Không Tin Tà
Quyển 1 - Chương 23: Uổng Tử Thành*
Nếu đã đạt tiêu chuẩn rồi thì nên bắt đầu chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Vòng hai cuộc thi Âm quan diễn ra ở đâu không ai biết nhưng không một thí sinh hợp cách nào sốt ruột.
Mười hai giờ khuya, Ngô Bất Lạc đang nằm trên giường bỗng nhiên cảm giác được một lực hút rất lớn liều mạng kéo hắn về hướng nào đó.
“Đừng chống cự, là Địa phủ tới đón chúng ta.” Giọng nói Sở Nhạc nhàn nhạt vang lên.
Lần tiếp theo Ngô Bất Lạc mở mắt ra Sở Nhạc đang đứng bên cạnh hắn, trong sân đã tụ tập rất nhiều người hoặc quỷ quái, phóng mắt nhìn chỉ thấy một đám đông nghìn nghịt, vô cùng hoành tráng.
Mấy người quen muốn tìm được mình trong đám đông này là vô cùng khó. Nhưng như vậy cũng tốt.
Dù sao Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc gần đây tương đối quen mặt, kẻ thù của họ hình như đều đi tiếp thì phải!
“Sở Nhạc, anh có cảm thấy ở đây đặc biệt lạnh không?” Ngô Bất Lạc ôm chặt hai tay, lạnh đến mức hai hàm răng đều run cầm cập.
“…Sao cậu không cách xa vị tuyết yêu bên cạnh một chút đi?” Sở Nhạc không nói gì nhìn Ngô Bất Lạc, “Đây là cuộc thi Âm quan, âm khí nặng là rất bình thường.”
Ngô Bất Lạc khẽ liếc nhìn mặt mũi cô nàng bên cạnh, yên lặng lùi về sau vài bước. (em nó khẩn trương quá nên lộ dáng vẻ yêu quái đó)
“Ngại quá, tôi có chút căng thẳng nên không khống chế được bản thân.” Cô nàng tuyết yêu ngượng ngùng cúi đầu, “Trước đây tôi luôn khống chế rất tốt.”
“Tôi hiểu tôi hiểu mà.” Nói thì nói như vậy nhưng Ngô Bất Lạc vẫn kiên định phải cách xa cô nàng này một chút.
Hiệu suất làm việc của Địa phủ cao hơn dương gian rất nhiều.
Không bao lâu liền có một Âm quan nghênh ngang đi lên đài, bắt đầu phát biểu.
“Đầu tiên chúc mừng mọi người thông qua vòng sát hạch ban đầu, tổng cộng có 821 thí sinh qua được sơ tuyển. Nhưng mà, chúng tôi bên này có chút lo lắng, vì năm nay số thí sinh thông qua vòng đầu thật sự quá nhiều, cho nên chúng tôi dự định tăng độ khó vòng hai, mong các vị thí sinh không ngừng cố gắng.”
Các thí sinh một mảnh xôn xao.
Vòng sơ tuyển cũng đã rất khó rồi được không?
“Trải qua quá trình tất cả chúng tôi thảo luận thì thấy vòng đầu chúng ta thi là lí thuyết, phần lớn đề mục chỉ cần tìm được liền rất dễ giải quyết.”
Tìm thấy hơn 300 đề thi mới gian nan thi đỗ với 60 điểm Ngô Bất Lạc yên lặng cúi thấp đầu.
Căn bản không dễ giải quyết được không?
“Cho nên vòng tiếp theo chúng tôi định cho thi thực tiễn.” Âm quan nói chuyện cười lộ ra một hàm răng trắng, “Sẽ khó khăn hơn nhiều, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cái gì? Còn định gia tăng độ khó?”
“Thực tiễn là cái quái gì?”
Chuyện này thực sự quá tuyệt vời.
Ngô Bất Lạc yên lặng giơ ngón tay cái.
Hắn thích thi thực tiễn.
“Trước tiên mời mọi người đi qua cánh cửa bên cạnh tôi này, cùng tôi đến địa điểm sát hạch vòng hai. Dựa theo thành tích cao thấp xếp hàng, đối với những thí sinh lần đầu tham gia thi mà lấy được điểm cao, chúng tôi sẽ có một chút phúc lợi mang ý nghĩa tượng trưng.”
Này này.
Ông lại dám nói ra mấy chữ “ý nghĩa tượng trưng”.
Vậy mà không định cho chút lợi ích thực tế nào sao?
“Năm nay số thí sinh đạt được số điểm cao rất nhiều. Thí sinh được 90 điểm trở lên có đến mười người, thật sự là ngoài dự kiến của tôi, năm đó sát hạch được 90 điểm chỉ có hai người.” Âm quan ngoài miệng nói thế nhưng trên mặt lại hoàn toàn là biểu tình xem kịch vui, “Xem ra sát hạch năm nay sẽ tranh giành rất kịch liệt, ai bảo mấy người sinh không gặp thời chứ?”
“Giám khảo này đúng là thiếu đánh mà.” Ngô Bất Lạc thật thà nói với Sở Nhạc ở bên cạnh, “Hắn không phải là sợ sống sờ sờ bị người ta đánh chết nên mới thi Âm quan chứ?”
Sở Nhạc nghĩ thầm, khả năng cậu cũng bị người ta đánh chết luôn đấy.
“Trước hết mời hạng nhất của chúng ta, oa, lợi hại, một trăm điểm!” Âm quan dẫn đầu vỗ tay, “Mộc Sơ Nhất. Giúp tôi gửi lời hỏi thăm cha cậu.”
Cùng với lời nói của giám khảo, một thanh niên quỷ khí đầy người đi tới.
Nếu bỏ qua vết bớt rất lớn chỗ mắt kia thì người đó có thể gọi là một mỹ nam hiếm có. Nhưng vết bớt đỏ tươi đó giống như ác quỷ đòi mạng, khiến người khác không dám nhìn thêm lần nữa.
Hắn hung tợn liếc nhìn giám khảo, sau đó đẩy cánh cửa bên cạnh rồi bước vào.
“Cái tên này sao quen vậy nhỉ? Quỷ khí trên người tên đó cũng thật nặng.” Ngô Bất Lạc lẩm bẩm.
“Anh bạn này, cậu tới sát hạch mà không biết thông tin về hắc mã sao?” Một thí sinh bên cạnh không nhịn được nói, “Hắn chính là con trai của nữ Quỷ Vương làm mưa làm gió 50 năm trước cùng với con người sinh ra.”
50 năm trước xảy ra một sự việc vô cùng nghiêm trọng, một nữ Quỷ Vương tu hành nhiều năm vậy mà yêu một con người, hơn nữa còn hấp thu vô số oan hồn để chuẩn bị sinh con, bởi vì ảnh hưởng quá lớn đến nỗi trở thành nội dung sát hạch cuối cùng của cuộc thi Âm quan.
Lúc ấy yêu cầu các thí sinh dùng bất kì phương pháp nào để ngăn cản nữ Quỷ Vương sinh con.
Đứa trẻ do con người và quỷ sinh ra chính là người kế tục Quỷ Vương trời sinh, một khi có gì sai xót sẽ gây ra tai họa cực lớn.
Năm đó các thí sinh cùng đồng tâm hiệp lực đích xác đã ngăn được chuyện này phát sinh. Chẳng những cứu được người đàn ông đáng thương bị quỷ ám mà còn kém chút nữa ngăn cản được nữ quỷ sinh con. Đứa trẻ kia lúc sinh ra rất yếu ớt tùy thời đều có khả năng tiêu tán.
Ai mà ngờ nữ Quỷ Vương rất cố chấp, tại thời điểm then chốt đem lực lượng của mình rót vào thân thể đứa bé. Nó tuy rằng còn sống nhưng vì lực lượng trong cơ thể quá khổng lồ nên rất khó có thể khống chế. Nhưng lại ngay lúc này, đứa bé lộ ra một mặt con người.
Trời cao có đức hiếu sinh.
Hơn nữa cha đứa bé trước khi bị xóa kí ức đã khẩn cầu các thí sinh thủ hạ lưu tình, đứa nhỏ là vô tội, các thí sinh mới không xuống tay nữa.
Cuối cùng, đứa bé được người đàn ông lấy được hạng nhất thi đậu Âm quan năm đó thu dưỡng, cho tới bây giờ Mộc Sơ Nhất mới tuyên bố tham gia cuộc thi Âm quan lần này.
Con do người cùng quỷ sinh ra đương nhiên trưởng thanh chậm hơn người bình thường rất nhiều.
“Hóa ra là hắn.” Ngô Bất Lạc gật gật đầu, “Cha ruột hắn chính là cây thường xanh trong ngành điện ảnh**. Chẳng những trình độ cao gia thế tốt, làm người hài hước, lại còn nhiệt tâm với công tác từ thiện, một lòng dìu dắt hậu bối. Tôi có thể hiểu được tại sao năm đó nữ Quỷ Vương không tiếc mê hoặc đối phương, thậm chí hao phí sinh mệnh nghịch thiên sinh con ra cũng muốn giữ cha hắn lại.”
**chắc giống với nghĩa sen trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nhỉ? ai biết thì bảo tui nhé, không hiểu lắm
Chuyện này ở trong giới nhân tu cũng không phải bí mật gì.
Đến giờ vẫn còn có người vì chuyện xưa của nữ Quỷ Vương và con người mà thổn thức. Kể cả bị xóa kí ức nhưng người đàn ông kia và nữ Quỷ Vương đã ở bên nhau rất lâu, dương khí thiếu hụt nên về sau cả đời sợ là không thể có con nữa. Quả nhiên, khi người đàn ông này phát hiện mình vô sinh thì cũng không kết hôn.
“Trên người hắn có lực lượng của nữ Quỷ Vương, bản thân hắn lại là linh thể tuyệt hảo, nghe nói vốn dĩ có thể đề cử thành Âm quan nhưng hắn lại luẩn quẩn trong lòng muốn tự mình thi, quả thực đáng hận.
Cùng là học tra Ngô Bất Lạc trong lòng cảm thấy thân thiết, hoàn toàn lí giải tâm tình vị thí sinh này.
Học bá gì đó thật sự quá đáng ghét.
Kế tiếp vài người 96, 97 điểm đi lên, nhờ vị lắm lời bên cạnh này mà Ngô Bất Lạc đều biết được hết sự tích của bọn họ.
Lại nói thí sinh năm nay tố chất tổng thể cao thật sự không phải không có nguyên do, bởi vì mấy kẻ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết và manga từng tham gia mấy năm trước đều chạy tới thi.
Tạ Bán Loan là người thứ bảy.
Lúc hắn đi lên, dưới đài lập tức an tĩnh.
Mọi người đều đã nghe qua thanh danh của hắn.
Đây chính là một kẻ không vui liền thích giết người.
Thứ tám đi lên chính là người quen của Ngô Bất Lạc, A La.
“A La đi lên, cậu không muốn nhìn nhiều thêm chút sao?” Sở Nhạc bỗng nhiên nhắc nhở.
“Trước đó là tôi nói đùa thôi, anh đừng quá để ý.” Ngô Bất Lạc ngượng ngùng trả lời.
Sở Nhạc hừ lạnh một tiếng, “Có tặc tâm không có tặc đảm, tôi khinh thường cậu.”
Dù sao anh cũng không coi thường tôi thật.
Ngô Bất Lạc yên lặng oán thầm trong bụng.
“Tốt, kế tiếp 70 đến 80 điểm một nhóm.”
Lần này đội ngũ xếp hàng trước cửa dài hơn nhiều.
Ngay cả vị luôn lảm nhảm bên cạnh Ngô Bất Lạc cũng lên xếp hàng.
Ngô Bất Lạc nhìn qua trong sân chỉ còn lại không đến một phần ba người.
Ôi?
Năm này học tra ít thế sao?
Ngô Bất Lạc vô cùng sầu lo.
Chờ đến lúc Ngô Bất Lạc cùng những thí sinh hơn 60 điểm khác xếp hàng thì đã là một giờ sau.
Bước vào trong cánh cửa này Ngô Bất Lạc phát hiện cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
Nếu nói trước đó bọn họ còn ở nhân gian thì hiện tại tuyệt đối chính là âm phủ.
Nơi này hoàn toàn trống trải, nhóm thí sinh bước vào trước đó cũng toàn bộ đứng tại chỗ chờ.
Chỉ là người ta biểu tình đều rất nghiêm trọng, không hề có một chút bộ dáng thoải mái nào.
Ngô Bất Lạc thậm chí phát hiện hình dáng Sở Nhạc rõ ràng hơn nhiều, ít nhất đã nửa thực thể hóa.
“Sở Nhạc? Anh đây là có chuyện gì?”
“Âm khí nặng.” Sở Nhạc yên lặng hồi đáp, “Không nghĩ tới vòng hai sát hạch lại ở nơi này. Xem ra bọn họ thật sự chê chúng ta số lượng quá nhiều.”
Ngô Bất Lạc gật đầu tán thành.
Cùng nơi này so sánh, vòng đầu sơ khảo thật sự quá đơn giản.
“Muốn làm Âm quan nhất định phải hiểu được ngọn nguồn của quỷ vật và yêu ma. Rất nhiều ác quỷ trong lúc tu hành mất đi thần trí, thậm chí quên mất chính mình là ai. Điều mọi người phải làm chính là tìm ra chân tướng. Yêu cầu mọi người ở nơi này một năm, sống chết tự phụ trách, tận khả năng có thể tìm hiểu một chút về chân tướng, một năm sau người còn sống có thể tham gia bài thi cuối cùng, đề mục ở ngay chỗ này.”
Phụ trách giải thích cho bọn họ là một Âm quan khác, “Là người từng trải tôi có lòng tốt nhắc nhở mọi người một câu, lúc ở trong ảo cảnh đừng quên mất mình là ai, một khi tâm trí bị mê hoặc thì chỉ thể chờ đến lúc chết mới có thể thanh tỉnh.”
Ngô Bất Lạc cùng những thí sinh khác đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bức hoành to lớn giữa không trung.
“Hoan nghênh mọi người đến trường thi vòng hai sát hạch Âm quan—— Uổng Tử Thành!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!