Không Thể Ngừng Yêu Em - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Không Thể Ngừng Yêu Em


Chương 3


Ứng Hoan không biết trả lời vấn đề này như thế nào, bời vì Từ Kính Dư lớn lên xác thực rất đẹp trai, cô chỉ nói lời thật lòng mà thôi…

Cô cũng quen mà khen cậu: “Em cũng đẹp mà.”

Ứng Trì hừ hừ: “Em đẹp hơn anh ta.”

Thiếu niên không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tivi xem thi đấu, Từ Kính Dư Quyền Thủ hạng cân 75kg, nhìn ra được cao 1m8 trở lên, tỉ lệ dáng người thật tốt, lực ở cánh tay là ưu thế, thân thể anh ta điều kiện vô cùng thích hợp đánh quyền anh. Lần trước, sau khi bị Từ Kính Dư đánh hạ KO, Ứng Trì nhận định Từ Kính Dư là Quyền Thủ chuyên nghiệp, hôm sau liền ở Baidu tìm kiếm tư liệu, chẳng qua cậu tìm tên “Chu Bách Hạo”, kết quả đương nhiên cái gì cũng không có.

Rốt cuộc mới 17 tuổi, lần đầu tiên bị KO làm cậu mỗi lần nhớ tới liền tức giận, không phục, nghĩ đấu lại một lần, ở tuổi này đặc biệt có nhiệt huyết.

Ứng Trì tuổi còn nhỏ, làn da lại trắng, tâm tư dơn giản, cá tính hoàn toàn hướng ngoại, từ diện mạo đến khí chất đều là bộ dáng thiếu niên. Từ Kính Dư không giống thế, anh rõ ràng trải qua rèn luyện, từ mỗi lần ra quyền đều có thể nhìn ra, cũng đủ mạnh, chính là khí chất đàn ông và thiếu niên khác nhau.

Trên tivi, khuôn mặt Từ Kính Dư luôn trầm tĩnh, ra quyền tàn nhẫn, động tác nhanh nhẹn, đẹp mắt, nam nhân như vậy, đối với cô gái nhỏ Ứng Hoan mà nói, Từ Kính Dư hiển nhiên càng hợp với thẩm mỹ của cô.

Cô cười cười, sờ sờ đầu cậu giống như vuốt lông chó con, có chút lương tâm nói:: “Ừ, em so với anh ta đẹp hơn.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tivi truyền đến âm thanh kích động: “Oa! Kính Vương KO!”

Quyền anh hạng nhất cạnh tranh vô cùng kích thích, người xem cảm xúc cùng lực chú ý rất dễ bị kéo theo, Ứng Hoan chính là xem đến chuyên chú, ánh mắt nhìn vào chàng trai dành được chiến thắng đang làm động tác ra quyền trong khán phòng, anh kéo khóe miệng, cười một chút.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy thanh âm Ứng Trì quăng điều khiển từ xa: “Đệt!”

Quay đầu xem cậu: “….Em làm gì?”

Đây là nhớ tới cảnh tượng chính mình bị KO?

Ứng Trì đứng lên, tiến đến tắt tivi, quay đầu lại nhìn về phía Ứng Hoan, có chút buồn bực mà nói: “Không có gì đẹp, chị đi ôn tập đi, em đi chạy bộ một lát.”

Thiếu niên tràn đây tinh lực, cũng không quá ham mê trò chơi, mỗi ngày đều đi chạy bộ, lúc không đi học còn đến võ quán luyện tập.

Ứng Hoan gật đầu: “Em đi đi.”

Cô nhìn màn hình tivi đã sớm tối đen, rất muốn xem xong thi đấu.

Ứng Trì về phòng thay đồ, một bộ đồ thể thao màu lam, vừa hoạt động vừa đi ra khỏi phòng, Ứng Hoan đi đổ chén nước, Ứng Trì hướng cô vung tay lên: “Chị, em đi ra ngoài, trở về sẽ mang cho chị đường sơn tra.”

“Tốt.”

Ứng Hoan nhìn cậu đi ra cửa, lập tức mở tivi ra xem, cô muốn xem xong thi đấu.

Thi đấu quyền anh một hiệp chỉ có ba phút, vừa rồi không biết đã đánh đến hiệp thứ mấy.

Tivi lại mở một lần nữa, Từ Kính Dư thi đấu đã kết thúc, hiện tại là hạng cân 81kg, xem một hồi thấy không có gì xuất sắc, cô xem một phút bỗng mất đi hứng thú, đem tivi tắt, về phòng ôn tập.

Chuẩn bị cuộc chiến thi đại học.

Hiện trường thi đấu, Từ Kính Dư đang ở phía sau nhận phỏng vấn, phóng viên hưng phấn mà nói: “Đây là lần thứ hai tại Đại hội thể thao sinh viên thi đấu quyền anh cậu KO, đấu loại cùng bán kết, cậu đều là người dành chiến thắng, nghe nói cậu 16 tuổi đã học tán đả cùng thái quyền, năm ngoái tham gia WSB cậu dành quán quân, cá nhân đi theo con đường chuyên nghiệp, thực lực so với đại bộ phận sinh viên mạnh hơn rất nhiều, cậu nghĩ thế nào?”

Từ Kính Dư khoác áo choàng màu đỏ, đai lưng đeo lỏng lẻo mà dữ ở bên hông, mới vừa thi đấu xong, cả người tràn ngập khí thế, anh nhìn về phía màn ảnh, cười: “Thể dục cạnh tranh bất kỳ hạng mục nào, đều không phải cường giả vì vương1 hay sao?”

Phóng viên nghẹn lời: “Cậu nói đúng.”

Những lời này, thời điểm dành quán quân năm trước anh cũng đã nói.

Cho nên, các fan cho anh một danh hiệu_____

Kính Vương.

Cường giả vì vương.

Lại theo thường lệ trả lời mấy vấn đề, Từ Kính Dư quay trở lại bên cạnh huấn luyện viên, chờ đợi kết quả thi đấu của đội viên khác. Đồng đôị Thạch Lỗi là tuyển thủ hạng 69kg, anh ta giơ tay lên, cười tủm tỉm học fans nữ nói: “Kính Vương thật đẹp trai.”

Từ kính Dư trực tiếp đạp anh ta một cái, cười mắng: “Lăn, đừng làm tôi ghê tởm.”

Lại vẫn nắm tay cùng anh ta đối quyền, chúc mừng thắng lợi.

Thi đấu thế này đối với anh xác thực không có gì khó khăn, đại diện cho nhà trường cùng tỉnh đi thi, anh chủ yếu ở câu lạc bộ Thiên Bác Quyền Anh thi đấu, không kể cá nhân hay tập thể, với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ là một đoạn đường phải đi qua.

Vài năm sau, hướng tới quyền anh chuyên nghiệp là tất nhiên.

Thời gian nhoáng cái đã tới tháng sáu, nhiệt độ không khí mấy ngày bỗng nhiên tăng cao, Ứng Hoan nghênh đón kỳ thi đại học.

Ứng Trì so với cô còn khẩn trương hơn, mỗi ngày giống như bảo vệ, đưa đón chị gái đi thi, còn vỗ ngực nói: “Chờ chị thi đại học kết thúc, em sẽ đưa ngươi một món quà.”

Ứng Hoan sinh nhật vào mùng tám tháng sáu.

Vừa lúc là ngày thi đại học kết thúc.

Ứng Hoan không biết cậu muốn đưa cái gì, làm ra vẻ thần thần bí bí, cố tình còn một bộ biểu tình “Đặc biệt muốn nói lại cứ phải nghẹn lại để tạo ra kinh hỉ”, thoạt nhìn là một món quà sinh nhật đặc biệt tốt, làm cho cô cũng rất mong chờ.

Trong trường thi, Ứng Hoan đi ra giữa tiếng hoan hô ồn ào hòa lẫn với những tờ đề thi bị gió thổi mang đi xa, cô cảm thấy chính mình phát huy bình thường, tâm tình bình thản, đi đến dưới lầu chờ Chung Vi Vi.

Chung Vi Vi từ tiểu học đã là bạn học của cô, khi lên cấp hai2, hai người đều chọn ban tự nhiên, dù không học cùng một lớp nhưng quan hệ của hai người vẫn rất tốt. Đợi hai phút, Chung Vi Vi từ trường thi khác chạy tới, dứng ở trước mặt cô cười: “Thi thế nào rồi?”

“Nguyện vọng một không thành vấn đề.”

“Tớ cũng vậy.”

Hai cô gái nhỏ nhìn nhau cười.

Các cô nguyện vọng một đều là ngành Y của đại học A.

Ứng Hoan khởi động điện thoại, vừa gọi cho Ứng Trì cậu liền nhấc máy, giọng nói có chút khẩn trương: “Chị, thi xong rồi sao còn không ra? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Ứng Hoan cười: “Chờ Vi Vi, chị ra ngay đây.”

Ứng Trì nói: “Vậy chị nhanh lên.”

Chung Vi Vi bước lại gần, cười hỏi: “Tiểu Trì à?”

Ứng Hoan ngắt điện thoại, nhăn mũi vẻ mặt nghi hoặc: “Cũng không biết thằng nhóc này muốn đưa quà gì cho mình, thần thần bí bí, hỏi cũng không nói.” Ngẫm lại nhịn không được cười, “Đi thôi.”

“Cậu đấy, nên biết đủ đi, có em trai thương chị gái như vậy, lớn lên lại đẹp trai, cùng tiểu tình nhân dường như…” Chung Vi Vi hâm mộ mà nói, từ cặp sách móc ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô, “Đêm nay lớp chúng mình cùng mọi người tụ họp ở một chỗ, tặng quà trước cho cậu, sinh nhật vui vẻ nha, Ứng Tiểu Hoan.”

Ứng Hoan vui vẻ nhận quà, hai người đứng ở cổng trường nói chuyện, Ứng Trì liền xông tới, đem người kéo đi: “Đi đi đi, em hẹn thời gian trước.”

Ứng Hoan: “Cái gì thời gian?”

Ứng Trì: “Tới rồi sẽ biết.”

Nửa giờ sau, Ứng Hoan bị Ứng Trì kéo đến một phòng khám nha khoa rất nổi tiếng, cô ngốc một chút, sau đó bị Ứng Trì mang đi gặp một nữ bác sĩ trung niên xinh đẹp, bác sĩ họ Đỗ, bác sĩ Đỗ nhìn cô cười: “Đây là người muốn nắn thẳng hàm răng? Tới, cô xem một chút.”

Ứng Hoan quay đầu nhìn Ứng Trì.

Ứng Trì nhếch miệng cười, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào gương mặt cậu, cậu hưng phấn mà nói: “Chị, đem răng nanh nhỏ nắn thẳng đi, liền không cần phải dùng lưỡi đè nó nữa. Vốn lấy được tiền tưởng đã muốn dẫn chị đi, nhưng ngẫm lại trong khoảng thời gian sửa răng sẽ phải đeo niềng răng3 tương đối khó coi, ảnh hưởng tâm tình, lại ảnh hưởng thi đại học thì làm sao bây giờ? Nên chờ chị thi xong mới đưa chị đi.”

Hàm răng Ứng Hoan không tốt đã lâu, khi học tiểu học trong lớp có bạn đeo niềng đã bị bạn học nam cười nhạo, Lục Mỹ muốn mang cô đi đeo niềng răng nhưng làm thế nào cô cũng không chịu đi, nói sẽ bị người cười. Thời điểm học sơ trung, lớn hơn một chút, lòng yêu cái đẹp rõ ràng hơn, học sinh sơ trung so với học sinh tiểu học thì chín chắn hơn, sẽ không cười nhạo bạn học chỉ vì đeo niềng răng, cô chạy tới nói với Lục Mỹ muốn đeo niềng răng, lúc ấy cố tình Ứng Hải Sinh lại khám ra bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu rồi bị giảm biên chế, niềng răng phải mất trên dưới một vạn, Lục Mỹ chưa nói sẽ mang cô đi, cô cũng không nhắc lại.

Nhiều năm như vậy, cô đã hình thành thói quen dùng lưỡi đè nhẹ lên răng nanh nhỏ kia, rất ít khi nghĩ sẽ làm cho răng nanh cân bằng lại.

Không nghĩ tới Ứng Trì còn nhớ.

Cô nhìn về phía Ứng Trì, tâm bị cậu làm cho cảm động, trong lòng quyết định: Về sau sẽ chiều cậu, cậu muốn làm nũng sẽ để cậu làm nũng.

Ứng Hoan cười: “Niềng răng vào đại học cũng không tốt, khó coi.”

Ứng Trì nóng nảy: “Như thế nào không tốt! Tốt! Niềng răng thì chị vẫn rất đẹp! Hơn nữa dù niềng răng làm chị không xinh như trước thì cũng càng đỡ trêu họa ghẹo nguyệt, làm rối loạn suy nghĩ của bọn con trai muốn theo đuổi chị…”

Bác sĩ ôn nhu cười: “Cháu lớn lên thật xinh đẹp, niềng răng cũng sẽ không khó coi, thời gian cũng không dài, chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, không cần mang quá lâu, khoảng một năm rưỡi là được.”

Tiếp theo là chụp x quang để xem xét phương án.

Ba ngày sau mới thể mang niềng”

Đi ra khỏi phòng khám, Ứng Trì cao hứng mà cười: “Chị, chị ở chỗ này chờ, em đi mua chai nước.”

Ứng Hoan muốn đi cùng, nhưng Ứng Trì chạy nhanh như cơn gió sớm đã không còn ở đây nữa, cô đứng ở cửa bệnh viện, nhàm chán mà đá mũi giầy, đầu lưỡi lại theo thói quen liếm răng nanh nhỏ, mặt không biểu tình suy nghĩ: Qùa sinh nhật là cái niềng răng.

Cô còn tưởng là di động mới hay laptop…

Đang nghĩ ngợi, liền thấy một thân ảnh cao lớn từ bên đường đi tới, một thân đồng phục thể thao màu đen, cao lớn đĩnh đạc, lớn lên rất tuấn tú, còn có chút quen mắt… Ứng Hoan nhất thời không nghĩ ra, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt, liền nhịn không được mà nhìn chằm chằm anh ta, ở trong đầu tìm tòi, muốn nhớ lại xem đấy là ai.

Từ Kính Dư đang gọi điện thoại, âm thanh trầm thấp dễ nghe: “Giúp ba tôi đưa đồ cho mẹ, lập tức sẽ qua.” Anh dừng cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi quần, vừa nâng mắt liền nhìn thấy phía trước có một cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt mở to.

Có chút quen mắt.

Từ Kính Dư ánh mắt chần chừ liếc nhìn cô một cái, lại giương mắt nhìn bệnh viện bên cạnh.

Cô buông đầu lưỡi khỏi răng nanh, môi khẽ nhếch.

Anh liền nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ, giống như mèo nhỏ nhe răng, nháy mắt liền nhớ cô là ai.

Bạn gái của thiếu niên bị anh hạ KO.

Trách không được vừa rồi phía trước quầy bán quà vặt gặp phải tiểu tử kia.

Một đầu khác, Ứng Trì vô cùng lo lắng mà chạy tới, Từ Kính Dư hướng bên kia liếc mắt, tay bỏ vào túi quần, bước đi hướng tới bệnh viện,

Ứng Trì chạy đến trước mặt cô, nhìn bên trong thăm dò, nói chuyện có chút nhanh: “A a a! Vừa rồi em thấy Chu Bách Hạo, anh ta đứng trước mặt chị làm gì? Có nói cái gì với chị không?”

Ứng Hoan bị cậu nhắc nhở, đầu óc chợt lóe, một bộ biểu tình hoang mang biến mất, “A, chị nhớ rồi, Chu Bách Hạo, chị nói như thế nào lại quen như vậy.”

Từ Kính Dư bước chân lỡ một nhịp, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt mang biểu tình một lời khó nói hết, anh sớm đã quên mất, ba tháng trước, trên võ đài vì lười nghĩ ra tên giả liền thuận miệng lấy tên Chu Bách Hạo.

Anh chỉ khựng lại một cút liền quay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Kính Dư: Tôi ở trước mặt các người không xứng có tên họ sao?

Tiểu Trì: Đúng!

Cậu nhìn về phía chị gái, điên cuồng ám chỉ cô phải đứng về phía mình.

Ứng Tiểu Hoan vì em tai, gật đầu: Đúng

[ tấu chương trọng điểm, quà sinh nhật là niềng răng4, em gái nhỏ niềng răng Ứng Tiểu Hoan. ]

Cái đề tài này tương đối lạnh, tôi cảm thấy người đọc thích xem hẳn là không nhiều, điểm đánh giá cũng không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy chính mình viết rất tốt, thật lâu không có loại cảm giác này, cảm ơn các tiểu tiên nữ ủng hộ tôi, đại gia nhắn lại nhiều hơn cho lòng tôi thêm tự tin được không!!!

Trả lời mấy vấn đề:

1. Quyền anh thi đấu phân loại theo cân nặng, hệ thống cân theo Aviordupois chia làm 12 hạng cân, Tiểu Trì là 69kg, Kính Vương trước mắt là 75kg, cấp Quyền Thủ từ 48kg đến trên 91kg.( cái này mình tra trên wikipedia, ai muốn biết các hạng cân cụ thể có thể tham khảo gg)

2. Kính Vương lớn hơn Ứng Tiểu Hoan 2 tuổi, hiện tại là 20, chênh lệch tuổi tác không lớn.

[1] Mình để theo nguyên tác vì sau khi đổi thuần Việt sẽ không thể gải thihs được tại sao lại gọi Kính Vương.

[2] Theo nguyên tác là “cao trung” nhưng từ chương đầu đã nói đến việc hai người học cùng một lớp, nếu bây giờ đổi thành khác lớp thì hơi vô lý nên mình tự ý sửa lại.

[3] Theo bản convert là Đái Nha Sao, [4] theo bản convert là nha bộ mình không biết nó là gì nên tự chuyển thành niềng răng

Cảm ơn mọi người đã góp ý cho mình trong cách dùng từ Hán Việt sao cho hợp lý, đặc biệt là ban Poohloli11, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN