Vừa lên xe tôi liền giả c.hết nằm thẳng cẳng, nhắm chặt mắt lại không nói lời nào.
Cố Viễn thò đầu qua, lấy tay sờ lên trán tôi, tay còn lại thì cậu sờ vào trán mình.
“Tống Phỉ, cậu làm sao vậy? Có phải cậu giấu tớ chuyện gì không?”
Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu đi, nghiêm túc nói: “Tớ đang thích một người, tớ muốn đi theo đuổi người ấy.”
“Vì thế dạo này tớ sẽ lấy cậu để luyện tập, cậu phải làm tốt công tác tâm lý.”
“Cậu đừng bất ngờ, cũng đừng nghĩ nhiều nhé!”
Nói xong tôi liền hối hận. Tôi đang nói cái gì vậy hu hu hu!
Cố Viễn ngẩn người, đen mặt, mím chặt môi lại. Một lúc lâu sau cậu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Phỉ, cậu nói thật hả?”
Tôi điên rồi mới để bánh mì sáng nay mình mua với mục đích tự bịt miệng bản thân ở ghế đằng sau. Tôi vừa nhổm dậy định lấy bánh thì người đã bị dây an toàn kéo lại vào ghế.
“Người ta lừa cậu đó. Chồng à, người ta chỉ thích cậu thôi. Thích cậu nhiều năm lắm rồi á, chưa từng thay lòng lần nào.”
Chờ đến khi tôi lấy lại được quyền khống chế cái miệng của mình, lấy tay che chặt miệng thì mọi thứ đã quá chậm rồi.
Rõ ràng Cố Viễn đã bị tôi dọa thêm lần nữa. Cậu nhíu chặt mày, không nói lời nào.
Tôi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ tôi nhảy xuống khỏi xe có còn kịp không?