Không Tin Tà - Quyển 1 - Chương 54: Cố nhân (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Không Tin Tà


Quyển 1 - Chương 54: Cố nhân (1)


Ngô Bất Lạc nhặt cán cân bất bình lên, vẻ mặt tươi cười vui sướng.

Ngay khi cầm vào kiện pháp khí này, trong đầu hắn tự động hiện ra tác dụng của nó____trao đổi đồng giá.

Công năng rất đơn giản, chỉ cần Ngô Bất Lạc đặt đủ vật phẩm lên cái cân, cán cân bất bình sẽ cho một lần công kích. Nói một cách dễ hiểu, nếu Ngô Bất Lạc đặt một con lệ quỷ lên cái cân, thì cán cân bất bình sẽ giúp Ngô Bất Lạc đánh ra một đạo công kích đúng chuẩn cấp bậc lệ quỷ.

Khụ.

Vì là cán cân bất bình, vật phẩm và quả cân không ngang nhau, đương nhiên sẽ có hao tổn. Đặt lên càng nhiều thứ, tiêu hao càng lớn. Nhưng đối với rất nhiều Âm quan đau khổ vì không có cách nào biến quỷ quái mình bắt được thành tiền lương mà nói, cán cân bất bình quả thực là thứ tốt càng thêm tốt.

Dù sao đưa quỷ quái cho cán cân bất bình còn có thể thu được công kích tương ứng. Nếu đem bán cho siêu thị Địa Phủ, giá cả kia muốn thấp bao nhiêu thì thấp bấy nhiêu.

Cán cân bất bình có thể hao tổn so sánh với giá thu mua ác tâm của Địa Phủ quả thực chính là người lương thiện trong máy bay chiến đấu!

(xin lỗi, mình không hiểu kiểu so sánh này, tức là sao ta, chẳng biết edit sai hay đúng nữa, từ chối hiểu:<)

Vốn luyện khí đại sư hi vọng luyện chế cán cân bất bình thành pháp khí có cùng công hiệu với cán cân thẩm phán, thế nhưng linh hồn con người tinh diệu biết bao, đừng nói muốn luyện chế ra cán cân thẩm phán, ngay cả nguyên lí của cán cân thẩm phán như thế nào cũng khó mà giải thích.

Đối với luyện khí sư mà nói, cán cân bất bình rõ ràng là sản phẩm thất bại. Nghiệt Kính Đài và cán cân thẩm phán có công hiệu cực kì đặc thù, hiện tại không có bất kì ai có thể luyện chế ra pháp khí tương tự.

Nhưng ngay cả như vậy, đây vẫn là tác phẩm tốt nhất của luyện khí đại sư.

Uổng Tử Thành là khu vực màu xám, Địa Phủ ở chỗ này cũng không thể một tay che trời. Luyện khí đại sư trốn ở đây, đương nhiên đã cân nhắc một phen. Nếu Âm quan Địa Phủ dám tiến vào lò luyện khí, hắn dám đi kiện đám Âm quan này.

Nhưng nếu là thí sinh thì không giống.

Tựa như nhân gian không thiếu phương tiện giao thông giống nhau, trẻ em không đến một mét không cần trả tiền. Âm quan chính thức tiến vào lò luyện khí cần báo cáo đầy đủ, cần hắn đồng ý, nhưng thí sinh bình thường khỏi cần.

Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên vô cùng căm hận đám nhà giàu trốn thuế lậu thuế, có tên đó làm mẫu, nhỡ đâu các luyện khí sư khác học theo thì sao, chẳng phải thiên hạ đại loạn ư?

Địa Phủ không giống nhân gian, rất để ý chuyện thu thuế. Cả đám Âm quan dựa vào tiền lương để ăn cơm đều không phải loại lương thiện, dù đối phương trốn vào trong Uổng Tử Thành, bọn họ vẫn có thể khiến hắn chảy máu như thường.

Quả nhiên, sau khi Ngô Bất Lạc lấy được cán cân bất bình, Hắc Bạch Vô Thường lập tức nhận được truyền tin khẩn cấp mà luyện khí đại sư gửi tới.

Mình đang tốt lành ở ngoài, đột nhiên phát hiện nhà mình bị người ta xốc ngược lên, còn chỗ nào không hiểu nữa?

“Âm quan các người tự tiện xâm nhập nhà dân, cướp đồ của tôi!” Thanh âm đại sư rất là tức giận.

“Nói đùa.” Tề Ngọc mỉm cười trả lời, “Đây là các thí sinh làm, ngài không tin có thể đến Địa Phủ kiểm tra.”

“Đùa gì vậy? Một thí sinh có thể lấy đi cán cân bất bình?” Luyện khí đại sư cười lạnh nói, “Trình độ thí sinh có thể lấy đi một cái rương bạc đã là tốt lắm rồi.”

Ngại quá.

Thí sinh lần này tố chất tương đối cao, đừng nói là rương bạc, rương vàng cũng bị lấy đi mấy cái.

Tươi cười trên mặt Tề Ngọc càng thêm chân thành, “Căn cứ pháp lệnh Địa Phủ, thời gian sát hạch Âm quan, mọi thứ trong trường thi đều dùng chung. Nếu ngài không hài lòng có thể đi thẳng đến Địa Phủ khiếu nại. Nhưng tôi xin nói trước một câu, các khoản thuế thu của ngài không hợp lí, nếu muốn vào điện Diêm Vương cáo trạng, xin mời nộp tiền phạt và khoản thuế thu còn thiếu.”

Pháp khí là các thí sinh cầm, không có quan hệ gì với Địa Phủ bọn họ. Bởi vậy, khoản phí đại sư phải nộp cho bọn họ một chút cũng không thể thiếu.

Luyện khí đại sư ở đối diện chắc là rất tức giận.

(họ đang chat video, địa phủ cũng tân tiến ghê:)))

“Nộp thì nộp!” Luyện khí tức vô cùng, “Cán cân bất bình của tôi người bình thường căn bản không thể dùng. Nếu các người để thí sinh tùy tiện sử dụng, chết người không liên quan gì tới tôi.”

“Không cần ngài lo lắng.” Tề Ngọc nhìn Ngô Bất Lạc trên màn ảnh hoàn toàn không có vẻ bị cán cân bất bình ảnh hưởng, nói chuyện tự tin hơn mấy phần, “Thế giới này rất lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ ngài ở trong Uổng Tử Thành quá lâu, quên đi xem thế giới.”

Cán cân bất bình đối với các thí sinh khác có lẽ là pháp khí khó giải quyết, nhưng đối với Ngô Bất Lạc lại là bánh từ trên trời rơi xuống, là thứ Ngô Bất Lạc thiếu nhất bây giờ.

Ngô Bất Lạc lấy được cán cân bất bình quả thực vui vô cùng, ôm nó không buông tay.

Ừm, nói như vậy, chỉ cần mình đưa đồ vật đủ nhiều thì sẽ không cần lo không đủ lực công kích. Điều kiện tiên quyết là Ngô Bất Lạc bắt được đám quỷ quái kia.

Đương nhiên, đám quỷ này không là vấn đề, mình còn có Sở Nhạc mà!

Việc nặng như bắt quỷ là để cộng sự làm.

Ngô Bất Lạc hắn không dựa vào đạo pháp, mà dựa vào đầu óc!

Ngay khi Ngô Bất Lạc nhặt cán cân bất bình lên, ba người nhanh chóng bị truyền tống ra ngoài. Pháp khí mạnh nhất đã bị Ngô Bất Lạc mang đi, nơi này tự nhiên không còn thứ gì hơn.

Trong lần đấu thêm giờ này, chỉ có Sở Nhạc và Tạ Bán Loan tay không mà về.

Nhưng Sở Nhạc không hề cảm thấy mình tay không mà về là được rồi.

Sắc mặt Tạ Bán Loan có chút khó coi, nhưng tình huống trước mắt là chính hắn lựa chọn, không trách người khác được.

Ngô Bất Lạc mở to mắt, phát hiện toàn bộ thí sinh đã về trở lại đại sảnh ban đầu. Chẳng qua lúc đầu có hơn hai trăm thí sinh, hiện tại đứng được chỉ có hơn hai mươi người, số còn lại toàn bộ ngã xuống đất bất tỉnh.

“Khởi bẩm Hắc Vô Thường đại nhân, đấu thêm giờ lần này, thí sinh dự thi 204 người, thí sinh thông quan 23 người, đã chết 10 người, trọng thương 96 người, bị thương nhẹ 75 người.” Nhân viên công tác thuần thục kiểm kê hiện trạng các thí sinh.

Bọn họ không phải thật sự mặc kệ sống chết của các thí sinh. Những người bị thương nhẹ đoán chừng là nội đấu mà chết hoặc là vừa bắt đầu đã bị quái thú ăn tươi. Trọng thương chắc chắn là vì tìm Xứng bà bà trao đổi đồ vật mà chết, về phần mười người chết thật kia, chỉ có thể trách họ quá tham lam.

Tất cả thí sinh trọng thương và bị thương nhẹ đưa về cho người nhà, còn mười người đã chết tạm thời đưa về Địa Phủ, muốn chuyển thế hay tiếp tục làm quỷ thì tùy ý muốn của bọn họ.

Nhưng đối với đại bộ phận mà nói, luân hồi vẫn tương đối đáng tin hơn.

Làm quỷ muốn có thành tựu, thế nào cũng phải trăm năm.

“Đấu thêm giờ lần này thi cái gì, mọi người có lẽ đã rõ.” Tề Ngọc đứng ở chỗ cao nhất, từ trên cao nhìn xuống các thí sinh phía dưới, “Lúc trước khi hỏi mọi người có muốn tham gia đấu thêm giờ hay không, khảo nghiệm đã bắt đầu rồi. Rất tốt, mọi người đều có dã tâm, có tinh thần mạo hiểm. Người tham lam một chút không phải là sai, nếu mọi người không có dục vọng tham lam, mọi người sẽ không đến thi Âm quan.”

Cuộc thi Âm quan nếu chỉ là thi trình độ đạo pháp cao thấp, thì tất cả bọn họ chỉ cần đánh một trận là được. Nhưng thực tế không phải như thế, tuyển chọn Âm quan cực kì quan trọng, bởi vậy mỗi vòng thi đều phải xem xét tố chất thí sinh trên mọi phương diện ở mức độ cao nhất.

Sơ tuyển lần đầu tiên, đào thải những thí sinh không đủ thực lực, không đủ may mắn và năng lực điều tra.

Lần thứ hai ở thế giới Quỷ nương tử, kiểm tra khả năng đoàn kết và năng lực lãnh đạo của các thí sinh.

Lần thứ ba đấu thêm giờ, thi tâm tính.

“Âm quan sau khi nhậm chức sẽ đối mặt với rất nhiều cám dỗ. Âm quan không phải sẽ không chết, thoát ly sinh tử luân hồi cũng có thời gian hạn chế. Trong Địa Phủ có không ít Âm quan đi hướng tà đạo, cuối cùng ngay cả chút xíu mảnh vỡ linh hồn cũng không còn. Bởi vậy, chỉ cần mọi người biết kiềm chế mình, đấu thêm giờ lần này thật ra không khó đến thế.”

Tề Ngọc quét mắt nhìn các thí sinh còn đứng đó, cười tủm tỉm, “Hiểu được giữ hay bỏ đã là người có phẩm chất khá tốt. Năng lực lớn bao nhiêu thì lấy đi thứ tốt bấy nhiêu, có dã tâm không phải chuyện xấu, xấu chính là có dã tâm đủ lớn nhưng không có năng lực tương xứng. Chúc mừng hai mươi ba thí sinh thông qua đấu thêm giờ, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi, các nhóm thí sinh khác lập tức sẽ thi xong, mọi người sẽ cùng tiến vào vòng thi cuối cùng.”

Đợi Tề Ngọc nói xong, hai mươi ba thí sinh còn lại bắt đầu hưng phấn. Cho dù là Ngô Bất Lạc tự xưng tỉnh táo, cũng không khỏi dâng trào cảm xúc.

Vòng thi đấu cuối cùng của cuộc thi Âm quan, hắn cuối cùng cũng đi đến đây!

Thí sinh còn đứng được ở chỗ này bây giờ, trong tay ít hay nhiều đều có một kiện pháp khí. Trước hết tạm thời không nói đến chất lượng pháp khí, mặc dù số lượng thí sinh trong trường thi bọn họ ít hơn trường thi khác nhưng chất lượng không chỉ cao hơn một cấp.

“Thí sinh các trường thi khác cũng sẽ có cơ hội lấy được pháp khí, chúng tôi phải đối xử công bằng.” Tề Ngọc mỉm cười nói, “Nhưng nói tóm lại, mấy người dù sao cũng là thí sinh Hắc Vô Thường tôi mang, nếu trận chung kết thua…”

“Sẽ không thua!” Các thí sinh trăm miệng một lời.

“Vậy thì tốt.” Tề Ngọc hài lòng xuống đài.

“Các thí sinh bên dưới mời lên đây lĩnh chứng nhận của mình, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng cho mọi người, mọi người có thể hồi phục với tốc độ nhanh nhất trong phòng, những người xếp hạng cao hơn được ưu tiên chọn trước.” Lữ Hồng Anh đi lên sau khi Tề Ngọc xuống đài, trong tay cầm theo một chồng đồ vật.

Tâm tư xao động của các thí sinh lập tức bình tĩnh lại, trong lòng âm thầm phun tào Tề Ngọc không đáng tin.

Nhìn thì có vẻ rất đáng tin, nhưng ngoài việc thuyết giáo, ngay cả việc quan trọng như chứng nhận cũng không thèm nói? So ra, Lữ Hồng Anh thái độ kém chút nhưng người ta có trách nhiệm.

“Mọi người cầm chứng nhận mới có thể tiến vào vòng chung kết.” Lữ Hồng Anh đơn giản nói rõ, “Chứng nhận là duy nhất, không thể bị hủy hoại, nhưng nếu vứt bỏ hoặc bị người đánh cắp thì coi như tự động bỏ quyền. Hàng năm đều có thí sinh bị người khác trộm mất chứng nhận nhằm giảm bớt đối thủ cạnh tranh, điều này nằm trong phạm vi cuộc thi cho phép, hi vọng mọi người cẩn thận giữ kỹ.”

Lời này vừa ra, độ coi trọng với chứng nhận của mọi người lập tức nâng lên.

“Thành tích tổng hợp hạng nhất, Mộc Sơ Nhất.” Lữ Hồng Anh hô.

Mộc Sơ Nhất hơi ngượng ngùng sờ đầu, lần nữa biến thành đứa nhỏ đơn thuần, “Không ngờ hạng nhất lại là tôi. Lần đấu thêm giờ vừa rồi tôi biểu hiện chỉ có thể coi là bình thường.”

“Thành tích tổng hợp đánh giá tính điểm dựa trên cả ba lần thi.” Thái độ Lữ Hồng Anh cư xử với Mộc Sơ Nhất có chút hòa hoãn, dù sao kiểu như Mộc Sơ Nhất rất dễ kích phát tình thương của mẹ.

Mộc Sơ Nhất đi lên nhận chứng nhận, cúi người chào phía dưới đài.

“Thành tích tổng hợp hạng hai, Sở Nhạc.”

Hả?

Tất cả thí sinh đưa mắt nhìn Sở Nhạc.

Mộc Sơ Nhất có thể cầm hạng nhất rất bình thường, hắn ở vòng đầu tiên được max điểm, vòng thứ hai cũng lấy được chín mươi điểm, đấu thêm giờ là một trong những người thành công thông qua. Nhưng Sở Nhạc có thể cầm hạng hai đúng là khiến người ta hiếu kì.

Dù sao so với Ngô Bất Lạc tỏa sáng trong lúc đấu thêm giờ, Sở Nhạc có vẻ yếu nhược, thậm chí còn không lấy được pháp khí.

Sở Nhạc không hề để ý đến ánh mắt của các thí sinh, đi thẳng lên đài lấy chứng nhận rồi xuống, không có cử động gì khác.

