Không Thể Buông Tay
Không Thể Buông Tay - Chương 57: Bất ngờ
Dịch: Thanh Dạ
Vệ Lam bị mẹ cấm túc.
Tất nhiên công việc cũng phải từ bỏ, đã vậy lần này mẹ Vệ Lam còn lấy luôn điện thoại di động của cô, đề phòng cô liên lạc với Đoàn Chi Dực. Thực ra, mẹ Vệ Lam đã có quyết định rồi, sau khi giải quyết những chuyện vặt vãnh xong, đợi ba Vệ Lam đến đây, sẽ dẫn Vệ Lam về nhà.
Vệ Lam đã trưởng thành từ lâu rồi, nếu cứ gượng ép ở lại, thì vẫn tạm ổn. Nhưng dù sao ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, cô cũng không thể dùng cách quá khích để đối xử hai người, đành phải đi đường vòng thôi.
Lúc trước bởi vì có nhiều chuyện bực bội ập đến, Vệ Lam không chú ý đến sức khỏe của mình. Cho đến dạo gần đây ở trong nhà bình tĩnh lại, mới chợt nhớ đến người bạn tốt của mình dường như đã hơn hai tháng rồi không đến thăm.
Cô vẫn luôn yêu cầu Đoàn Chi Dực sử dụng đồ bảo hộ, ngoài trừ lần đánh du kích ở trên xe.
Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhưng điều đáng ngạc nhiên đó là, mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng vẫn có chút vui sướng.
Ngày đó, thừa lúc mẹ đi đón ba, Vệ Lam lén ra ngoài. Cô đã thuộc lòng số điện thoại của Đoàn Chi Dực từ lâu, chạy thẳng đến quầy bán tạp hóa trong khu chung cư, dùng điện thoại công cộng gọi cho anh.
Bên kia bắt máy rất nhanh, cô còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng nói vội vã của Đoàn Chi Dực: “Vệ Lam, có phải em không?”
Thực ra cô vốn không cảm thấy chút uất ức nào, nhưng nghe thấy giọng nói đó, hốc mắt của Vệ Lam chợt thấy đau xót, tiếng nói cất lên mang theo chút nghẹn ngào: “Là em.” Cô dừng lại rất lâu, mới nói tiếp: “Đoàn Chi Dực, hình như em có thai rồi.”
Cô nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng cơn gió đó lại kéo mây, hai người đang nói điện thoại đều có thể cảm nhận được.
Câu nói của cô vừa dứt, hai người đột nhiên không hề lên tiếng. Không biết kéo dài bao lâu, Đoàn Chi Dực mới lắp bắp hỏi:”Giờ em…. em đang ở đâu?”
Vệ Lam ngẩn người một lát, trả lời anh: “Em đang ở trong một tiệm tạp hóa nhỏ trong khu chung cư.”
Nói xong, liền nghe thấy tiếng bên kia ngắt máy.
Hai mươi phút sau, trước cửa của tiệm tạp hóa, nghe thấy tiếng xe thắng cái két, một chiếc màu đen vừa phi nước đại dừng lại, bên dưới nổi cuồn cuộn bụi đất.
Vệ Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoàn Chi Dực vội vàng nhảy xuống xe, chạy nhanh đến chỗ mình đang đứng ở ven đường.
“Có thật không? Những gì em nói trong điện thoại là thật sao?” Anh nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt xúc động, tiếng nói dồn dập. Mùa đông giá rét, nhưng đầu lại đổ đầy mồ hôi.
Cho dù cách một lớp áo bông dày, Vệ Lam vẫn cảm nhận được độ mạnh từ tay anh truyền đến. Cô hơi cau mày, đẩy nhẹ anh ra, nhỏ giọng nói: “Em cũng không chắc, nhưng kinh nguyệt em không có đến.”
“Vậy chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Đoàn Chi Dực không có bất kỳ lời giải thích nào, kéo tay cô ngồi vào trong xe.
Vệ Lam đành ngoan ngoãn nghe lời ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực cẩn thận đeo dây an toàn ình, đôi tay lại có hơi run rẩy. Trong lòng có chút cảm xúc gì đó nói không nên lời, có chút mờ mịt, cũng có chút ngọt ngào.
Nói thật ngay cả chính bản thân cô cũng căng thẳng, không thể ngờ đến trên vẻ mặt tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng cả người rối rắm giống như bước đi không vững trên những đám mây.
Nghĩ gì đó, lúc anh đang nổi máy xe, cô nói: “Em nghĩ để em tự kiểm tra trước, lớn như vậy rồi mà còn khua chiên gióng trống đến bệnh viện, lỡ như chỉ là lo bóng lo gió, phiền phức lắm.”
Đoàn Chi Dực gật đầu, lại cảm thấy cô dừng từ không đúng, lo bóng lo gió ở đâu ra, nhiều nhất chỉ là mừng hụt một phen thôi.
Cảm xúc anh ổn định sau một hồi xúc động, đầu óc cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại. Có lẽ chuyện này tới không đúng lúc, nhưng anh và Vệ Lam đã đi lòng vòng quá lâu rồi, gần như sắp đi vào ngõ cục. Nếu như có một sinh mạng mới đến thật, tất cả mọi chuyện, có lẽ sẽ rẽ sang một trang khác, trở nên tốt đẹp hơn.
Nghĩ như vậy, anh cảm thấy khóe mắt có hơi nóng.
Hai người đều là lính mới, đứng trước tiệm thuốc, nhân viên bán thuốc hỏi muốn mua gì. Một là Vệ Lam cảm thấy ngại, hai là cô đột nhiên quên mất que thử thai gọi là gì. Ấp úng một hồi lâu cũng không nói ra được. Đoàn Chi Dực còn thảm hơn cô, không hề biết que thử thai là cái gì, nghe Vệ Lam nói không rõ, trong lúc quýnh lên nói luôn hai chữ “mang thai”.
Nhân viên bán thuốc nhìn thấy tay hai người nắm nhau, vừa nhìn là biết ngay đôi tình nhân, dáng vẻ giống như vừa bừng tỉnh hiểu ra gì đó. Lấy ra hai hộp bao cao su đưa cho bọn họ: “Hai nhãn hiệu này, hai anh chị thích loại nào?”
Vệ Lam vừa nhìn thấy cô ta cầm thứ đồ đó, càng xấu hổ hơn, cũng may đầu chợt nhớ ra, biết mình phải nói gì, lắc đầu mở miệng: “Không phải cái này, tôi muốn mua que thử thai.”
Nhân viên bán thuốc ngẩn người trong chốc lát, rồi mới vội vã cất hai cái hộp trong tay mình vào tủ, trong lòng cười nói, thì ra người ta đã đi đến giai đoạn này rồi.
Mua được đồ cần dùng xong. Lúc đi ra khỏi nhà thuốc, hai người lòng nóng như lửa đốt vội vã chạy về nhà xác nhận kết quả, không ai chú ý đến có một cái máy chụp hình ở phía sau nhắm ngay hai người.
Về đến biệt thự. Vệ Lam cầm que thử vào trong nhà vệ sinh, còn Đoàn Chi Dực cầm giấy hướng dẫn sử dụng trong hộp ra, dựa vào bên cửa, cau mày đọc vô cùng nghiêm túc.
Cho đến khi anh cảm thấy mình dường như đã chờ đợi dài đến một thế kỷ, cuối cùng Vệ Lam mới từ từ mở cửa, đi ra.
Anh đứng thẳng người một cái, ngừng thở, không nhúc nhích nhìn cô.
Đầu óc Vệ Lam vẫn còn lộn xộn ngu ngơ, đứng đối diện với anh, im lặng một hồi lâu, mới vươn tay ra, đưa que thử thai cho anh.
Anh run rẩy nhận cái que thử thai đó, nhìn thấy trên đó có hai vạch màu đỏ, đầu óc trống rỗng một hồi, rồi nghĩ kỹ lại những gì vừa đọc trong giấy hướng dẫn sử dụng, sợ mình nhớ sai, sau khi xác nhận lại nhiều lần, đột nhiên quăng tờ giấy đi, ôm Vệ Lam vào lòng: “Là thật! Là thật rồi!”
Vệ Lam bị anh ôm đến suýt chút thở không nổi, dùng sức đánh anh mấy cái: “Cái này cũng chưa chắc chắn đâu, bằng không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa đi.”
“Đúng đúng đúng.” Đoàn Chi Dực buông cô ra, hô hấp có hơi không ổn định gật đầu: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra tổng quát luôn, hình như sinh em bé còn phải làm hồ sơ gì đó.”
Vệ Lam nhìn thấy khóe miệng của anh sắp kéo đến mang tai, có chút tức giận liếc anh một cái, rồi ủ rũ đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói: “Đều tại anh hết, lúc đó chỉ biết sung sướng thôi, tình trạng của chúng ta bây giờ, có con rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.”
Đoàn Chi Dực nghe cô nói vậy, không vui bước đến, nắm lấy tay cô: “Có con có gì không tốt chứ? Anh còn mong có sớm một chút! Tóm lại cho dù thế nào, anh đều ở bên em.” Anh dừng nói một lát, rồi nói: “Bằng không, anh cùng em đến gặp mẹ em, nói chuyện này cho bác biết, dù sao bác ấy cũng là mẹ em, biết chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, cho dù không bằng lòng, cũng sẽ đồng ý cho em ở với anh.”
Vệ Lam nghĩ một chút, thở dài, rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy. Hy vọng đứa bé có thể làm ông bà ngoại nhượng bộ.”
Đoàn Chi Dực bặm môi cười, anh hôn lên trán cô một cái. Thực ra mấy ngày nay anh cũng thấp thởm lo lắng, bởi vì không có cách nào liên lạc với Vệ Lam, cho nên tối nào anh cũng đứng ở dưới lầu nhà cô. Có mấy lần, gặp mẹ Vệ Lam cầm rác đi bỏ, vốn dĩ anh muốn đi đến chào hỏi, lại bị bà cụ nhà cô liếc mắt một cái ép phải quay về.
Nghĩ đến người mẹ vợ tương lại này, Đoàn Chi Dực cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. Người ta là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích, còn mẹ Vệ Lam càng nhìn anh càng bực mình.
Đau đầu thật!
Mặc dù gặp mặt nhau nhiều lần, nhưng lần này là chuyện lớn. Đoàn Chi Dực giống những chàng trai ra mắt nhà vợ khác, chuẩn bị mấy gói quà quý giá, theo Vệ Lam về nhà.
Bên này, mẹ Vệ Lam sau khi đón ba Vệ Lam về, phát hiện con gái không có ở nhà, nghĩ bằng đầu ngón chân thôi cũng biết con gái bà đi đâu, làm bà tức nghẹn họng.
Điều làm cho bà không ngờ đến, cho đến trời tối, lúc Vệ Lam về nhà, còn dám dẫn theo cái thằng què đó về cùng.
Âm hồn không tan, có lẽ là từ hay nhất để mẹ Vệ Lam hình dung con người Đoàn Chi Dực. Mở cửa ra, bà đứng chặn ở cửa không cho anh vào.
“Mẹ, con có thai rồi.” Vệ Lam nhìn thấy mẹ như vậy, nhắm mắt lại nói thẳng ra, gọn gàng dứt khoát.
Câu nói này, quả nhiên giống như tiếng sét đánh ngang tai, khiến một người đầy sức chiến đấu như mẹ Vệ Lam, cùng ba Vệ Lam ở trong phòng, chuẩn bị ra giải hòa, trong chớp mắt chìm trong ngổn ngang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!