Không Thể Buông Tay
Không Thể Buông Tay - Chương 7: Buổi đầu gặp gỡ
Khi Vệ Lam 17 tuổi, cuộc sống suôn sẻ, hạnh phúc.
Cơm áo không lo, ba mẹ lại thoáng, thành tích xuất sắc, ngoại hình xinh xắn… Ngay cả vấn đề làm Vệ Lam buồn bực nhất thời thanh xuân của mình chính là thỉnh thoảng ba mẹ lại quản lý hơi nghiêm, hơi chặt cũng bốc hơi theo việc ông bố bà mẹ khoa học gia của cô bị điều đến căn cứ phía Tây để tham gia một công trình dài hạn vào năm cô học lớp 11.
Vì rất buồn khi phải xa ba mẹ nên từ hè năm lớp 11, Vệ Lam liền chuyển đến nhà ông ba nội kính yêu để ở, sau đó hăm hở đón chào năm 12 cuối cấp.
Nhiều năm sau, Vệ Lam còn nhớ rõ ngày đầu tiên của học kỳ một năm 12. Trải qua một mùa hè nóng bức, tiết trời dần vào thu, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời trong vắt, có cả những làn gió nhẹ từ ngoài khẽ lùa vào phòng học.
Buổi mai trong lành ấy làm cô lơ mơ buồn ngủ, đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cô mới từ trong mộng tỉnh lại, nhưng vẫn cứ nằm xoài trên bàn.
Phòng học bỗng trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của một cậu thiếu niên ở ngoài cửa lớp, thế mà cô vẫn không hề hay biết gì.
Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, ôn hòa nói: “Học kỳ này lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học mới, bạn ấy tên là Đoàn Chi Dực, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào”, phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt thì Vệ Lam mới từ từ xoay đầu nhìn ra cửa lớp, tò mò nhìn người bạn học mới rất được hoan nghênh kia.
Đó là lần đầu tiên Vệ Lam nhìn thấy Đoàn Chi Dực.
Đó là một học sinh nam cao lớn nhưng hơi gầy, chiếc áo sơ mi đen ngắn tay càng tôn thêm gương mặt trắng bóc, gần như là hơi xanh xao của cậu. Đôi môi không được hồng hào, cộng thêm vẻ mặt lãnh đạm và đôi mắt bị mái tóc che hơn phân nửa kia càng làm toát lên vẻ cao ngạo và u ám của cậu.
Vệ Lam cảm thấy bạn học này rất giống với loài thực vật ngược sáng, thích bóng tối, làm cô không được thoải mái lắm.
Có điều cậu ấy rất đẹp trai, các đường nét góc cạnh, mặt mày khôi ngô, nhất là đôi mắt bị mái tóc che phân nửa kia, cho dù cách một khoảng khá xa nhưng Vệ Lam vẫn có thể nhận thấy vẻ u ám, nặng nề trong ấy.
Vệ Lam thích những cậu học sinh có đôi mắt đen và sáng, chẳng hạn như… Triệu Phi.
Không biết có phải vì ánh mắt tò mò của Vệ Lam quá trắng trợn hay không mà Đoàn Chi Dực đang từ cửa bước vào lớp cũng phải quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô không hề e dè.
Ở tuổi này, Vệ Lam có tính cách cởi mở và nhiệt tình, cho nên cô không hề cảm thấy thẹn thùng trước ánh nhìn của một cậu bạn xa lạ mà ngược lại, để thể hiện sự hoan nghênh của mình đối với bạn ấy, cô không chỉ không né ánh mắt của Đoàn Chi Dực mà còn thoải mái nở nụ cười với cậu.
Ai ngờ Đoàn Chi Dực lại chẳng chút cảm động trước sự nhiệt tình của cô, chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, sau đó thu mắt lại, tiếp tục đi vào trong lớp. Nhưng khi cậu sắp quay đầu đi thì chợt bắt gặp nụ cười đang hết sức tươi tắn của Vệ Lam bỗng biến thành ngạc nhiên… tiếc nuối… thương hại.
Phải. Lúc này Vệ Lam đã chú ý đến chân của Đoàn Chi Dực. Khi cậu đứng yên thì cao và dài, không thể phát hiện ra. Nhưng khi cậu bước một bước, liền có thể nhận ra chân phải cậu có vấn đề, bước thấp bước cao… Không ngờ cậu bạn học mới này lại bị thọt, Vệ Lam thương hại.
Một cô gái mười mấy tuổi vẫn chưa biết che giấu cảm xúc, cho nên Đoàn Chi Dực thấy rất rõ vẻ tiếc nuối cùng thương hại trên mặt cô. Điều này quả thật đã làm cho cậu học sinh này vừa phẫn nộ vừa thấy thẹn. Gương mặt vốn không chút cảm xúc của Đoàn Chi Dực bỗng thay đổi hoàn toàn, cậu trợn cho cô một cái thật dữ dằn rồi đến trước bục giảng, tự giới thiệu về mình một cách qua loa với các bạn phía dưới: “Chào các bạn, mình là Đoàn Chi Dực.”
Nói xong, liền đi xuống chỗ ngồi mà thầy giáo đã chỉ sẵn.
Chỗ ngồi của cậu ở sau Vệ Lam, khi đi ngang qua chỗ Vệ Lam, lại bị cô tò mò nhìn vào đôi chân cà thọt của mình. Mãi đến khi ý thức được ánh mắt không mấy thiện cảm của Đoàn Chi Dực, cô mới lè lưỡi rồi hậm hực thu mắt lại.
Ngày đầu tiên đến lớp, rất dễ buồn ngủ. Việc vừa xảy ra không hề ảnh hưởng gì tới cơn buồn ngủ của Vệ Lam, ngay cả khi tiếng chuông báo hết giờ tự học vang lên mà cô cũng không thức dậy.
“Vệ Lam, Vệ Lam, thức dậy đi!” Cảm thấy mặt mình bị ai đó ngắt mạnh một cái, Vệ Lam bực mình mở mắt ra thì thấy Quách Chân Chân, người ngồi bàn bên cạnh đã băng qua lối đi ở giữa, nằm cạnh cô với vẻ mặt gian xảo.
“Gì đó?” Vệ Lam nửa tỉnh nửa mơ, thì thào hỏi.
Trên mặt Quách Chân Chân có vẻ kích động khác thường, nói nhỏ vào tai cô: “Cậu thấy không, là Đoàn Chi Dực, Đoàn Chi Dực đó nha!”
Vệ Lam thoáng hiểu ra, rồi lấy làm lạ. “Chẳng phải chỉ là một học sinh vừa chuyển lớp sao, cậu kích động thế làm gì?”
Quách Chân Chân vỗ đầu cô một cái, “Nói nhỏ thôi, đừng để cậu ấy nghe được.”, xong ngừng một chút rồi nói tiếp. “Cậu đừng nói với mình là cậu không biết Đoàn Chi Dực nhé?”
Vệ Lam càng thấy lạ. “Sao mình phải biết cậu ta, lẽ nào cậu ta là F4 đến từ học viện Anh Đức sao?”
“Đi chết đi! Cậu xem cậu đi, trong mắt ngoại trừ Triệu Phi của cậu ra thì người khác đều là không khí cả.” Quách Chân Chân véo cô một cái. “Đoàn Chi Dực là một người rất có tiếng trong trường mình, vốn học trước tụi mình hai khóa nhưng năm 12 xảy ra tai nạn xe cộ nên ở nhà dưỡng thương suốt 2 năm, nếu không sao lại chuyển vào lớp mình được chứ!”
“À.” Vệ Lam gật đầu một cách lơ đễnh. “Vậy chân của cậu ấy bị thọt là do đụng xe sao?”
Giọng của cô tuy nhỏ, nhưng vì lúc này trong lớp khá im lặng nên những ai ngồi xung quanh đều có thể nghe thấy. Quách Chân Chân tức đến nỗi vỗ vào đầu cô, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Bảo cậu nói nhỏ một chút mà, người ta nghe được thì làm sao đây? Còn nữa… Đừng có thọt này thọt kia, đối với Đoàn Chi Dực mà nói thì vấn đề nhỏ nhoi ấy không có chút ảnh hưởng gì cả. Trên đời này có một vẻ đẹp gọi là…”
Mấy chữ ‘đẹp không trọn vẹn’ còn chưa kịp nói ra đã bị Vệ Lam ngắt lời: “đẹp biến thái”, sau đó làm như bừng tỉnh, gian xảo nói: “Mình hiểu rồi, thì ra người trước nay cậu vẫn thầm yêu trộm mến chính là cậu ta, bây giờ trời chiều lòng người, cậu có cơ hội rồi đó, ha ha…”
“Đi chết đi!” Quách Chân Chân đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy cô một cái rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Cách lối đi, Vệ Lam nhìn gương mặt ửng hổng của bạn mình, há miệng nói nhỏ: “Chân Chân, đừng nói cậu thích cậu ta thật đấy nhé? Mình thấy cậu ta cứ lạnh lùng u ám, còn lạnh hơn cả Siberia, hơn nữa còn bị thọt.”
“Vệ Lam, cậu im miệng ình.”
“Được được được, không phải bị thọt, là đẹp không trọn vẹn, là thân tàn mà chí không tàn.” Thấy Chân Chân sắp tức giận, Vệ Lam vội vàng nói tránh đi. Một cô gái luôn suôn sẻ trong cuộc sống thường không hay biết gì về sự vô tâm của mình.
“Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi!” Quách Chân Chân lườm cô một cái rồi giả vờ tức giận, không để ý tới cô.
Vệ Lam cười ha hả không chút hình tượng, đến khi Triệu Phi từ ngoài bước vào, đi đến trước mặt cô, cười hỏi: “Cậu nói gì mà vui vẻ thế?”
“Không có gì, không có gì!” Vệ Lam vội vã lắc đầu, thu nụ cười toe toét của mình lại. Cho dù đã thân thiết với Triệu Phi từ hồi cấp hai, nhưng trước mặt người mình thích, Vệ Lam vẫn bất giác toát lên vẻ thẹn thùng và rụt rè của thiếu nữ.
Quách Chân Chân liếc hai người một cái, ăn miếng trả miếng mà nói với Triệu Phi. “Phi, cậu trông nom Vệ Lam nhà cậu cho kỹ vào, miệng thối chết đi được.”
Cậu thiếu niên mặt mày sáng sủa kia bỗng đỏ mặt vì câu nói này của Quách Chân Chân, sau khi vò tóc gáy của mình thì cười ngây ngô.
Triệu Phi và Vệ Lam có ý với nhau, có thể người khác không biết nhưng Quách Chân Chân quen họ đã lâu nên đã nhận ra từ sớm, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai người một chặp.
Vệ Lam nghe Quách Chân Chân nói vậy thì thẹn quá đâm ra tức giận, đứng dậy nhào tới trước mặt cô, bóp cổ cô. “Xem bản tiểu thư trị mi thế nào đây!”
“Phi ơi cứu mạng, có người muốn diệt khẩu nè!” Chân Chân cố ý kêu to.
Triệu Phi ngây ngô mà cười, đứng đó nhìn cô gái mình thích đùa giỡn với người khác, lòng đầy hân hoan của tuổi thiếu niên.
Hình ảnh này bị Đoàn Chi Dực – người ngồi cách đó 4 bàn – nhìn thấy hết. Ánh mắt lãnh đạm của cậu lướt qua 3 người họ, giống như là thờ ơ không thèm để ý, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng không khác nào băng tuyết.
Mặc dù hai cô gái kia nói chuyện với nhau rất nhỏ nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được, nhất là những lời của Vệ Lam, từng chữ rơi vào tai cậu. Lạnh lùng, bị thọt, tàn tật… Cậu nắm chặt quyển sách với vẻ mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng những ngón tay thon dài, sạch sẽ lại hơi trắng bệch vì dùng nhiều sức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!