Không Thể Ký Hiệu - Chương 90
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Không Thể Ký Hiệu


Chương 90


23/04/2021

Edit: Nhật Nhật

Sau thời gian rầm rộ tuyên truyền quảng cáo, bộ phim Tống Hưởng tham gia đã chính thức phát sóng.

Túng Phồn bởi vì bận chuyện công việc nên không thể xem đúng giờ chiếu phim được, nhưng mà vậy cũng không ảnh hưởng đến việc hiểu cốt truyện của cậu, bởi vì, ngày đầu tiên phát sóng, bộ phim đã trèo lên bảng hotsearch, tuy vị trí không phải quá cao nhưng độ phổ biến vẫn có đủ.

Đây không phải hotsearch đầu tiên của bộ phim, thực ra trước đó Tống Hưởng đã mang về một lần hot rồi.

Tống Hưởng là trợ lý của Phí Hành Phong, đối với Lá Phong Đỏ thì là người quen cũ, quen đến không thể quen hơn được. Lần này cậu ta dùng thân phận diễn viên phụ tham gia tuyền truyền cùng đoàn phim, tự nhiên là Lá Phong Đỏ sẽ chú ý, sau đó hastag #Trợ_Lý_Phí_Hành_Phong_Chuyển_Hình# lập tức leo lên hotsearch. Mọi người vừa cảm thấy mới lạ, lại thú vị, không biết vị trợ lý này theo Phí Hành Phong lâu như vậy có học được tí kỹ năng diễn xuất thần sầu nào của đối phương không, tự nhiên cũng bắt đầu mong chờ bộ phim phát sóng.

Chuyện này đối với Tống Hưởng mà nói, áp lực chắc chắn là rất lớn, cậu ta diễn tốt, người khác sẽ cảm thấy là cho nhận được chỉ dạy của Phí Hành Phong, diễn tệ, người khác sẽ châm biếm cậu ta ngu ngốc, đầu óc chậm chạp, thậm chí còn nói Phí Hành Phong dựa vào quan hệ để push cho trợ lý của mình, cái này đối với ngành nghệ thuật thứ bảy là chuyện rất vô trách nghiệm.

Nếu là người bình thường có lẽ là đã lo sốt vó lên rồi. Nhưng lần này tâm lý Tống Hưởng cũng không tệ lắm, một mặt là có người đại diện tài giỏi giúp thông não, mặt khác là vì đang cùng đoàn phim đi tuyền truyền, phần lớn thời gian đều chạy trêи đường, thời gian ngủ bù còn chả có, lấy đâu ra lúc nào rảnh mà xem hotsearch. Quan trọng nhất là lúc còn đi theo là trợ lý cho Phí Hành Phong có sóng to gió lớn nào mà cậu ta chưa từng gặp, không nói tâm cảnh thanh tịnh một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.

Bộ phim phát sóng được vài ngày, Túng Phồn chỉ chọn xem đoạn nào có Tống Hưởng, có thể không liên quan gì đến nội dung bộ phim, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyện cậu muốn xem, bởi vì có khá nhiều người spoil trêи hotsearch cho nên Túng Phồn xem đại cũng biết đại khái tình tiết thế nào rồi.

Ngồi trêи xe, Túng Phồn xem nhảy cóc đến tập phim hôm qua vừa chiếu, rồi quay sang nói với Phí Hành Phong: “Em còn chưa hỏi anh chuyện này, anh thấy biểu hiện trong bộ phim này của Tống Hưởng thế nào?”

Bản thân Túng Phồn thấy Tống Hưởng diễn khá ổn, về mặt tạo hình tự nhiên là không cần nói nhiều, Túng Phồn cực kỳ tự tin vào mắt thẩm mỹ của mình, hơn nữa khi đứng cùng các nhân vật khác cũng không hề kém cạnh, trái lại còn rất đặc sắc, cho dù cảnh đó nhân vật của Tống Hưởng không có lời thoại thì cũng không khiến khán giả bỏ qua sự xuất hiện của cậu ta. Cái này nếu ở trong những hoàn cảnh khác, có lẽ sẽ bị chê là có ý đồ cướp cảnh, nhưng vào trong tay người có kinh nghiệm quay chụp phong phú như đạo diễn ʍôиɠ, thì không cần biết là hình ảnh hay góc độ quay, đều có thể kéo Tống Hưởng ra khỏi hiềm nghi “Cướp cảnh” này.

“Khá tốt, vẫn còn hơi cứng, nhưng đối với một nhân vật phụ mà nói, thế là đủ rồi.” Phí Hành Phong dã theo dõi bộ phim này không sót tập nào kể từ lúc bắt đầu phát sóng, bản thân hắn lại là một diễn viên chuyên nghiệp, không thể nói Tống Hưởng diễn tốt đến đâu, nhưng đối với một người mới, biểu hiện như vậy có thể nói là có tiềm lực, đáng để đầu tư, “Anh có bàn qua với Thiên Lang, Tống Hưởng vẫn cần rèn luyện thêm nhiều, chỉ cần cậu ta chịu chăm chỉ học hỏi, thì còn tiến bộ được nhiều nữa.”

“Vậy là tốt rồi, lần sau gặp dì Chân, em có thể nói lại đánh giá của anh để bà yên tâm chút.” Túng Phồn cảm thấy diễn xuất của Tống Hưởng không tồi, diễn không bị đơ, không phải kiểu không có trình độ, biểu cảm cũng không lố, rất ổn. Nhưng dù sao đi nữa cậu chỉ là khán giả, nhận xét của cậu cũng không biết có đúng hay không.

Mà trong quá trình bộ phim làm tuyên truyền, dì Chân chắc chắn cũng thấy rất hồi hộp. tin tức bộ phim Tống Hưởng đóng sắp phát sóng đã truyền khắp trong khu tập thể rồi, lấy sự nhiệt tình của các cô các chú trong khu, nhất định là có thể giúp bộ phim tăng không ít tỷ lệ người xem, hàng xóm đi qua gặp được dì Chân còn muốn dừng lại khen vào câu. Dì Chân sợ mình mang tâm lý mẹ hiền, trông con mình làm gì cũng thấy tốt nên chỉ lo người khác nghĩ bà không biết xấu hổ. Lúc Túng Phồn cùng bà nói chuyện, bà cũng kể cho cậu nghe tâm trạng muốn khoe con trai lại không dám này của mình cho cậu, Túng Phồn cười, nói bà nhất định phải tin tưởng vào năng lực của Tống Hưởng, dù sao kỹ năng diễn xuất của Tống Hưởng cũng không khéo chân sau của đoàn làm phim, tâng bốc một chút cũng không sao.

Nếu nói trước đó cậu còn có tâm lý an ủi dì Chân, thì giờ lúc tán gẫu với bà chắc hẳn có thể để bà an tâm khoe con trai rồi, dù sao cũng được Phí Hành Phong tán thành, cho dù không hoàn mỹ nhưng năng lực đã được công nhận rồi.

“Tầm bốn giờ chiều anh sẽ đến đón em, hôm nay em cho nhân viên tan tầm sớm một chút đi.” Phí Hành Phong nói.

Hôm nay là thứ sáu, hắn đã đặt sẵn phòng ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rồi, tính dẫn Túng Phồn đi thư giãn, thả lỏng một chút.

Túng Phồn làm một động tác OK với đối phương, quần áo để thay rửa đã xếp sẵn vào túi để ở ghế sau rồi, sau khi tan làm hai người họ sẽ xuất phát đi luôn.

Ngày hôm nay không có công việc gì quan trọng, phần lớn quần áo đặt may đều đã được gửi đi, cho nên Túng Phồn có thể thoải mái một chút.

Gần trưa, Nghiêm Tiêu cầm văn kiện đến cho Túng Phồn ký tên, thuận miệng nói: “Sếp, mấy bộ quần áo Tống Hưởng mặc trong phim lên hotsearch rồi đấy, cậu có muốn xem qua một chút không?”

“Cuối cùng cũng lên rồi à?” Nháy mắt một cái, Túng Phồn vui vẻ hẳn, cậu một mực chờ hastag này được đẩy lên, không phải cậu muốn được nổi tiếng, mà cậu hi vọng những chi tiết này được người xem khẳng định. Chỉ có điều, giai đoạn đầu Tống Hưởng không có nhiều cảnh, hai tập chiếu tối qua mới có cơ hội lộ diện.

“Đúng vậy, vừa nãy tôi xem thì nó đang xếp thứ hai mươi bảy.” Nghiêm Tiêu nói.

Cô không phải đi làm lại trốn việc nghịch điện thoại, mà đây là việc cần phải chú ý, nếu xếp hạng hotsearch cao, cho dù trong bài viết không đề cập đến Túng Phồn thì cũng coi như âm thầm làm đẹp thêm bản lý lịch của cậu, sau này nếu cùng người khác hợp tác, chuyện giá cả cũng sẽ dễ bàn bạc hơn.

Túng Phồn đặt sổ ký họa trong tay xuống, lấy điện thoại lên search, rất nhanh đã tìm được hastag Nghiêm Tiêu nói.

[Tạo hình của Tống Hưởng đẹp thật đấy, có cảm giác rất được chăm chút.]

[Liệu có phải do đoàn phim ra giá cao để làm không?]

[Mấy cái là lạ đều là phụ kiện đi kèm, quần áo thì hình như không khó mua đâu.]

[Xin lỗi vì bàn tay xấu xa của mị, mị vừa đi tìm mấy mẫu quần áo Tống Hưởng mặc về đây. Cho đến bây giờ, trang phục tạo hình của Tống Hưởng đều không dùng của mấy nhãn hiệu xa xỉ, cùng lắm cũng chỉ có mỗi cái khăn choàng với kính mắt thôi, nhưng mà xem giá cả thì cũng không đắt, dân văn phòng chỉ cần tiết kiệm một tí là cũng mua được.]

[Vậy thì quá chuẩn với hình tượng nhân vật còn gì.]

[Tui có một suy đoán cực kỳ to gan, thực ra trang phục Tống Hưởng mặc đều là được làm riêng cho nhân vật này, chứ không phải chăm chăm xài đồ hiệu đắt đỏ, hoặc là mấy mẫu quần áo khó bắt chước đâu.]

[Tôi xem có một bộ quần áo giống y hệt của cậu ấy mà trêи mạng bán có tầm một trăm tệ thôi, cực kỳ bình dân!]

[Nếu đúng là dựa theo thiết lập nhân vật để chọn trang phục thì đoàn phim đúng là tỉ mỉ cẩn thận thật đấy. Tôi ghét nhất là kiểu nhân vật đỗ nghèo khỉ mà toàn chơi loại quần áo đắt đỏ, hở ra một cái là mấy vạn, mấy chục vạn, xem chả có tí cảm xúc chân thật nào cả.]

[Tui đã đổ vì nhan sắc của Tống Hưởng rồi, tui tuyên bố, bắt đầy từ hôm nay, tui chính là fan mẹ của Tống Hưởng!]

[Fan mẹ thì có gì đặc biệt? Tôi tuyên bố, kể từ giờ phút này, tôi chính là fan nam ma ma của Tống Hưởng!]

[Hai người kia, hai người có lớn bằng Tống Hưởng không mà đòi?]

Thấy mấy bình luận này, Túng Phồn cảm thấy ý định ban đầu của cậu khi thiết kế tạo hình cho Tống Hưởng đã đạt được rồi, cậu hi vọng mọi người có thể đón nhận nó và mọi người cũng thực sự như vậy. Cái này đối với một nhà thiết kế mà nói là đã có thể mở tiệc ăn mừng rồi. Công việc của họ dù sao cũng là việc ở sau cánh gà sân khấu, Túng Phồn căn bản không nghĩ đến dùng việc này để mình nổi tiếng hơn. Huống chi, bây giờ cậu đã đủ bận rồi, tạm thời không tính nhận thêm công việc khác nữa.

Cậu muốn giữ kín danh tính của mình, nhưng bên đoàn kịch làm sao lại có chuyện bỏ qua một cơ hội tuyên truyền tốt như vậy chứ? Ở thời đại mà lưu lượng có khi còn quan trong hơn chất lượng này, nếu đã có đề tài thì nhất định phải tìm cách để nó hot mãi, như thế bộ phim cũng được thơm lây, một kϊƈɦ toàn thắng.

Vì thế buổi trưa, đoàn làm phim đăng lên Weibo chính thức của mình một sơ đồ chính cách thiết lập tạo hình của Tống Hưởng, bài viết cũng nói rõ là tất cả tạo hình này đều do Túng Phồn thiết kế, cám ơn sự góp mặt của Túng Phồn, cũng hi vọng tạo hình của Tống Hưởng bên trong bộ phim có thể giúp những nhân viên văn phòng khác lấy làm tham khảo.

Lần này Túng Phồn lại nổi, Các tài khoản marketing bắt đầu bâu lại phân tích những tạo hình đã được công bố của Tống Hưởng. Kết quả càng phân tích thì lại càng phát hiện ra sự thật bên trong, quần áo rồi giày của Tống Hưởng đều không quá đắt đỏ, những mà mỗi một cái đều giúp nhân vật hoàn thiện phong cách cá nhân, cũng cung cấp được cho những người gặp khó khăn trong việc phối đồ một phương án ăn mặc đơn giản nhất.

Độ nổi tiếng của Túng Phồn lần nữa rộ lên cũng khiến rất nhiều tạp chí thời trang muốn đặt lịch hẹn phỏng vấn với cậu, còn liên lạc trực tiếp với Nghiêm Tiêu. Nhưng cuối cùng đều bị Túng Phồn từ chối, thứ nhất là cậu tạm thời không có thời gian làm phỏng vấn. Thứ hai, lần hot này đúng là có tác dụng thúc đẩy sự nghiệp của cậu đi lên, nhưng đối với chuyện thiết kế phối đồ cho thanh niên mới đi làm, tài chính có hạn, cậu đều đã dùng hết làm tạo hình nhân vật cho Tống Hưởng rồi, nếu giờ hỏi lại, cậu thực sự khó mà đưa ra được phương án nào tốt hơn thế nữa, như vậy chuyện phỏng vấn riêng cũng không còn ý nghĩa, chẳng bằng chờ thiết kế liên doanh với Geoff ra mắt, cậu cảm thấy đó mới là cách hồi đáp tốt nhất đối với những người tán thành phong cách tạo hình mà cậu đã thiết kế cho bộ phim.

Túng Phồn không đăng bài trực tiếp mà để Nghiêm Tiêu dùng Weibo chính thức của Studio đăng bài cám ơn sự cổ vũ của đoàn phim cùng khán giả xem truyền hình. Nhưng chuyện này cũng chả ảnh hưởng gì để sự nhiệt tình của mọi người, bên dưới phần bình luận có người hỏi ý kiến về việc phối đồ, có người hỏi sản phẩm mới của thương hiệu XX có đáng mua không, cũng có người hỏi Túng Phồn tính bao giờ thì ra mắt thương hiệu thời trang may sẵn của riêng cậu… Nhưng mà comment đứng top chính là của một fan Lá Phong Đỏ, cô nói —— Xin để mị dành một phút mặc niệm cho anh Phong nhà chúng ta, Túng Phồn rõ ràng là người yêu của anh Phong, mà tạo hình làm cho ảnh còn chẳng nhiều bằng trợ lý của ảnh nữa. Anh Phong, anh tỉnh lại đi!

Túng Phồn không nhịn được phì cười, không biết Phí Hành Phong mà nhìn thấy cái bình luận này thì có kiếm cớ trừ lương Tống Hưởng không nữa. Nhưng mà giờ Tống Hưởng không còn là trợ lý cá nhân của người này nữa rồi, có muốn trừ lương cũng đâu có được.

Lúc xế chiều, Tống Hưởng gọi điện qua cho Túng Phồn.

“Anh Phồn, em vừa mới thấy hotsearch, lần này được thơm lây của anh, em hot rồi. Người đại diện của em nói chuyện lần này đối với hướng phát triển sau này của em rất có lợi.” Tống Hưởng hưng phấn bừng bừng, hớn hở nói, “Đã có thương hiệu quần áo tìm người đại diện của em muốn kí hợp đồng làm đại sứ thương hiệu rồi đấy, nhưng mà hầu hết đều là các thương hiệu dành cho học sinh sinh viên, người đại diện của em nói phải cân nhắc thật kỹ đã.”

Trong lòng Túng Phồn đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, nhưng cậu không nói ngay với đối phương, chỉ nói: “Người đại diện của cậu nói đúng đấy, khởi điểm của cậu không tệ, việc nhận làm đại sức thương hiệu cũng phải cân nhắc kỹ càng hơn. Hôm nay tôi với Hành Phong có nhắc đến cậu, anh ấy còn nói cậu diễn không tồi, rèn luyện nhiều chút nữa sẽ tốt hơn.”

Tống Hưởng càng thêm vui mừng: “Thật á? Anh Phong nói em diễn hay á?”

Túng Phồn đáp: “Phải, cho nên nhớ không được phụ lòng kỳ vọng của bọn anh đâu đấy.”

Tống Hưởng liên mồm cam đoan, lại nói tiếp: “Chờ đợt này hết bận rồi, em nhất định để người đại diện xếp kín lịch học diễn xuất cho em luôn mới được!”

“Được rồi.” Chỉ cần Tống Hưởng có thể không nóng vội, tiếp tục cố gắng, Túng Phồn đã an tâm rồi, cậu chỉ lo Tống Hưởng quá mơ mộng, sau này làm không tốt lại khiến dì Chân thất vọng.

Tống Hưởng vui vẻ nói: “Anh Phồn, em gọi điện thoại là tính hỏi anh tối nay có rảnh không, em mời anh ăn cơm ha.”

Bời vì có quan hệ với Túng Phồn, cậu ta mới được lên hotsearch, mời Túng Phồn ăn một bữa là lẽ dĩ nhiên.

Túng Phồn khịt mũi, đáp: “Hôm nay không được, anh muốn cùng sếp của cậu đi hẹn hò.”

“Từ chối ăn cơm chó!” Tống Hưởng lập tức lên tiếng, chỉ sợ Túng Phồn lại rải thêm cho mình một nắm cơm chó nữa.

Túng Phồn cười ha ha, nói: “Anh tốt xấu gì cũng là bà chủ của cậu đấy, sao cậu có thể từ chối, không cho bà chủ phát lương thực chứ?”

“Em không dám từ chối sếp, chả lẽ lại không từ chối anh được à? Dù sao anh cũng có ghim em đâu.” Tống Hưởng tự tin nói, quen biết Túng Phồn lâu như vậy, cậu ta vẫn hiểu tính cách của đối phương.

Túng Phồn cũng chỉ muốn đùa Tống Hưởng một chút thôi, bèn cười nói: “Thế cũng tốt, chờ khi nào gặp, anh lại rải cơm chó cho cậu ăn sau cũng được.”

Tống Hưởng: “…”

Túng Phồn nói tiếp: “Cuối tuần này anh với Hành Phong hẹn nhau trước rồi, để tuần sau đi. Cậu xem hôm nào cậu rảnh thì nói trước với anh, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”

“Được, em xem lại lịch trình tuần sau đã, sẽ báo cho anh sớm.” Tống Hưởng vui vẻ đáp.

Cúp điện thoại xong, Túng Phồn lại nghĩ, thương hiệu của cậu đã có sẵn Phí Hành Phong và Đường Á làm mẫu rồi, thêm một người là beta thì tốt hơn, Tống Hưởng chính là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa phong cách của ba người trái ngược với nhau, có thể giúp Star & Maple tiếp cận được với nhiều đối tượng khách hàng hơn. Nhưng cái này cậu phải hỏi trước phí nhận quảng cáo của Tống Hưởng đã, cho dù họ có thể coi là người một nhà, nhưng mà thù lao thì không thể không tính đến được, cậu ta còn phải trả lương cho nhân viên nữa, còn lâu Tống Hưởng mới đại gia được đến mức không lấy tiền công. Nhưng mà đối phương đã gọi cậu một tiếng “Anh Phồn” rồi, chả lẽ không giảm giá cho cậu được 30% à?

*

Tên đường đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Túng Phồn hưng phấn nói với Phí Hành Phong muốn nhờ Tống Hưởng chụp ảnh mẫu để quảng cáo cho nhãn hiệu riêng của mình.

“Cả anh cả Đường Á đều không phải đại diện thường niên, bên phía Rose Color, em cũng đang tính hợp tác với nhau một mùa trước xem sao, cho nên phải tìm một gương mặt đại diện thường niên nữa. Tống Hưởng giờ cũng có chút danh tiếng rồi, lại là nhờ trang phục mà nổi, làm người lại đáng tin. Tuy là cậu ta lớn lên trông hơi trẻ con tí, hình tượng cũng bị hạn chế, nhưng mà càng như vậy, mới có sự khác biệt với những nghệ sĩ khác, thế mới độc đáo, muốn tạo hình theo thiết lập khác cũng có tính thử thách hơn.” Túng Phồn tràn đầy hứng khởi nói.

“Anh không thế nói Tống Hưởng là lựa chọn tối ưu, nhưng cậu ta đúng thực là một lựa chọn tốt. Dựa vào bộ phim lần này, tiến quân vào lĩnh vực thời trang cũng là chuyện đương nhiên. Chờ khi nào về, anh sẽ hỏi ý người đại diện của cậu ta hộ em.” Phí Hành Phong nói.

Túng Phồn là người yêu của hắn, Tống Hưởng lại là nghệ sĩ trong công ty, đều là “Người mình” cả, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, như vậy đúng là không gì tốt hơn. Nhưng giờ Tống Hưởng không phải là trợ lý của hắn nữa, hướng phát triển của cậu ta phòng làm việc cũng đã vạch sẵn, còn chi tiết thế nào thì còn cần người đại diện của Tống Hưởng sắp xếp, cho nên chuyện làm người phát ngôn cho Star & Maple cũng cần thương lượng với người đại diện của cậu ta.

“Được. Nhân tiện anh nhớ hỏi giúp em phí đại diện của Tống Hưởng nữa, chủ yếu là xem người đại diện của cậu ấy muốn như nào.” Túng Phồn yên tâm giao lại chuyện này cho Phí Hành Phong, cậu cũng không trông chờ đối phương có thể nhớ được hết phí đại ngôn của từng nghệ sĩ trong công ty để nói được đáp án ngay lúc này.

Công ty của Phí Hành Phong nhất định đã có giá cả dự kiến cho loại công tác này, người đại diện của Tống Hưởng cũng sẽ có sẵn một cái giá trong lòng, Tống Hưởng không giống như Đường Á, trong chuyện này quyền lên tiếng của cậu ta không nhiều, nhưng mà nếu cậu ta cùng người đại diện của mình thương lượng một chút, chuyện phí đại diện hẳn có thể du di ít nhiều. Đến lúc đó, chỉ cần Phí Hành Phong thả một tí, kiểu gì cậu cũng được chiết khấu.

Phí Hành Phong cười cười, không nói gì thêm. Công ty tuy đúng là của hắn, nhưng mà nghệ sĩ, người đại diện rồi mỗi một nhân viên bên dưới, ai mà không phải ăn cơm để sống, hắn không thể bắt người ta hạ giá trị hợp đồng của bản thân cho Túng Phồn hay là làm miễn phí luôn được. Túng Phồn nhất định cũng đã nghĩ đến vấn đề này cho nên mới không nói chuyện giảm giá với hắn. Hắn yêu cũng tôn trọng sự độc lập này ở Túng Phồn, hắn không cần chuyện gì cũng nhúng tay, cậu đều có thể tự mình làm được.

Vị trí khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này không cách trung tâm thành phố quá xa, lái xe chỉ mất khoảng độ hai tiếng. Khu resort này chia thành từng hạng mức, hạng phổ thông thì dùng suối nước nóng công cộng, có đủ các loại trò chơi dưới nước, cũng có nhà tắm công cộng tắm voi hoa sen, nhưng không bao gồm ăn uống và các dịch vụ khác, muốn thêm dịch vụ thì phải trả thêm tiền. Phí Hành Phong đặt một phòng Luxury, có bể tắm suối nước nóng riêng, là tiêu chuẩn Vip ở đây, hạng mức này có thể dùng Buffet miễn phí trêи tầng cao nhất của khách sạn, cùng với tất cả các hạng mục mà khu nghỉ dưỡng cung cấp, bao gồm massage và spa.

Lối vào phòng Luxury cũng không dùng chung với hạng phổ thông, có thể đảm bảo sự riêng tư tối đa cho những người nổi tiếng như Phí Hành Phong, đối tượng mục tiêu hàng đầu của khu resort này cũng chính là nhắm đến những nghệ sĩ nổi tiếng, muốn ngâm suối nước nóng thả lỏng, lại không muốn đi quá xa.

Đi vào phòng, Túng Phồn ngã nhào lên trêи sofa, ngồi xe gần hai tiếng đồng hồ, ʍôиɠ cậu cũng thấy ê ẩm, như là rời ra khỏi người rồi vậy.

Diện tích phòng rất lớn, màu chủ đạo trang trí là màu be nhạt, cảm giác rất thoái mái, ấm áp. Trong phòng, lớn thì có ghế massage, nhỏ thì có lò vi sóng, cái gì cũng có cả. Phòng tắm cũng có hai cái, một là bể nhỏ dành riêng để tắm suối nước nóng, nước bên trong đều là nước từ suối nóng, cái khác thì là phòng tắm nước máy thông thường.

Phí Hành Phong đặt hành lý xuống, mở van để nước nóng chảy xuống bể, nhiệt độ của suối nóng rất cao, khu nghỉ dưỡng hướng dẫn cần để hạ nhiệt tầm hai giờ sau đó mới ngâm mình là tốt nhất. Cho nên hai người tính đi ăn cơm trước, sau đó tản bộ về là vừa vặn.

Túng Phồn vừa mệt vừa đói, không buồn thu dọn hành lý nữa, cậu thấy cái mình cần nhất bây giờ chính là một bữa cơm nóng hổi cùng một lon coca lạnh. Dĩ nhiên, không thể ăn quá nhiều, chờ ngâm suối nước nóng xong, cậu còn muốn uống một chai rượu trái cây nhỏ, độ cồn thấp, phối với bánh ngọt tráng miệng, thực sự là mỹ vị nhân gian.

Vặn nước suối nóng ra bể ngâm xong xuôi, Phí Hành Phong ngồi xuống một đầu sofa, xoa xoa tóc Túng Phồn, cười nói: “Dậy nào, đi ăn cơm.”

“Dạ.” Túng Phồn đáp một tiếng, nhưng người lại không động tí nào.

Phí Hành Phong bó tay cạn lời, kéo cậu ngồi dậy, trực tiếp ôm người ra cửa mới hỏi: “Giờ em muốn tự đi hay để anh bế vậy đến phòng ăn luôn?”

Nếu Phí Hành Phong mà không phải người của công chúng, lấy trình độ lười biếng bây giờ của Túng Phồn, chắc chắn cậu sẽ chọn vế sau. Nhưng mà thực tế là, nếu cậu dám chọn vế sau, thể nào tối hôm nay hai người cũng leo lên bảng hotsearch cho xem, sau đó mọi người đều biết cuối tuần hai người họ nghỉ ở đây, mấy tờ báo lá cải chắc chắn lại giựt tít câu like, họ chưa ngâm nước nóng được mấy phút, khéo đã phải xách đồ chạy về cũng nên.

“Em tự đi.” Túng Phồn ôm cổ Phí Hành Phong, hôn hắn một cái rồi mới tự tụt xuống khỏi người đối phương, nhưng mà cậu vẫn dính trêи người Phí

Hành Phong, bám chặt lấy, trông không khác nào con lười.

Tận đến lúc Phí Hành Phong lấy thẻ phòng, hai người đi ra ngoài khóa cửa, Túng Phồn mới chịu buông tay ra, còn thầm cảm khái một câu trong lòng —— Mình vẫn phải giữ thể diện nữa.

Buffet ở trêи tầng cao nhất của khách sạn, cửa sổ show window hướng ra bên ngoài, có thể quan sát toàn cảnh khu resort. Phía dưới là công viên nước, nhưng có lẽ do trời đã tối rồi nên không có ai chơi đùa ở đó cả, xung quanh được lắp đèn chiếu sáng, chiếu rọi lên thảm thực vật phong phú tạo thành một cảnh sắc riêng.

Phòng ăn có rất ít người, nhưng đồ ăn vẫn vô cùng phong phú, tươi mới, đầu bếp nấu đến đâu mới chế biến nguyên liệu đến đó, mấy món như bít tết đều được chế biến theo yêu cầu, đảm bảo đồ ăn phục vụ cho thực khách luôn tươi ngon.

Vì để tránh tình trạng “No bụng đói con mắt”, Túng Phồn lấy đồ ăn rất tiết chế.

Hai người ngồi vị trí cạnh cửa sổ, vừa ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa thưởng thức bữa tối.

“Thầy Túng?” Một giọng nói mang theo cả kinh ngạc và vui vẻ truyền tới —— Cắt ngang bầu không khí khi hai người dùng bữa. Túng Phồn quay lại nhìn thì thấy người vừa lên tiếng chính là Hải Tuy, trêи khuôn mặt vẫn là nụ cười thành thật mọi khi.

“Anh Hải, trùng hợp thật đấy, anh đến đây một mình à?” Túng Phồn đứng lên, cười hỏi.

Hải Tuy xoa xoa đầu mình, nói: “Không, dẫn theo cả em họ anh đến chơi nữa, ngài Geoff cũng tới cùng.”

___________________

Ban đầu tôi tưởng cái chỗ anh Phí thuê là kiểu villa như này. (Villa hình này tôi lấy ở Đại Lải Flamigo đấy, đi một lần rồi, đúng kiểu nghỉ dưỡng, ăn xong là về phòng nằm ườn ra.)
Thế thôi, hết rồi. Tôi sẽ cố theo kịp kế hoạch này.

Bái bái

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN