Không Thể Động Lòng
Phần 38
Từ lúc còn nhỏ cho đến năm 30 tuổi, tôi đã gặp Đăng Nguyên rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy anh ấy mà tôi hoảng hốt đến thế.
Tôi vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng rồi lùi lại vài bước, run rẩy nói:
“Anh đừng lại đây”.
“Anh đã khuyên em không nên cải tạo lại Hồng Ý, cứ để nó như vậy, là một quán Bar hoạt động bình thường không phải tốt sao?”. Đăng Nguyên đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, nhìn tôi: “Em từng nói, Hồng Ý là kỷ niệm của em còn gì? Sao tự nhiên lại muốn thay đổi nó?”.
“Bởi vì… em muốn nó trở nên tốt hơn”. Tôi ấp úng đáp, tay lần mò giữ chặt số 2: “Anh Nguyên, Hồng Ý đứng tên của anh nhưng nó vẫn là tài sản của em. Tại sao anh xây dựng thêm một căn hầm ngầm này mà không cho em biết?”.
“Anh vốn không muốn em biết. Chân Ý, em cứ sống bình thường là được rồi. Anh sẽ kiếm tiền nuôi em, chi phí điều trị của mẹ em anh cũng lo được, chừng ấy ‘hàng hóa’ ở đây có thể để em sống sung sướng hết đời”. Đăng Nguyên cười chua chát: “Anh đã lên kế hoạch kỹ lưỡng như thế, anh làm tất cả vì em, vì tương lai của chúng ta, tại sao giữa đường em lại chạy đến cầu xin thằng Thành chứ? Ba em không sớm thì muộn cũng sẽ c.hế.t, em đến cầu xin hắn làm gì? Em cho hắn cơ thể em, em đạp bỏ đi tương lai của anh và em, em có thấy tiếc không?”.
“Anh Nguyên, em không cần anh làm những thứ này để trả chi phí điều trị cho mẹ em. Nếu như sớm biết anh làm việc phạm pháp thế này, thà em bán Hồng Ý từ sớm, thà em quay về từ sớm. Dù trắng tay em cũng không muốn anh trở nên như thế này”.
“Như thế này? Như thế này là sao?”. Anh ta từng bước, từng bước tiến về phía tôi: “Chân Ý, em có biết bán hết chỗ hàng này, anh sẽ có bao nhiêu tiền không? Dược phẩm Phương Nam có kinh doanh cả đời cũng không thể có được nhiều tiền như thế. Nếu thằng Thành không phát hiện ra Long chín cựa rồi cho người lùng sục khắp thành phố để tìm kho m.a t.úy, thì số hàng này anh đã mang đi tiêu thụ từ lâu rồi. Cũng đủ tiền để mua lại biệt thự của Hồng Hưng cho em rồi”. Đăng Nguyên nắm vai tôi, lắc mạnh: “Chân Ý, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội. Chỉ cần em quay về với anh, chờ đến khi cảnh sát không truy lùng số m.a t.úy này nữa, anh bán ra được thị trường rồi thì chúng ta vẫn sẽ có tiền sống sung sướng đến hết đời. Anh cũng sẽ mua lại biệt thự Hồng Hưng cho em, chúng ta sẽ dọn đến đó sống, cả mẹ em nữa. Sau này sinh con đẻ cái, sống cuộc đời hạnh phúc, được không?”.
“Không, anh đ.iên rồi”. Tôi cũng hét to: “Tại sao anh lại dính vào con đường này? Anh có biết Hồng Hưng sụp đổ vì thứ gì không? Anh có biết số m.a t.úy nước này mà tuồn ra ngoài thì sẽ làm hại bao nhiêu người không? Nguyên, anh nghe em đi, bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần anh đầu thú và nộp số m.a t.úy này cho cảnh sát, anh vẫn sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời. Anh đi đầu thú đi”.
“Đầu thú ư?”. Đăng Nguyên bật cười thành tiếng, hai mắt đỏ lên nhìn tôi: “Chân Ý, em bảo anh đầu thú ư? Em tưởng anh là con nít sao? Chừng này m.a t.úy, đầu thú hay không cũng bị xử t.ử hình thôi”. Anh ta bỗng hét lên: “Chân Ý, em bị thằng khốn Đặng Khải Thành đó tẩy não rồi. Chính nó bảo em đến Hồng Ý tìm kho m.a t.úy phải không? Chính nó bảo em khuyên anh đầu thú phải không?”.
“Không phải. Anh ấy không nói gì cả. Là em muốn tốt cho anh. Nguyên, anh dừng tay lại đi”.
“Chân Ý, em đừng lừa anh. Kể từ lúc Long chín cựa xuất hiện trên thôn Trường An, nó đã nghi ngờ anh rồi. Chắc chắn nó đã điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của em trước khi em bị gài bo.m, cho nên khi về đến Hà Nội, nó đã cho người theo dõi anh”. Nói tới đây, đột nhiên Đăng Nguyên cười sằng sặc: “Cảnh sát hình sự không theo đuôi được anh, nhưng anh lại quên mất, trong tay nó còn có một con bài tên là Chân Ý. Anh đề phòng tất cả nhưng không đề phòng em, thế nên mới để em lọt được đến tận đây”.
Đăng Nguyên giơ tay vén tóc của tôi, đem giắt vào mang tai: “Nhưng Chân Ý à, em đừng quên một chuyện. Hắn chính là người đã phá nát Hồng Hưng, bắt em vào tù, đẩy mẹ em từ trên tầng xuống, em phải rời khỏi Việt Nam 10 năm nay vì ai, em hãy nhớ cho kỹ”.
“…”
“Chân Ý, chẳng lẽ em muốn vì một kẻ đã hại gia đình mình mà phản bội lại anh ư? 10 năm nay mẹ em là do một tay anh chăm sóc, ba em ở trong trại cũng được nhận đồ hàng tháng cũng là do anh đem vào. Em nghĩ mà xem, Chân Ý, bao nhiêu chuyện anh làm vì em như thế, cũng yêu em như thế, em lại nỡ vì Đặng Khải Thành mà đẩy anh đến chỗ c.hế.t ư?”.
Tất nhiên là tôi không muốn!
10 năm qua tôi nợ ơn Đăng Nguyên thế nào, tôi vẫn nhớ như in, thậm chí từng có lần tôi muốn giao thân mình cho anh ấy, coi như đền đáp lại quãng thời gian 10 năm anh ấy đối xử tốt với tôi.
Đến bây giờ, thật lòng tôi vẫn mong Đăng Nguyên sống tốt, tôi mong chuyện ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, để Đăng Nguyên trong lòng tôi mãi là một người hiền lành và tốt bụng như lúc xưa.
Nhưng tôi biết, chừng ấy m.a t.úy nước, chừng ấy tội ác thì không thể là một cơn mơ được.
Tôi sẽ không vì Đặng Khải Thành mà phản bội anh ấy, nhưng ngược lại, tôi cũng sẽ không vì tình cảm mà nhân nhượng với tội ác. Nếu như số m.a t.úy này tuồn ra được thị trường thì không chỉ có hàng trăm gia đình phải tan nát, mà còn có nhiều người phải c.hế.t, còn có cả nghìn tội phạm khác xuất hiện.
Bởi thế nên tôi chỉ có thể vì đại nghĩa diệt thân, ơn của Đăng Nguyên, có lẽ phải hẹn kiếp sau mới trả được.
Tôi rơi nước mắt, nói: “Anh Nguyên”.
“Ừ”. Anh ta đưa tay lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói: “Chân Ý, đừng khóc”.
“Em xin lỗi”. Một chân tôi lẳng lặng luồn vào giữa chân Đăng Nguyên, tay cũng chậm chạp đưa lên: “Em không muốn đẩy anh vào chỗ c.hế.t, nhưng mà việc anh làm đang đẩy rất nhiều người khác vào chỗ c.hế.t”.
“Chân…”.
Anh ta chưa nói hết câu thì tôi đã tóm mạnh một tay của Đăng Nguyên, dùng cả chân cả tay quật mạnh anh ta xuống. Đăng Nguyên không kịp phản ứng, tấm lưng đập “Rầm” một cái xuống sàn nhà.
Tôi không để anh ấy kịp thở, lập tức xông tới đè chân lên ngực anh ấy, bẻ cao tay Đăng Nguyên lên trên đầu, vừa làm vừa hét: “Anh Nguyên, đi theo em đi đầu thú. Anh không đánh lại được em đâu, nghe lời em đi”.
Đăng Nguyên cũng gầm to: “Anh không đầu thú”. Dứt lời, cũng vùng vằng định đẩy tôi ra, nhưng tôi là người học võ, tay Đăng Nguyên vừa rút ra thì đã bị tôi chế trụ lại rồi vặn một vòng. Chân tôi đạp mạnh vào sau đầu gối anh ấy, Đăng Nguyên vừa đứng lên đã bị đạp quỳ xuống:
“Em đã bảo anh đi đầu thú. Em sẽ đứng ra làm chứng cho anh. Nói anh không có ý định tiêu thụ số m.a t.úy này. Đây là kho ma t.úy của Long chín cựa”.
Đăng Nguyên bị tôi khống chế hết lần này đến lần khác, không thể phản kháng được, chỉ có thể hét: “Chân Ý, điều dưỡng ở bên cạnh mẹ em là người của anh. Nếu như em…”
“Gì cơ?”. Tôi trợn mắt.
Anh ta thở hổn hển: “Nếu như em vẫn quyết tâm đi đầu thú thì chúng ta cùng c.hế.t”.
“Anh định làm gì mẹ em? Anh Nguyên, anh đ.iên rồi sao?”. Tôi gào lên: “Anh đ.iên rồi sao?”.
“Đúng vậy”. Không rõ anh ta rút đâu ra một khẩu s.ú.ng, họng s.ú.ng lạnh lùng chĩa vào eo tôi: “Em ép anh đến đ.iên rồi”.
“Anh…”. Tôi cảm nhận được nòng s.ú.ng tì chặt vào eo mình thì sống lưng bất giác lạnh toát, định há miệng, nhưng cùng lúc này lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Bỏ s.ú.ng xuống”.
Cả tôi và Đăng Nguyên đều giật mình, ngẩng lên mới thấy người đi vào không phải là Dương Quang mà là Đặng Khải Thành. Lẽ ra bây giờ anh nên ở nước ngoài mới đúng, thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Tôi tưởng mình nhìn nhầm nên há hốc miệng kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại bắt gặp một ánh mắt của Đặng Khải Thành dừng ở phía tôi. Một ánh mắt ấm áp và vững vàng quen thuộc, một ánh mắt bình yên như một mặt biển lớn, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ biết ý anh muốn nói: Hãy yên tâm.
Dương Quang và mấy người nữa cũng đi vào theo sau anh, lúc bọn họ vừa bước từ cầu thang xuống, Đăng Nguyên cũng lập tức chồm lên, kéo tôi ra phía trước, họng s.ú.ng đặt ở cổ tôi.
“Chân Ý, em giỏi lắm, cuối cùng em vẫn phản bội anh”.
“Không phải…”.
Đặng Khải Thành lạnh lùng nói: “Nguyên, khắp tòa nhà này đã bị bao vây rồi. Anh không thoát được đâu. Bỏ s.ú.ng xuống”.
“Đặng Khải Thành, mày giỏi lắm”. Đăng Nguyên bật cười thành tiếng: “Trước đây thì giả làm người ở Hồng Hưng, giả vờ trung thành với ba của Chân Ý, sau đó đ.âm cho anh em Hồng Hưng một nhát. Bây giờ thì lợi dụng một người phụ nữ để giăng bẫy tao. Đặng Khải Thành, mày đúng là trò bỉ ổi nào cũng làm được”.
“Mày không phạm pháp, thì không ai bắt được mày”. Nòng s.ú.ng trên tay Đặng Khải Thành vẫn chĩa về phía ấn đường của Đăng Nguyên: “Bỏ s.ú.ng xuống”.
“Hôm nay có bỏ s.ú.ng xuống thì vài tháng nữa tao cũng bị xử t.ử hình, thế nên Đặng Khải Thành, hôm nay chúng ta c.hế.t chung đi”. Đăng Nguyên cũng nâng s.ú.ng nhắm thẳng về phía Đặng Khải Thành: “Có cục trưởng cục cảnh sát đi theo tao, c.hế.t cũng đáng lắm”.
Tôi nhìn thấy hai người họ như vậy thì lập tức hét: “Đừng b.ắn”.
Đăng Nguyên giật mình, s.ú.ng trên tay lại đổi hướng tì vào họng tôi: “Chân Ý, lúc này mà em vẫn chưa nhận ra ư? Hắn nói với em là đi công tác ở nước ngoài, vậy mà giờ này lại ở đây đòi bắt anh, em vẫn chưa nhận ra ư? Hắn chỉ lợi dụng em để giăng bẫy anh thôi”.
“Không phải”. Tôi chống cự một cách yếu ớt, mặc dù không biết tại sao Đặng Khải Thành lại về nước nhanh như thế, nhưng tôi không tin tất cả những chuyện này là do anh lợi dụng tôi. Tôi không tin anh biết Đăng Nguyên không đề phòng tôi nên mới cho tôi thông tin để tôi tự mình đến đây.
Hai mắt Đăng Nguyên long sòng sọc nhìn về phía Đặng Khải Thành, nhưng miệng lại nói với tôi: “Không phải gì cơ? Em hỏi anh có nhớ Tư một mí không phải không? Anh có nhớ. Lúc em mới về nước, Tư một mí có gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có nhớ đứa con gái của Hồng Hưng không, còn rủ anh đến xem em chơi thuốc. Lúc đó anh lo cho em nên mới vội vàng chạy đến. Em biết khi tới nơi anh thấy gì không?”.
Đăng Nguyên cười: “Là xe của hắn. Hắn ngồi bên ngoài nhưng không vào. Có cảnh sát vây quanh đó, anh cũng không thể vào được. Chân Ý, hắn nhắm đến Tư một mí từ lâu rồi, nhưng không có bằng chứng, phải đợi đến lúc đó mới ra tay thôi”.
Tôi hét lên: “Không phải. Anh ấy không biết tôi trốn đến đó. Không phải. Anh đừng nói nữa”.
“Được, cứ cho là như thế đi. Vậy còn hôm nay, tại sao em lại đến đây? Bình thường em sẽ không đến Hồng Ý vào buổi tối, tại sao em lại đến đây? Từ cục cảnh sát tới đây ít nhất phải nửa tiếng, tại sao mới qua vài phút mà hắn lại có thể xuất hiện ở đây? Chân Ý, em nói đi”.
Từng lời, từng lời của Đăng Nguyên giống như những cái tát vào mặt tôi, tôi không muốn tin, nhưng lại không có cách nào để giải thích được những chuyện đó. Thậm chí trong khoảnh khắc ấy tôi còn trông thấy cậu thanh niên ngồi ở quán net ban nãy đã nhắc đến “lão đeo kính”, bây giờ cũng cầm s.ú.ng đứng lẫn trong đội hình sự.
Tim tôi đau như bị xé t.ung, hét lên với Đặng Khải Thành: “Anh m.au nói không phải đi”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi đăm đăm, mắt anh cũng như đỏ lên. Môi anh mấp máy mãi cũng chỉ thốt ra được mấy từ: “Chân Ý, em bình tĩnh lại”.
Anh nhắc lại lần nữa: “Bình tĩnh lại đã”.
Nhìn đôi mắt mênh mông sâu thẳm của anh, nhìn cả bộ dạng cầm s.ú.ng vững chãi của anh, cùng vẻ lo lắng trên gương mặt vốn dĩ bình thản của anh, rút cuộc, tôi mới nhận ra vừa rồi mình quá kích động. Lúc này, việc bắt được Đăng Nguyên và tất cả mọi người bình an là chuyện quan trọng nhất, thời gian còn dài, hơn nữa chúng tôi còn có bé con trong bụng tôi, chúng tôi vẫn có cơ hội để giải quyết đúng – sai.
Tôi gật đầu, định nói “Được”, nhưng lúc này lại phát hiện ra một tay Đăng Nguyên để bên người tôi bỗng nhiên rục rịch cử động. Một tay vốn dĩ không cầm s.ú.ng mà cử động như thế, vậy thì chỉ có thể làm một chuyện gì đó rất quan trọng mà thôi.
Đăng Nguyên đang có tôi là con tin, lẽ ra anh ta nên giữ chắc s.ú.ng để duy trì tình thế giằng co này rồi tìm cách chạy trốn khỏi cảnh sát mới phải!
Trong đầu tôi đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy, Đăng Nguyên vốn chưa từng nói đến chuyện chạy trốn, anh ta chỉ nói sẽ tiêu thụ hết số m.a t.úy này, hoặc nếu tôi ép anh ta đầu thú thì tất cả sẽ cùng c.hế.t.
Tất cả sẽ cùng c.hế.t? Vậy chẳng lẽ trong hầm ngầm này có chôn b.om ư?
Nhận ra được điều này, tôi không có thời gian để đắn đo giữa sống hay c.hế.t, lập tức xoay người giằng lấy tay của Đăng Nguyên, bẻ quặt tay anh ta lại, chiếc điều khiển trên đó ngay lập tức văng xuống dưới đất.
Trong giây phút đó, cuối cùng Đăng Nguyên vẫn không nỡ nổ s.ú.ng vào tôi, anh ta nhanh như cắt xoay họng s.ú.ng hướng về phía Đặng Khải Thành rồi hét: “Mày c.hế.t cùng tao”.
Tôi cũng ngay lập tức gào to: “Đừng…”.
Ngay sau đó là hai tiếng s.ú.ng đùng đoàng vang lên, một vi.ên đạn từ phía Đăng Nguyên bắn đến, ghim thẳng vào giữa ngực Đặng Khải Thành, viên còn lại thì từ họng s.ú.ng của anh, cũng bắn vào ngực của Đăng Nguyên.
Dương Quang và rất nhiều cảnh sát hình sự phía sau cũng gầm to: “Anh Thành…”.
Đăng Nguyên đổ rầm người xuống đất, bụi bặm trong kho hàng bắn lên mịt mù. Một người cảnh sát hình sự cũng ngay lập tức xông tới đá văng s.ú.ng của anh ta, Đăng Nguyên dường như cũng không còn muốn hơn thua nữa, m.áu miệng anh ta trào ra, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía tôi, môi mấp máy gọi hai tiếng:
“Chân Ý”.
Tôi sững sờ như người bị sét đánh, há hốc miệng hồi lâu cũng không nói câu nào. Trước khi hai tai tôi ù đặc, tôi nghe loáng thoáng tiếng Đăng Nguyên nói:
“Xin… xin lỗi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!