Giọng điệu của Mục Thần khá bình tĩnh, sau khi biết tâm ý của Thời Vi, anh sẽ không lại tùy tiện hiểu lầm cô, anh chỉ muốn nghe một lời giải thích.
Giải thích tại sao cô lại thân với Hứa Tinh Nghiêu như vậy, trong bốn năm anh không ở bên cạnh, cô và Hứa Tinh Nghiêu đã xảy ra chuyện gì.
Thời Vi muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đúng lúc đó, xe buýt đến.
“512 tới rồi, chúng ta trở về rồi nói sau.” Thời Vi vội vàng kéo anh đi đến phía xe buýt, buổi tối cuối tuần là giờ cao điểm về trường học, trên xe buýt chật kín sinh viên đại học trẻ tuổi.
Hai người cố sức chen lên, Mục Thần dùng cánh tay khống chế một khoảng trống cho Thời Vi, tránh cho cô bị người khác chen vào, Thời Vi đi lên trước, sau khi bị ép vào trong, xoay người muốn trả tiền, phát hiện Mục Thần đang trả cho cô, nhưng động tác nhét tiền của anh có chút vụng về, không quen.
Thời Vi nhìn bóng dáng anh nhét tiền, nhớ tới, Mục Thần thường bắt taxi khi tan học, khả năng đã lâu không ngồi phương tiện công cộng.
Anh đang lựa ý hùa theo cô.
Biết cô không thích quá mức phụ thuộc vào anh trên phương diện tiền bạc, anh đang cố gắng thử tiếp thu cách sống của cô, cho dù cách sống này anh không thích, cũng không thích ứng được.
Thời Vi trong lòng có chút ấm áp, động tác Mục Thần chậm, những người phía sau quá đông không thể lên xe sốt ruột thúc giục anh, Thời Vi dứt khoát giúp anh nhét vào, sau đó kéo anh qua.
Động tác cô kéo có chút vội, khi Mục Thần bị cô kéo qua, thân thể hai người trong nháy mắt dán vào nhau, chóp mũi của cô đụng vào xương quai xanh của anh.
Cổ áo sơ mi đen của anh hơi dựng lên, Thời Vi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy xương quai xanh và hầu kết của anh, đường cong sạch sẽ, hương vị tươi mát.
Khụ, Thời Vi cảm thấy, anh đang quyến rũ cô.
Trên xe buýt chật ních người, khoảng cách và không gian được rút hẹp lại, Mục Thần một tay giữ vòng treo của xe buýt, một tay khác che chở cho Thời Vi, Thời Vi yên tâm ôm cánh tay Mục Thần, từ góc độ của người khác, hai người hiển nhiên là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt.
Trong xe phần lớn là sinh viên trạc tuổi nhau, giá trị nhan sắc bọn họ cao, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt, phía sau Thời Vi là mấy nữ sinh ăn mặc như những người nổi tiếng trên mạng, tựa hồ là từ học viện nghệ thuật, đang nói bằng tiếng địa phương mà Thời Vi nghe không hiểu, vừa nói vừa không nhịn được nhìn về phía Mục Thần, trong mắt các nữ sinh không che giấu tò mò cùng hứng thú.
Thấy anh có bạn gái còn dám thảo luận về anh?
Thời Vi đuôi mắt khẽ nhếch, ở trước mặt các nữ sinh đó làm trò, bất ngờ ngẩng đầu hôn lên cằm Mục Thần.
Các nữ sinh im lặng một lúc, thanh âm lại lập tức vang lên, lúc này ngữ khí rất kịch liệt, dường như xen lẫn một số từ khó nghe như “Tiện” “Điên”, Thời Vi đoán hẳn là họ mắng mình dùng thủ đoạn chủ động quyến rũ Mục Thần.
Tiếng địa phương thực sự là một thứ kỳ diệu, loại mà họ mắng trước mặt bạn mà bạn cũng không hiểu được, Thời Vi chỉ đại khái đoán họ đang nói về cái gì, cũng không biết đoán đúng hay không, đương nhiên phát cẩu lương ở nơi công cộng cũng không tốt.
Trong lòng ít nhiều có chút nghẹn khuất*.
* Nghẹn khuất: một cảm giác chán nản, bất bình và khó chịu, đè nén
Đúng lúc này, Mục Thần bỗng dưng cúi đầu, nhẹ nhàng mà ôn nhu cắn chóp mũi cô.
Anh thấp giọng nói: “Em đừng buồn.”
Nhóm nữ sinh ồn ào phía sau Thời Vi tất cả đều câm miệng, không còn phát ra âm thanh.
Dọc đường đi, Thời Vi tâm tình vui sướng tràn trề, nếu không phải xe buýt quá nhiều người, Thời Vi thật muốn nhón chân hôn lên, nói với Mục Thần, em không buồn.
Em vui muốn chết.
Xe buýt cách trường học không đến bốn trạm nữa, chỉ chốc lát sau hai người đã đến trường, khi Thời Vi xuống xe, tâm tình còn rất vui sướng, nếu không phải Mục Thần hỏi cô: “Hiện tại có thể nói chuyện của Hứa Tinh Nghiêu chưa”, Thời Vi cơ hồ đã quên mất chuyện này.
Mục Thần không quên, anh nhớ rất rõ ràng.
Thời Vi có chút muốn cười: “Ừm.”
Gần tối trong khuôn viên trường có tốp năm tốp ba sinh viên, gió thổi qua tán cây, để lại bóng cây mờ nhạt trên mặt đất, có người trực đêm đang chạy ở sân thể dục, cũng có sinh viên xách theo túi lớn túi nhỏ đồ dùng sinh hoạt từ siêu thị bên ngoài trở về.
Thời Vi dừng lại, bỗng nhiên cong môi cười: “Mục Thần, hôm nay chúng ta chơi trò thẳng thắn đi.”
Mục Thần nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn biết cái gì?”
“Anh và Hình Tĩnh Bách.” Thời Vi ánh mắt không chút né tránh.
“Là đàn chị, khi mới vào phòng thí nghiệm trợ giúp tôi rất nhiều, cô ấy là người tốt, đối với cô ấy sẽ tương đối ôn hòa.
Sau khi biết em để ý, thì giữ khoảng cách.”
Anh dùng số từ ít ỏi, đơn giản giải thích nguyên nhân lúc trước ôn hòa với Hình Tĩnh Bách, kỳ thật cùng không khác những gì Thời Vi nghĩ lắm.
Hình Tĩnh Bách là người tốt, Thời Vi cũng có thể cảm giác được, ai lại không thích những người dịu dàng và tốt bụng, Thời Vi nghĩ nghĩ, nhướng mày: “Nhưng, anh thật sự không cảm thấy cô ấy yêu thầm anh sao?”
“Không nghĩ đó là yêu thầm.”
Anh lớn lên đẹp trai, luôn dễ dàng nhận được sự ưu ái của các nữ sinh, cho dù là Nhan Kiều Kiều hồi cao trung, hay là Hình Tĩnh Bách ở đại học, đối với anh đều cùng cảm giác cảm mến, họ thích chính là anh cao cao tại thượng, khó có thể tiếp cận lại hoàn hảo về mọi mặt, chứ không phải con người thật của anh.
Mục Thần cảm thấy đó không phải là thích, chỉ là một loại tình cảm rất nông cạn, là hảo cảm đối với người ưu tú, anh vốn đã lãnh đạm với tình cảm, loại cảm mến này anh từng thấy quá nhiều, sẽ không nghĩ nhiều.
Thời Vi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh, vẻ mặt thẳng thắn, không chút làm ra vẻ, sau một lúc lâu, cô gật đầu: “Em tin anh.”
“Em và cậu ta thì sao?”
Thời Vi nhớ lại bốn năm qua, kể sự quen biết của cô và Hứa Tinh Nghiêu, trong lời kể của cô, Hứa Tinh Nghiêu nghiễm nhiên chỉ là một người bạn tốt luôn giúp đỡ cô mọi lúc mọi nơi mà thôi.
Nhưng người bạn tốt này, cơ hồ có mặt khắp mọi nơi, che chở cô rất tốt.
Mục Thần yên lặng nghe, khi mở miệng lần nữa, ngữ khí mang theo chút trào phúng: “Em cho rằng giữa nam nữ có tình bạn đơn thuần sao? Thời Vi, em trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào.”
Tuy rằng không muốn hiểu lầm cô, nhưng Mục Thần thừa nhận, nghe cô nói Hứa Tinh Nghiêu đối tốt với cô bốn năm, trong lòng Mục Thần vẫn không thoải mái.
Thời Vi cũng không thèm để ý ngữ khí của anh, cười tủm tỉm trêu chọc nói: “Anh ghen tuông thật đấy.”
Cô đứng đắn giải thích: “Em coi cậu ấy như em trai, anh cũng biết, quan hệ của em và Thời Tử Thành không tốt, có đôi khi cảm thấy, Hứa Tinh Nghiêu mới là em trai em, có thể là lúc mẹ em sinh Thời Tử Thành, đầu thai sai đi.”
Xem ra Thời Vi vẫn chưa hiểu.
Mục Thần quen thuộc với ánh mắt của Hứa Tinh Nghiêu, thời điểm Hứa Tinh Nghiêu nhìn Thời Vi, là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, ẩn chứa tình cảm hàm súc mà mãnh liệt, đó không phải là ánh mắt giữa bạn bè, càng không phải cái gọi là ánh mắt em trai nhìn chị gái nên có.
Lúc này Mục Thần cùng Thời Vi đang đi bộ gần tòa nhà giảng dạy, gần đó có không ít các đôi tình nhân đang đi dạo.
Buổi tối tòa nhà giảng dạy là nơi sinh viên dùng để tự học, Mục Thần liếc mắt nhìn, nhìn thấy không ít phòng học sáng đèn, nhưng một góc cầu thang tối đen như mực, không có người tới thăm.
Anh không nói hai lời, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thời Vi, xoay người đi về phía góc cầu thang.
Mục Thần vai rộng chân dài, lúc đi đường bước chân rất lớn, Thời Vi bị anh kéo đi lảo đảo, có phần không hiểu, cho đến khi tới góc chết tối đen như mực của cầu thang, Mục Thần mới dừng lại, chỗ góc chết có một hệ thống sưởi, Mục Thần trực tiếp ôm Thời Vi đến trước hệ thống sưởi, sau đó cúi đầu, dùng hổ khẩu* nâng cằm cô lên, đối diện với cô.
* Hổ khẩu: là chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
“Tôi từng gặp cậu ta,” Mục Thần chậm rãi nói: “Cao tam, tôi đến trường em chuyển tới tìm em, ở bên ngoài trường đợi em cả đêm, nhìn thấy em đi cùng cậu ta, trên người của em còn khoác áo cậu ta.”
Thời Vi nhớ lại trong chốc lát, cũng không nhớ là chuyện khi nào, nhưng thật ra cô cảm thấy hứng thú với chuyện khác, cong môi cười nói: “Hóa ra sau đó anh còn từng tìm em……”
Mục Thần không muốn nghe cô nói sang chuyện khác, cúi người hung hăng hôn lên môi cô: “Chuyện đó không quan trọng.”
Con ngươi anh rất đen, bên trong cảm xúc thâm trầm mà khó hiểu: “Coi cậu ta là em trai cũng không được.”
Tay anh luồn qua phía sau lưng Thời Vi, ôm cô đến trước mặt, môi anh dừng trên mặt cô, rồi đến giữa môi, không ngừng lưu lại trên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, bắt đầu còn nhẹ nhàng, sau đó anh hôn càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi Thời Vi không thể thở được.
Mục Thần hôn cô một lần lại một lần, khàn khàn nói bên tai cô: “Thời Vi, đừng nhìn người đàn ông khác.
Trong mắt em, chỉ có thể là tôi.”
Trái tim Thời Vi run lên không kiểm soát.
Thời điểm Mục Thần chủ động không nhiều lắm, nói lời âu yếm càng ít, phần lớn anh nội liễm mà trầm tĩnh, chỉ làm không nói, lòng tốt đối với bạn đều thể hiện ở các tiểu tiết, là người đàn ông cần chậm rãi cảm nhận, nhưng một khi anh chủ động, phảng phất rượu mạnh, thuần hậu lại nóng bỏng, thiêu nóng trái tim cô, sau đó bốc cháy, nổ mạnh, bắn ra từng tia lửa nóng.
Thời Vi kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, ngửa đầu, cũng câu lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh, bọn họ ở một góc cầu thang lẳng lặng hôn sâu, ướt át mà ôn nhu.
Hệ thống sưởi rất hẹp, có chút cộm mông, Thời Vi cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, tư thế này không thoải mái, nhưng chính ảm giác ẩn ẩn đau đớn này, cùng hoảng loạn sắp ngã xuống, kết hợp với nụ hôn của họ, có một loại khoái cảm bí ẩn.
Thời Vi biết, năng lực học tập của Mục Thần rất nhanh, điều này thể hiện ở các phương diện.
Những ngày gần đây cô thường xuyên trêu trọc anh, kỹ năng hôn của anh cũng được cải thiện cực kỳ nhanh chóng, khi hôn mang theo khiêu khích, Thời Vi bị anh hôn, chỉ cảm thấy sống lưng đều nổi lên từng đợt run rẩy.
Đầu có chút choáng váng.
Không biết hôn bao lâu, hai người mới dừng lại, hô hấp của bọn họ đều có chút dồn dập, bóng đêm như nước, mà con ngươi Mục Thần, so với bóng đêm càng thâm trầm hơn.
“Nhớ kỹ chưa?” Mục Thần thấp giọng hỏi cô.
Thời Vi bị hôn đến mức màu sắc trên môi đã nhạt bớt, đẹp mà ngông cuồng, có loại chật vật cùng quyến rũ bị khi dễ.
Thời Vi buộc lại tóc, cảm thấy mình cần giải thích một chút: “Ngay từ đầu, em đã từ chối Hứa Tinh Nghiêu một cách rõ ràng, em nói nếu cậu có tâm tư khác, nhân lúc còn sớm hãy chặt đứt đi, cậu ấy không phải gu của em.
Em không tin em đã nói như vậy, cậu ấy vẫn sẽ thích em, đối xử tốt với em, trên đời không có người ngu như vậy.”
Mục Thần kiên nhẫn dùng đầu ngón tay lau đi vết son trên môi cô: “Lúc trước tôi cho rằng em chơi đùa tôi, nhưng tôi vẫn yêu em.”
Những lời này vừa nói ra, hai người đều trầm mặc.
Thời Vi không phải cũng thế sao? Cô cho rằng Mục Thần chỉ thương hại cô, nhưng vẫn yêu anh.
Mục Thần nói: “Con người luôn thích dùng tư duy logic của mình đi phỏng đoán người khác, đây là sai lầm thường thấy.
Em hẳn là biết, khoảng cách giữa người với người, cho dù là phương thức tư duy hay là thói quen tính cách, vốn bất đồng.”
Đúng lúc này, di động Thời Vi vang lên, cô cúi đầu xem, là Hứa Tinh Nghiêu gửi tin nhắn tới: “Chúng ta ăn tối cùng nhau nhé? Tâm sự chuyện của chị và bạn trai? Còn nữa, tôi cũng có người mình thích rồi, muốn xin lời khuyên của chị.”
Thời Vi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đem tin nhắn cho Mục Thần xem, vẻ mặt thoải mái, là vẻ mặt “Cũng có lúc anh sai”.
Mục Thần nhìn nội dung tin nhắn, không tỏ ý kiến: “Đi rồi sẽ biết.”
Thời Vi hừ cười một tiếng, chỉ để Mục Thần thừa nhận mình sai, cô và Hứa Tinh Nghiêu hẹn thời gian và địa điểm, cho Mục Thần xem: “Đến lúc đó anh tới đón em, miễn cho anh lại ăn dấm.”
Mục Thần nhìn cô thật sâu, Thời Vi không hiểu được cảm xúc trong mắt anh, anh nói: “Ừm.”.