mục Thần dựa vào tường, nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh lại gần mình một chút, híp mắt cười nói: “Bảo vệ rất giỏi, muốn khen thưởng cho anh.”
Cô môi đỏ kiều diễm, khi híp mắt quyến rũ mười phần, giờ phút này, chỗ ngoặt không có ai khác.
Cô cách thật sự gần, Mục Thần có thể ngửi thấy mùi hương trên người rất rõ ràng, khi tay cô đặt trên vai anh, Mục Thần cũng có thể cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại không xương của cô, ánh mắt anh dần dần thâm trầm.
Thời Vi cuốn chiếc cà vạt của anh quanh đầu ngón tay, buộc anh phải cúi đầu lại gần mình, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Mục Thần mặc âu phục, Thời Vi liền muốn làm như vậy.
Anh mặc âu phục, quá cấm dục, khiến người ta muốn phá hư.

Trong mắt anh tựa hồ không đặt kẻ nào bên trong, vậy cô liền muốn, khiến trong mắt anh chỉ có một mình cô.
Thời Vi trêu chọc anh: “Em muốn hôn anh, được không?”
Mục Thần ánh mắt nặng nề nhìn cô quyến rũ động lòng người, bỗng dưng, môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Thời Vi đã quen thuộc với ánh mắt này của anh, khi bị cô trêu không chịu nổi, ánh mắt này sẽ xuất hiện.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Mục Thần trực tiếp túm cả người cô lên, trở tay ấn cô vào tường, quyền chủ động nháy mắt thay đổi, từ đang ở trong tay cô, biến thành ở trong tay anh.
Mục Thần cúi người tới gần cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Chỉ hôn, dường như không đủ.”
Khi anh nói chuyện bên tai, giọng có chút thấp, vành tai Thời Vi hơi hồng, cô có chút chột dạ.
Mấy ngày này nói là muốn theo đuổi anh, nhưng thực ra phần lớn thời gian đều là trêu chọc, mỗi lần phòng thí nghiệm không có ai, cô liền dốc hết sức trêu anh, nói chút lời cợt nhả, cố ý dụ dỗ anh, thỉnh thoảng có mấy động tác thân thể, cũng chỉ giới hạn là hôn một chút, ôm một cái, Thời Vi có thể nhìn ra, mỗi lần cô đều trêu đến mức anh khó chịu.
Lần này, anh nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc bạo phát.
Thời Vi không muốn yếu thế, cô nâng cằm lên: “Vậy anh nghĩ muốn khen thưởng cái gì?”
Mục Thần chưa nói cụ thể khen thưởng cái gì, trong giọng anh trộn lẫn dục: “—— tôi thật muốn dùng cà vạt trói tay em lại, để em có thể thành thật hơn một chút.”
Dứt lời, Mục Thần phát hiện đồng tử Thời Vi hơi giãn ra.
Anh cho rằng Thời Vi sợ hãi, cũng muốn nhân cơ hội này giáo huấn cô, đang muốn cởi cà vạt, Thời Vi hướng anh chớp mắt hai cái.
Mục Thần phớt lờ, một tay cởi cà vạt, thấy Mục Thần thật sự không hiểu, Thời Vi nhịn không được lên tiếng: “……!Anh nhìn phía sau.”
Mục Thần nhận thấy không thích hợp, chậm rãi quay đầu, liền thấy ban giám khảo vừa rồi ở phòng hội nghị, giờ phút này đang dùng ánh mắt không cách nào hình dung, cực kỳ vi diệu nhìn hai người bọn họ.
Đệt.
Mục Thần nhớ ra, khi nhóm 15 bảo vệ xong, sẽ có khoảng thời gian nghỉ, để ban giám khảo đi uống nước, vào WC.
Mà bọn họ ở ngay chỗ ngoặt, WC ở bên cạnh.
……!Đệt..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN