Bữa ăn này, đối với Thời Tử Thành và ba mẹ Thời Vi nhạt như nước ốc, nhưng đối với Thời Vi thì đó là trân tu mỹ vị*.
* Trân tu mỹ vị: món ăn quý lạ và ngon
Cô cảm thấy hôm nay Mục Thần đặc biệt A*.
* A: nghĩa là man
Sau khi ăn xong, Thời Vi dẫn Mục Thần vào phòng ngủ của mình, định nghỉ ngơi một lúc.
Đây là lần đầu tiên Mục Thần vào phòng ngủ của một nữ sinh, vừa bước vào cửa, anh đã bắt đầu quan sát phòng ngủ.
Không phải là màu hồng đáng yêu của nữ sinh, phòng ngủ của Thời Vi trang trí đơn giản trang nhã, rèm cửa dày màu xanh đậm, giấy dán tường màu lạnh, trên chiếc bàn màu đen được đặt một số cuốn sách ngay ngắn, bởi vì cô không thường xuyên về, mặt bàn rất trống, không có nhiều đồ ở đó, chỉ có một bức ảnh của Thời Vi lúc nhỏ.
Trong ảnh, tiểu Thời Vi không cười mà nhìn thẳng vào ống kính, trông không mấy vui vẻ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thậm chí cũng không lộ ra vẻ nũng nịu và ngây thơ của một cô bé.
Mục Thần nhìn chằm chằm bức ảnh, chỉ cảm thấy trong lòng dần dần mềm nhũn, mềm mại ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Thời Vi lúc nhỏ rất dễ thương.
Anh đột nhiên muốn lấy bức ảnh này đặt nó trong nhà của anh và Thời Vi.
“Anh đang xem gì đó?”
Thời Vi mở cửa sổ trong phòng ngủ, muốn để mùi thơm vào phòng, khi quay người lại, cô thấy Mục Thần đang cúi đầu nhìn gì đó.
Mục Thần chỉ vào bức ảnh: “Xem em.”
Thời Vi liếc nhìn bức ảnh, nhếch môi cười nói: “Đáng yêu không? Em cũng thấy dễ thương, nên đã chọn bức ảnh này để trưng, thích thì cũng có thể để trong nhà chúng ta.”
Cô và Mục Thần vừa mua một căn nhà mới ở Thiên Thành, còn đang sửa sang lại, một thời gian nữa có thể dọn vào ở.
Những lời này phù hợp với suy nghĩ của Mục Thần, Mục Thần gật đầu: “Ừm.”
Thời Vi nghĩ đến việc lấy một số bức ảnh của cô hồi trước từ trong tủ cho Mục Thần xem, những bức ảnh nằm trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo.
Khi cô mở cửa tủ quần áo, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bộ đồng phục cao trung treo trong tủ.
Bộ quần áo thể thao màu xanh trắng của trường cao trung, đơn giản và phổ biến, nằm lặng lẽ trong tủ, như thể đã bị thời gian lãng quên.
Thời Vi đột nhiên nhớ những ngày cô còn học cao trung.
Mặc dù cuộc sống của cô vào thời điểm đó không hề dễ dàng, nhưng nghĩ lại, đó cũng là độ tuổi tuỳ ý thể hiện, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cũng là thời gian đó, cô gặp Mục Thần.
Thời Vi lấy chiếc áo khoác đồng phục từ trong tủ ra, so với cơ thể cô, kích thước không thay đổi nhiều, vẫn có thể mặc được.
Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã hai giờ chiều, giờ này trường học hẳn là mở cửa, bọn họ có thể trở về thăm.
“Bây giờ chúng ta về trường cao trung chứ?”
Mục Thần không phản đối: “Được.”
Thời Vi hào hứng, bắt đầu ngồi trước gương trang điểm, trong khi đó Mục Thần ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn đợi cô, lặng lẽ nhìn cô trang điểm.
Thời Vi nghĩ, nếu đã về thăm trường cao trung, cô nên ăn mặc trẻ trung hơn.
Cô lấy từ trong tủ ra một chiếc áo phông trắng đơn giản, sau đó khoác lên người chiếc áo khoác đồng phục thể thao của trường, vừa khoác lên người, cả người cô lập tức trở nên tràn đầy sức sống, Thời Vi soi gương, trên tay vẫn cầm chiếc quần đồng phục, chần trừ không biết có nên thay hay không, mặc dù chiếc quần đồng phục đã được cô bóp vào, nhưng vẫn rất xấu, Thời Vi có chút chán ghét.
Sau khi suy nghĩ, cô chỉ đơn giản lấy từ tủ quần áo ra một chiếc váy kẻ sọc màu xanh nhạt, sau khi mặc xong, cô quay lại cười rạng rỡ với Mục Thần: “Đồng phục kết hợp váy ngắn, ngày trước hồi cao trung em thường mặc như thế này trong kỳ nghỉ, nhớ không?”
Nhớ, tất nhiên anh nhớ.
Mục Thần nhìn đôi chân dài đều đặn và trắng nõn dưới váy ngắn của Thời Vi, đôi mắt anh tối sầm lại, nhuốm một vài cảm xúc đen tối.
Đôi chân của Thời Vi nổi tiếng trong giới nam sinh cao trung lúc bấy giờ.
Thời Vi tiếp tục trang điểm, cô lại buộc tóc đuôi ngựa cao, chải tóc rất đẹp, ngón tay luồn vào mái tóc nâu, để lộ ra chiếc gáy trắng nõn, có thể nhìn thấy dấu hôn mà anh để lại trước đó.
Mục Thần vô thức phân tâm, hóa ra nhìn quần áo của người khác lại là một bài kiểm tra sự tập trung của một người.
Vẫn có chút khó khăn khi buộc tóc đuôi ngựa cao, Thời Vi đã thử hai lần, nhưng đều không ổn, hoặc thấp hoặc buộc quá chặt, cô có chút không kiên nhẫn, đang định thử lại, Mục Thần ở phía sau nói: “Anh giúp em.”
Vì lý do nào đó, giọng anh nghe hơi khàn.
Thời Vi không nghĩ nhiều, quay người đến gần Mục Thần, cười nhẹ: “Anh muốn thử buộc tóc cho em sao? Có thể, nhưng hơi khó, em cảm thấy anh có thể không được lắm.
“
Mục Thần dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Lại đây.”
Thấy anh kiên trì như vậy, Thời Vi không nói thêm gì nữa, cầm dây buộc tóc và lược gỗ đi tới, Mục Thần đứng dậy, bảo Thời Vi ngồi xuống, sau đó đứng phía sau buộc tóc cho cô.
Khi chạm vào mái tóc xoăn dài mềm mại của Thời Vi, động tác của Mục Thần trở nên nhẹ nhàng hơn, anh dùng lược chải mái tóc dài của Thời Vi lên cao, dùng tay túm lấy phần tóc đuôi ngựa của cô, sau đó dùng dây buộc tóc mà Thời Vi đưa cho anh, linh hoạt buộc lại phần tóc đuôi ngựa, động tác lưu loát, chỉ làm trong một lần.
“Xuất sắc,” Thời Vi nhìn mái tóc đuôi ngựa trong gương, anh buộc rất đẹp, là cô đánh giá thấp Mục Thần rồi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Mục Thần đột nhiên túm lấy tóc đuôi ngựa của cô, cúi đầu hôn lên gáy Thời Vi.
Anh nghiêng người cẩn thận hôn cô, hôn dọc theo sống lưng cô, trong khi hôn, anh từ khóe mắt chú ý đến cổ áo cô, cổ áo hơi lộ ra ngoài, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy màu nội y của cô xuyên qua cổ áo.
Dù sao cô cũng đã là phụ nữ, hiện tại mặc đồng phục và váy ngắn, cho dù không xung đột, trong sự thuần khiết vẫn có chút gợi cảm xen lẫn, kiểu gợi cảm này đặc biệt hấp dẫn, khiến anh không thể kiềm chế được.
Khi Thời Vi bị anh hôn, cô hơi rướn người về phía trước, ham muốn của anh luôn đến rất đột ngột, cô thì thầm tên anh: “Mục Thần.”
Mục Thần không có ý định dừng động tác của mình.
“Bên cạnh là ba mẹ em, còn có Thời Tử Thành.”
Mục Thần dừng một chút, cuối cùng buông cô ra, trong đôi mắt đen nhuốm đầy dụ.c vọng: “Vậy thì đừng dụ dỗ anh.”
Thời Vi: “……”
Cô không biết mình dụ dỗ Mục Thần khi nào, tên lưu manh Mục Thần này, sau khi ăn mặn, dụ.c vọng càng trở nên mạnh mẽ, bản tính chó sói lộ ra, ngày nào cũng muốn ăn cô.
Thời Vi quá lười tranh luận với Mục Thần, vì vậy cô đánh một ít má hồng, sau đó nhìn mình trong gương.
Trong gương, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ ngũ quan thanh tú sáng sủa, đuôi mắt nhướng lên, toát ra vẻ quyến rũ tự nhiên, phần trên áo khoác thể thao hơi hở, để lộ chiếc áo phông trắng đơn giản bên trong, phía dưới là váy kẻ ô màu xanh lục, đôi chân thon dài trắng nõn, với đôi giày thể thao đế dày, cả người đẹp đến mê hồn.
Cô rất hài lòng, cười với Mục Thần: “Đi thôi.”
Khi Mục Thần đứng dậy, anh lại liếc nhìn đôi chân thon dài của cô, đôi giày đế dày tôn lên đôi chân dài miên man, sau khi xỏ giày vào, chân cô dường như dài 1,3m.
Mục Thần buộc mình phải rời mắt khỏi đôi chân của cô.
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, Thời Vi nghĩ, nếu về trường cũ, họ cũng nên đi bộ để hồi tưởng lại quá khứ, vì vậy họ đi về hướng tàu điện ngầm dẫn đến trường.
Có rất nhiều người trên tàu điện ngầm vào chủ nhật, không còn chỗ trống, may mắn là quãng đường không quá xa, Mục Thần và Thời Vi đứng ở ga tàu điện ngầm, ngay khi họ vừa xuống tàu, rất nhiều người nhìn họ, đặc biệt là đàn ông.
Cho dù đó là đàn ông trưởng thành ưu tú đang cầm cặp tài liệu, hay em trai mặc bộ đồ thể thao phong cách, sau khi nhìn ngoại hình của hai người họ, những người đàn ông sẽ đồng loạt nhìn vào đôi chân của Thời Vi, đôi chân của cô thẳng và mảnh mai, làn da trắng mịn, dường như đang tỏa sáng dưới ánh đèn của tàu điện ngầm.
“Em đứng ở bên trong.”
Giọng điệu của Mục Thần có chút lạnh lùng.
Thời Vi cũng cảm nhận được ánh mắt của những người đó, cô muốn cười một chút, lúc này cô sẽ không chọc tức Mục Thần, ngoan ngoãn đứng ở nơi Mục Thần chỉ định, trong một góc nhỏ chật hẹp.
Sau đó Mục Thần đứng trước mặt cô, gắt gao che hai chân cô, ý đồ không muốn người khác nhìn thấy rất rõ ràng.
Những người đàn ông khác trên tàu điện ngầm lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau, tàu điện ngầm đến ga gần trường học, khi hai người xuống tàu, Thời Vi càng muốn cười hơn, Mục Thần liên tục kéo gấu váy ngắn của cô xuống, anh nhẹ nhàng giải thích: “Người trong ga nhiều, tốt xấu lẫn lộn, có thể có người có ác ý.”
Buộc phải cứu vãn thể diện cho mình.
Thời Vi trêu chọc anh: “Anh là người có ác ý đúng không? Anh không muốn người khác nhìn thấy chân em?”
Mục Thần liếc nhìn cô, nhẹ nhéo eo cô một cái, có cảm giác bị trừng phạt, Thời Vi nghiêng người né tránh, vẫn mỉm cười nhìn anh, ý trêu chọc trong đôi mắt cười rất nồng.
Mục Thần bị ánh mắt của cô đánh bại, trầm mặc một hồi mới thừa nhận: “Em nói đúng.”
Khóe môi Thời Vi không khỏi nhếch lên: “Vậy lần sau em sẽ không mặc nữa.”
“Không cần,” Mục Thần quay mặt đi, “Anh không muốn hạn chế quyền mặc quần áo của em.”
Anh quá chiếm hữu, anh cũng không thể kiểm soát những thứ như tính chiếm hữu, nhưng anh biết Thời Vi thích mặc gì là việc của cô, nếu như cô thích, anh không muốn vì mình mà ngăn cản cô mặc.
Thời Vi nhẹ nhàng xoay mặt anh qua, nâng cằm, hơi cong mắt nhìn anh: “Em mặc rồi, anh phải làm sao?”
Mục Thần nhìn vào mắt cô: “Bản thân anh khó chịu.”
Tính chiếm hữu sẽ khiến anh không thoải mái, vì vậy một mình anh không thoải mái cũng không sao.
Đệt.
Nụ cười trên môi Thời Vi dần biến mất, Mục Thần lúc nào cũng có thể chọc cô.
Cô nhẹ nhàng bóp cằm Mục Thần: “Lần sau em chỉ mặc cho anh nhìn thôi.
Nghe này, là bản thân em muốn làm, em chỉ muốn để anh nhìn thấy chân em.”
Mục Thần nghe cô nói, giơ tay nắm lấy bàn tay đang nhéo cằm mình của cô, anh đặt tay cô vào lòng bàn tay, dùng sức bóp chặt đầu ngón tay cô, trầm giọng nói: “Chính em nói đấy.
Anh nhớ rồi.”
Thời Vi phản ứng muộn màng,…!cô đột nhiên cảm thấy mình đã bị Mục Thần lừa?
Người đàn ông Mục Thần này, đủ chó, cô thật sự chơi không nổi Mục Thần.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, cả hai đi dọc theo vỉa hè về phía trường học.
Lúc này là buổi chiều, bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp, thỉnh thoảng khi cô quay đầu lại nói chuyện với Mục Thần, đuôi tóc của cô sẽ chạm vào mặt Mục Thần.
Quét qua, ngứa ngứa.
Mục Thần nhìn Thời Vi, rất hiếm khi thấy Thời Vi ăn mặc như vậy, hơn nữa tâm trạng của cô hôm nay đặc biệt tốt, Mục Thần luôn nhớ tới Thời Vi thời cao trung.
So với bây giờ, trẻ trung hơn, ít kiêu ngạo hơn, liều lĩnh và khoa trương hơn.
Thời Vi nào anh cũng yêu, rất yêu rất yêu.
Hai người đi một hồi, sau đó đến trường cao trung, chủ nhật tàu điện ngầm người nhiều, nhưng lại rất ít người trong trường, học sinh đều đang trong kỳ nghỉ, chỉ có học sinh cao tam chủ nhật vẫn ở trường học bù, lác đác một số nam sinh mặc đồng phục chơi bóng rổ, còn có một số phalanx đang tập luyện, có lẽ là chuẩn bị cho sự kiện.
Ở phía bên kia của sân tập, có vẻ như đang quay video Douyin, một cô gái mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, đội chiếc mũ bóng chày màu đen đang ngồi trên cổ một nam sinh cao lớn, trên tay cô ấy cầm một quả bóng rổ, ném bóng vào rổ, trong khi đó người bên cạnh đang quay phim.
Thời Vi liếc nhìn về phía đó, thản nhiên nói: “Ngày nay, trẻ con chơi đùa ngày càng tốt.”
Rõ ràng không chênh lệch mấy tuổi, nhưng giọng điệu của cô dường như mình già hơn rất nhiều.
Mục Thần cúi đầu nhìn cô: “Có thể, em muốn chơi không? Cô bé.”
Từ “Cô bé” này, anh dùng giọng điệu không mang theo khói lửa*, vừa nuông chiều vừa trêu chọc, Thời Vi ngay lập tức bị dụ dỗ.
* Nguyên văn: nguyên văn là 烟火气 – Yên hỏa khí, người Trung Hoa có một câu nói thế này “人间烟火气,最抚凡人心” có nghĩa là “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất”, phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa.
Lúc này, cô cảm thấy mình đang mơ về thời cao trung, lại trở về thời thiếu nữ tim đập thình thịch.
Thời Vi hơi cảm động trước sự trêu chọc của anh.
Nếu như giả vờ, vậy giả vờ đến cùng đi.
Cô nhếch môi cười, giọng có chút nhõng nhẽo: “Chơi thế nào? Anh, anh.”
Từ “anh trai” này, cô cố ý nói rất điệu đà, mang theo chút ý vị dễ thương của em gái nhỏ, hoàn toàn phù hợp với bộ dạng trong bộ đồng phục học sinh của cô lúc này.
Nghe thấy từ “anh trai”, Mục Thần nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, anh hơi nghiêng người, xoa đầu Thời Vi như đang đối xử với em gái: “Chờ anh một chút.”
Anh đi về phía sân tập với đôi chân dài, bộ dáng mặc áo sơ mi trắng của anh thực sự rất phù hợp với khuôn viên trường, chỉ là nơi làm việc đã nhuộm cho anh một chút lạnh lùng dứt khoát, khiến anh trông có chút nghiêm khắc.
Thời Vi nhìn thấy anh đã nói gì đó với những người quay video Douyin, sau đó cô gái đưa quả bóng rổ cho Mục Thần, khi đưa nó cô gái có vẻ hơi đỏ mặt, Mục Thần nhận lấy quả bóng rổ, nhìn Thời Vi từ xa rồi ra hiệu cho cô đi qua.
Thời Vi đến gần họ, khi đi qua sân tập, những nam sinh chơi bóng rổ bên cạnh thường xuyên nhìn về phía Thời Vi, toàn bộ quá trình Thời Vi mắt không hề nhìn đi chỗ khác.
Khi cô đi đến bên cạnh Mục Thần, Thời Vi cong môi cười: “Anh mượn bóng rổ à?”
“Ừm,” Mục Thần gật đầu, “Anh đã nói với họ rằng đứa trẻ của anh muốn chơi.”
Thời Vi hiểu ra, khó trách khi vừa rồi cô đến, nhóm người quay video nhìn cô với ánh mắt ghen tị và đánh giá, chắc họ tưởng đứa trẻ là con thật*, ai biết Mục Thần đang bày tỏ tình cảm.
* Giải thích một chút chỗ này, “đứa trẻ” và “con” đều có nguyên văn là 小孩.
Nên nhóm bạn quay video nhầm cũng không lạ
Mục Thần đã ngồi xổm xuống: “Em đi lên.”
Thời Vi cũng không khách sáo, cô cầm quả bóng rổ trong tay, vừa bước một bước liền ngồi trên cổ anh, tay Mục Thần kiên quyết giữ lấy bắp chân cô, sau đó anh vững vàng đứng dậy.
Mặc dù Mục Thần di chuyển rất ổn định, nhưng Thời Vi vẫn có chút lo lắng, Mục Thần cao 1 mét 8, cô đột nhiên cách mặt đất rất xa, hai chân còn treo lơ lửng trên không, vì vậy không thể tránh khỏi việc cô sẽ có một chút sợ hãi.
Cô nhớ hồi cao trung cũng từng như vậy với Mục Thần, nhưng hoàn cảnh lúc đó khác bây giờ, lúc đó rất vội vã, cô hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác đó là gì, ngồi trên vai anh như thế này, ở một nơi cao, trải nghiệm cảm giác được tăng cường, người bên dưới trở nên rất lùn, và bầu trời dường như gần hơn, trong tầm với.
Cô vẫn đang cầm quả bóng rổ trong tay, không thể nắm được thứ gì khác, Thời Vi càng cảm thấy bất an.
Mục Thần nhận thấy tâm trạng bất an của cô, liền đi về phía vành bóng rổ, Thời Vi đang ngồi trên vai anh nên không thể di chuyển nhanh, anh chậm rãi bước đến bên khung bóng rổ: “Chơi đi.”
Thời Vi khẽ mím môi, nghiêng người về phía trước, tay cô cách rổ rất gần, việc ném bóng thực sự rất xả stress, cô ném bóng vào rổ, bóng vào rổ chính xác không hề mắc lỗi.
Những nam sinh đang chơi bóng rổ bên cạnh, còn có những người quay video vỗ tay ra mặt, giả vờ cô thực sự thực hiện cú ném, điều này khiến Thời Vi có chút xấu hổ: “Có thể thả em xuống rồi.”
“Cảm giác ngồi trên đó thế nào?”
Mục Thần không đặt cô xuống, tay anh vẫn nắm chặt chân Thời Vi, ngược lại hỏi cô một câu khác.
Thời Vi hít một hơi thật sâu: “Không khí bên trên rất trong lành.”
“Vậy ngồi thêm một lúc nữa.”
“?”
Mục Thần trả lại quả bóng rổ cho mấy người đó, bên cạnh sân bóng rổ, trên khoảng đất trống, có một số dụng cụ thể thao, có một thanh xà đơn rất cao, Thời Vi vẫn nhớ, trong tiết học thể dục hồi cao trung, ở đó bao giờ cũng có những nam sinh đu xà đơn, một nhóm nữ sinh ở phía dưới vừa xem vừa vỗ tay tán thưởng.
Mục Thần đi tới xà đơn cao nhất, một tay đỡ lấy mông của Thời Vi, một tay nâng chân cô lên, nửa ôm nửa đỡ cô lên thanh xà đơn trên cùng: “Muốn chơi thì chơi thoả thích.”
Thời Vi được anh cõng đến xà đơn, xà đơn rất cao, khi nhìn từ trên cao xuống, phong cảnh tuyệt vời, khuôn viên trống trải, thảm cỏ xanh mướt, còn có một dãy trường học màu đỏ giống hệt như trong ký ức.
Nắm xà đơn trong tay, dũng khí của cô lớn dần, hai chân bắt đầu đung đưa, Thời Vi nhìn phong cảnh trên cao, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ, cô nhìn xuống Mục Thần bên dưới, nở nụ cười tuỳ ý và rạng rỡ: “Này, bây giờ anh thấp hơn em.”
Lời nói thật ngây thơ, nhưng Mục Thần không có sửa cho cô, Thời Vi ngồi trên xà đơn cao, sau lưng là bầu trời xanh biếc, đôi chân dài thon thả dưới chiếc váy ngắn đung đưa giữa không trung, khi nở nụ cười ngược với ánh sáng, vẻ mặt cô mang theo vẻ đẹp mơ hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy ngủ quan mê hoặc của cô, cô dường như là một yêu tinh, khiến lòng người mê muội.
Mà yêu tinh này, thuộc về anh.
Mục Thần nhẹ nhàng mở rộng vòng tay: “Nào anh ôm.”
Thời Vi nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó mỉm cười, cô không hỏi anh có thể bắt được cô hay không, không do dự nhảy xuống——
Trực tiếp nhào vào trong vòng tay của anh.
Mục Thần rất vững vàng đỡ lấy cô, thời điểm Thời Vi nhảy vào trong lòng anh, cô liền vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, lực quán tính của cú nhảy quá lớn, cô có chút lảo đảo, hai chân vô thức bắt chéo, quấn lấy eo anh.
Cô bám vào anh như một con gấu túi, nhưng tư thế này, có nghĩa là 100% tin tưởng và phụ thuộc.
Nếu anh bảo em nhảy, em sẽ nhảy.
Chỉ cần là anh, núi gươm biển lửa không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, hai tay Mục Thần ôm eo cô càng siết chặt hơn, lúc này, anh đột nhiên muốn hôn Thời Vi.
Anh xác thực làm như vậy, Mục Thần cúi đầu hôn lên môi cô, Thời Vi ngẩng đầu đáp lại anh.
Hai người cắn nhẹ môi trên của nhau, mút mút, lãng mạn và tràn đầy yêu thương.
Gió nhẹ thổi qua, rèm cửa màu trắng của lầu học bên cạnh bị thổi tung, ánh nắng vàng trải khắp sân tập, rơi xuống khuôn mặt hai người đang hôn nhau.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu lạnh của Thời Vi dường như trở nên vàng óng, hàng mi dài phủ lên mi mắt một bóng đen nhàn nhạt, ngũ quan lạnh lùng dường như dịu đi, làn da trắng nõn thanh tú không chút tì vết.
Mục Thần hôn cô từng chút một, cách họ ôm hôn đẹp như tranh vẽ.
Cũng giống như tình yêu của họ vậy.
— Em đã gặp anh ở đây, trong thời gian đẹp nhất của em..