【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】
*Minh An: Ngoại truyện thứ hai này tác giả viết dưới góc nhìn của nữ chính nha mọi người, tức người xưng “tôi” là chị nữ chính á
Tôi vừa xoa eo vừa dọn đống đèn trên bãi cỏ.
Hôm qua lãng mạn bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi mấy nhiêu.
Không biết Cố Viễn đã trang trí chỗ này bao lâu, cả núi chỗ nào cũng có đèn. Tối qua đẹp đến nhường này thì nay mệt đến nhường đó.
Thu đã đi rồi, bây giờ ngọn núi này chỉ còn toàn tuyết.
“A, tớ hết chịu nổi rồi. Cố Viễn, cậu là đồ tồi. Hai người muốn lãng mạn thì cứ lãng mạn với mỗi nhau đi, lôi cả chúng tớ vào dọn cùng làm gì chứ??”
Trương Thải Vi hùng hổ lôi kéo dây đèn từ trên cây xuống.
“Tống Phỉ, tối qua hai người có, ha ha ha ha…”
Nhìn Trương Thải Vi nói với giọng điệu mờ ám, mặt tôi đỏ lên.
“Tống Phỉ, nói thật với cậu, tớ mệt chết rồi.”
Cố Viễn thở hồng hộc ngồi xuống cạnh tôi.
“Đêm nay đến nhà tớ, ưm…”
*Đoạn này là ông nam chính ổng nói cụm “Nói thật” nên bà nữ chính bả nói lời trong lòng mình. Sau đó ổng mới bịt miệng bà lại á ~
Lần này Cố Viễn lại chặn miệng tôi trước.
“Hai người các cậu làm người đi chứ!!!”
Tiếng kêu r3n của Trương Thải Vi vang khắp núi rừng.