Anh từ toilet đi ra, đến bên đầu giường cúi người hôn hôn cô, trên người mùi lành lạnh, rồi sau đó cầm áo khoác rời đi.
Việc đầu tiên Tô Mặc Trừng làm là lái xe về nhà, đổi một bộ quần áo thể thao màu đen, Tô Dịch Ngôn kêu anh xuống ăn cơm. Tô Mặc Trừng cầm trong tay một cái mũ lưỡi trai màu đen, nói với cô: “Không ăn, có chút việc.”
Tô Dịch Ngôn thấy anh hôm nay ăn mặc hơi khác so với mọi khi, cười nói: “Có hẹn với cô gái kia đúng không?”
Tô Mặc Trừng trả lời qua loa, thay đổi giày trước cửa, nói: “Đi đây.”
Anh đến chỗ hóng mát ở đại quảng trường trong lúc chờ Giang Kha Tố đến, anh dựa vào một cây cột màu đỏ thắm cúi đầu chờ, chiếc mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt anh, xa xa phía chân trời mặt trời vừa ló dạng, cơn gió nhẹ sáng sớm thổi qua, mang theo luồng không khí mát lạnh.
Giang Kha Tố hơn mười phút sau mới đến.
Ngay tại hắn bước vào chỗ hóng mát, Tô Mặc Trừng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình tĩnh theo dõi hắn.
Giang Kha Tố mới trở về từ nước ngoài đêm khuya hôm qua, hai tay hắn ta lười biếng để trong túi áo, nghiêng đầu vẻ mặt cười như không phải cười hỏi: “Chúng ta có chuyện gì để nói đây?”
Tô Mặc Trừng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Kha Tố nhàm chán đi vào bên trong, ngay tại lúc hắn đi đến chính giữa chỗ hóng mát, Tô Mặc Trừng đột nhiên xông lại, một tay xốc cổ áo hắn, một tay đấm vào khóe miệng hắn.
Một bên môi Giang Kha Tố chảy máu.
“Mẹ nó mày là đồ điên à?!”
Tô Mặc Trừng không nói lời nào, cúi đầu đánh hắn, chỉ số tức giận trong lòng vào nháy mắt khi nhìn thấy Giang Kha Tố đã lên đến đỉnh điểm. Cả đầu toàn là cảnh tượng Nhiễm Nhiễm ôm anh khóc khi xuống khỏi máy bay, anh hồi trước thấy quan hệ của Nhiễm Nhiễm với hắn ta rất tốt, nên không có bởi vì nguyên nhân của mình mà nhúng tay việc của bọn họ. Đương nhiên anh cũng biết Nhiễm Nhiễm tự biết chừng mực, anh tin cô, nhưng anh thực sự không ngờ hắn dám làm Nhiễm Nhiễm khóc.
Nắm tay cứng rắn đánh liên tiếp vào mặt, bụng của Giang Kha Tố, mỗi cú đấm đều đấm thẳng vào chỗ hiểm của Giang Kha Tố. Giang Kha Tố tốt xấu cũng đã từng tập múa, thân thể cũng đủ linh hoạt, nhưng vẫn bị Tô Mặc Trừng đánh đến tím hết mặt mày, đau đớn khó chịu.
Vào thời điểm này thì không có những người khác, các bác trai, bác gái đều đang tập luyện ở phía sau sân thiết bị thể dục, cho nên lúc Tô Mặc Trừng đánh Giang Kha Tố, không hề có người thừa nào ngăn cản.
Trong lúc đó Giang Kha Tố cũng phản kích lại Tô Mặc Trừng, nhưng không đánh trúng chỗ hiểm của Tô Mặc Trừng bằng anh đánh hắn.
Mũ lưỡi trai Tô Mặc Trừng vốn đội ở trên đầu bởi vì anh hoạt động mạnh trên diện rộng nên bị rơi xuống trên đất. Sau khi anh đánh đủ xong thì dừng lại, xoat người nhặt mũ lưỡi trai lên, phủi phủi tro bụi trên bề mặt, sửa sang lại quần áo, cúi đầu bễ nghễ nhìn Giang Kha Tố đang ngồi dưới đất thở hổn hển, lạnh lùng phun ra một câu nói: “Đừng dây dưa cô ấy nữa.”
Giang Kha Tố gấp một chân lại, khuỷu tay đặt ở chỗ đầu gối, dùng ngón tay xoa xoa tơ máu bên miệng, đầu lưỡi liếm liếm trong khoang miệng. Bị Tô Mặc Trừng đánh dường như lại khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn nở nụ cười: “Cuối cùng cũng có người khiến cho mày không thể khống chế được sao?”
Giang Kha Tố đứng lên sau lưng Tô Mặc Trừng, hơi thấp phía dưới. Sau khi bị anh đánh một trận, trong lòng hắn không hiểu sao lại kiên định hơn một chút, khóe miệng hắn cười cợt, lời nói ra thoải mái: “Bằng không thừa dịp lần này tính toán hết toàn bộ với nhau đi, tính luôn cả phần của mày.”
“Tao không đánh trả, cho mày đánh đủ được không, muốn đánh thế nào cũng được.”
Tô Mặc Trừng đội mũ lưỡi trai lên, hai tay đút vào túi áo, không quay đầu lại nói: “Phần của tao?”
Giọng anh bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Nhà họ Giang bọn mày thiếu tao, cả đời này không trả nổi.”
Nói xong thì rời quảng trường.
Anh không có tâm tình lãng phí thời gian ở trong này với Giang Kha Tố, anh còn phải về làm bữa sáng cho Nhiễm Nhiễm, không thể để cô vừa mở mắt đã không thấy mình.
Tô Mặc Trừng sau khi trở lại nhà trọ đã bỏ mũ lưỡi trai ra để đặt ở cửa vào, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra thấy cô vẫn còn đang ngủ, trong lòng thoáng trầm tĩnh lại. Anh để đồ vừa mua vào tủ đầu giường, nhe nhàng đóng cửa, xuống phòng bếp làm bữa sáng.
Tô Mặc Trừng cầm sữa trong tủ lại đi hâm nóng lại, sau đó làm trứng ốp lết ở trong lò vi sóng.
Sau khi lau khô bát đũa trắng nõn đã rửa rồi, rồi để trứng gà đã nấu rồi để lên trên, sau đó để bánh mì nướng từ trong lòng nước ra, phết mứt lên trên rồi bỏ lên đĩa.
Sau khi Tô Mặc Trừng bưng bữa sáng đơn giản ra bàn, rồi lấy sữa ấm ra, đổ vào ly thủy tinh.
Sau khi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, anh bỏ tạp dề ra, rửa tay sạch sẽ đi vào phòng ngủ.
Trình Thiên Nhiễm còn đang ngủ.
Tô Mặc Trừng đi qua, cúi người nhẹ giọng gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Tay anh áp lên sườn mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Nhiễm Nhiễm, dậy ăn sáng nào.”
Trình Thiên Nhiễm hơi nhăn mày lại, thân thể thoáng giật giật. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, cảm giác đau đớn không những không giảm bớt, ngược lại còn tệ hơn.
Ánh mắt cô vẫn không thể mở ra được, vừa mệt vừa thiếu ngủ. Thẳng cho tới lúc đôi môi mát lạnh của Tô Mặc Trừng kề sát vào trên cánh môi cô, nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, cứ mút mút cắn cắn từng chút một, mắt hạnh của Trình Thiên Nhiễm mới hơi mở mở ra một chút, miệng bị anh bịt lại, cô muốn nói gì cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể kêu lên vài tiếng “ưm ưm”.
Tô Mặc Trừng kéo cánh tay cô, để cho cô ngồi dậy, nửa ôm cô nói: “Đi rửa mặt ăn sáng nào.”
Trình Thiên Nhiễm buồn bã ỉu xùi để đầu trên bờ vai anh, tiếng nói mang theo sự lười nhác và khàn khàn do mới tỉnh ngủ: “Dạ.”
Giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trừng lớn không ít, đánh giá anh, sau đó vươn tay cầm lấy tay áo màu đen bạc anh đang mặc trên người: “Vì sao anh có thể thay quần áo vậy?”
Khóe môi Tô Mặc Trừng nhẽ nhếch: “Về nhà thay đấy.”
Trình Thiên Nhiễm cười tủm tỉm, cầm quần áo trên cánh tay anh nói: “Đẹp trai.”
Anh bất đắc dĩ cười, xoa xoa đầu tóc hỗn độn của cô, nói: “Đi rửa mặt nào.”
Trình Thiên Nhiễm lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hưng phấn nói: “Cơm nước xong chúng ta đi dạo trung tâm thương mại nhé!”
Tô Mặc Trừng không do dự, gật đầu đáp ứng.
Còn có ba ngày nghỉ lễ, toàn bộ sẽ dùng để ở bên cô.
Trình Thiên Nhiễm cười rộ lên, thỏa mãn nói: “Đi mua quần áo cho Trừng Trừng nè, mua xong để ở chỗ này của em, về sau sẽ không đến mức tắm rửa không có quần áo mặc.
“Ừ… Áo ngủ cũng tiện mua luôn đi, còn có dụng cụ rửa mặt hoàn toàn mới, Trừng Trừng thích dùng dầu gội và sữa tắm…” Cô nói tự nhiên xong đi xuống giường, đi ra cửa.
Tô Mặc Trừng yên tĩnh ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô xem, trong lòng sung sướng sắp tràn ra ngoài.
Ngay tại lúc tay Trình Thiên Nhiễm vịn vào trên tay nắm cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, biểu cảm rối rắm hỏi Tô Mặc Trừng: “Tối qua bảo anh mua thuốc, anh mua không thế?”
Đôi mắt Tô Mặc Trừng vốn lóe sáng bỗng chốc lại ảm đạm xuống: “Không có.”
Trình Thiên Nhiễm: “… À.”
“Thế thì ăn cơm xong ra ngoài rồi…”
“Tối hôm qua anh nói rồi.” đột nhiên đứng lên, đi lên phía trước cô, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trước mắt cô, bóng ma vĩ đại che phủ cô lại. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, giọng điệu cực kỳ cẩn thận: “Tối hôm qua anh nói với em rồi, không uống thuốc.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
“Vậy…”
Mấy ngày nay còn đang trong thời kỳ an toàn của em, xác suất rất nhỏ. Anh biết kỳ an toàn không chắc chắn sẽ an toàn, cho nên nếu thực sự mang thai, chúng ta lĩnh giấy kết hôn làm tiệc rượu trước, em cứ yên tâm sinh con ra.” Anh ôm lấy cô thấp giọng nói.
Ánh mắt Trình Thiên Nhiễm trừng lớn, cảm giác lời này anh nói không khác lắm so với cầu hôn, khiến cho cô bất ngờ không kịp phòng.
“Đừng lừa anh vụng trộm uống thuốc. Thuốc này có hại với cơ thể em lắm.”
“… Được.”
Trình Thiên Nhiễm sau khi rửa mặt xong thì thay một chiếc váy màu đen tay áo dài đuôi cá. Cô ngồi xuống uống một ngụm sữa trước, sau đó mới chậm rì rì ăn đến trứng ốp lết anh làm.
Sau khi ăn bữa sáng, Trình Thiên Nhiễm sup sụp mang túi kéo cánh tay Tô Mặc Trừng ra ngoài cửa.
Tuy rằng đã lau đi, nhưng dấu hôn trên cổ vẫn rất rõ ràng, cho nên Trình Thiên Nhiễm phải thả tóc che đi một đống dấu tím hồng.
Ở trên xe cô vẫn luôn cầm gương nhỏ soi không ngừng, lấy tay sửa sửa tóc, muốn che kín hơn một xíu.
Tô Mặc Trừng đang lái xe dùng mắt ngắm đến động tác của cô, cười nhẹ: “Không cần che kỹ lắm, xõa tóc bình thường ra không nhìn ra đâu.
Trình Thiên Nhiễm: “… Em chột dạ.”
“Chúng ta yêu đương quang minh chính đại, có cái gì mà phải chột dạ?”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Cô hừ làm nũng, liếc mắt xem thường nhìn anh: “Ừ, trên cổ anh không có cái này, đứng nói chuyện không đau eo!”
Vừa vặn gặp đèn đỏ, Tô Mặc Trừng ngừng xe, bỏ dây an toàn ra, nghiêng người sát lại gần, cười trấn an hôn hôn sườn mặt cô: “Lần sau anh chú ý.”
Hôn ở nơi người khác không nhìn thấy, chỉ có anh mới có thể xem.
Trình Thiên Nhiễm cắn một ngụm ở trên sườn gáy anh, dùng sức mút vào, quay đầu lại bắt đầu cười khanh khách.
Tô Mặc Trừng: “…”
Anh ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, Trình Thiên Nhiễm đạt được mục đích, cười đẩy anh: “Sắp đèn xanh rồi kìa, anh mau ổn định lại, đeo dây an toàn đi, phải đi rồi.”
Tô Mặc Trừng quay đầu nhìn nhìn, anh cắn cắn răng, đè nén gợn sóng trong lòng, ngồi lại thắt dây an toàn, khởi động xe đi tiếp.
Mà bên trái gáy anh, nơi bị cô vừa cắn vừa mút, như đang có ngàn vạn con kiến đang gãi, cảm giác ngứa ngáy rất lâu không hết.
Kết quả là sau khi đến thương trường, luôn có một số người nhìn về phía Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm, đầu sỏ còn kéo cánh tay anh, trốn trong lòng anh cúi đầu cười. Tô Mặc Trừng không biết nói gì lại bất đắc dĩ, không có biện pháp với cô.
Cuối cùng thấy cô cười đến mức không dừng lại được, Tô Mặc Trừng mới từ từ cười như không cười để sát vào tai cô nói: “Em vui như vậy là bởi vì người khác cảm thấy em cực kỳ nhiệt tình với anh phải không?”
“Làm sao bây giờ hả Nhiễm Nhiễm, anh cũng rất vui.”
Trình Thiên Nhiễm sửng sốt một lát, cuối cùng cũng phản ứng lại, hiểu được lời nói của anh.
Dấu hôn trên cổ anh là do cô mà ra…
Cho nên người khác sẽ cảm thấy bạn gái anh làm gì với anh…
Ê mặt, hổ thẹn.
Trình Thiên Nhiễm cảm thấy bản thân tự mình tìm đường chết càng chạy càng xa.
Nếu như vậy là xong rồi thì Trình Thiên Nhiễm thật muốn cám ơn trời đất.
Nhưng sự thật là, bọn họ cực kỳ xui xẻo, đụng phải Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn cũng đến mua sắm.
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Tô Mặc Trừng vẫn rất bình tĩnh, gọi ba mẹ xong thì giới thiệu Trình Thiên Nhiễm. Cô mạnh mẽ cố gắng cười để cho mình nhìn tự nhiên hào phóng, ngọt ngào gọi chú dì với hai người lớn.
Lúc trước Tô Dịch Ngôn đã từng gặp Trình Thiên Nhiễm, lúc này nhìn thấy bộ dáng bọn họ ở cùng nhau vô cùng thân thiết, càng thêm thích cô, nhiệt tình mời nói: “Thiên Nhiễm có rảnh thì đến nhà ăn cơm nhé, dì làm đồ ăn ngon cho con.”
Trình Thiên Nhiễm vội vàng nói cảm ơn lại, nói rằng mình sẽ đến.
Cuộc hẹn của những người trẻ tuổi, Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn cũng không chiếm dụng nhiều thời gian của bọn họ, nói mấy câu, luôn dặn mãi Trình Thiên Nhiễm nhất định phải đến thăm nhà. Tô Dịch Ngôn thậm chí còn điểm danh nói Tô Mặc Trừng là bạn trai thì cần phải hết lòng, nhất định phải dẫn bạn gái về nhà chơi, thấy Tô Mặc Trừng gật đầu đồng ý rồi mới thả bọn họ đi.
Nhìn thấy Tô Mặc Trừng xoay mặt cụp đầu xuống tới gần Trình Thiên Nhiễm, tay ôm thắt lưng cô một cách tự nhiên, cô gái nửa tựa vào trong lòng hắn, hai người nói nói cười cười, giống hệt những cặp đôi đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, hốc mắt Tô Dịch Ngôn hơi hơi ẩm ướt.
Trừng Trừng của bọn họ, làm gì đã từng thân thiết với người khác như vậy.
Về phần dấu hôn trên sườn gáy, không là người mù thì đều nhìn ra được.
Đương nhiên, đối với Tô Dịch Ngôn cùng Khương Mộ Côn mà nói, tối hôm qua Tô Mặc Trừng cả đêm không về cũng đã nói ra vấn đề rồi, coi như không có dấu hôn này, thì bọn họ cũng đại khái đoán được anh vì sao không về nhà.
Tóm lại là, càng ngày càng tốt.