Cố Viễn đã bị tôi dọa đứng hình hoàn toàn. Cậu buông tay đang nắm lấy tay tôi ra, cả người cứng đơ như bị sét đánh.
Bây giờ tôi có thể chạy đi rồi, nhưng tôi không nỡ.
Tôi đã tưởng tượng về nụ hôn này trong đầu mình hàng trăm, hàng ngàn lần, cũng mong chờ nó hàng trăm, hàng ngàn lần.
Tôi có thể bịa ra một lý do nào đó, cũng có thể dùng những lời nói dối để lấp li3m chuyện này.
Nhưng tôi đã chờ cái giây phút này lâu lắm rồi. Tôi không muốn tiếp tục che giấu nó nữa.
Cuối cùng Cố Viễn cũng lấy lại tinh thần. Sau khi não hoạt động trở lại, cậu bắt đầu điên cuồng đáp lại tôi.
Trên đời này, việc hạnh phúc nhất chính là người mà mình thích cũng thích mình. Lần này hôn tôi, cậu càng hôn càng ôm chặt tôi vào lòng.
Không biết hôn được bao lâu, cuối cùng Cố Viễn cũng thả tôi xuống dưới, vùi đầu vào cổ tôi không nói lời nào.
“Tống Phỉ, có phải tớ đang nằm mơ hay không?”
Cậu nghẹn ngào nói, giọng hơi khàn khàn.
Cố Viễn, cậu ấy, bị tôi hôn đến khóc rồi à?