Không Thể Buông Tay - Không Thể Buông Tay - Chương 1: Ác mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Không Thể Buông Tay


Không Thể Buông Tay - Chương 1: Ác mộng



Đã rất lâu rồi, Vệ Lam không mơ thấy cơn ác mộng này nữa.

Cô mặc bộ đồng phục trung học, một mình chạy băng băng dưới bầu trời quang đãng. Không biết đã chạy được bao xa, bỗng có tiếng sấm nổ đùng, trời đất mù mịt, mây đen kìn kịt kéo tới như thủy triều, thoáng chốc đã che kín khoảng không trên đầu cô. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên thì thấy một con quỷ dữ chui ra từ đám mây đen, há cái miệng đầy máu về phía cô.

Sau đó lại là một cái giường lớn màu đen, cô nhìn thấy mình năm 17 tuổi, trần truồng nằm trên đó. Một đôi bàn tay thon dài, mang theo vẻ thú tính đáng sợ đang sờ soạng khắp người cô, vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô.

Bàn tay ấy lướt qua đôi mắt đầy sợ hãi của cô, rồi chạm vào đôi môi đang run run, cái cổ thon mịn, đầu ngực hồng tươi, vòng eo mềm mại… Sau đó từ từ xâm nhập vào vùng cấm ẩn mật của thiếu nữ. Trên gương mặt tái mét của cô thiếu nữ Vệ Lam hiện lên vẻ mơ màng, cô uốn éo cơ thể, người run lẩy bẩy dưới đôi bàn tay ấy.

“Á!” Vệ Lam kêu thất thanh, từ trên giường ngồi bật dậy, đến khi nhìn thấy đây là căn phòng quen thuộc của mình thì mới dần bình tĩnh lại. Cô sờ lên trán, trên ấy đầm đìa mồ hôi, còn phía dưới của cô lại có cảm giác ươn ướt khó chịu.

Vệ Lam hít sâu một hơi rồi đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh để lau mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Một cô gái 26 tuổi nằm mộng xuân thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Có điều nếu giấc mộng xuân này còn mang theo một áp lực đáng sợ thì sẽ khiến người ta tỉnh lại có cảm giác buồn bực, bức bối.

Cô gái trong gương, có khuôn mặt đã trưởng thành.

Đúng vậy, cô đã sớm không còn là cô thiếu nữ 18 tuổi nữa rồi, không cần phải hoảng sợ nữa.

———————————–

Đã 8 giờ sáng mà căn phòng sát bên còn chưa có động tĩnh gì, Vệ Lam đứng ngoài gõ cửa: “Minh Quang, dậy đi!”

Một lát sau, một chàng trai đầu tóc bù xù, mặt còn ngái ngủ từ trong đi ra, ôm chầm lấy cô, làm bộ muốn hôn cô. Vệ Lam cười, đẩy anh ta ra. “Đi đánh răng đi. Nhìn bộ dạng của anh, chắc đêm qua lại thức đêm chơi game nữa phải không?”

Minh Quang lập tức mở mắt, cố làm ra vẻ cực kỳ tỉnh táo: “Tuyệt đối không có, anh vẽ bản thiết kế hơi khuya một chút, cho nên mới thiếu ngủ.”

“Được rồi, anh tưởng em sẽ tin chắc!” Vệ Lam chọt vào trán anh: “Mau đi rửa mặt đi, em làm xong bữa sáng rồi đây.”

5 phút sau, Minh Quang mặt mày sáng sủa trồi xuống bàn ăn. Anh bưng ly sữa đậu nành lên uống một hơi rồi nhìn Vệ Lam đang ngồi đối diện, mày khẽ nhíu lại, thuận miệng hỏi: “Lam Lam, sao mắt em y chang mắt gấu trúc thế? Tối hôm qua ngủ không được sao?”

Vệ Lam khẽ cứng người, sau đó trả lời qua loa. “Tối qua em mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thì không ngủ tiếp được nữa.”

Minh Quang nhướng mày. “Mơ thấy ác mộng sao không gọi anh sang với em.”

Vệ Lam cười: “Gọi anh sang để thành gấu trúc chung với em sao?”

“Đương nhiên rồi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Sao anh có thể bỏ mặc mình em giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng chứ. Ha ha!”

Vệ Lam ngắt lời, không cho anh đùa giỡn nữa. “Được rồi, mau ăn đi rồi còn đi làm, hôm nay có khách tới phòng làm việc đó.”

“Ờ ha.” Minh Quang vỗ đầu. “Hôm qua tiểu Lí nói một khách hàng nữ muốn tư vấn về thiết kế biệt thự, 9 rưỡi sáng nay sẽ tới bàn bạc.”

“Vậy anh còn không chịu nhanh lên.”

Ăn sáng xong, Minh Quang đứng lên dọn dẹp chén đũa. 8 giờ 40 phút, hai người cùng nhau đi làm.

Vệ Lam và Minh Quang đã trải qua những ngày tháng thế này được 2 năm rồi.

Hai người học chung đại học, nhưng chính thức quen biết nhau là khi Vệ Lam đã tốt nghiệp được một năm, cùng mấy bạn học đại học tổ chức họp mặt, có một bạn dẫn theo đàn anh Minh Quang học trước họ một năm.

Đó là lần đầu tiên Vệ Lam gặp Minh Quang. Một anh chàng đẹp trai, rạng ngời như ánh dương, hài hước hóm hỉnh luôn được các cô gái yêu thích, kể cả Vệ Lam đang độc thân.

Trong buổi họp mặt, đôi nam nữ độc thân này nói chuyện vui vẻ, sau đó thường xuyên qua lại rồi trở nên thân thiết.

Vệ Lam và Minh Quang rất hợp tính nhau, khi ở cạnh nhau cảm thấy rất thoải mái, nên từ bạn bè trở thành người yêu một cách hết sức tự nhiên.

Minh Quang là một chàng trai cởi mở, vui tính, đôi khi hơi trẻ con nhưng không phải là vấn đề gì lớn lao. Từ nhỏ, Vệ Lam đã thích những anh chàng hoạt bát, rạng ngời như vậy nên kết thân với Minh Quang giống như là làm tròn giấc mộng thời niên thiếu.

Trai xinh gái đẹp, tâm đầu ý hợp, phải nói đây đúng là mối duyên trời ban.

Minh Quang học thiết kế nội thất. Anh là một người có lý tưởng, có tài hoa. Nhưng cũng vì có tài hoa cộng với sự bướng bỉnh và cao ngạo nên đi làm được 2 năm là đã không chịu nổi sự gò bó, cứng nhắc của công ty mà xin thôi việc, tự mở một phòng thiết kế và trang hoàng nội thất riêng.

Nhưng Minh Quang lại là kiểu người có tài hoa trong chuyên môn nhưng lại ngớ ngẩn trong việc quản lý. Anh không biết cách bàn giá cả với khách hàng, hợp đồng soạn ra thì đầy những chỗ hở, hợp tác với bên thi công thì rối tung cả lên.

Phòng làm việc chống chọi được mấy tháng, Minh Quang xoay như chong chóng, tình hình công ty thì hết sức thê thảm, sắp chết non đến nơi.

Vệ Lam không nỡ thấy anh ngày ngày bận tối tăm mặt mũi nên cứ có thời gian là giúp anh sắp xếp công việc, chẳng hạn như liên hệ với khách hàng, bàn giá cả, soạn hợp đồng, đôi khi còn chấm công.

Phụ nữ thường có khiếu hơn đàn ông ở những mặt cần sự tỉ mỉ, huống chi trước nay Vệ Lam làm việc thận trọng chu đáo, nên 2 tháng sau, rốt cuộc phòng làm việc của Minh Quang cũng đâu vào đấy. Anh cũng ý thức được tầm quan trọng của Vệ Lam nên mặt dày mày dạn năn nỉ cô thôi việc, cùng nhau quản lý văn phòng.

Xưa nay Vệ Lam rất nhanh thích nghi với hoàn cảnh, suy nghĩ vài ngày, cảm thấy không có vấn đề gì nên liền xin thôi việc, toàn tâm toàn ý quản lý phòng làm việc cho Minh Quang.

Minh Quang cố ý đặt tên phòng làm việc là Lam Quang, cười bảo phải làm nó thật sự trở thành công ty của hai vợ chồng.

2 năm nay, dưới sự tài hoa của Minh Quang cùng tài quản lý của Vệ Lam, Lam Quang dần đi vào quỹ đạo, đôi lúc không tránh khỏi va vấp nhưng cũng đủ khiến cho hai người trẻ tuổi kia không cần dựa giẫm vào cha mẹ mà đã có điều kiện vật chất đầy đủ, không đến mức lo nghĩ về tiền bạc.

Tình cảm của Vệ Lam và Minh Quang cũng rất ổn định. Họ vừa là người yêu, vừa là người cộng tác, là bạn bè. Kiểu tình cảm như vậy đúng là không gì tốt hơn.

Mọi tình yêu rồi cũng sẽ bớt đi nồng nhiệt, nếu tình yêu của họ được bắt đầu bằng phương thức hỗ trợ lẫn nhau thế này thì sẽ ngày càng vững chắc hơn.

Tóm lại, họ trải qua những ngày tháng bình yên thanh thản, cũng không thiếu ngọt ngào ấm áp.

Vệ Lam nghĩ, cuộc sống mà cô mong muốn chắc đại khái chính là thế này. Bình yên, an ổn, không cô đơn.

Nơi ở của họ cách phòng làm việc khoảng nửa giờ lái xe. Nửa năm trước, Minh Quang và Vệ Lam mua một chiếc Huyndai, thoát khỏi kiếp sống đợi chờ xe buýt. Lúc ấy, hai người còn vui vẻ chúc mừng một bữa. Niềm vui của những người bình thường là thế: có nhà, có xe, sau đó kết hôn, sinh con.

Có điều hôm nay trước khi ra đường, lẽ ra phải xem quẻ trước.

Minh Quang vừa lái xe ra khỏi khu nhà, khi rẽ ngoặt không chú ý đến chỗ ngoặt có một chiếc xe đang chạy khá chậm nên đã bất cẩn đâm vào đuôi của nó.

Dù đã kịp thắng lại nhưng vẫn nghe thấy một tiếng rầm, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ nghe ra có sự tổn hại.

Hai người đều giật mình, Minh Quang định xuống xe xem tình hình, nhưng còn chưa mở cửa xe ra thì đã bị Vệ Lam ngăn lại: “Để em đi, anh mà đi biết đâu lát nữa sẽ cãi nhau với người ta. Đã không còn sớm nữa, lỡ như trễ giờ, khách người ta không chịu đợi thì sao.”

Minh Quang nghe thế thấy cũng có lý. Đúng là tính tình của anh hơi nóng nảy, dễ xảy ra cãi vã với người ta. Vệ Lam là con gái, lại khá thận trọng và lí trí, đi thương lượng với người ta chắc sẽ không mất thời gian. Thế là anh gật đầu, ngồi yên trong xe.

Vệ Lam xuống xe, nhìn chiếc xe phía trước mặt mình. Cô không biết nhiều loại xe cho lắm, nhưng vẫn nhận ra đó là một chiếc Cadillac đắt tiền. Cô không khỏi thầm than xui xẻo, bởi vì đuôi chiếc xe đó bị chiếc Huyndai nhà mình đụng móp vào thấy rõ.

Cô liếc nhìn vào thùng xe. Cửa kính xe Cadillac màu tối, từ ngoài nhìn vào không thấy rõ, chỉ loáng thoáng thấy phía sau có một người đàn ông ngồi.

Lúc này, từ vị trí tay lái có một người đàn ông trung niên mở cửa bước ra, đi về phía cô. Ông ta ăn mặc không có vẻ gì là giàu sang phú quý nên với kinh nghiệm xã hội có hạn của mình, Vệ Lam đoán người này chắc là tài xế của người đàn ông ngồi trong xe kia.

Bác tài xế nhìn vết móp ở đuôi xe, mặt hầm hầm nhìn Vệ Lam, giọng có vẻ hơi ngang ngược. “Lái xe kiểu gì vậy?”

Vệ Lam biết mình đuối lý, cũng không muốn xảy ra tranh chấp với người ta nên không ngừng nói xin lỗi, rồi đưa tờ danh thiếp trên tay cho ông ta: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi, bác yên tâm, chúng tôi sẽ không trốn tránh trách niệm. Tôi họ Vệ, đây là cách thức liên lạc với tôi. Về phần phí tổn bồi thường thiệt hại, đợi có hóa đơn sửa xe rồi thì bác hãy gọi cho tôi, tôi sẽ bồi thường theo yêu cầu. Bây giờ chúng tôi còn có việc, chúng tôi có thể đi trước không?”

Tài xế thấy cô dễ nói chuyện nên cầm tờ danh thiếp xem lướt qua, quay trở lại ghế sau xe, đứng ngoài cung kính gõ cửa. Sau đó, cửa kính xe liền từ từ hạ xuống một nửa.

“Cậu chủ, đây là danh thiếp của chủ chiếc xe gây tai nạn, nói là chờ có hóa đơn sửa xe thì liên lạc với cô ấy, cậu thấy phải xử lý thế nào?” Tài xế dè dặt nói với người ngồi trong xe.

Từ trong xe, một bàn tay thon dài nhưng đầy nam tính vươn ra, nhận lấy danh thiếp tài xế đưa. Không biết anh ta nhìn danh thiếp hồi lâu, hay là ngẫm nghĩ một lúc mà phải một lát sau mới trầm giọng nói với tài xế đứng ngoài. “Cứ làm theo lời cô ấy, tôi còn có việc, đừng dây dưa nữa.”

Nói xong, cửa sổ xe lại từ từ khép lên.

Giọng người trong xe rất nhỏ, Vệ Lam không nghe rõ được, chỉ nghe loáng thoáng. Nhưng chỉ chút loáng thoáng này thôi đã khiến cô chợt đờ người ra.

Rõ ràng giọng nói này là xa lạ, thế nhưng lại khiến cô có cảm giác quen thuộc đã lâu. Cảm giác này rất xấu, cô lập tức lắc đầu bảo mình phải bình tĩnh lại.

Bác tài xế quay lại nói với Vệ Lam. “Được rồi, coi như mấy người gặp may đó, cậu chủ của chúng tôi đồng ý cách xử lý của cô. Dù sao thì tôi cũng đã nhớ biển số xe của cô, cô chạy không thoát đâu.”

“Bác yên tâm, chúng tôi sẽ không quỵt đâu mà lo.” Vệ Lam kính cẩn khom người, sau đó trở lại xe, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lúc ấy, tự nhiên tim cô bỗng đập thật nhanh, cô chỉ muốn đi ngay lập tức.

“Em sao thế?” Minh Quang lo lắng hỏi.

Vệ Lam cười. “Không sao, chỉ có điều đụng trúng chiếc Cadillac của người ta, làm móp một lỗ thật to, chắc tháng này chúng ta làm không công rồi.”

Minh Quang khởi động xe, cười ha hả. “Tiền tài là vật ngoài thân, tháng này không có thì tháng sau làm bù, chỉ sợ gặp phải người khó nhằng thôi. Đúng là em ra tay thì vẫn hơn. Gặp anh chắc nói vài câu không hợp là cãi nhau với người ta luôn.”

Cá tính cởi mở, phóng khoáng này của Minh Quang cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô thích anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN