Không Trang B - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Không Trang B


Chương 30


Phàn Thanh cười xoa đầu Trần Tuân, rồi quay đầu lại nhìn theo phương hướng hai người Kha Tuyền rời đi, đột nhiên hắn cúi xuống, hạ giọng. Phàn Thanh dùng giọng giống như mấy đứa trẻ con chia sẻ bí mật nói: “Anh có vài thứ muốn cho em xem.”

Trần Tuân nhìn Phàn Thanh. Cậu chưa bao giờ thấy Phàn Thanh lộ ra biểu cảm vừa có chút giảo hoạt lại vừa có chút ngây thơ như vậy.

Phàn Thanh đi đến bức tường và vặn chiếc đèn tường đầu tiên trên hành lang. Trần Tuân nhìn bức tường ở hai bên hành lang giống như như trong phim thần thoại chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khoảng trống sâu khoảng nửa mét sau bức tường. Bên trong nó chứa đầy những khối lego, các tòa nhà và động vật được tạo ra từ chúng.

Lúc này, Phàn Thanh có vẻ hơi xấu hổ, thì thầm với Trần Tuân: “Em có muốn thử không?”

Trần Tuân vẫn há miệng. Thành thật mà nói, mọi đứa trẻ đều có một giấc mơ có một căn phòng được chất đầy đồ chơi. Ngay cả khi lớn lên, đôi khi ta sẽ dễ dàng quên đi điều ước này, nhưng khi đối mặt với những món đồ chơi tinh tế và đầy màu sắc trước mặt, Trần Tuân ngay lập tức ngứa ngáy, giống như có một trận gió mang theo tiếng chuông ập vào mặt, không khí dường như tràn ngập mùi hương kẹo.

“Em… Hồi bé em chưa bao giờ được chơi lego chính hãng.” Trần Tuân ngồi xổm xuống trước một hộp xếp đầy lego. “Vậy mà anh lại có nhiều như vậy, trời ạ.”

“Anh đã thu thập nó từ lúc bốn tuổi đến bây giờ.” Phàn Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Tuân. “Rất nhiều trong số đó đã bị ngưng sản xuất.”

Trần Tuân ngước nhìn Phàn Thanh: “Anh giấu những khối lego này đằng sau những bức tranh của mẹ anh, ý đồ cũng quá rõ ràng rồi, đứa trẻ phản nghịch.”

“Có lẽ vậy.” Phàn Thanh không phản bác Trần Tuân. Hắn tùy tay lấy một vài khối lego ghép thành một chiếc máy bay trực thăng và đưa nó cho cậu. “Trải nghiệm thời thơ ấu có tác động rất lớn đến mọi người. Thứ không giành được khi còn nhỏ, thực dễ dàng biến thành chấp niệm.”

Nghe xong, Trần Tuân mím môi, không nói gì.

Phàn Thanh nhận ra, hắn duỗi tay véo má cậu: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Trần Tuân kéo má mình lại, vừa xoa vừa giả vờ không thèm để ý nói: “Có lẽ em cũng thiếu sự quan tâm. Nhà em, bởi vì em trai của em là một Omega, hơn nữa nó lại mạnh mẽ hiếu thắng, nên thường gây ra không ít chuyện. Từ nhỏ sự chú ý của ba mẹ em đặt trên người em ấy khá nhiều, đôi khi trong lòng em không tránh khỏi bị mất cân bằng. Vậy nên nếu có ai đó chú ý đến em, em sẽ liều mạng nói chuyện để giữ sự chú ý liên tục của người ấy, nhưng mỗi khi nói chuyện lại luôn nói năng lộn xộn, làm mọi thứ rối tung rối mù cả lên, ngược lại trở thành một khuyết điểm tồi tệ.”

Phàn Thanh nhìn sườn mặt của Trần Tuân. Hàng lông mi của cậu rủ xuống, treo đầy mất mát. Trái tim Phàn Thanh thắt lại, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Trần Tuân: “Không phải khuyết điểm tồi tệ, anh thích sự lảm nhảm của em, hơn nữa hôm nay anh đã nghe một nửa cuộc họp ở cửa phòng họp. Các vấn đề em bổ sung sau đó rất tốt, tiếng Anh của em cũng rất lưu loát, không phải lúc nào em cũng phá hỏng mọi chuyện.”

Trần Tuân ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng nhìn Phàn Thanh: “Thật sao?”

“Thật.” Phàn Thanh nhắm mắt lại khẳng định.

Nhất thời Trần Tuân có chút kích động, miệng cậu mở ra đóng vào muốn nói cái gì đó. Phàn Thanh phản ứng cực nhanh, duỗi tay đè lên bờ môi của cậu.

“Khoan đã, em lại muốn nói mấy lời sát phong cảnh nữa sao?”

Trần Tuân chột dạ chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười nịnh nọt vì bị đoán trúng.

Phàn Thanh thở dài: “Anh biết vấn đề của em nằm ở chỗ nào. Có lẽ em mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tẻ nhạt. Dù em vui hay buồn, nếu em không biết phải nói gì, sẽ mở miệng kể truyện cười. Em phải biết, có đôi khi an an tĩnh tĩnh không nói lời nào. Chúng ta cũng có thể được tận hưởng loại bầu không khí này.”

Trần Tuân cái hiểu cái không nhìn Phàn Thanh.

Đôi mắt ngây thơ không hợp tuổi kia khiến trái tim Phàn Thanh đập nhanh hơn.

“Ví dụ như thời điểm này.”

Phàn Thanh nói, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Trần Tuân.

Chiều hôm đó, Kha Phó tổng bỏ bê công việc, còn Trần Tuân của Bộ phận tổng hợp và Tổng giám đốc điều hành Phàn Thanh thì ở trong hành lang…… Ngồi chơi xếp lego cả một buổi chiều.

Thật đáng tiếc là công ty này không bán thuốc.

***

Buổi tối, Phàn Thanh đưa Trần Tuân về nhà. Hiếm khi cậu không hề lảm nhảm, Trần Tuân vừa xuống xe đã bị gọi lại.

“Nếu bố mẹ em không đồng ý thì phải làm sao?”

Trần Tuân nhìn vào đôi mắt cơ hồ có điểm đáng thương của Phàn Thanh, không khỏi bật cười: “Em không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng nếu em muốn dọn ra ngoài ở, chắc chắn ba mẹ em sẽ không đồng ý.”

Phàn Thanh nghĩ nghĩ: “Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta dứt khoát đi nhận giấy kết……”

“Ngậm miệng!”

Trần Tuân một phen che lại Phàn Thanh miệng, một cái tay khác dựng thẳng lên ngón trỏ tỏ vẻ cảnh cáo: “Lần này anh phải ngậm miệng, chuyện chung thân đại sự không thể không suy nghĩ kỹ được.”

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.” Phàn Thanh nửa úp nửa mở nói, sau đó duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ trong lòng bàn tay của Trần Tuân, Trần Tuân sợ đến nỗi nổi da gà toàn thân, cậu vội vàng rút tay lại, vô cùng ghét bỏ nhìn Phàn Thanh.

“Em vừa mới đi vệ sinh mà không rửa tay đó.” =]]]]]]]]

“……”

***

Trần Tuân vui vẻ trở về nhà, nào biết vừa mới mở cửa, liền thiếu chút nữa bị áp suất thấp trong phòng đè bẹp xuống mặt đất.

Ba Trần và mẹ Trần ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều cau mày. Trần Tuân rón ra rón rén đi vào, yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Mẹ Trần ngước nhìn Trần Tuân, thở dài, sau đó đặt tờ báo trên tay lên bàn.

Trần Tuân đi qua nhìn.

“Hai anh em các con, lúc trước khi đặt tên cho mấy đứa, ba mẹ lấy chính là tuân theo các quy tắc cũ, ý là bảo thủ không thay đổi. Kết quả là hai đứa, mỗi đứa đều không làm cho ba mẹ bớt lo.” Ba Trần đột nhiên nói.

Mà cùng lúc đó, Trần Tuân cũng nhìn thấy tiêu đề lớn đứng đầu trên tờ báo.

《 Doãn Thừa vi phạm hợp đồng hoặc bị truy tố vì ác chiến với tình nhân ở ban công 》

“Cái mớ hỗn độn này là gì? Nửa câu đầu với nửa câu sau có liên quan gì đến nhau hả? Mấy tờ báo này lại viết loạn rồi.”

Trần Tuân tốt xấu gì cũng là cẩu truy tinh nhiều năm, sẽ không bị lừa bởi mấy cái title (tiêu đề) giật gân này.

“Con đọc tiếp đi.” Mẹ Trần vô lực nói.

Trần Tuân tiếp tục nhìn xuống, kết quả là vừa đảo mắt qua một bức ảnh Doãn Thừa nửa ghé người vào người một chàng trai trẻ, cả hai đứng ở trước khách sạn và chuẩn bị bắt xe.

Trần Tuân đã sớm có chuẩn bị Doãn Thừa có khả năng sẽ đi “săn” trong mấy ngày này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Doãn Thừa bị chụp ảnh có hành vi thân mật với người khác. Thế nhưng bức ảnh lớn này vẫn khiến cậu phải trợn tròn hai mắt nhìn.

Chàng trai đang vất vả khiêng Doãn Thừa trong bức ảnh có độ phân giải không cao kia. Có lẽ người khác không thể nhìn rõ, nhưng cậu ngay lập tức có nhận ra.

Đó là Trần Mặc.

Trong đầu của Trần Tuân nhanh chóng lóe lên hình ảnh lần cuối cùng Trần Mặc xuất hiện ở nhà, chiếc khuyên tai trong tay của em ấy, một tiếng chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong lòng Trần Tuân. Cậu tiếp tục nhìn vào một bức ảnh khác, lý trí liền sụp đổ.

Bức ảnh này hình như được chụp từ phía đối diện của khách sạn với độ nét kém hơn, nhưng có thể thấy Doãn Thừa và Trần Mặc đang ôm hôn nhau ở trước cửa sổ sát đất, hơn nữa áo quần không đủ che thân.

Trần Tuân cảm thấy hoặc là mắt mình có vấn đề hoặc là não mình có vấn đề.

Dù sao, chuyện này không có khả năng là sự thật.

“Tuân Tuân……” Mẹ Trần bước tới ôm lấy vai Trần Tuân. “Ba mẹ vừa mới gọi điện cho Tiểu Mặc. Mặc dù nó không thừa nhận, nhưng nó nói tạm thời sẽ không trở về nhà, sợ gây rắc rối cho chúng ta……”

Trần Tuân không thể tin quay đầu lại nhìn mẹ mình.

“Thật ư? Tiểu Mặc…… và Doãn Thừa?”

Mẹ Trần giống như chuẩn bị bổ nhào vào trong lòng ngực Trần Tuân khóc lớn bất cứ lúc nào, đôi mắt bà đỏ hoe.

“Mẹ không thể hiểu được. Tại sao mấy đứa lại muốn đi một con đường khác thường như vậy? Con ở cùng một Alpha và Tiểu Mặc thì lại tìm một Beta. Có phải những người đó mỗi ngày đều đòi quyền bình đẳng nên mới tẩy não mấy đứa thành thế này? Mấy đứa có biết, mẹ và ba của các con đang lo lắng điều gì không? Tại sao Alpha và Omega, Beta và Beta ở bên nhau mới là điều đúng đắn? Bởi vì những gì thực sự giữ hai người bên nhau lâu dài không chỉ có cảm tình, mà còn là tin tức tố. Trong cuộc sống, đôi khi sẽ xảy ra một số xích mích là điều không thể tránh khỏi. Tại sao lại cứ phải chọn một người sẽ bị quấy nhiễu bởi tin tức tố của người khác? Mẹ thực sự không hiểu……”

Những lời này dường như là những lời mà người phụ nữ trung niên bình thường này giữ trong lòng đã thật lâu, lúc nói ra mang theo cả âm rung nghẹn ngào.

Trần Tuân vẫn biết ba mẹ mình được coi là người có tư tưởng cởi mở tiến bộ, cho nên mới càng khó khăn hơn. Tâm trí của đứa con của mình đi ngược lại với sự công bằng của xã hội này. Bà thậm chí còn không dám nói một câu ngăn cản bởi vì bà lo lắng mình sai, lo lắng đứa trẻ nhà mình bởi vì thế sẽ cảm thấy không hạnh phúc.

“Ba mẹ không phải không muốn ủng hộ các con.” Ba Trần cũng nói, giọng ông già đi rất nhiều, “Có nhiều người trong xã hội này phản đối việc hòa nhập với giới tính thứ hai (Beta). Nếu ba mẹ không ủng hộ con cái, thì áp lực của con cái sẽ càng lớn hơn, con đường tình cảm sẽ kém tự tin hơn? Nhưng, tin tức tố sinh ra từ nhỏ, đây là định mệnh. Alpha và Omega sẽ thu hút lẫn nhau, cũng không phải là chuyện mà lý trí hay cảm xúc có thể kiểm soát, đây là một phản ứng sinh lý không thể làm trái được. Khi con bước vào tuổi dậy thì, ba và mẹ con phát hiện ra con là Beta. Con có biết ba mẹ hạnh phúc đến thế nào không? Ba mẹ không muốn con mình trở thành Alpha trời sinh ưu tú. Ba mẹ cũng không muốn con trở thành Omega dễ dàng nối dõi tông đường. Ba mẹ chỉ hy vọng các con có thể bình thường lớn lên, muốn sống thế nào thì sống thế đó, miễn là vui vẻ hạnh phúc. Cuộc sống bị điều khiển bởi rất nhiều thứ đã không dễ dàng, lại bị tin tức tố của chính mình điều khiển, lạc thú sinh ra làm người, còn có bao nhiêu?”