“Thành tích tổng hợp hạng ba có hai người.” Lữ Hồng Anh thoáng dừng một lát, “A La, Tạ Bán Loan.”

A La căm ghét nhìn Tạ Bán Loan một cái, rất không muốn cùng Tạ Bán Loan đi lên.

Không thể nghi ngờ, Tạ Bán Loan chính là loại người A La ghét nhất. Nếu hiện tại không phải là cuộc thi Âm quan, A La chắc chắn sẽ bắt Tạ Bán Loan đưa đến bộ quốc an.

Tạ Bán Loan lên trên đài, cầm chứng nhận trong tay, nhưng không vội đi xuống, mà nhìn về phía Ngô Bất Lạc dưới đài nở nụ cười.

Trong lòng Ngô Bất Lạc đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

Tên điên này lại muốn làm gì?

“Ngô Bất Lạc là người tôi thích, các người tốt nhất nên đối đãi hắn cẩn thận một chút.” Tạ Bán Loan nhẹ nhàng ném ra một câu, giống như người không liên quan đi xuống.

Lời này vừa ra, ánh mắt các thí sinh lập tức nhìn sang Ngô Bất Lạc.

Lúc nào mới khiến người ta hưng phấn nhất? Đương nhiên là lúc bát quái!

Tạ Bán Loan một chút cũng không chịu thiệt.

Hắn nguyện từ bỏ mở rương, chẳng qua là muốn xoát điểm thiện cảm chỗ Ngô Bất Lạc thôi, tiếc là Ngô Bất Lạc hiện tại rõ ràng gần gũi Sở Nhạc hơn hắn nhiều.

A, đã như vậy, hắn không cần phải lưu tình.

Tạ Bán Loan là một người ích kỷ.

Hắn biết rõ mình tội ác tày trời, đến thi Âm quan chỉ là vì để bản thân có thể trở thành người toàn vẹn, gặp Ngô Bất Lạc là chuyện ngoài ý muốn.

Một tên Sở Nhạc đã khiến hắn rất phiền não, hắn thực sự không muốn nhiều hơn một người.

Mặc kệ Ngô Bất Lạc có bằng lòng hay không, đều phải dính líu quan hệ với hắn. Còn có lúc nào tốt hơn lúc này?

Tạ Bán Loan có chút tiếc nuối, ở đây chỉ có hai mươi thí sinh này mà không phải tất cả mọi người đều đứng đấy.

Tầm mắt nhìn về phía Ngô Bất Lạc đương nhiên cũng có Vương Dã và Lăng Tiếu.

Trong lòng Vương Dã còn đang khó hiểu, trước đó trong lúc đấu thêm giờ hắn rõ ràng vô cùng sùng bái Ngô Bất Lạc, nhưng sau khi kết thúc lần nữa nhìn thấy Ngô Bất Lạc lại không có cảm giác này, đến cùng là vì sao? Chỉ là không đợi Vương Dã nghĩ rõ ràng, Tạ Bán Loan liền công khai nói Ngô Bất Lạc và hắn có quan hệ, nghi hoặc trong lòng nháy mắt bị tâm tư bát quái thay thế.

Khụ khụ, thật ra thì lúc trước cùng Xứng bà bà trao đổi Tạ Bán Loan đã biểu hiện rất rõ ràng, có điều tất cả mọi người không dám nghĩ đến phương diện này mà thôi.

Ngô Bất Lạc bị càng thí sinh vây xem, mặc dù trong lòng hận không thể băm Tạ Bán Loan thành tám khối, nhưng trên mặt không hề để lộ chút cảm xúc nào.

“Tôi vừa nghe thấy một chuyện cười.” A La nhẹ nhàng nói, “Dùng loại phương pháp này trả thù người khác thật quá bỉ ổi.”

Không ai nghĩ đến, A La sẽ nói một câu như vậy sau khi Tạ Bán Loan đi xuống, còn đem lời Tạ Bán Loan định tính là “trả thù”.

Nhưng mà A La là Lạt Ma chuyển thế, sẽ không nói dối đâu đúng không?

Các thí sinh hiếm khi do dự.

“Thành tích tổng hợp hạng tư, Ngô Bất Lạc.” Lữ Hồng Anh thấy các thí sinh không tiếp tục quan tâm chứng nhận mà một mạch đi bát quái, tranh thủ thời gian tuyên bố người tiếp theo.

Ngô Bất Lạc có chút thụ sủng nhược kinh.

Không ngờ một tên thái kê* hàng thật giá thật như hắn vậy mà đứng thứ tư?

*thái kê: yếu gà trình độ thấp, loser

Nhưng nghĩ kĩ lại thì không phải không đúng.

Trong đấu thêm giờ, biểu hiện của Ngô Bất Lạc không thể nghi ngờ là chói sáng nhất, cộng thêm thành tích vòng thi thứ hai cũng cao hơn rất nhiều thí sinh. Nếu không phải vòng thi đầu tiên thành tích quá kém, có lẽ sẽ không chỉ dừng bước ở thứ tư.

“Cảm ơn.” Ngô Bất Lạc nhận lấy chứng nhận viết tên mình, nhất thời không phân biệt được cái chứng nhận này làm bằng vật liệu gì.

“Tôi muốn nói một câu.” Ngô Bất Lạc mỉm cười với người phía dưới nói, “Người thích tôi có nhiều lắm, mọi người không cần để ý.”

Các thí sinh bên dưới tâm thần hơi hơi lay động.

Mặc dù Ngô Bất Lạc không có khí chất mê người, nhưng nhìn kỹ một chút, luận nhan sắc thật sự là số một trong số các thí sinh a. Chỉ là không biết vì sao luôn có vẻ hơi ẩn hình?

Trương Dịch rơi xuống hạng năm.

Điều này không còn cách nào, hắn biểu hiện luôn tương đối bình thường, không thể nói là rất tốt cũng không thể nói là kém. Trương Dịch hài lòng tiếp nhận thành tích của mình, hắn biết bản lĩnh của mình đến đâu. Có thể từ trong một đống biến thái cầm được hạng năm, hắn đã đủ hài lòng.

Vương Dã hạng chín.

Lăng Tiếu hạng mười một.

Vương Dã và Lăng Tiếu lấy chứng nhận xong liền đi tới trước mặt Ngô Bất Lạc nói lời cảm ơn, chỉ là quan hệ thân thiết khi trước không còn lại chút gì, tràng diện có vẻ hơi xấu hổ.

Ngô Bất Lạc đã sớm chuẩn bị, đối xử với hai người họ không quá lạnh nhạt.

“Đi.” Sở Nhạc quét qua Vương Dã và Lăng Tiếu, nói với Ngô Bất Lạc.

“Tôi đi trước đây.” Ngô Bất Lạc phất phất tay với Vương Dã và Lăng Tiếu, “Về sau có cơ hội trò chuyện tiếp. Vòng thi đấu cuối cùng, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Đâu có.”

“Ngô tiên sinh cứ tới.”

Ngô Bất Lạc cùng Sở Nhạc rời đi.

Vương Dã và Lăng Tiếu còn đứng chần chờ tại chỗ.

Mặc dù cảm tình bọn họ với Ngô Bất Lạc có chút xa lạ, nhưng quan hệ tín nhiệm thành lập giữa họ vẫn còn.

“Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy sau khi ra ngoài lần nữa nhìn thấy Ngô Bất Lạc, không có cách nào giống như trước đó nữa?” Vương Dã thở dài nói.

“Có lẽ là vì quan hệ hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc.” Lăng Tiếu tìm một lí do, “Hắn hoàn toàn không giống chúng ta. Đối thủ của Ngô Bất Lạc hẳn là cấp bậc như Mộc Sơ Nhất, chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi.”

“Nói cũng đúng.” Vương Dã cười cười, “Mao Sơn Trương Dịch cũng tâm phục khẩu phục với kết quả này mà. Trong cuộc thi Âm quan lần này, Ngô Bất Lạc tất nhiên sẽ chiếm một danh ngạch.”

Đúng là hắc mã từ trên trời rơi xuống a.

“Không nghĩ tới tôi có thể lấy được hạng tư.” Ngô Bất Lạc xem ra hoàn toàn không cảm thấy mất mát vì Vương Dã và Lăng Tiếu, tâm thần đều đặt trên tờ chứng nhận, “Cái chứng nhận này sờ tời sờ lui không giống như giấy a.”

“Đây là da dê đặc biệt dùng ở Địa Phủ.” Sở Nhạc biết chính xác nó là gì, “Dù làm gì cũng không nát, cậu có thể thử xem.”

“Nói bậy, da dê như thế nào tôi còn không biết ư?” Ngô Bất Lạc trừng mắt nói, “Mỏng như vậy sao có thể là da dê?”

“…Cậu thi đỗ Âm quan tôi sẽ nhớ mua cho cậu một bản « Địa Ngục động vật bách khoa toàn thư », động vật ở Địa Phủ và ở nhân gian hoàn toàn khác nhau.” Sở Nhạc thật lòng thật dạ hồi đáp, “Cậu cần phải bổ sung thường thức.”

“Tôi chưa từng nghe anh nói qua lần nào.” Ngô Bất Lạc nhiệt liệt phản kháng.

Sở Nhạc hiếm khi lâm vào hoàn cảnh không lời nào để nói.

Cái này không thể trách hắn, hắn vẫn đang cố gắng thích ứng xã hội hiện đại đấy! Hơn nữa đây như là tri thức thông thường, nếu không gặp phải, Sở Nhạc cũng không biết nên nói từ đâu.

Sở Nhạc thân là hạng hai, hiển nhiên có thể chọn phòng trước.

Hắn chọn một phòng kề bên phòng Ngô Bất Lạc.

Lần này Địa Phủ sắp xếp phòng ở tốt hơn trước kia nhiều.

Ngô Bất Lạc vừa đi vào đã cảm giác những vết thương nhỏ trên thân thể đều hồi phục như cũ, cả người như ngâm trong nước ấm, ấm áp làm cho người ta muốn ngủ một giấc.

Địa Phủ đãi ngộ tốt như vậy sao?

Ngô Bất Lạc mơ mơ màng màng nghĩ, cất kỹ cán cân bất bình và chứng nhận, xác định đã đóng cửa xong thả lỏng bản thân ngủ thiếp đi.

Đấu thêm giờ hao phí quá nhiều tâm lực, hắn mệt quá.

Sở Nhạc nhìn chứng nhận của mình, cười một tiếng, tùy ý ném nó lên giường.

Trước đó Tạ Bán Loan phát ngôn bừa bãi, hắn đã muốn động thủ, nhưng suy nghĩ kĩ rồi lại nhịn xuống.

Ở cùng Ngô Bất Lạc thời gian dài, liên tục ngụy trang ngụy trang, hắn sắp quên mất tính tình mình trước kia là kiểu gì rồi.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Từ đầu Sở Nhạc không để ý đến.

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Sở Nhạc phiền vô cùng, đành phải ra mở.

Hai người đứng ngoài cửa, một nam một nữ, chính là Hắc Bạch Vô Thường Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh.

“Các người tìm tôi làm gì?” Sắc mặc Sở Nhạc lập tức trầm xuống.

Hắc Bạch Vô Thường không thể nào vô duyên vô cớ tới tìm hắn, hơn nữa còn tới cùng một lúc? Sở Nhạc không phải người mơ mộng, tự nhiên biết mình đã bị phát hiện.

“Sở tiên sinh khách khí.” Tề Ngọc rất cung kính chắp tay với Sở Nhạc, “Hai chúng tôi tới đây vốn là vì ngài.”

Chỉ là một cuộc thi Âm quan nho nhỏ, đã có Phán quan tọa trấn, đâu cần thêm Hắc Bạch Vô Thường.

“Có lời gì cứ nói.” Sắc mặc Sở Nhạc khó coi. Cách biệt ngàn năm, gặp lại cố nhân, chỉ là địa vị hai người một trời một vực, tâm tình sao mà tốt được?

“Tần Quảng Vương đại nhân cho mời.” Lữ Hồng Anh lạnh như băng nói, “Mời Sở tiên sinh đi theo chúng tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN