Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!
Chương 17: Chào cậu, bạn học Giang!
Edit: Winnie
Cô bây giờ người gặp người sợ, cô cũng không muốn làm Đoạn Phân Phương bị lây.
Đau mắt đỏ thật sự rất khó chịu, cô không hy vọng Phân Phương bệnh cùng.
Huống chi bây giờ Ngụy Tây Trầm cũng đi rồi, cô ngồi phía sau, đối với ai cũng tốt.
Trác Lương quay ra phía sau nhìn cô đầy e dè xong lại thở dài một hơi.
lam tấn bình thường cũng không thân với Đào Nhiễm, nhưng bây giờ khi thấy cô lẻ loi một mình dựa vào bàn học lại thấy cô bỗng nhiên rất đáng thương.
Một lát sau, vào học đã được một lúc.
Ngụy Tây Trầm vẫn chưa trở về, Trần Chí đẩy đẩy mắt kính, mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Ngụy Tây Trầm đâu?”
Lam Tấn mặt không đổi sắc: “Đau bụng đi WC rồi thầy ơi.”
“Ồ.” Trần Chí không chút nghi ngờ.
Lại trôi qua thêm mười phút, Lam Tấn tinh mắt nhìn thấy bóng dáng đi vào từ cửa sau.
Người thiếu niên ấy đẫm mồ hôi, hiển nhiên là rất nóng, cậu ta còn thở phì phò nhân lúc thầy còn đang viết viết trên bảng mà nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình.
Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, không ai phát hiện.
lam Tấn vừa định dùng khẩu hình chào cậu.
Lại thấy Ngụy Tây Trầm xoa tay lên tóc cô bạn cùng bàn rồi nhẹ giọng kêu Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.
Trên má vẫn vương hai dòng nước mắt chưa khô.
Một bộ dạng thật chật vật, Đào Nhiễm vừa định lau nước mắt đi, Ngụy Tây Trầm đã giữ tay cô lại.
Gió thu nhẹ thổi.
Cậu một tay nâng cằm cô, cái tay kia dùng khăn mặt sạch sẽ, hơi ẩm giúp cô lau nước mắt.
Đào Nhiễm ngây ngốc nhìn cậu ta.
Thiếu niên người đầy mồ hôi, con ngươi cậu đen nhánh.
Hóa ra cậu chạy xa như vậy là để giúp cô mua chiếc khăn sạch và cả nước muối sinh lý. Sau đó nhẹ lau nước mắt cô.
Mắt cô vẫn khó chịu lắm, gương mặt lại hơi ửng đỏ,
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bảng đen, chỉ có cậu chăm chú nhìn cô.
Đào Nhiễm đột nhiên nhanh trí, nhỏ tiếng gọi cậu: “Ngụy Tây Trầm.” Trong tíc tắc, khoảnh khắc chỉ tính bằng cái nháy mắt ấy, cô không kịp suy nghĩ đã nói ra một điều rằng, “Có phải cậu thích tôi không vậy?”
Thiếu niên nhìn cô gái có đôi mắt đỏ như thỏ con này không chớp mắt, khóe môi khẽ cong.
Cậu cũng nhỏ tiếng đáp lại: “Có có rắm.”
“……”
Sau sự kiện tự mình đa tình đó, Đào Nhiễm vẫn chưa đi học lại. Cô nhờ Trình Tú Quyên gọi điện xin thầy chủ nhiệm, dù sao bệnh đau mắt đỏ cũng rất dễ lây lan, tự ở nhà dưỡng bệnh vẫn tốt hơn.
Kiều Tĩnh Diệu gọi điện cho cô nói xn lỗi vì để cô bị lây.
Đào Nhiễm không nhịn được cười: “Có sao đâu, đúng lúc có nạn cùng chịu.”
Hai cô gái hỏ cùng đôi mắt đỏ quạch cười phá lên.
Nghỉ ở nhà thật nhàm chán, Kiều Tĩnh Diệu hay gọi điện bà tám với cô.
“Còn nhớ cái người tóc dài mày nhìn tháy hồi học kỳ 1 không?” Đầu dây bên kia hả một tiếng, Kiều Tĩnh Diệu bổ sung, “Chính là cái người hay đi cùng với Giang Diệp, người mà xinh thật xinh ấy.”
Đào Nhiễm ừ một tiếng, cô khổ sở nghĩ lại, lúc nghỉ hè vì thấy cảnh đó mà cô đã thất tình đây này.
Sao mà có thể quên cho được.
Đào Nhiễm tận mắt nhìn thấy Cô bạn kia cùng Giang Diệp ôm nhau.
Lòng cô tan nát, lúc quay vè cũng cắt bỏ đi mái tóc dài của mình vì không muốn để giống người con gái kia.
Kiều Tĩnh Diệu nói: “Tao trước kia cũng là học sinh bên Thất trung, cô gái đó chính là hoa khôi giảng đường đấy.”
Đào Nhiễm cố nén cái giọng điệu chua lòm của bản thân lại: “Ồ.”
Kiều Tĩnh Diệu như có thể thấy được biểu tình của cô, cười khúc khích: “Mày đừng có bực nha, nếu mà mày an tĩnh một chút không chừng cũng sàn sàn với cô hoa khôi kia đấy.”
“Ai thèm.”
“Trở lại chuyện chính, hôm nay tao định nói cho mày một chuyện, nói không chừng chuyện hôm đó không phải như vậy đâu. Tai nghe mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Tốc độ đổi bạn trai của cô nàng kia so với thời gian tao đi mua bộ đồ mới còn nhanh hơn, hơn nữa nghe nói còn xem việc yêu đương như chơi game vậy á. Thích khiêu chiến mấy thứ khó khăn, lúc trước ai mà chẳng biết mày theo đuổi Giang Diệp đúng không? Con nhỏ đó hơn phân nửa là định chọc tức cô ngốc là mày rồi.”
Bên đầu kia điện thoại, cô ngốc nào đó há hốc mồm: “Còn có kiểu chơi này sao?” Đào Nhiễm cảm thấy cô không cách nào tưởng tượng được, nói như vậy cô cứ thích người nào là giành người đó à.
Kiều Tĩnh Diệu cười cười: “Đúng vậy, không chỉ có bên Thất trung bọn họ, bên trường mình cô ta cũng xuống tay rồi. Bây giờ mày có định tranh thủ chút không?”
Nói không tất nhiên là xạo, bị một đứa con gái không quen biết nẫng tay trên như vầy. Đào Nhiễm trầm ngâm rất lâu mới trả lời:”Tao muốn thử xem.”
Tuy rằng cô thấy sau đợt tụ họp lần trước cô và Giang Diệp đã không còn khả năng nào nữa, nhưng cô vẫn mong muốn biết được tất cả rõ ràng.
Cô mấy ngày tới vừa hay rảnh, dứt khoát đeo một cái kính râm lên mặt và ra cửa.
Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm cái khăn choàng mỏng, quấn kín khắp mặt và cổ. Mùa thu mát mẻ, cô cũng không có ý định mặc váy, quần jean áo khoác, bước ra khỏi cửa.
Trình Tú Quyên đang làm móng, thấy cô hóa trang thành như vậy bị dọa phát hoảng: “Con làm gì vậy Đào Nhiễm?”
“Mẹ, con ra ngoài một chuyến.” Cô nói giọng rầu rĩ.
Trùm kín mít thế này không phải người cực kỳ thân thiết thì không thể nào nhận ra đó là cô được.
Lúc đó là giờ tan học, Đào Nhiễm sớm đã có kinh nghiệm chờ Giang Diệp, ngựa quen đường cũ mà ngồi ở dưới tàng cây hoàng cát.
Đại thụ duỗi cành, đem cô che chở dưới bóng râm.
Hôm nay trời đầy mây, mặt trời bị che khuất.
Dưới kính râm hạ là một mảnh màu xám, vạn vật đều mất đi sắc thái.
Đào Nhiễm mỏi mắt trông về phía cổng lớn Thất trung, ra khỏi nhà mới thấy chính mình đã quá xúc động.
Trước không nói đến việc không thể chờ được Giang DIệp và cô gái tên Phó Sáo như lời Kiều Tĩnh Diệu nói, cứ cho là chờ được, cô cũng không đủ can đảm đi lên hỏi chuyện hôm đó là như thế nào.
Nhưng con người là loài động vật kỳ diệu, trong lòng khi đã chôn xuống hạt giống không cam lòng hoặc hoài nghi thì kiểu gì cũng nảy ra ý định muốn tra ra manh mối.
Tiếng chuông tan học của Thất trung vang dội.
Người người mặc đồng phục đi ra ngoài cổng trường. Gió thu thổi qua tinh thần phấn chấn của bọn họ, bỗng toàn bộ ánh mắt đều bị Đào Nhiễm ăn mặc kỳ dị thu hút.
Trông y hệt như tội phạm bị truy nã. Đào Nhiễm có chút xấu hổ nhưng lại phát hiện không ai nhận ra cô nên cô cũng dần tự nhiên, đem lực chú ý dời lại phía cổng.
Cô nhìn nhìn đồng hồ.
Giang Diệp làm việc rất đúng giờ, ngay cả thời gian bước ra khỏi cổng cũng chuẩn xác. Lúc trước khi cô còn đứng chờ anh ta, tan học cứ sợ mình sẽ chạy ra muộn nhưng sau vàu lần quan sát, cô mới phát hiện bình thường chỉ cần cô đứng chờ tầm 5 phút tính từ lúc chuông vang sẽ thấy Giang Diệp xuất hiện.
Cô không được hoang mang, chỉ cần cô đứng yên chỗ này cô nhất định chờ được anh.
Giang Diệp ra khỏi trường chậm hơn so với mọi người. Đôi lúc cô còn có suy nghĩ, nếu Giang Diệp thực sự ngại cô phiền anh chỉ cần ra sớm vài phút là được.
Nhưng mà Giang Diệp không có, cô luôn rất vui sướng ríu rít đi theo phía sau anh nói chuyện, anh chỉ trầm mặc lắng nghe.
Chờ đến khi đám người ngày càng thưa thớt, rốt cuộc cô cũng đợi được Giang Diệp đi ra.
Đào Nhiễm theo bản năng kéo kéo khăn mặt lại cho kín, quen biết Giang Diệp lâu như vậy, chắc chắn đây là lần cô chật vật nhất xấu xí nhất.
Không có mái tóc dài mỹ lệ, đôi mắt thì đỏ quạch toàn tơ máu, cả người lộ rõ vẻ tiều tụy.
Trước cổng trường là người thiếu niên tuán lãng, phía sau là bóng dáng một cô gái đang đuổi theo. Đào Nhiễm nhận ra đó là Phó Sáo. Cô cũng không biết bây giờ cô tính là may mắn hay xui xẻo nữa.
Đào Nhiễm cùng giống như ăn trộm, vòng ra sau thân cây to, lén lút nhìn trộm.
Phó Sáo chạy nhanh lên trước, kéo lấy tay Giang Diệp. Lúc tay vừa đụng liền bị Giang Diệp lạnh lùng hất ra.
Đào Nhiễm ngẩn người, cô trước giờ chưa từng thấy bộ dạng nóng giận của Giang Diệp, Nhìn anh giống như người trời sinh tính tình đã ôn hòa, hóa ra anh cũng có lúc tức giận.
Trên mặt anh thiếu điều viết lên hai chữ GHÉT BỎ.
Thật ra Đào Nhiễm cũng từng chạm qua tay Giang Diệp, là không cẩn thận đụng tới.
Cô vừa thẹn vừa gấp, chỉ sợ Giang Diệp hiểu lầm, khuôn mặt hồng hết cả lên, lắp bắp giải thích: “Em, em….không phải cố ý.”
Lúc ấy Giang Diệp cũng ngẩn người, ho nhẹ, nói: “Tôi biết.”
Đào Nhiễm cảm khái vạn ngàn, còn chưa kịp thoát ra khỏi ký ức đã thấy Giang Diệp đi về phía bên này.
Cô nhanh chóng ngồi thụp xuống.
Giang Diệp cũng ngồi ở phía bên kia thân cây.
Đào Nhiễm rất khẩn trương, không dám thở mạnh. Anh ấy ngồi đó làm gì? Phó Sáo cũng ngồi xuống một chỗ cạnh đó, khoảng cách giữa ba người họ thật gần, Đào Nhiễm có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Giọng Phó Sáo thanh thúy: “Em bồi anh chờ vậy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!