Trần Tuân không ngờ ba mình sẽ nói điều này. Suy nghĩ của cậu bị mắc kẹt trong những lời nói này của ông, tâm càng ngày càng trầm.

“Tuân Tuân, sau khi mẹ biết đối tượng của con là Alpha, mẹ thực sự không thể ngủ ngon, giống như khi mẹ biết Tiểu Mặc muốn độc thân cả đời không tính toán đến chuyện kết hôn. Con cũng thấy bộ dạng nóng tính của Tiểu Mặc. Những tên Alpha đó, chỉ thiếu chút nữa liền nhào đến ăn nó. Lỡ như đối tượng của nó tương lai không thể chịu đựng được, làm xằng làm bậy cùng Omega khác hoặc thậm chí đánh dấu người ta thì làm sao bây giờ? Con ngay cả đổ lỗi cũng không thể trách hắn được.”

“Đừng nói nữa……” Trần Tuân ôm đầu ngồi ở trên ghế sô pha, “Con muốn yên lặng một chút.”

Trần Tuân nhớ tới lần đầu tiên của mình và Phàn Thanh, bởi vì Phàn Thanh bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, nóng lòng phát tiết, bọn họ mới giao thoa. Mà lần thứ hai, bởi vì mình bị Tiểu Mặc đánh hạ dược, sau đó mới biết rằng trên người mình được tăng thêm tin tức tố Omega nhân tạo, không thể nghi ngờ Phàn Thanh nguyện ý cùng cậu phát sinh lần thứ hai, cũng bởi vì bị tin tức tố hấp dẫn.

Tất cả mọi thứ đều là vì tin tức tố. Không có tin tức tố, cậu căn bản không có khả năng ở bên Phàn Thanh.

Vậy thì, nếu không có các tin tức tố này, có phải mọi thứ sẽ bị phá hủy không?

Trước mắt Trần Tuân chợt hiện lên đôi mắt đen của Phàn Thanh, đôi mắt đó đã bị ngọn lửa dục hỏa dày vò đánh mất lý trí, Phàn Thanh lúc đó, kiên quyết vứt bỏ tay cậu và đi về phía người khác.

Trần Tuân đột nhiên cảm thấy đau ở ngực, cậu cúi gập người xuống. Chỉ những ký ức vụn vặt thế này mà mình đã không thể chịu đựng nỗi. Lỡ như Phàn Thanh thực sự không thể kiểm soát bản thân, cùng người khác ở bên nhau, cậu phải làm sao bây giờ?

Cậu không thể chịu đựng được.

【 Anh hy vọng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh. 】

Giọng nói của Phàn Thanh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cậu. Trần Tuân siết chặt nắm tay, ngồi thẳng dậy.

Đúng vậy, chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ dựa theo phỏng đoán mà tự loạn trận tuyến thật sự quá buồn cười.

“Mẹ…… Con, con muốn đi gặp anh ấy ngay bây giờ.” Trần Tuân đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Con bị ba mẹ làm hoảng loạn luôn rồi, con phải gặp anh ấy mới có thể an tâm được.”

Mẹ Trần và ba Trần nhìn nhau, ngẩn người, hiển nhiên hành động “dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý để thuyết phục” của bọn họ là vô ích.

“Con đi đi, con đi đi, thật là, mấy thằng nhãi các con, thật là……”

“À, nhân tiện, con sẽ muốn dọn ra ngoài. Phàn Thanh muốn con chuyển đến sống cùng anh ấy. Con vốn định nói chuyện này với ba mẹ.”

“…… Không được!!!”

Ba Trần và mẹ Trần đồng thanh hét lên. Trần Tuân hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Phàn Thanh nói rằng nếu ba mẹ không đồng ý, anh ấy liền đi lĩnh giấy kết hôn với con! Con vẫn chưa muốn kết hôn, vì vậy con nghĩ ba mẹ vẫn nên đồng ý trước đi!”

“Thằng nhãi ranh, con muốn tức chết mẹ hả hả hả hả hả hả!!!” Mẹ Trần bay tới muốn xử quyết Trần Tuân ngay tại chỗ, may mà ba Trần nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy lão bà nhà mình, dùng sức nháy mắt ra hiệu với Trần Tuân.

Trần Tuân ngầm hiểu, quyết đoán xoay người chạy về phòng, làm ba Trần tức giận đến nỗi dậm chân: “Ba kêu con đi dỗ mẹ con! Con chạy cái gì chứ!”

Chờ đến khi ba Trần và mẹ Trần vừa ồn ào vừa náo loạn di chuyển đến cửa phòng Trần Tuân, Trần Tuân đã nhanh chóng thu thập xong một vali và chạy ra ngoài. Sau khi tiếp nhận mấy chiêu múa quảng trường với tư thế mạnh mẽ của hai người trung niên, Trần Tuân vội vã chạy ra cửa.

“Ba mẹ đừng tức giận, con nói với ba mẹ một chuyện “meo meo” lớn, à không bí mật lớn, thực ra Doãn Thừa là Alpha, Tiểu Mặc đã tìm một Alpha, ba mẹ phải cao hứng mới đúng!”

Thừa dịp ba Trần và mẹ Trần bị tấn công bởi chuyện bất ngờ này, đang ngây người, Trần Tuân đã thành công ra khỏi nhà.

Cậu kéo một chiếc vali bự, Trần Tuân cảm thấy cả người tràn đầy động lực. Cậu sẽ đi tìm Phàn Thanh và nói với hắn rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh bại được cậu, bất kể đó là ba mẹ hay vấn đề về tin tức tố trong tương lai. Trần Tuân có tự tin sẽ san bằng hết tất cả mọi thứ!

Chỉ cần Phàn Thanh ôm cậu một cái, chỉ cần Phàn Thanh hôn cậu một cái.

Cậu có thể vứt bỏ tất cả băn khoăn và trở thành một Beta tuyệt vời có thể được viết vào lịch sử vận động bình quyền, Beta siêu trâu bò!

***

Trên đường đi, Trần Tuân đã gọi cho Phàn Thanh vài cuộc, nhưng Phàn Thanh không trả lời. Cậu chẳng thèm quan tâm nữa, chạy thẳng đến địa chỉ Phàn Thanh đưa cho mình, vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, cánh cửa sổ kia… Đèn sáng.

Tưởng tượng Phàn Thanh đang ở đó, Trần Tuân liền cảm thấy bản thân như một chảo dầu đang sôi ùng ục ùng ục nổi đây bong bóng.

Cậu kìm nén nội tâm háo hức, đi thang máy đến mục đích, rồi bấm chuông cửa một cách lịch sự nhất có thể.

Khi chuông cửa vang lên lần thứ hai, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

“A Thanh, em……”

Trần Tuân ngây ngẩn cả người, bởi vì đứng ở trước mặt cậu không phải là Phàn Thanh, mà là Nhạc Tiểu Hành.

Tóc của Nhạc Tiểu Hành hỗn độn, trên thắt lưng chỉ có một cái khăn tắm, đôi mắt của cậu ta đỏ bừng, không biết là thương tâm hay là…… Phấn khích.

Cùng với hình ảnh này, tác động mạnh mẽ vào Trần Tuân, còn là mùi tin tức tố phát ra đập thẳng vào mặt.

Tin tức tố Omega, tin tức tố Alpha.

Tin tức tố…… Sau khi quan hệ.

Phàn Thanh từ trong phòng đuổi theo ra. Hắn chỉ mặc một chiếc áo ngủ, áo khoác rộng mở, để lộ bộ ngực ướt đẫm mồ hôi và cơ bụng tám múi.

Có tám múi đó…… Trần Tuân choáng váng nghĩ, mà mình chỉ có một.

Nhạc Tiểu Hành quay đầu lại liếc nhìn Phàn Thanh đã hoàn toàn cứng đờ, rồi lại nhìn Trần Tuân và mỉm cười.

“Anh mà cũng dám gọi anh ấy là A Thanh sao?”

Trần Tuân nghĩ, có lẽ cậu không thể trở thành một Beta tuyệt vời có thể được viết vào lịch sử vận động bình quyền, Beta siêu trâu bò nữa rồi.

*********

Trúc: Chương này dài ơi là dài luôn, tiểu ngược đến rồi  (  ̄ ^  ̄

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN