Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
Chương 4
Hoạt động lần này cũng khá lớn, hầu hết là các đội đấu game nghiệp dư sinh viên như bọn họ, tuy nhiên giải thưởng cũng khá lớn.
Có lẽ do để PR cho game mà hãng game chịu chi đầu tư như vậy.
Bạch Linh ngồi với Khả Tiên, hai người ríu rít liên hồi, nào là sẽ gặp nhiều trai đẹp rồi đấu xong sẽ đi thử đồ ăn ngon, nghĩ đến thôi là nước miếng của Bạch Linh lại muốn nhỏ ròng ròng.
Tuy mới là sinh viên năm hai nhưng Đức Bình đã có bằng lái xe nên ngồi vừa lái xe vừa ngâm nga theo bài hát đang bật. Hải Duy ngồi gần ghế lái với Đức Bình, đang chơi game trên điện thoại, thi thoảng lại chửi bậy vài câu khi thua game. Hữu Triết và Hải Đăng ngồi sau cùng, Hữu Triết đang hí hoáy với cái điện thoại, cũng không biết là đang làm gì. Hải Đăng thì dựa đầu vào ghế trước ngủ, là ghế của Bạch Linh.
Thi thoảng mùi dầu gội đầu thơm thơm của cậu ấy lại thoảng thoảng đưa đến mũi Bạch Linh. Thật thơm, muốn túm lấy ngửi ghê! Bạch Linh thầm nghĩ, cười hắc hắc 2 tiếng nhỏ.
– Bạch Linh, cậu bị ấm đầu hả? Ngồi cười một mình không thấy biến thái à?- Hải Duy mặt vặn vẹo khó hiểu hỏi.
– Chuyện của cậu à, lo chơi game của cậu đi.
Hải Duy nhún vai, làm bộ khó hiểu mặc kệ người thần kinh. Khả Tiên loi choi một hồi cũng buồn ngủ nên dựa vào Bạch Linh ngủ từ lâu. Bạch Linh khẽ quay mặt xuống, vừa đúng tầm nhìn thấy chỏm đầu của Hải Đăng. Cảm giác có chút lâng lâng, thấy tiểu thịt tươi thật có chút nổi lên tính háo sắc.
Ngồi xe một đoạn dài, cuối cùng cũng tới nơi. Bạch Linh nhéo nhéo má Khả Tiên, gọi cô dậy. Sau đó quay ra vỗ vỗ Hải Đăng.- Tới rồi. – Bạch Linh nói.
Cả bọn vào nhà nghỉ, lấy chìa khoá phòng rồi chia nhau về phòng.
– Chiều nay 1h tập trung dưới xe, chúng ta đi khai mạc.- Đức Bình nhắc nhở cả bọn
– Yes, sir.- Bạch Linh và Hải Duy giả bộ đứng nghiêm giơ tay nói.
Nhanh chóng tới lúc đi khai mạc, cả bọn lại ngồi xe một quãng dài.
Trời hôm nay thật đẹp, có một chút nắng nhè nhẹ nhưng không oi, cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Bạch Linh mặc một áo phông đen trơn có kia hiệu riêng của đội, quần đùi tới đầu gối và đeo một đôi giày thể thao êm chân. Khả Tiên thì khác, mặc một bộ váy đơn giản nhưng nữ tính màu xanh nhạt, đi thêm đôi giày cao gót càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát nhẹ nhàng.
Bốn người đi cạnh cũng mặc áo đồng đội giống Bạch Linh. Đều là bốn thanh niêng đẹp trai rạng ngời.
Còn nhớ lúc trước Bạch Linh định giới thiệu một người cho Khả Tiên nhưng cô chối đây đẩy.
– Châm ngôn của tớ là thỏ không ăn cỏ gần hang.
Vậy đó, nhìn vậy thôi chứ Khả Tiên là một đứa có vận đào hoa, những chàng trai theo đuổi đếm không xuể. Còn Bạch Linh thì khác, người ngoài nhìn vào đều nghĩ cô học bá khó gần, tính cách kì dị, vì vậy mà bao mùa khoai sọ vẫn chưa lọ mọ tay ai. Haiz, cuộc đời vốn thật bất công mà.
Hiuhiu, cầu like cầu bỏ phiếu để tui có động lực viết tiếp các bạn ới ời T.T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!