Không Thể Buông Tay - Không Thể Buông Tay - Chương 30: Xa cách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Không Thể Buông Tay


Không Thể Buông Tay - Chương 30: Xa cách



Dịch: Thanh Dạ

Trong ký ức của Vệ Lam, mùa hè năm cấp ba đó, là một mùa hè dài nhất, buồn chán nhất, lo âu sợ hãi nhất trong cuộc đời.

Cô không biết bất cứ chuyện gì, từ sau khi mẹ cô đi công tác trở về, cô chỉ biết bà không có báo cảnh sát khởi tố Đoàn Chi Dực, còn đăng ký cho cô vào học tại một trường đại học cách xa Giang Thành, đồng thời cũng bắt cô phải cắt đứt mọi liên lạc với Đoàn Chi Dực.

Trên thực tế thì Đoàn Chi Dực cũng không còn liên lạc với cô nữa.

Vệ Lam biết cách làm của mẹ không sai, đổi lại là người mẹ khác, con mình phải chịu sự lăng nhục này, có lẽ đã có những thái độ gay gắt rồi. Cô cũng hiểu rất rõ, nếu còn tiếp tục có quan hệ không rõ ràng với Đoàn Chi Dực, cô sợ rằng mình khó mà có được một cuộc sống tươi đẹp mà mình mong chờ. Cho nên cô làm theo ý mẹ muốn, vì vậy Đoàn Chi Dực phải rời xa khỏi cuộc sống của cô.

Cô cũng không biết tại sao nữa? Cô biết rõ mình không hề làm sai, nhưng cô vẫn cô một cảm giác bối rối và áy náy không thể nói rõ, trong đầu luôn luôn hiện ra, hình ảnh Đoàn Chi Dực nằm sấp lên người mình bắt cô thề sẽ không rời xa cậu; hình ảnh cậu ở trên xe lửa vuốt tóc cô nói, tôi có lời muốn nói với cậu; còn có cả hình ảnh cậu đứng ở nhà ga, bóng dáng xa dần.

Cảm giác bối rối và áy náy này, thậm chí làm cho Vệ Lam không có dũng cảm liên lạc với những bạn học cũ. Cô đã cắt đứt hoàn toàn khỏi cuộc sống trước đây.

Mà trong nhiều năm còn lại, cảm giác bối rối này càng ngày càng làm cô rối loan không yên, những nỗi ấp ủ trong lòng, làm cho những giấc mơ thường hay xuất hiện những cảnh sợ hãi thẹn thừng quen thuộc mà dường như cách xa cả thế kỷ.

Từ chối Minh Quang, cô không biết mình có được coi là nói dối hay không, cô nói mình bài xích việc thân mật, bởi vì cô từng chịu sự ám ảnh bởi những hành động quấy nhiễu. Nhưng trên thực tế, có phải chính vì những hành động quấy nhiễu mà Đoàn Chi Dực đã làm hay không? Chính cô cũng không thể nói rõ.

Nhưng mà, cho dù như thế nào, sau khi gặp lại Đoàn Chi Dực, cuối cùng Vệ Lam cũng trút bỏ được hết những bối rối và lo lắng quấy rầy lòng mình trong suốt những năm qua.

Cậu ấy sống cũng rất tốt, giống như biến thành một người khác, chững chạc từ tốn, sự nghiệp cũng rất phát đạt, lại có một cô bạn gái không tồi. Không còn là chàng thiếu niên âm u hay nổi giận năm đó. Những chuyện bồng bột thời trẻ, đúng là không còn quan trọng nữa, với cậu ấy, cũng như với cô.

Nhưng vậy rất tốt rất tuyệt rồi.

Sau khi có bản thiết kế biệt thự, bên Đoàn Chi Dực lập tức cho qua. Tất nhiên, những chuyện này đều do Quách Chân Chân nhắn thay anh.

Sau khi khởi công, bởi vì Minh Quang còn có những dự án khác, công việc giám sát tất nhiên giao cho Vệ Lam.

Lúc này đúng vào giữa hè, bên trong không có điều hòa quạt máy cho nên rất nóng, nhất là lúc trưa, một mình Vệ Lam còn ổn, nhưng những công nhân lại không như vậy, có thể nhìn thấy mồ hôi của họ chảy xuống liên tục.

Vệ Lam không phải là một bà chủ keo kiệt, nhìn thấy công nhân nóng nực như vậy, cho nên bỏ họ nghỉ ngơi một chút, còn mình chạy ra ngoài mua đồ uống.

Ở khu biệt thự cao cấp cho nên không có cửa hàng tạp hóa, cô đi bộ hơn hai mươi phút, mới nhìn thấy một cái siêu thị nhỏ. Mang đồ uống quay trở về, người đã ướt đầy mồ hôi.

Công nhân là bốn anh chàng trẻ tuổi, làm việc dài hạn với công ty, cũng đã hòa mình với bà chủ xinh đẹp cởi mở này. Nhìn thấy cô mang đồ uống về, liền vui vẻ vây quanh.

Vệ Lam vui vẻ cười ha ha ném ỗi người một lon nước, cũng mở một lon ình, ngửa đầu uống ực ực. Một hơi uống hết nửa lon, sảng khoái thở một hơi. Mấy anh chàng kia cũng cười nói vài câu, đang lúc giả vờ tỏ vẻ bà chủ, đuổi mọi người đi làm việc, thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy hai bóng người đi xuống cầu thang.

Cô đang nghĩ xem tại sao lại bất thình lình lình có người đến, vừa quay đầu lại, vẻ mặt bỗng dưng trở nên cứng nhắc. Bởi vì một trong hai người, không phải ai khác, mà chính là Đoàn Chi Dực vừa gặp nửa tháng trước, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người đẹp duyên dáng, nhưng không phải là Quách Chân Chân.

Vệ Lam không đoán già đoán non mối quan hệ của hai người, Đoàn Chi Dực của tám năm sau, đã trở thành một người xa lạ với cô. Thật ra, nếu có trở về tám năm trước, cô cũng không thể hiểu rõ anh bao nhiên phần.

Cô trừng ánh mắt có chút hậm hực với mấy anh công nhân, mấy tên này, lúc nãy lại không nhắc cô có người đến.

Do cô và Đoàn Cho Dực có quan hệ chủ thợ. Vì vậy Vệ Lam chủ động đi đến, đứng ở dưới lầu trước mặt Đoàn Chi Dực: “Anh Đoàn, anh xem còn vấn đề gì không? Để chúng tôi sửa chữa kịp thời.”

Thật ra Vệ Lam cũng không tự tin lắm, dù sao hai người cũng từng có một khoảng thời gian bồng bột. Cô cũng không biết nên xưng hô với anh như thế nào, nếu kêu thẳng tên thì không hay lắm, đành phải xưng hô nghe có vẻ xa lạ này.

Tất nhiên, hai người họ vốn dĩ đã rất xa lạ rồi.

Đoàn Chi Dực hai mươi tám tuổi ở trước mặt vẫn lạnh lùng và điển trai như thế, nhưng đã không còn là chàng thiếu niên xanh xao của mùa hè năm đó, cũng không còn nhìn thấy vẻ âm u và quái gở ngày trước. Anh nghe lời cô nói xong, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang đùa cợt. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, giống như làm người ta hoang tưởng.

Vệ Lam khách sáo cười mỉm đợi anh trả lời, còn anh cũng không nở nụ cười máy móc, chỉ lễ phép gật đầu: “Ừ, trước mắt không có vấn đề gì, tôi về nước chưa lâu, tính định cư ở Giang Thành, hy vọng phòng ốc có thể thoải mái một chút. Cho nên tôi sẽ thường xuyên đến đây kiểm tra tiến độ của mọi người, nếu có vấn đề hay có ý tưởng nào mới, có thể kịp thời nói ọi người, để tránh làm xong lại phát hiện ra chỗ không hài lòng, như vậy rất phiền phức.”

Vệ Lam có chút giật mình, cho đến bây giờ cô chưa từng nghe Đoàn Chi Dực nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu cũng rất bình thản. Quả nhiên, con người đều sẽ thay đổi. Anh đã trở thành một người đàn ông cực kỳ bình thường.

Không biết tại sao, cô lại có chút buồn bã khó hiểu.

Ánh mắt Đoàn Chi Dực thản nhiên nhìn những thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô, trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc nào.

Người đẹp bên cạnh có lẽ cảm thấy mình bị coi thường, khoan thai bước về trước một bước, quàng tay vào cánh tay Đoàn Chi Dực, nũng nịu: “Chi Dực à, em rất thích căn biệt thự của anh, hy vọng sau này em có thể sống trong này.”

Đoàn Chi Dực hơi cúi đầu, từ trên nhìn cô ta nở nụ cười ảm đảm, trên gương mặt lạnh lùng đó, không đủ để được xem là ôn hòa. Không hứa hẹn nói: “Em thật có khiếu thẩn mỹ, sau này em có thể góp chút ý kiến vào.”

Nếu như nói trước mặt Vệ Lam, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng người anh em như vậy, làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Cô cau mày lại, vô thức nói ra: “Cô đây là ai vậy?”

Tính cách của người đẹp nhìn có vẻ dịu dàng nhiệt tình, khóe môi cong lên cười ha ha, có hơi ngạc nhiên nói với Vệ Lam: “Cô không biết tôi sao?”

Vệ Lam có hơi nghi ngờ, mình phải biết cô ta sao? Nhưng mà nhìn cũng quen mắt thật, đang định mở miệng. Đoàn Chi Dực vỗ vào bàn tay mềm mại đang quàng tay mình, nói: “Đi thôi, Vũ Yên, không phải buổi tối em còn có chương trình truyền hình trực tiếp sao? Anh đưa em đi.”

Trần Vũ Yên mỉm cười gật đầu, lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với Vệ Lam.

Đến khi hai người rời đi hẳn, Vệ Lam mới nhớ ra. Hơn nữa còn muốn gõ nát vào cái đầu ngu ngốc của mình. Trời ạ, người đẹp lúc nãy không phải là thần tượng của Minh Quang, Trần Vũ Yên sao?

Quả nhiên ngôi sao chỉ có thể sống trên màn ảnh. Ở ngoài thực tế, không hề làm cho người khác tin được!

Vệ Lam vỗ vào đầu mình, đang vui vẻ nghĩ xem đến lúc quay về sẽ chia sẽ với Minh Quang cái tin làm anh ngưỡng mộ và ghen tị này như thế nào, đột nhiên lại nhận ra, quan hệ giữ Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên không phải tầm thường. Ngay lập tức cô thì thầm, nếu môi quan hệ của Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên phát triển hơn nữa, vậy, Chân Chân sao đây?

Nghĩ như vậy, cô lại lắc đầu kéo mình thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, có lẽ Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên chỉ là bạn bè bình thường. Cô không tin, một Đoàn Chi Dực tám năm trước khi thèm ngó mắt đến nữ sinh, sẽ trở thành một người đàn ông trăng hoa trêu đùa phụ nữ.

Hơn nữa, chuyện tình cảm, người ngoài không tiện nhúng tay vào.

Đoàn Chi Dực vẫn như cũ, hai ba ngày một lần, lại đến kiểm tra tiến độ. Phần lớn đều đến cùng với Trần Vũ Yên, anh cũng không hỏi nhiều về tình trạng sửa chữa, chỉ lễ phép chào hỏi với Vệ Lam và mấy công nhân, đến xem sơ qua vài lần, sao đó lại cùng Trần Vũ Yên đứng trong một cái phòng, hay ngoài ban công nào đó, vui vẻ trò chuyện với nhau.

Không phải Vệ Lam cố ý nghe lén, ngoài phòng ngủ chính của chủ nhà đóng cửa giữ nguyên, ngoài ra còn những phòng khác đều dở ra để sửa chữa, hai người cười nói với nhau, cho dù đứng ở chỗ nào, thì âm thanh cũng vang vọng trong không gian yên tĩnh và trống không.

Đoàn Chi Dực vẫn giống như lúc trước, không nói chuyện nhiều, phần lớn đều là tiếng của Trần Vũ Yên, Vệ Lam không cố gắng nghe chăm chú nên nghe cũng không rõ, cho nên không biết họ đang nói gì, chỉ thường xuyên nghe thấy tiếng cười của Trần Vũ Yên, một tràng rồi lại một tràng cất lên.

Cô cố ý gắng để mình không nghĩ quá nhiều, cũng cố gắng không để ý họ đang làm gì. Nhưng có một lần bất ngờ lên lầu hai, lại bắt gặp Trần Vũ Yên đang dùng sức kéo cánh cửa phòng chủ nhà ra, lại bị gương mặt lạnh lùng của Đoàn Chi Dực ngăn lại, tức giận buông ra, lúc quay người nhìn thấy Vệ Lam, rồi ngạc nhiên nở nụ cười với cô.

Vệ Lam cảm thấy bên trong cánh cửa kia, chính là hộp padora ma quỷ của Đoàn Chi Dực.

Có lúc, Đoàn Chi Dực cũng đến một mình, sau khi chào hỏi Vệ Lam xong, thì ra đi vào chiếc phòng ngủ thần bí kia, đợi một lát sau, mới đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.

Sau khi Vệ Lam và Quách Chân Chân gặp lại nhau, hai người liên lạc với nhau thường xuyên hơn, tình bạn bè thời trẻ cũng quay trở lại. Chỉ là, từ sau khi nhìn thấy Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên, có nhiều lần muốn dò hỏi Quách Chân Chân, nhưng lần nào cũng nghẹn lại, không biết phải mở miệng như thế nào.

Cô sợ mình sẽ làm tổn thương người bạn thời niên thiếu, cũng sợ mình gán cho Đoàn Chi Dực cái tội danh anh không có.

Không thể không nói, ngoài mặt nhìn có vẻ sóng yên biển lặn, nhưng từ sau khi Đoàn Chi Dực xuất hiện, quả thật làm cho cuộc sống của cô có chút xáo trộn.

Cô thậm chí còn không có hứng thú chia sẽ chuyện mình biết Trần Vũ Yên với Quang Minh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN