Không Thể Ký Hiệu
Chương 55
10/03/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Đạo diễn ʍôиɠ còn chưa nhận ra cái gì không phù hợp đã nghe Thân Mạo nói: “Bộ quần áo này là mẫu mới ra, của thương hiệu lớn, trong nước không có được mấy bộ, nhân vật của Tống Hưởng mà mặc cái này, e là không quá thích hợp.”
Bộ quần áo này không có logo bên ngoài, nhìn qua cũng không thấy có đặc điểm nhận diện thương hiệu nào, Thân Mạo loáng cái đã có thể nhận ra, chắc chắn là trước đây có để ý bộ đồ này.
Lý Thiên Lang cau mày, vẻ mặt rõ ràng là đang không vui, lần trước diễn viên đóng vai tài xế còn mặc một bộ vest của nhãn hiệu A đắt đỏ, Thân Mạo cũng có nói câu nào đâu, sao đến phiên Tống Hưởng thì lại thành không phù hợp? Đây không phải cố ý gây sự thì là cái gì?
Đạo diễn ʍôиɠ hỏi: “Tạo hình đâu?”
“Đây, đây!” Nhân viên tạo hình đi tới, cô cũng không thấy bộ đồ này có gì không thích hợp, giá cả cũng không chênh lệch gì với bộ lúc trước định dùng, chỉ có một cái là mẫu mới, một cái là mẫu cũ thôi.
“Tạo hình ban đầu định dùng là bộ này à?” Đạo diễn ʍôиɠ hỏi.
Nhân viên tạo hình nói: “Không phải, là một bộ khác.”
Đạo diễn ʍôиɠ: “Thế bộ đó đâu?”
Chưa đợi Stylist mở miệng đáp, Túng Phồn đã đi tới nói trước một bước: “Xin lỗi, đạo diên ʍôиɠ, bộ quần áo lúc trước bị tôi bất cẩn làm đổ café lên. Với lại bộ quần áo kia so với cái này càng phô trương hơn, mọi người chỉ cần nhìn lướt qua đã biết nó là của thương hiệu nào, nếu bộ đồ này không thích hợp, vậy bộ trước đó e là càng không thích hợp.”
Đạp diễn ʍôиɠ chưa từng gặp Túng Phồn, mới nãy lúc ông nói chuyện cùng người bên công ty, cậu cũng không đi qua chào hỏi. Đạo diễn ʍôиɠ trông cậu lạ mặt bèn hỏi: “Cậu là?”
Túng Phồn khẽ mỉm cười nói: “Chào đạo diễn ʍôиɠ, tôi là nhân viên tạo hình của Tống Hưởng, tạo hình cũng các chi tiết nhỏ của Tống Hưởng khi tham gia bộ phim của ngài là do tôi thiết kế, thời gian trước vì bận công việc nên tôi không vào đoàn cùng cậu ấy. Đợt này nhờ phúc bên công ty nên tôi mới được đến thăm đoàn làm phim.”
Đối với việc Túng Phồn thiết kế tạo hình tỉ mỉ, đến từng chi tiết nhỏ đều phù hợp với hình tượng nhân vật, đạo diễn ʍôиɠ vốn đã rất thưởng thức, thấy người tự ý thay đổi tạo hình ban đầu lại là Túng Phồn nên thái độ của ông cũng dịu hơn nhiều: “Hóa ra là cậu thiết kế à, được lắm, thằng nhóc cậu có tiền đồ đấy.”
“Đạo diễn ʍôиɠ quá khen rồi, tôi còn phải cảm ơn ngài đã cho một người như tôi cơ hội này mới phải.” Đối phương khách khí với cậu, cậu nhất định càng phải khách khí hơn.
Thân Mạo không muốn để đạo diễn ʍôиɠ với Túng Phồn trao đổi quá nhiều, lập tức chen lời: “Anh là chuyên viên tạo hình, vậy mà lại để diễn viên mặc kiểu trang phục như thế này, anh thấy có thích hợp không?”
Túng Phồn thu lại nụ cười trêи mặt, nhìn trang phục trêи người Thân Mạo một chút rồi nói: “Anh Thân, tôi chỉ chọn trang phục phù hợp nhất với nhân vật mà thôi, hơn nữa khán giả xem phim điện ảnh hay truyền hình đều như vậy, sao có thể cứ canh diễn viên xuất hiện để soi xem người này mặc quần áo của thương hiệu nào, đắt tiền bao nhiêu, cá nhân tôi thấy bộ quần áo này, tính chất cùng hình thức đều phù hợp với thiết lập nhân vật mà Tống Hưởng đang đóng. Nếu nói như anh Thân, nhân vật của anh chắc là giám đốc công ty hoặc là thế hệ nhà giàu thứ hai đúng không? Vậy xin hỏi, bộ quần áo anh đang mặc trị giá bao nhiêu? Có phù hợp với thiết lập nhân vật của anh không? Không cần biết là nghề nào, kỵ nhất chính là người ngoài nghề lại chỉ đạo người trong ngành, giống như tôi không thể nói anh phải diễn như thế nào, cũng không thể khoa chân múa tay với đạo diễn ʍôиɠ. Bộ trang phục này cũng y như vậy, anh nên tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của chuyên viên thiết kế tạo hình.”
Bị vặn lại, Thân Mạo cũng không thèm giả vờ nữa, sắc mặt lập tức đen xì: “Cậu chỉ là một stylist tay ngang mà cũng đòi nói chuyên nghiệp với tôi?”
Trang phục của Thân Mạo đang mặc là thiết kế của mùa trước, bản thân nhãn hiệu cũng không phải quá sang quý, tạo hình đều là do nhân viên của đoàn phim thiết kế, lúc hắn thử đồ cũng cảm thấy mặc cái này quá mất mặt, nhưng không muốn lưu lại ấn tượng xấu với đạo diễn ʍôиɠ nên chỉ đành nhịn xuống.
Đối phương càng tức giận, Túng Phồn lại càng vui: “Tôi đúng là người mới thật, nhưng tất cả thiết kế đưa ra đều đã được phòng làm việc của Phí Hành Phong phê duyệt thông qua. Nếu anh Thân đây cũng là dân chuyên trong ngành hay là có kinh nghiệm làm việc tương ứng, tôi rất hoan nghênh anh tới hướng dẫn, trao đổi thêm kinh nghiệm cho mình.” Nói cách khác, nếu không làm được thì xin ngậm miệng cho nhờ.
Lúc này Tống Hưởng cũng không định đứng ra hòa giải, chỉ im lặng đứng bên cạnh Túng Phồn.
Thân Mạo tức muốn xông khói, hắn là nam hai, trong đoàn phim có ai mà không phải nể mặt nể mũi, một stylist tay ngang như Túng Phồn thế mà dám bật lại lời của hắn, chỉ là một thằng nhân viên tạo hình nhãi nhép, cậu ta là cái thá gì chứ?!
Lúc này, người đại diện của Thân Mạo, một phụ nữ khoảng tầm bốn mươi tuổi đi tới, giọng điệu nghe còn khá ôn hoàn điềm đạm, nói: “Ôi chao, đạo diễn ʍôиɠ, Thân Mạo nhà chúng tôi xưa giờ là người thắng thắn, cương trực, ngài cũng biết rồi đấy, cậu ấy không có ý gì khác đâu. Tạo hình của Tống Hưởng tốt, chúng ta đều biết, đến khi phim phát sóng chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm thảo luận của người xem. Nếu bộ trang phục này quá đặc biệt, sợ khán giả lại nói bộ phim chúng ta làm không đủ chân thực, cho nên tạo hình lần này vẫn nên đổi lại một chút thì hơn.”
Lời người đại diện này nói quan điểm rõ ràng, cũng có đầu óc hơn, có bật lại được hay không à? Đương nhiên là được. Chỉ cần biên kịch thêm vào một lời thoại nhỏ, cho Tống Hưởng thêm một phần tiền thưởng là được, vấn đề lập tức được giải quyết êm đẹp, kể cả không muốn làm phiền biên kịch thì cũng chỉ cần làm một chút thay đổi nhỏ trêи bộ quần áo, để người xem không tím được bộ nào giống như vậy là được, không khó giải quyết. Nhưng Túng Phồn biết, cậu vừa tới đã hùng hùng hổ hổ muốn ăn thịt người như vậy sẽ khiên mọi người có ấn tượng không tốt về mình. Cậu thì không sao, nhưng sau này sẽ ảnh hưởng đến Tống Hưởng, cho nên không thể tranh luận ầm ĩ với người đại diện của Thân Mạo, làm trò cười cho người khác được.
Người đại diện của đối phương biết nói chuyện, Túng Phồn đương nhiên cũng biết, cậu mỉm cười nói với đạo diễn ʍôиɠ: “Nếu anh Thân đã lo lắng như vậy, thì chúng tôi cũng không làm khó đạo diễn ʍôиɠ nữa, đạo diễn ʍôиɠ quay phim đã đủ mệt rồi, Tống Hưởng còn nói ở chỗ ngài cậu ấy học được không ít, còn sửa được tật xấu căng thẳng khi đứng trước ống kính máy quay nữa, chúng tôi càng không thể để ngài phải bận lòng thêm được. Đạo diễn ʍôиɠ yên tâm, bây giờ chúng tôi đi đổi lại tạo hình, chỉ cần mười phút thôi.
Đạo diễn ʍôиɠ lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, cho dù chỉ một lòng quay phim thì đạo lý đối nhân xử thế, ngấm ngầm kèn cựa lẫn nhau đã thấy không phải ít, ý tứ trong lời của người đại diện Thân Mạo với Túng Phồn ông đều hiểu rõ, nhung mà Túng Phồn nhường một bước càng làm ông có cảm tình với cậu hơn, ông là đạo diễn quay phim, nếu tạo hình chọn trước đó không có vấn đề gì, chỉ cần không bị nhầm niên đại thì cũng không nhất định phải đổi lại, huống hồ trang phục diễn, mọi người đều biết hàng hiệu cao cấp không nên để một nhân vật bình thường trong phim mặc. Nhân vật của Tống Hưởng là một người tốn tâm tư để nâng cao giá trị của bản thân trong mắt đồng nghiệp, trêи người mặc mấy món hàng hiệu cũng không có vấn đề, đây là lúc xác định thiết lập tính cách nhân vật đã bàn bạc xong xuôi. Hơn nữa có nhiều người xem phim chính là để ngắm trang phục diễn viên đang mặc, bọn họ không mua được, nhìn thấy diễn viên mặc nó sẽ có loại cảm giác được ngắm một lần cho thỏa.
Đạo diễn ʍôиɠ gật đầu: “Được, đổi lại một chút là được, cái áo lông mặc bên trong rất ổn rồi, không cần phải đổi.”
“Được.” Túng Phồn kéo Tống Hưởng đi sang một bên.
Thân Mạo cùng người đại diện của hắn không nói gì nữa, cằm hếch ngược lên trời ra vẻ ta đây là người thắng cuộc. Mặc dù vịt nhỏ xấu xí có thể biến thành thiên nga xinh đẹp, nhưng ở trong cái giới giải trí “Người ăn thịt người” này, có mấy ai đợi được đến lúc biến thân chứ? Hầu hết vẫn còn đang ở trong giai đoạn vịt nhỏ xấu xí đã bị đá rớt khỏi giới, với bọn họ, Tống Hưởng cũng không phải là ngoại lệ.
Mà mọi người xung quanh phần nhiều là ôm tâm trạng hóng hớt xem trò vui, không ai tham dự, cũng không ai nói lời nào. Trong số họ có người đã xem chương trình giải trí Túng Phồn tham gia, có người chưa xem, trước khi có thể xác định quan hệ thực sự giữa cậu và Phí Hành Phong, thì tốt nhất không nên nhảy ra nịnh bợ làm gì, ai nói trong cái giới này quan hệ giữa người với người biến hóa nhanh như vậy làm gì?
Túng Phồn dẫn Tống Hưởng ra sau một ô tô tránh gió, nói với nhân viên make-up: “Cho tôi một cái dây thun với mấy cái kẹp nhỏ.”
“Đây.” Mấy món này, nhân viên make-up nào cũng mang sẵn theo người.
Túng Phồn lại nói với Tống Hưởng: “Cởi áo khoác ra.”
Trong lòng Tống Hưởng cũng thấy có hơi khó chịu, toàn bộ viết hết lên mặt.
Túng Phồn cười nói: “Được rồi, cậu đừng để tâm đến mấy người lòng dạ hẹp hòi đó nữa. Muốn đối phó với bọn họ chỉ có một cách ——”
Nói xong, Túng Phồn tháo khăn quàng trêи cổ mình xuống, đây là một cái khăn len lông cừu, cũng là của nhãn hiệu lớn, nhưng vì chỉ là khăn quàng cổ cho nên giá cả không quá mắc, người bình thường tiết kiệm hai tháng là có thể mua được. Khăn quàng khổ rất lớn, hầu hết mọi người đều thích quấn nó thành vài vòng trêи cổ, hôm nay Túng Phồn cũng quấn như thế.
Rũ rũ cái khăn, Túng Phồn khoác nó lên trêи người Tống Hưởng, sau đó dùng dây thun và kẹp để tạo hình, để nó trở thành kiểu nửa khăn nửa áo choàng. Vì đây là khăn quàng cho nam giới cho nên màu sắc khá trầm, tạo hình kiểu này nhìn không bị quá nữ tính, trái lại trông còn hơi giống kiểu khăn choàng của cao bồi miền Tây, phần vai và sau lưng quấn chặt lại, tạo thành hiệu ứng xếp nếp ở phía trước, so với lúc trước trông càng thời trang hơn.
Ánh mắt hân viên công ty tới cùng cùng với chuyên viên trang điểm đều sáng quắc lên: “Trông đẹp quá đi! Trong đầu cậu nhiều ý tưởng thật đấy, hâm mộ chết được.”
Túng Phồn vừa giúp Tống Hưởng điều chỉnh lại đồ dài khăn trùm tới, để diện tích khăn che được nhiều nhất có thể, dù sao cùng dùng nó thay cho áo khoác, vừa nói: “Cái này là tôi ngẫu nhiên phát hiện ra thôi, không ngờ choàng như vậy trông cũng rất đẹp.”
Cái này là do mấy hôm trước cậu đặt đồ ăn phải ra ngoài cổng khu đô thị để nhận, cậu lười khoác áo, trời cũng không quá lạnh, nên tiện tay lấy cái khăn Phí Hành Phong ngoắc ngoài cửa quấn một vòng rồi chạy xuống lầu. Lúc trong thang máy nhìn thấy chính mình thì phát hiện hiệu quả không tồi, có thể dùng làm tạo hình.
Thực ra kiểu tạo hình này từ mấy năm trước đã xuất hiện rồi, chỉ có điều có khá nhiều chỗ phải chỉnh lại, xong thì mới đẹp được, với người bình thường kiểu này hơi khó làm, cho nên không có mấy ai dùng.
Chờ Tống Hưởng quay trở lại trường quay, hầu như mọi người đều nhìn cậu ta không chớp mắt, thậm chí có người còn nhỏ giọng thầm thí với người bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết là đang nói về tạo hình mới này.
Tạo hình này của Tống Hưởng có cộng hết tất cả đồ đang mang trêи người cũng không đắt bằng giá cái áo khoác kia, nhưng mặc lên hiệu quả so với cái cũ còn tốt hơn nhiều!
“Ôi, kiểu này nhìn đẹp ghê!” Ngay cả phó đạo diễn cũng không nhìn được mà ca ngợi một câu.
“Cám ơn.” Tống Hưởng cười nói, nụ cười so với lúc mới đến chỗ đoàn phim thì tươi hơn, ngay cả trong mắt cũng đầy ý cười.
Tống Hưởng tin tưởng Túng Phồn vô điều kiện, ít nhất là trong chuyện thiết kế tạo hình, mặc dù cậu ta không soi gương, chỉ nhìn lướt qua bóng mình được phản chiếu ở cửa kính xe ô tô, cậu ta cũng đã thấy vừa thích vừa thỏa mãn dạt dào. Nếu cậu tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, chỉ cần mặc bộ này lên sân khấu, cho dù không thể đi đến vòng chung kết thì kiểu gì cũng phải hot được một thời gian.
Đạo diễn ʍôиɠ cũng rất hài lòng, cười nói: “Tuổi trẻ đúng là tốt, mặc cái gì lên người cũng đẹp, tùy tiện quấn một cái khăn choàng thôi trông cũng vui tai vui mắt rồi.”
“Quàng như thế nào cũng phải có trình độ thì mới đẹp được như vầy chứ.” Phó đạo diễn cười nói. Ông đã sắp năm mươi rồi, kiểu trang phục này mà mặc ở trêи người ông mùa này thì ở quê ông người ta gọi là “Thời trang phang thời tiết”, ý là chỉ cần đẹp là được, chết cóng hay không thì không quan tâm.
Đạo diễn ʍôиɠ để Tống Hưởng đi vào, chuẩn bị nói vào bộ đàm, gọi nhân viên trường quay trở lại tiếp tục công việc thì nghe Thân Mạo nói: “Đạo diễn ʍôиɠ, bộ trang phục này có phải càng không thích hợp không?”
Đạo diễn ʍôиɠ cau mày, không hiểu có chỗ nào không hợp.
Có kinh nghiệm lần trước, Thân Mạo thấy chỉ cần hơi tạo áp lực cho đối phương một chút, bên Tống Hưởng khẳng định sẽ đổi lại tạo hình. Hắn vốn nghĩ là bắt Tống Hưởng đổi trang phục bất chợt như vậy chắc chắn sẽ trông không đẹp bằng tạo hình của hắn. Nào ngờ tay nghề của tên stylist kia lại tốt như vậy, nếu quay hai người họ trong cùng một khung cảnh, Tống Hưởng có không nói gì thì cũng chỉ cần tạo hình này đã đủ vượt mặt hắn rồi. Hắn sao có thể để yên như vậy được, hắn mới là nam hai cơ mà? Tống Hưởng là cái thá gì?
Lần này phó đạo diễn đứng về phía Tống Hưởng: “Tôi cảm thấy rất thích hợp, có chỗ nào không được chứ?”
Cho dù Thân Mạo có chút tiếng tăm, thì kinh nghiệm của ông vẫn nhiều hơn cậu ta, hơn nữa đạo diễn ʍôиɠ không có ý kiến gì với tạo hình này, vậy hẳn không thành vấn đề.
Thân Mạo đã nghĩ xong lý do, ra vẻ chính trực nói: “Cái khăn quàng cổ này của Tống Hưởng nhãn hiệu quá lộ liễu, dễ bị nói thành khoe của. Với lại, cái này có thể làm sai lệch quan điểm tiêu dùng của giới trẻ, rất không thích hợp.”
“Anh Thân nói vậy có phải hơi bẻ thẳng thành cong không?” Túng Phồn không lo lắng lắm, cậu còn sợ Thân Mạo không kiếm cớ chọc ngoáy đây, người ta đã nói rồi, nhân vật phản diện chết là vì nói lắm, cái này cũng phải có cái lý của nó, “Nếu nói như anh Thân đây thì trong phim truyền hình không được dùng bát cứ nhãn hiệu thời trang nào mới đúng, như vậy mới không phải là lừa dối giới trẻ, hút thuốc uống rượu là phải cắt hết, như vậy phim truyền hình có khác gì chương trình bông hoa nhỏ cho thiếu nhi không?”
Thân Mạo cười lạnh: “Tôi cũng không phải nói như vậy. Chẳng qua là cảm thấy giới trẻ bây giờ đều thích dùng hàng hiệu, lỡ như bị người khác lừa, tiêu tiền hoang phí, rồi thành ra vay nặng lãi, như vậy thì không tốt chút nào, có đúng không? Cậu nên cân nhắc cho bộ phận thanh thiếu niên nhiều hơn, phần đông khán giải xem phim đều ở trong độ tuổi này.”
“Nói thế thì anh Thân không được dùng bất cứ một món đồ đắt tiền nào đúng không? Cũng chưa từng ở trước mặt fan mặc quần áo hàng hiệu à? Nếu đúng là thế thật thì tôi phải đăng bài, công khai biểu dương anh Thân trêи mạng mới đúng, ca ngợi tinh thần tiết kiệm, giản dị của anh, để mọi người noi theo học tập, nâng cao giác ngộ bản thân. Nhưng nếu anh đã không làm được như vậy, thế có phải là tiêu chuẩn kép quá rồi không?” Túng Phồn không thèm khách khí với hắn ta nữa, tiêu chuẩn kép ai mà chả có, nhưng chó tiêu chuẩn kép thì không được.
Lúc này, người nữa đạo diện kia bèn chen vào nói: “Thân Mạo nhà chúng tôi không phải có ý đó, cậu đừng nói oan cho người khác.”
Túng Phồn nhếch miệng cười: “Tôi chỉ là một người bình thường, không có khả năng đổ oan cho người khác. Đổi lại là các người, nói mồm là muốn chiếm hết cái lý về mình, có phải là bắt nạt người khác quá rồi không? Dựa theo logic của các người, bộ phim này không nên xuất hiện bất cứ nhãn hiệu xa xỉ nào, cho dù chỉ hơi đắt tiền một chút không không được, không được có xe ô tô có tiếng, biệt thự cũng không được, đấy cũng là những cái có thể gây hiểu nhầm cho người xem đấy. À, đúng rồi, quan trong là không được nói chuyện yêu đương, đây đúng là ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan niệm sống của thanh thiếu niên, nếu có tiền mới có người yêu thì không phải hướng người xem sùng bái tiền tài không?”
Mặt Thân Mạo vặn vẹo: “Cậu đừng có mà cãi chày cãi cối.”
“Chậc chậc, đúng rồi, anh Thân đấy đúng là bị oan mà.” Túng Phồn cố ý để giọng điệu mình nghe hơi bỉ ổi, “Anh Thân là lấy đại cục làm trọng, quan tâm đến tâm sinh lý của thanh thiếu niên, nhắc nhở mọi người có gì đừng có xem phim truyền hình, tránh cho hình thành quan điểm sống sai lầm. Đồng thời dạy cho bạn diễn của mình một đạo lý, chỉ có anh mới được đưa ra ý kiến cá nhân, mà đã đưa ra thì người khác không được phản bác lại, nếu không chính là nói oan cho anh, là cãi chày cãi cối, không phải là người tốt.”
Các diễn viên và nhân viên công tác đứng bên ngoài trường quay có vài người không nhìn được bật cười.
Cái tính cách này của Thân Mạo không chỉ nhằm vào Tống Hưởng, có lẽ có không ít diễn viên nhỏ cũng bị hắn ta chèn ép. Hắn tìm Tống Hưởng gây sự, nói là để trút giận cho bạn đồng nghiệp trong công ty còn chả bằng nói là tìm cớ, để mình có lý do gây sự, low hết chỗ nói.
Túng Phồn tự mình chửi người, xả giận xong, lại nhìn thấy Thân Mạo với người đại diện của hắn bày ra vẻ mặt uất ức nhìn đạo diễn ʍôиɠ, muốn để ông làm chủ cho mình, rặt một bộ kẻ ác kêu oan, Túng Phồn thấy cậu còn hợp làm trong giới giải trí hơn hai cái người này, ít nhất nếu cậu có giả vờ đáng thương thì cậu vẫn có não để nghĩ.
Túng Phồn len lén kéo Tống Hưởng đang đứng bên cạnh một cái, rồi nhỏ giọng thì thầm chỉ đủ để đối phương nghe được: “Giả vờ đáng thương, chủ động yêu cầu đổi tạo hình.”
Tống Hưởng nhảy số rất nhanh, lập tức tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Túng Phồn: “Đạo diễn ʍôиɠ, anh Phồn không phải người trong giới, nói chuyện khá thẳng thắn, ngài đừng để bụng, anh ấy không có ác ý gì đâu. Mỗi nhân viên làm tạo hình đều mong thiết kế mình làm ra được mọi người tán thành, đặc biệt là trong tình huống không có sự cố gì xảy ra. Nhưng nếu anh Thân đã thấy tạo hình của cháu có vấn đề, vậy nhờ ngài cho đội ngũ của cháu thêm một chút thời gian để điều chỉnh lại, có thể sẽ làm lỡ tiến độ quay của ngày hôm nay.”
Làm chậm tiến độ quay chụp không thể nghi ngờ gì chính là chuyện mà người trong đoàn phim không muốn xảy ra nhất. Câu đầu tiên Tống Hưởng nói đã đẩy hết trách nhiệm lên người Thân Mạo, nếu không phải bọn họ quá xoi mói thì cũng không làm lỡ thời gian của mọi người. Hơn nữa trước đó Túng Phồn đã tay bo với Thân Mạo vào người đại diện của hắn một hồi, cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ cũng không nói lại đối phương được một câu nào, rõ ràng ban đầu là họ chiếm lý mà Tống Hưởng vừa nói như thế đã kéo hết lý về phía cậu ta, cũng khiến cậu ta xây dựng được hình tượng “Tuy là bị người đâm bị thóc chọc bị gạo, nhưng mà tôi vẫn rất biết điều”, đồng thời thay đổi được cái nhìn của mọi người với cậu ta trước đây là một người trầm lặng không có tiếng nói, đây cũng là chuyện tốt.
Đạo diễn ʍôиɠ không muốn làm lại tạo hình lắm, ông thấy phong cách này của Tống Hưởng không có vấn đề gì, hơn nữa khăn quàng của nhãn hiệu này ông cũng từng mua cho vợ mình một cái, cũng không quá đắt đỏ đến nỗi người thường không mua được. Phim này của ông không định đi tranh giải, thẩm định phim cũng không thẩm định đến cái này, đối tượng khán giả cũng không quá kén chọn. Chẳng qua là Tống Hưởng nể mặt ông, lui trước một bước, cũng coi như đã cho Thân Mạo đủ mặt mũi, chỉ mong Thân Mạo đừng có lằng nhằng làm lỡ thời gian thêm nữa, vài cảnh định thêm cho cậu ta cũng khỏi đi.
Sau khi giả làm đóa sen trắng ngây thơ xong, Tống Hưởng đúng là yêu chết cảm giác này, lần đầu tiên cậu ta thấy đốp chát ngay mặt như vừa rồi cũng không phải chuyện xấu, có vài chuyện cậu chiếm lý, chỉ cần không ngu ngốc chắp tay dâng cho người ta, vậy thì có nói gì cũng là cậu có lý, sao phải sợ chứ?
“Anh Phồn, cám ơn anh.” Trở về phòng nghỉ, Tống Hưởng cười ngốc, nói.
Túng Phồn không khách khí vỗ mạnh lên lưng cậu ta một cái: “Anh cần cậu cảm ơn à? Cậu rèn tốt kỹ năng diễn cho anh, sau đó phải giỏi hơn cái tên kia, trèo lên đầu lên cổ hắn, như thế mới tính là hả lòng hả dạ, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Tống Hưởng thành thật gật đầu.
Lý Thiên Lang cũng vào trong cùng, vừa nãy anh không lên tiếng chính là vì thấy người đại diện của Thân Mạo cũng đã lên tiếng, nếu anh cũng chen vào thì không cần biết kết quả như thế nào, vẫn sẽ khiến người ta có cảm giác anh đang ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác, ấn tượng của đạo diễn ʍôиɠ với Tống Hưởng sẽ không được tốt. Lúc này, nếu
Túng Phồn muốn đóng vai người bị ức hϊế͙p͙ phản kϊƈɦ lại, vậy phải làm cho đẹp, không thể học theo Thân Mạo, ỷ vào địa vị trong giới của mình mà chèn ép người khác. Bây giờ nhìn như họ vừa thua nhưng thực ra là đã chiếm được thế chủ động.
Suốt quá trình Túng Phồn không có trao đổi ngầm với Lý Thiên Lang, nhưng Lý Thiên Lang lại có thể hiểu rõ từ đầu tới đuôi, không châm ngòi thỏi gió thêm vào, Túng Phồn thấy cũng người thông mình cộng tác đúng là bớt việc, lúc quan trọng biết phải xử sự bằng lý trí mà không phải bằng cảm tính, chẳng trách mà Lý Thiên Lang có thể trở thành người đại diện của Phí Hành Phong.
“Anh Lý, anh dặn người canh chừng ở bên ngoài, có ai hỏi thì nói chúng ta đang họp, gọi nhân viên tạo hình với make-up vào hết đây, người tới thăm đoàn cũng gọi vào hai người, còn lại thì về khách sạn thu xếp nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, lát nữa nhớ đặt đồ ăn cho bên đoàn làm phim, nói là hôm nay làm lỡ tiến độ của mọi người, mời cơm để nhận lỗi.” Cái này vốn không cần Túng Phồn phải dế ý, cậu chỉ không muốn lãng phí thời gian, nhớ ra cái gì thì nói luôn một thể, tranh thủ cùng mọi người ăn vặt, uống café không phải tốt hơn à?
“Được, tôi đi thu xếp ngay đây.” Đối với sắp xếp của Túng Phồn, Lý Thiên Lang hoàn toàn không có ý kiến gì hết.
Túng Phồn lại hỏi: “Có ai không uống được trà sữa không? Buổi trưa uống café dễ mất ngủ, trà sữa thì đỡ hơn một chút. Họp đột xuất mà, kiểu gì cũng phải tạo bầu không khí một tí chứ? Chúng ta nhất định phải ở trong phòng “Thảo luận căng thẳng” hai tiếng đấy, nếu không chả phải là phụ lòng người ta bỏ công bỏ sức, tận tâm phá rối như vậy sao?”
Tiếc nỗi là mọi người vừa mới ăn cơm xong không lâu, café cũng vừa uống rồi nên không ai hưởng ứng với Túng Phồn làm cậu cảm thấy đời mình đến là đìu hiu, chỉ muốn gọi cho Phí Hành Phong một cuộc, cằn nhằn nhân viên của người này không biết cách tận hưởng cuộc sống.
Nhân viên make-up trong tổ lo lắng hỏi: “Chúng ta không phải nên bàn lại về tạo hình của Tống Hưởng à?” Trong đầu cô bây giờ đang không có một tí ti ý tưởng nào có vẻ khả dĩ cả.
Túng Phồn cười nói: “Yên tâm đi, nếu không có chuẩn bị từ trước thì sao có thể đối đầu với cái người tên Thân Mạo kia được?”
Nhân viên make-up kinh ngạc nhìn Túng Phồn: “Cậu đã có chuẩn bị trước rồi à?” Cách phối khăn quàng cổ kia cô đã thấy rất thích rồi, lúc bị Thân Mạo kiếm cớ đâm chọc cô còn thấy không phục, Túng Phồn nói lời này ngoại trừ việc đã có sẵn cách tạo hình khác từ trước, thì rõ ràng còn được chuẩn bị kỹ càng, đẹp mắt hơn cách dùng khăn quàng kia.
“Không coi là vậy, chỉ là vừa đúng lúc thôi.”
Nói xong, Túng Phồn lấy từ trong vali ra một cái áo khoác cashmere [1] rồi nói với Tống Hưởng: “Thử đi.”
Tống Hưởng không nói gì, để nhân viên trang điểm giúp mình tháo khăn quàng trêи người ra, sau đó mặc cái áo Túng Phồn mới đưa cho —— Áo khoác rất vừa người, thiết kế giống như áo gió, nhưng cổ tay được làm bo lại khá nhỏ, trông rất ra dáng công sở. Màu sắc trông không bị già, cũng không có nút cài, chính là kiểu thiết kế mở, quấn thêm một cái khăn quàng thời trang trông sẽ rất đẹp.
Quan trọng là kiểu dáng của cái áo khoác này đặc biệt tôn dáng, Tống Hưởng mặc vào trông vai rộng, eo hẹp, chân còn dài miên man, trông vừa đơn giản lại vừa ổn trọng, tràn đầy cảm giác quyến rũ của sự trưởng thành mà lại không quá già dặn, phần chiết eo thiết kế vẫn đầy hơi hướng tuổi trẻ.
“Lát nữa để nhân viên trang điểm thay đổi kiểu tóc lại cho cậu, đánh rối lên một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Chuyên viên Make-up ở bên cạnh vội vàng gật đầu, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Bây giờ tôi mới phát hiện Tiểu Tống nhà chúng ta cũng là cái mắc áo trời sinh đấy.”
Tống Hưởng cười nói: “Anh Phồn, áo khoác này là anh may riêng theo số đo của em đúng không?”
Không có trà sữa, Túng Phồn chỉ đành uống một ngụm trà đen túi lọc, nói: “Tới thăm cậu đương nhiên phải chuẩn bị quà mang theo chứ, anh của cậu cũng không có bản lĩnh nào khác, may bộ quần áo thì vẫn còn được. Nhưng mà thời gian không kịp, cái áo này là may bằng máy, không quý bằng đồ làm thủ công 100%.”
Nhân viên make-up lập tức nói chen vào: “Cho hỏi mới, đặt cậu làm riêng một cái áo choàng thì giá khoảng bao nhiêu vậy? Tôi muốn làm một cái!”
Tổ trưởng tổ tạo hình cũng nói với theo, nhân viên công ty đi cùng lần này cũng nhao nhao xung phong đặt hàng trước.
Túng Phồn cười nói: “Nếu không phải làm thủ công từ đầu đến cuối thì cũng không đắt lắm đâu. Nể mặt boss lớn của mọi người, tôi sẽ chiết khấu cho, nhưng mà tôi còn một tờ danh sách đăt hàng phải tới tháng một sang năm mới làm xong đây này, lần sau nhớ đặt hàng sớm hơn nha.”
Mấy cô nàng tỏ ra thất vọng tràn trề, Tống Hưởng thì cực kỳ vui vẻ, soi đi soi lại trước gương, còn trao đổi với Túng Phồn xem quàng khăn nào thì hợp, có cần thêm mấy phụ kiện nhỏ đi cùng nữa không.
Lý Thiên Lang sờ sờ cằm, thầm nghĩ: “Móc nối quan hệ với boss xong đi cửa sau thì Túng Phồn có thể nhận thêm đơn hàng không nhỉ? Anh ta cũng cực kỳ, cực kỳ muốn có!
______________________
[1] Len Cashmere được làm ra từ lông của những chú dê Cashmere (hay Kashmir). Loại dê này được lai tạo đặc biệt cho mục đích thu hoạch lông của nó để tạo ra chất liệu cashmere. Nó khó thu thập và xử lý hơn các vật liệu khác, như len. Len thông thường được làm từ lông cừu, bộ lông mịn ở bên ngoài cơ thể chúng. Lông cừu có thể được cắt ra một lượt theo bộ làm một và được thu thập mỗi năm một lần.
Trong khi đó, cashmere được làm bằng lớp lông mịn, mềm hoặc dưới lớp lông trêи con dê. Khác so với lớp lông bên ngoài cứng hơn và thô hơn được gọi là lông bảo vệ. Những đàn dê bán hoang dã sống trêи núi cao suốt mùa đông với lớp lông dày ấm áp, tự do chạy nhảy trong cái lạnh đến -40oC. Khi mùa xuân trở lại, đàn dê thay áo mới và những người du mục cần mẫn sẽ tách lấy lớp tơ nõn mềm mại từ bộ lông của chúng bằng những chiếc lược chải lông chuyên dụng bằng tay.
Cashmere luôn được xem là một vật liệu xa xỉ, dành riêng cho những nhà đầu tư giàu có hay đại nhân vật có tiềm lực ngút trời.
Với một cái chạm nhẹ bạn có thể cảm nhận được sự mềm mại của cashmere. Chỉ riêng vậy cũng có thể đáng giá về giá trị của chiếc áo làm từ len cashmere, nhưng có nhiều lý do hơn mà cashmere rất đắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!