Không Thể Động Lòng
Phần 31
Những lời nói của anh khiến con tim tôi nóng lên, sống mũi chua xót, nước mắt còn chưa kịp khô giờ lại chực rơi xuống.
Mười năm qua, trong lòng tôi chỉ tồn tại một nỗi hận đối với Đặng Khải Thành, Đăng Nguyên cũng nói tôi phải sống đến ngày anh gặp quả báo. Chúng tôi ngày ngày đều coi anh là kẻ đã phá hủy đi Hồng Hưng, phá hỏng toàn bộ cuộc đời tôi, vậy mà chỉ có một Đặng Khải Thành suốt hai mươi mấy năm vẫn chưa từng quên tôi, thậm chí còn coi tôi là động lực để tiếp tục sống.
Đặng Khải Thành, rút cuộc hơn hai mươi năm nay anh đã phải ôm bao nhiêu giày vò mới có thể nói ra năm từ: ‘Em không phải là gánh nặng’ nhẹ nhàng như vậy? Trái tim anh có thể rộng lớn đến bao nhiêu mà vẫn chứa đựng và bao dung được cho một đứa con gái của kẻ thù là tôi?
Tôi gục vào vai anh, lồng ngực như bị nhét đầy đá lớn, nặng trĩu và đớn đau không thứ gì diễn tả được, tôi mấp máy gọi cả họ và tên anh: “Đặng Khải Thành”.
“Ừ”.
“Lúc này em có một mong ước, không có đom đóm, nhưng em vẫn cứ ước có được không?”.
Bước chân anh bất chợt sững lại, nhưng chỉ một giây sau lại mạnh mẽ tiến về phía trước. Đặng Khải Thành nói với tôi: “Em ước điều gì?”.
“Em ước em sinh ra trong một gia đình khác, anh cũng sinh ra trong một gia đình khác. Chúng ta là hàng xóm ở cạnh nhau, anh cõng em từ trường tiểu học về nhà, khi em ngã anh thổi vết thương cho em, còn dẫn em ra đầu phố mua kem, dỗ cho em nín khóc”.
“Chân Ý…”. Giọng anh hơi khàn khàn, tai tôi ù đặc, không rõ trong thanh âm đó có dáng vẻ đau lòng hay không.
“Vâng”.
“Dù mọi việc có không thay đổi, anh vẫn sẽ cõng em từ trường tiểu học về nhà, khi em ngã anh thổi vết thương cho em, còn dẫn em ra đầu phố mua kem, dỗ cho em nín khóc”.
Tôi cắn chặt môi, cố không òa lên khóc: “Đặng Khải Thành, em rất yêu anh”.
Lần này, anh im lặng rất lâu, đôi bàn tay cũng nắm bắp chân tôi rất lâu, tới khi qua khỏi vùng nước sâu dưới suối, Đặng Khải Thành mới nói: “Chân Ý, anh cũng yêu em”.
Tôi ôm cổ anh, nước mắt lã chã rơi không một tiếng động, Đặng Khải Thành cũng không dỗ tôi, cứ thế cõng tôi đi về phía trước. Anh kể cho tôi nghe những chuyện còn nhỏ, nói đến những ký ức của ngày xưa, nhưng tuyệt đối không nhắc đến những đau đớn của anh mà chỉ nói đến chuyện vui thôi. Kể cho đến tận khi tôi ngừng khóc, mệt quá nên lại thiếp đi trên vai anh.
Khi tôi tỉnh dậy thì anh đã dừng lại rồi, Đặng Khải Thành ngồi nghỉ trên một phiến đá nhưng hai tay vẫn giữ chặt đùi tôi, lưng cõng tôi. Tôi uể oải mở mắt, hỏi: “Tối rồi hả anh?”.
“Ừ”. Ánh sáng le lói qua những khe nứt đã tắt hẳn, nến cũng hết. Hang động này rất dài, chúng tôi không có ánh sáng thì không thể đi tiếp được, chỉ có thể ở lại trong hang một đêm.
Tôi trèo xuống khỏi người Đặng Khải Thành, định ngồi xuống phiến đá nhưng nghĩ sao lại giơ tay bóp vai anh: “Mỏi lắm phải không?”.
Hình như anh không quen được tôi chăm sóc nên khẽ giật mình, sống lưng cứng lại. Đặng Khải Thành cầm tay tôi: “Không sao, không cần bóp”.
“Để em bóp. Anh cõng em cả ngày rồi, giờ đến lượt em chăm sóc cho anh”. Tôi nói nửa đùa nửa thật: “Phải đối xử với anh tử tế, nếu không ngày mai anh đau vai thì không ai cõng em nữa”.
Đặng Khải Thành khẽ cười: “Anh không yếu ớt thế đâu”.
“Mặc kệ, vẫn phải chăm sóc”.
Anh không cản được tôi, cuối cùng đành phải ngồi yên cho tôi bóp vai. Trong hang động rất lạnh, tôi sợ ngồi không thì sẽ run lên nên tìm chuyện để nói: “Anh nghĩ chúng ta còn phải đi xa nữa không?”.
“Chắc là không xa lắm, từ sáng đến giờ chắc cũng phải đi mấy cây số rồi, độ dâu của lòng núi chắc không dày đến thế, chẳng qua là hang quanh co nên mới kéo dài quãng đường thôi”.
“Lỡ cuối cùng vẫn không tìm được lối ra thì sao?”.
“Thì chúng ta c.hế.t già ở nơi này, giống như Dương Quá với Cô Cô trong tiểu thuyết của Kim Dung”.
Hiếm khi Đặng Khải Thành nói đùa, tôi đang nghiêm túc cũng phải bật cười: “Nhưng anh là ông chú già hơn tuổi em mà. Trong truyện đó Cô Cô lớn hơn Dương quá chứ. Không được, em phải là công chúa ngủ trong hang”.
Anh búng mũi tôi: “Nghĩ đâu ra tiểu thuyết đó?”.
“Em tự bịa ra”.
Khóe môi Đặng Khải Thành cong cong, từ đầu mày đến khóe mắt đều vương một ý cười. Tôi cũng cười, ngây ngốc nhìn anh một lúc mới hỏi: “Anh đói chưa?”.
“Định cho anh ăn bánh ngải cứu nữa à?”
“Không, em lấy kẹo mật cho anh ăn”.
“Đợi một chút”.
Nói rồi, Đặng Khải Thành đứng dậy đi gom mấy cành củi khô do cây cối bên ngoài rụng vào, xếp lại thành một đống, sau đó châm lửa lên. Ánh sáng màu vàng dìu dịu ngay lập tức rọi khắp không gian trong hang.
Có lửa mới thấy không khí ấm lên một chút, tôi nhìn một vòng mới thấy chỗ này rất rộng rãi, phiến đá to mà chúng tôi đang ngồi sáng lấp lánh, hình như là đá hoa cương hay nhũ thạch gì đó, rất đẹp.
Đặng Khải Thành đưa tay sờ xuống khe suối ở đó, bảo tôi: “Nước ở đây ấm, tắm được, em tắm đi. Anh thử đi tìm cái gì ăn”.
“Ở đây thì có cái gì ăn?”.
“Chắc có vài động vật nhỏ”.
“Vâng, anh đi đi”. Ngừng một lát, tôi lại nói: “Nhưng đừng đi xa quá nhé”.
Đặng Khải Thành gật đầu, cầm theo một cành củi cháy dở rồi đi sâu vào bên trong, cứ vài bước lại quay đầu nhìn tôi. Lúc này, tôi cũng lặc liễng đi lại gần dòng suối, việc đầu tiên là rửa mặt một cái cho sảng khoái, sau đó mới chậm rãi cởi đồ rồi trèo xuống tắm.
Khi cả người tôi vừa ngâm trong nước thì anh quay lại, trên tay cầm mấy quả dại trông giống như quả lê. Tôi thấy Đặng Khải Thành đi nhanh về nhanh mới hỏi:
“Nhanh thế?”.
“Ở ngay ngoài kia có một cành lê chìa vào qua khe nứt, anh hái vài quả”.
Có lẽ do núi đá này đã có tuổi thọ cả triệu năm, trong lòng hang rất nhiều khe nứt, vừa có đủ ánh sáng để di chuyển, vừa có cây cối chìa vào, có thể kiếm thức ăn. Tôi nhìn anh, gật đầu: “Anh tắm luôn không?”.
Liếc thấy tôi không mặc đồ ở dưới nước, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên, lúng túng quay đầu đi: “Em tắm đi”.
“Tắm chung đi, tý nữa nước suối lạnh lắm”. Không phải tôi dụ dỗ anh, là tôi nói thật. Khi mặt trời tắt, nước trong suối lạnh hẳn, bây giờ tôi vẫn có thể tắm được, nhưng lát nữa Đặng Khải Thành tắm sau sẽ bị buốt.
Thấy anh cứ chần chừ mãi, tôi mới kéo tay: “Kỳ lưng cho em”.
Cuối cùng, anh cũng đành phải chiều theo ý tôi, đặt mấy quả lê dại xuống đất rồi chầm chậm kỳ lưng. Tôi rất hưởng thụ sự chăm sóc của anh, chậm rãi nhắm mắt: “Còn mỗi hôm nay sống ở thời kỳ đồ đá, ngày mai chắc là chúng ta sẽ về với nền văn minh rồi”.
“Không nỡ à?”.
Tôi gật đầu: “Vâng, không nỡ”.
Anh hôn lên tóc tôi, khẽ nói: “Vài năm nữa có thời gian thì đi du lịch một chuyến”.
“Đây gọi là hẹn hò phải không?”
“Ừ. Em muốn đi đâu, anh đưa em đi”.
Tôi cười cười: “Mình vừa hẹn hò xong đấy thôi. Ở một nơi không có vô tuyến, không sóng điện thoại, cũng không có điện. Chỉ có một đồi đom đóm rất đẹp. Cảm ơn, em rất thích”.
“Yêu cầu của em không cao”. Anh nhắc lại câu lần trước, lúc tôi nói mình thích chiếc nạng anh làm. Bây giờ là lần hẹn hò hẻm núi nghèo khổ này.
Tôi gật đầu: “Đúng thế. Nhưng người em yêu thì tiêu chuẩn rất cao. Không phải là cục trưởng cục cảnh sát phòng chống ma t.uý tại tam giác Đông Dương thì không được”.
Khóe môi anh cong cong, Đặng Khải Thành nhìn tôi sâu nặng, sau đó từ từ cúi xuống hôn tôi.
Đầu lưỡi anh mang theo hơi nước mát lạnh, chẳng biết có phải anh vừa ăn vụng lê trước tôi không mà còn vương cả vị ngòn ngọt thanh thanh, dịu dàng và ngây ngất không có gì sánh được.
Tôi ôm lấy cổ anh, cùng anh chìm vào trong mặt nước lạnh buốt, thân thể không mảnh vải của tôi dán chặt lên thân thể anh, cảm nhận từng đường cơ bắp rắn chắc áp lên từng đường nét mềm mại đầy thanh xuân của tôi.
Đặng Khải Thành nâng hông tôi lên, tiến vào theo làn nước man mát, tôi quặp chặt lấy eo anh, cho anh tất thảy mọi sự dịu dàng. Nước trong khe suối theo từng nhịp chuyển động của chúng tôi mà vỗ vào vách núi, âm thanh khi gần khi xa, khi mềm mại, khi lại vững chãi đầy quyết liệt.
Trong bể tình đắm đuối, tôi không hề say như lần đầu tiên nhưng vẫn trông thấy rất nhiều đom đóm. Có lẽ, đó là ánh sáng trong mắt tôi, cũng là ánh sáng tỏa ra trên người Đặng Khải Thành, cũng có thể là tia sáng dẫn đường để chúng tôi tìm ra một lối thoát trong tình cảm vốn dĩ là ngõ cụt đó.
Tôi hy vọng sau khi rời khỏi hang động này, chúng tôi sẽ tìm thấy đường để đi, sẽ tìm thấy một cách giải quyết êm đẹp nhất để không ai phải chịu giày vò đau đớn. Đặng Khải Thành nói tôi là dũng khí để sống tiếp của anh, nhưng anh cũng là niềm tin và chấp niệm của tôi. Nếu thật sự phải bắt 1000 con đom đóm để hoàn thành ước nguyện đó, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện vì anh mà tìm thật nhiều đom đóm.
Vậy nên Đặng Khải Thành, ngày tháng sau này xin hãy bình an mà sống, xin hãy đặt hận thù xuống và vui vẻ ở bên tôi, có được không?
***
Một đêm ở nằm trên phiến đá hoa cương lạnh buốt làm không ít lần, vậy mà tôi ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi tia nắng của ngày mới rọi qua mấy vết nứt nhỏ trên trần hang, cả hai chúng tôi đều thức dậy với tinh thần sảng khoái, dồi dào sinh khí đi tiếp.
Lần này, đi chỉ hơn một tiếng đã nghe thấy có tiếng người í ới rủ nhau đi chợ phiên từ phía xa vọng vào, Đặng Khải Thành cõng tôi bước nhanh về phía đó, cuối cùng cũng trông thấy một miệng hang sáng lóa, ở đó có rất nhiều cỏ dại tốt tươi.
Tôi sung sướng kêu lên: “Đường ra kia rồi”.
Anh gật đầu: “Miệng hang hơi cao, lát nữa em trèo lên trước”.
“Vâng”.
Cửa hang cao gần hai mét so với mặt đất, tôi phải đứng lên lưng của anh rồi trèo lên, sau đó lại đưa tay kéo anh lên. Lúc ra đến nơi mới biết chúng tôi không còn ở dưới hẻm núi mà là mặt sau của núi, cách đó gần một trăm mét là đường quốc lộ.
Khi nhìn thấy ô tô đi lại trên đường, đột nhiên tôi có cảm giác như mình vừa từ thời kỳ bao cấp vượt thời gian đến thế kỷ 21 vậy, tôi nắm chặt tay Đặng Khải Thành hét to:
“Về đến rồi, chúng ta về đến rồi”.
Anh mỉm cười: “Từ trong thôn ra đây cách chưa đầy mười cây số, thế mà mấy chục năm qua họ không ra được”.
Nhắc đến thôn làng, cảm giác vui mừng trong tôi bất chợt bị gió thổi đi. Tôi quay đầu nhìn miệng hang phía sau, nghĩ nơi này quá nhỏ, lại bị cây cối phủ um tùm nên chẳng ai bận tâm đến. Mấy chục năm qua cũng chẳng ai biết hóa ra thế giới văn minh chỉ cách ngôi làng ở trong núi chỉ một hang động dài mấy kilomet này mà thôi.
Tôi nói: “Sau khi về em sẽ viết thư lên các cơ quan nhà nước, nói với họ ở trong núi còn một thôn làng nữa, nhờ họ mở đường cho người dân đi ra ngoài”.
“Ừ”. Đặng Khải Thành đưa lưng về phía tôi: “Trước hết phải về cái đã. Trèo lên lưng đi, anh cõng em”.
“Đường bằng phẳng rồi, để em tự đi”.
Chân anh bị thương rách be rách bét, tôi không nỡ hành anh nữa nên nhất quyết tự đi, Đặng Khải Thành không nói được tôi, rút cuộc phải dìu tôi ra đường quốc lộ.
Chúng tôi mặc hai bộ đồ rách bươm đứng ở trên đường, chờ được một chiếc xe bò đi qua rồi xin ngồi nhờ về thị trấn nhỏ trên đỉnh núi. Người chở xe bò tốt bụng nhìn Đặng Khải Thành: “Hai cô cậu vừa rơi xuống núi đấy à? Sao trông thảm thế?”.
“Vâng, bọn cháu leo núi bị ngã”.
“Có phải ngã từ năm 70 không?”. Ông ấy liếc bộ đồ của bà cụ trên người tôi, nói đùa.
Tôi cười cười: “Không ạ, ngã từ năm miền nam mới giải phóng đấy ạ”.
Người đàn ông chở xe bò bật cười, quất roi vào lưng con bò đi phía trước rồi hô vang một tiếng. Tôi và anh ngồi ở phía sau với cả đống rơm rạ, có ánh nắng chiếu xuống mới thấy mặt mũi chúng tôi đều nhem nhuốc, bộ đồ đang mặc của thập niên 80, vừa bẩn vừa rách, trông rất buồn cười.
Nhưng hình như Đặng Khải Thành là kiểu người dù bị cuộc sống chà đạp thế nào cũng rất đẹp trai sáng sủa thì phải. Ánh nắng từ trên cao chiếu qua đầu anh, bờ môi phớt đỏ như sáng bóng lên, chẳng khác gì mấy anh tổng tài mà tôi vẫn đọc trong tiểu thuyết.
Tôi híp mắt, cười tươi rói: “Cục trưởng”.
Anh quay đầu, lấy cọng rơm trên tóc tôi: “Sao thế tiến sĩ Chân Ý?”.
“Anh xấu trai lắm”.
“Ừ”. Anh hờ hững ừ một tiếng, lại đưa tay lau vết bẩn trên má tôi, dịu dàng nói một câu: “Người tôi yêu xinh là được”.
Tôi phì cười, nếu không có ông chú chở xe bò phía trước chắc chắn đã đè anh xuống đống rơm, cứ thế hôn anh, gặm cắn bờ môi đỏ tươi kia…
Ngồi xe bò nửa tiếng cuối cùng cũng về đến thị trấn trên đỉnh núi, chúng tôi xuống ở nhà nghỉ, vừa bước vào thì ông chủ đã tưởng ăn xin, chuẩn bị mở miệng đuổi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đặng Khải Thành bước vào sau tôi, ông ta liền trợn mắt: “Ơ, hai cô cậu này có phải là khách thuê trọ cách đây 10 ngày không?”.
Anh gật đầu nói “Phải”, còn bảo ông ấy cho gọi nhờ một cuộc điện thoại. Trong lúc Đặng Khải Thành nói chuyện với ai đó, ông chủ nhà nghỉ cứ đứng một bên xuýt xoa nói với tôi:
“Mấy ngày này công an tìm kiếm cô cậu ghê lắm, còn thuê cả đội leo núi đi xuống vực tìm cô cậu nữa, nhưng lúc nghe nói đất đá lở nhiều quá nên không tiếp cận được, mà qua hơn 10 ngày rồi không có tin tức, công an đang chuẩn bị công bố cô cậu đã c.hế.t đấy”. Ông ấy nhìn chúng tôi một lượt: “Trời ạ, rơi xuống vực cao như thế ai cũng bảo cô cậu không thể sống được, thế mà hai người vẫn sống, đúng là kỳ tích”.
Ngừng một lát, ông ấy lại trợn mắt: “Hay cô cậu là ma hiện hồn về đòi tiền tôi?”.
Tôi khẽ cau mày: “Ông lấy tiền của chúng tôi thì mau trả đây”.
Ông ta rối rít xua tay: “Tôi không lấy tiền, tôi có lấy đâu, tôi thề tôi không lấy tiền”.
“Thế ông lấy đồ gì thì đưa đây, nếu không ngày nào tôi cũng hiện về ám ông”. Tôi mắm môi mắm lợi chìa tay ra, quát: “Trả đây”.
Ông chủ nhà trọ sợ đến xanh mét mặt mày, vội vàng mở ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ đặt vào tay tôi, nói là hôm đó dọn phòng tìm được, thấy đẹp nên giữ lại, khi cấp dưới của Đặng Khải Thành đến dọn dẹp đồ đạc của chúng tôi, ông ta quên mất nên không đưa.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ của anh, nghĩ ông già đó cố ý thì có. Nhưng cũng không thèm chấp, chỉ nói thêm mấy câu rồi định đi ra ngoài.
Đặng Khải Thành lúc này cũng đã gọi điện xong, anh đi vào tìm tôi, vừa vặn gặp tôi ở cửa. Tôi hỏi: “Thế nào rồi anh?”.
“Quang vẫn đang triển khai tìm kiếm dưới vực. Nhận được điện thoại của anh xong, cậu ấy bảo sẽ quay lại ngay”. Nói rồi, anh quay sang bảo ông chủ nhà trọ lấy cho chúng tôi một phòng, tôi đứng một bên đe dọa ông ấy không được lấy tiền, ông chủ sợ tôi nói ra chuyện chiếc đồng hồ, còn tặng thêm cho tôi tận 5 chai nước.
Lúc vào phòng, Đặng Khải Thành mới hỏi tôi: “Em làm gì mà ông chủ có vẻ sợ em thế?”.
“Em dọa anh ông ấy nếu không miễn phí tiền phòng thì em sẽ hiện về ám ông ấy mỗi đêm”.
Anh xoa đầu tôi: “Dọa thế mà ông ấy cũng tin được”.
“Tin chứ, vì ông ta làm việc xấu mà”. Tôi cười nham nhở, đưa chiếc đồng hồ cho anh: “Cái này trả cho anh”.
Đặng Khải Thành như hiểu ra, anh không nhận lấy đồng hồ, chỉ cúi đầu hôn tôi, hôn đến khi cơ thể cả hai nóng ran mới chợt nhớ ra phải đi tắm.
Bởi vì hai ngày trời đi trong lòng núi rất mệt, tắm xong thì cả tôi và anh đều ngã xuống giường, oải đến mức không muốn cục cựa gì nữa.
Khi chúng tôi tỉnh dậy thì trời đã chuyển sang chiều, Đặng Khải Thành và Dương Quang đang ngồi ngoài sảnh uống trà. Dương Quang nhìn thấy tôi thì chỉ thiếu điều khóc như mưa:
“Chân Ý, anh cứ tưởng không gặp lại được em nữa chứ”
Tôi phì cười: “Anh tìm kiếm chậm quá, bọn em chờ lâu quá phải tự tìm đường ra”. Tôi liếc sang Đặng Khải Thành, nói đùa: “Phải phạt. Phải phạt”.
Dương Quang ôm đầu đầy đau khổ: “Mới vừa từ cõi c.hế.t trở về, chưa kịp ăn mừng thì thôi còn đòi phạt. Em đúng là cái đồ độc ác, đồ dã man”.
Tôi bĩu môi lườm anh ta, Dương Quang cũng lườm lại, cuối cùng cả hai cùng bật cười thành tiếng, sau đó mới ngồi xuống ăn cơm.
Vì sợ buổi tối đi đường núi rất nguy hiểm, cho nên chúng tôi chỉ kịp ăn qua loa vài món đơn giản, sau đó lại lên xe về Hà Nội. Lần này không chỉ có một mình xe của Đặng Khải Thành, mà còn có cả 3 chiếc xe khác hộ tống, đều là người của cục cảnh sát cả.
Trên đường đi, Dương Quang tranh thủ báo cáo sơ bộ tình hình của đám đàn em Long chín cựa cho Đặng Khải Thành biết. Tôi nghe được lúc lựu đạn phát nổ, Long chín cựa không chạy kịp nên đã ta.n xá.c rồi, đàn em của hắn thấy đại ca đã c.hế.t thì lập tức buông s.ú.ng đầu hàng, hiện đã giải về khu tạm giam để tiếp tục điều tra.
Đặng Khải Thành gật đầu: “Ba đứa trẻ bị bắt cóc làm con tin thì sao?”.
“Bọn nhóc đã hết sợ rồi ạ. Mấy hôm nay bắt đầu đi học trở lại rồi”.
“Lấy kinh phí từ nguồn kinh phí của cục cảnh sát, hỗ trợ cho gia đình cả ba đứa một chút tiền, nhân tiện sắm sửa thêm cho bọn nhóc một ít sách vở và đồ chơi, động viên tinh thần bọn nhóc”.
“Vâng ạ”.
Dương Quang ngập ngừng một lúc rồi lại nói: “Sếp, tổng cục trưởng có yêu cầu giải trình về việc Long chín cựa c.hế.t khi lựu đạn nổ, yêu cầu báo cáo tường trình sự việc lúc đó nữa. Nhưng mấy ngày nay em bận đi cùng đội cứu hộ xuống vực để tìm anh nên chưa viết được”.
Đặng Khải Thành hiểu ý, trầm tư giây lát rồi gật đầu: “Tôi về sẽ báo cáo với tổng cục trưởng và viết tường trình sau”.
“Vâng”. Dương Quang nhìn tôi đầy áy náy: “Mấy ngày trước khi hai người rơi xuống núi, mưa suốt nên đất đá dễ lở, lại gặp chấn rung do lựu đạn nữa nên đội cứu hộ cứ trèo xuống lần nào là lở đá lần ấy, lần thì được 10 mét đã phải quay lên, lần thì được 20 mét, lần thì xuống thấp nhất được 50 mét rồi nhưng vẫn phải quay ngược lên. Sau đó tổng cục trưởng có liên hệ với bên quân đội nhờ điều máy bay trực thăng đến để tìm kiếm, nhưng không hiểu sao máy bay cứ vào khu vực đó là bị nhiễu rada, không dò được phương hướng. Khắp khu đó lại được núi bao bọc, không có hệ thống dẫn đường thì rất dễ đâm vào núi, nên 3 trực thăng đến rồi lại phải quay về”.
Anh ta thở dài một tiếng: “Mấy ngày trôi qua không xuống được, em cứ nghĩ là hai người có sống sót cũng không chờ được nữa rồi. May mà cuối cùng hai người cũng quay về được”. Dương Quang mếu máo nói: “Em mừng quá”.
Đặng Khải Thành vỗ vai anh ta, mỉm cười nói một câu nhiều hàm ý: “Không sao, có nhiều việc, muộn một chút mới tốt”.
Tôi giống như làm việc xấu nên chột dạ, xấu hổ liếc anh một cái, Đặng Khải Thành cũng nhìn tôi, trong mắt lấp lánh một ý cười. Lòng tôi càng xấu hổ đến mức nhộn nhạo hết cả lên, cuối cùng đành giả vờ nhắm mắt ngủ. May sao Dương Quang cũng không phát hiện ra chúng tôi có điều gì mờ ám, tiếp tục thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình với Đặng Khải Thành.
Cứ thế ròng rã suốt 5 tiếng đường đèo, lại thêm 4 tiếng đường bằng nữa mới về đến thành phố. Lúc đến đầu ngõ thì trời đã tối, tôi tưởng Đặng Khải Thành cũng về nhà cùng tôi, nhưng anh chỉ đưa tôi đến trước cửa nhà rồi nói:
“Chân Ý, anh phải đến tổng cục một chuyến. Em vào nhà trước nhé?”.
Mấy vết thương ở chân anh chưa lành, lại ngồi trên xe cả ngày nên rất mệt mỏi. Vậy mà Đặng Khải Thành không đi ngay, còn đưa tôi đi hết cả một đoạn ngõ dài mới bảo phải đến tổng cục.
Tôi vừa thương vừa xót anh, nhưng công việc không thể trì hoãn được nên chỉ có thể gật đầu:
“Vâng. Anh đi đi. Đi từ từ thôi không đau chân”.
“Ừ. Em vào nhà đi. Lên đến nơi nhớ khóa cửa cẩn thận. Nếu anh về muộn thì cứ ngủ trước đi, biết chưa?”.
“Em biết rồi”.
Đặng Khải Thành rút điện thoại của mình ra, đưa cho tôi: “Điện thoại anh không có mật khẩu, em cầm đi. Có việc gì cần thì cứ gọi cho Quang. Anh lưu tên cậu ấy là Quang HST1”. Ngừng một lát, anh lại nhớ ra thêm điều gì nên bảo: “Không có việc cũng có thể gọi được, không sao cả”.
Thấy anh cẩn thận lại lo lắng như vậy, tôi không nhịn được bật cười: “Tuân lệnh sếp”.
“Mau vào đi”.
Đặng Khải Thành đứng ở cổng, chờ tới khi tôi leo hết cầu thang, căn nhà nhỏ ở cuối dãy tầng hai sáng điện rồi mới xoay người đi khỏi con ngõ.
Đi nửa tháng mới về nhà nhưng căn hộ tập thể của Đặng Khải Thành không hề có mùi ẩm mốc, chỉ có bàn trà phủ một lớp bụi mỏng, bình thủy tiên để trên cửa sổ sắp cạn nước. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi mới bắt đầu đi dọn dẹp, nấu một mâm cơm đơn giản chờ anh về, xong xuôi mới xuống tầng 1 đón Lợn Con ở nhà chị Hoa.
Đậu Đũa ra mở cửa, nhìn thấy tôi thì vui mừng reo lên:
“A, chị Chân Ý xinh đẹp”.
Tôi xoa đầu thằng bé: “Đậu Đũa, ở nhà có ngoan không?”.
“Có ạ. Em ngoan, Lợn Con cũng ngoan nữa”. Dứt lời, thằng bé quay đầu vào nhà gọi to: “Lợn Con mau ra đây, chị Chân Ý về rồi này”.
Lợn Con nằm dài ở sofa, chỉ nâng mắt lên nhìn tôi một cái rồi lại nhắm mắt ngủ. Chỉ có chị Hoa chạy ra:
“Chân Ý, em về rồi đấy à? Đi du lịch nửa tháng lẽ ra phải béo tốt lên chứ, sao mà gầy thế?”.
“Em đang giảm cân mà. Với cả đi du lịch ăn uống thất thường nên gầy đi đấy chị ạ”. Tôi cười: “Chị có khỏe không? Lợn Con không làm phiền chị chứ ạ?”.
“Không, nó ngoan lắm. Đậu Đũa cũng thích nó, ngày nào đi học về cũng ôm Lợn Con suốt. Có Lợn Con ở đây Đậu Đũa ít xem điện thoại, tivi hẳn. Chị đang bảo hôm nào rỗi cũng đi mua cho nó một con mèo đây”.
“Vâng. Nếu Đậu Đũa thích, hay là cứ để Lợn Con ở đây đi, bọn em cũng bận, ít có thời gian chơi với nó. Một mình nó ở nhà cũng buồn”.
“Thật hả? Nếu thế thì tốt quá. Lợn Con quấn Đậu Đũa lắm”.
“Vâng ạ”.
Đậu Đũa nghe thấy tôi nói để Lợn Con ở lại thì sung sướng reo lên, cứ ôm chân tôi cảm ơn mãi, chị Hoa cũng cười rất tươi. Chị ấy hỏi thăm chuyến du lịch của tôi một hồi, sau đó mới nhắc đến Đặng Khải Thành:
“À đúng rồi, nói mới nhớ. Mấy hôm trước có một người đến đây tìm Thành đấy. Hình như có việc gì cần lắm nên cô ấy đến tận hai lần”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!