Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!
Chương 6-2: Tôi không nhìn ra... 2
Edit: Winnie
Ngụy Tây Trầm híp mắt nhìn Đào Nhiễm, cong cong môi: “Được thôi.”
Đào Nhiễm đương nhiên không dám được một tấc lại tiến một thước, nịnh bợ dọn sẵn cái bàn, cam đoan: “Yên tâm, tôi giúp cậu giữ bàn, nhất định không để cậu ngã.”
“Không cần.” Ngụy Tây Trầm vóc dáng cao, chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến đỉnh bảng, cậu không nói chuyện nữa, giúp cô lau sạch bảng đen.
Thuốc màu rất khô bám rất chặt, mỗi lần lau đều phải dùng lực thật mạnh.
Đoạn Phân Phương có chút đau lòng, lặng lẽ kề tai Đào Nhiễm nói nhỏ:
“Cậu không ưa cậu ấy sao? Năm rồi đều là ba người cùng nhau lau mà.”
Đào Nhiễm nhỏ giọng: “Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?”
Đoạn Phân Phương: “……” Không cần cảm ơn nhắc nhở, rất rõ ràng.
Bởi vậy câu tiếp theo cô đành nuốt trở vào, ai cũng biết làm báo bảng cần phải cố gắng, nhưng cũng không có khen thưởng gì. Ngụy Tây Trầm nguyện ý hỗ trợ, thật sự đã là ngoài dự kiến của cô, cô liền cảm thấy cậu thiếu niên này không tồi nha.
Lớn lên vẻ ngoài được, tâm địa cũng được.
Chờ đến Ngụy Tây Trầm lau sạch bảng, mặt trời đã vẽ một cảnh mỹ lệ phía hoàng hôn.
Theo trình tự định sẵn, hẳn là Đào Nhiễm vẽ tranh trước, sau đó tới Ngụy Tây Trầm viết chữ lên.
Ngụy Tây trầm quay đầu lại, liền thấy Đào Nhiễm ngồi chỗ bàn cô thản nhiên xem truyện tranh, Đoạn Phân Phương thì ngồi bên cạnh làm bài tập.
Gân xanh trên trán cậu nhảy nhảy, lần đầu tiên có người không để ý mà xem cậu như vô hình.
Thật là một chuyện tốt.
Hai cô gái sau khi pha chế thuốc màu mới phát hiện màu không đủ, số màu còn lại đã dùng hơn nửa năm, đã hơi hơi đọng lại cặn.
Đoạn Phân Phương trầm ngâm nói: “Vậy mình đi mua thuốc màu. Ngụy…. Ngụy Tây Trầm, cậu giúp Nhiễm Nhiễm đỡ bàn nha? Các cậu vẽ trước, mình sẽ trở lại mau thôi.”
Đào Nhiễm định cự tuyệt theo bản năng, cô có hơi sợ Ngụy Tây Trầm, muốn để cho Ngụy Tây Trầm đi mua thuốc màu, chỉ là cậu ta mới đến vài ngày, có khi cũng không tìm ra nơi nào để mua. Cô cũng không mù quáng, gian nan nói: “Được, cậu đi nhanh về nha.”
Bóng dáng Đoạn Phân phương biến mất ở chỗ rẽ.
Nhất thời mọi thứ đều an tĩnh trở lại, Đào Nhiễm tựa hồ còn có thể nghe được tiếng quạt chuyển động thật thong thả.
Cô cả người cứng ngắc nhìn Ngụy Tây Trầm.
Trên trán thiếu niên rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lùng cong cong môi: “Yên tâm đi Đào Nhiễm, tôi sẽ giúp cậu đỡ bàn, nhất định không để cậu ngã.”
Cậu nhấn mạnh từng từ thật chậm, mang theo hương vị lười biếng.
Nhưng trong mắt sắc bén, không hề có ý tốt.
Lại còn trả lại lời cô nói một chữ cũng không kém.
“Không… không cần cậu đỡ.” Cô tự mình cầm phấn rồi leo lên bàn.
Miễn miễn cưỡng cưỡng đứng vững, chân hơi hơi có chút phát run.
Cô biết trong lòng sợ hãi không phải đến từ độ cao dưới chân mà là vì ánh mắt nhìn như cười của người phía sau.
Cô sớm biết! Ngụy Tây Trầm là người hai mặt.
Đào Nhiễm tự nhủ mình đừng quay đầu lại, cô cầm một phấn viết màu trắng phác hoạ hình sơ bộ.
Tuy nói thành tích không tốt, nhưng cô xác thật rất có thiên phú hội họa. Không cần vẽ ra giấy trước, trong lòng sớm phác xong ý tưởng nên vẽ lên bảng rất nhanh, mới đấy đã làm hiện lên nửa dải ngân hà.
Chất lượng phấn viết không đồng đều, cô vẽ được một nửa, cảm thấy sàn sạn không tốt lắm.
Đào Nhiễm xoay người, muốn nhờ Ngụy Tây Trầm đổi phấn giúp.
Đúng lúc hoàng hôn, gió nhè nhẹ đưa.
Trên trán thiếu niên, tóc đen hơi ướt, con ngươi đen nhánh, đang nhìn… chân váy cô.
Đào Nhiễm ngốc một lúc, phấn viết trong tay theo bản năng ném ra ngoài, cậu ta thế mà không né, bị cô ném trúng.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên an tĩnh….
Ngụy Tây Trầm bỗng nhiên ngước mặt, màu phấn trắng lưu lại trên mái tóc đen của cậu lại càng rõ ràng.
Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nói: “Có phải cậu muốn chết không?”
Đào Nhiễm ngây người chớp mắt một cái, bị sự ác ý trong mắt cậu dọa sợ mới ý thức được mình vừa làm cái gì.
Cô bị Trình Tú Quyên đuổi theo đánh suốt, thân thể so với đầu óc phản ứng còn nhanh hơn, nhảy xuống bàn muốn chạy.
Ngụy Tây Trầm đá chân vào cửa.
Thanh âm loảng xoảng vang lên, cửa sau bị khép lại.
Chính cậu lại chắn ở lối đi, Đào Nhiễm không còn đường thoát.
Cô từ trước đến nay lại không phải người có cốt khí, biết không thể chạy thoát liền chắp tay trước ngực: “Tôi sai rồi, tôi không cố ý.”
Ngụy Tây Trầm cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt cô: “Nói xin lỗi là xong?”
Bộ dạng cậu âm trầm, Đào Nhiễm sợ chết, còn không quên biện giải: “Tôi, tôi không có ý, chính tại cậu đang nhìn, đang nhìn….” Cô rốt cuộc chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, bốn chữ “chân váy của tôi” như thế nào cũng chẳng thể nói nên lời.
Cô nhớ đến cảnh ngày hôm đó Ngụy Tây Trầm đánh Lam Tấn liền sợ hãi.
Cô lúng túng vô cùng, ánh mắt cậu lại mảy may không chịu nhân nhượng, cô sắp khóc rồi.
Đào Nhiễm hít hít: “Cậu nếu dám đánh tôi, tôi sẽ……”
Ngụy Tây Trầm cười nhẹ: “Sẽ?”
Cô còn không có nghĩ ra Ngụy Tây Trầm kiêng kị cái gì đã thấy cậu vươn tay.
Đào Nhiễm nhắm mắt lại theo bản năng. Bàn tay hơi lạnh sờ đến má cô.
Cô thấy thiếu niên mang theo ba phần ý cười, nói: “Khóc sao?”
Cậu không có đánh cô.
Bàn tay kia rơi xuống, ngoài ý muốn ôn nhu vô cùng.
Ngón tay thiếu niên thon dài nhẹ nhàng xoa đôi mắt cô, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cô, cậu lại nhìn, vẫn là không thể không cười một tiếng.
“Haizzz, Đào Nhiễm à…” Cậu thấp giọng gọi.
Đào Nhiễm mở to mắt, vội vàng lui ra phía sau một bước, đề phòng quan sát cậu.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, đuôi mắt cậu ngập ý cười: “Tôi không nhìn ra nổi?”
Trong lúc Đào Nhiễm không thể tin tưởng quan sát, cậu cười mở miệng: “Cậu…… Thật ra cũng khá xinh đẹp.”
Đào Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý tứ của cậu.
Đào Nhiễm che váy lại, gương mặt ửng đỏ, hốc mắt cũng đỏ.
Cô muốn đánh chết tên xấu xa này.
Cô vừa ủy khuất lại còn thẹn.
Ngụy Tây Trầm đứng trước cô thì cười đến run người. Cậu biết cô bực, không trêu cô nữa: “Lau nước mắt đi, bạn cùng bàn của cậu sắp trở về rồi.”
Cô dùng mu bàn tay lau lau qua, thấy cậu ta đã dịu trở lại, không quên một tấc tiến một thước, rầm rì nói điều kiện: “Cậu không được nhìn tôi.”
Thiếu niên khóe môi hơi cong: “Được!”
Đào Nhiễm vẫn cảm thấy xấu hổ, Cô nhỏ giọng nói thêm: “Tôi có mặc quần bảo hộ.” Cho nên cậu khẳng định cái gì cũng không thấy được.
Ngụy Tây Trầm trong lòng mềm đến rối tinh rồi mù, dứt khoát không nhìn bộ dáng ngốc của cô, đi ra mở cửa.
Khoảng nửa phút sau, Đoạn Phân Phương đem thuốc màu trở lại, trong mắt cô ấy toàn là hưng phấn, hỏi Đào Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cậu đoán xem mình ở cổng trường gặp được ai?”
“Ai thế?”
“Sao mặt mũi cậu đỏ hết thế?”
Ngụy Tây Trầm tốt bụng, nhìn qua mắt của Đào Nhiễm nói dối tỉnh bơ: “Chắc do phấn viết rơi vào.”
“À.” Đoạn Phân Phương gật gật đầu, tiếp theo lại thần bí mở miệng, “Có thể là quá muộn, quầy bán đồ của trường ta đóng cửa rồi, mình chạy đến chỗ siêu thị nhỏ mua màu. Cậu đoán xem mình gặp được ai?”
Đào Nhiễm thật sự là đoán không ra, vì thế lắc đầu.
“Là Giang Diệp!” Đoạn Phân Phương trong mắt sáng lấp lánh, “Mình cảm thấy anh ấy đang đợi cậu.”
Cô vừa nói xong, cả phòng học đột nhiên yên tĩnh.
Ngón tay Đào Nhiễm lặng lẽ nắm chặt: “Tôi còn có việc, đi trước, ngày mai lại tiếp tục vẽ.” Cô nói xong, đến cặp cũng không lấy, vội chạy ra ngoài.
Đoạn Phân Phương gọi với theo: “Giang Diệp vừa mới đi rồi!”
Đoạn Phân Phương không biết Đào Nhiễm có nghe thấy không, tóm lại bước chân cô ấy không ngừng, không hề quay đầu lại.
Đoạn Phân Phương nhỏ giọng thở dài, lầu bầu hai câu, lại nghĩ tới hiện tại chỉ còn cô cùng bạn học đẹp trai, trong lòng có chút vui mừng.
Nàng quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi Ngụy Tây Trầm: “Ừm…nếu không chúng ta viết chữ trước?”
Không biết có phải do trời tối, cô bỗng thấy cậu bạn này đột nhiên không còn ấm áp nữa.
Cậu lạnh nhạt nói: “Không thoải mái, đi trước.”
Đoạn Phân Phương nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, mới phát hiện vừa rồi tim cô đập rất nhanh.
Không giống động tâm (rung động) mà có chút như đang sợ hãi, cô ngờ ngợ cảm thấy, Ngụy Tây Trầm đang tức giận.
Nhưng cậu ấy giận vì điều gì?
~~~~
Ngụy Tây Trầm xuống lâu, Văn Khải cười tủm tỉm vụt tới: “Đại caaaa! À quên, anh Ngụy”.
Ngụy Tây Trầm không thèm để ý hắn, lạnh mặt tiếp tục đi.
Dù gì cũng là người theo Ngụy Tây Trầm nhiều năm, Văn Khải một chút cũng không sợ chết, hắn cười hề hề nói: “Anh Ngụy làm sao thế? Mới vừa nãy không phải anh còn vui sao?”
Ngụy Tây Trầm híp híp mắt, vỗ một cái trên đầu hắn ta: “Câm miệng.”
Văn Khải chép chép miệng, trong lòng nhịn không được nhộn nhạo.
Mới vừa rồi Vân Khải lặng lẽ lên lầu, vừa lúc thấy đại ca đang lau nước mắt giúp con gái nhà người ta.
Có câu nói nói như thế nào tới?
Bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu.*
* Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!