Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) - Chương 4: Tu luyện Khô Mộc Tiểu Pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)


Chương 4: Tu luyện Khô Mộc Tiểu Pháp


Thế rồi 1 tháng sau đó Trần Duyên miệt mài khổ tu, bỗng nhiên cơ thể của hắn nóng lên là cảm giác vừa quen vừa lạ, đã bao nhiêu năm rồi hắn không có cảm giác này đó là đột phá.

Trần Duyên ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn rồi 1 tiếng nổ nhẹ phát ra từ trong cơ thể(ta biết các đạo hữu nghĩ gì mà, không phải vậy đâu ^_^). Luyện Khí kì tầng 4 cuối cùng cũng đột phá.

-Cái này rõ ràng là vô tình trồng liễu liễu thành hoa ta chỉ muốn tinh luyện chân khí nào ngờ vô tình đột phá. Chân nguyên cũng tinh thuần 2 thành rồi đúng là song hỉ lâm môn.

Trần Duyên mừng thầm.

-Cũng đến lúc luyện “ Khô Mộc Tiểu Pháp” rồi.

Nói là làm lấy trong túi trữ vật 1 cái thùng gỗ lớn sử dụng hỏa thuật đun sôi nước. Trần Duyên xưa đâu bằng nay chân khí của hắn cô đặc lại giúp hắn sử dụng chân khí ít hơn các tu giả khác. Hắc Phong Độc được chuẩn bị từ trước, Hắc Phong vốn là dã thú nên giá trị không cao được dùng chế thuốc chữa thương cho phàm nhân.

Sau khi pha thành 1 thùng lớn, bên trong toàn những thứ đen nhão nhẹt bốc mùi khó ngửi. Trần Duyên liền nhảy vào thùng ngồi xếp bằng vận công pháp hấp thu thứ chất lỏng đen sệt kia. Việc còn lại để cho chân khí tinh thuần chạy dọc khắp cơ thể.

10 tức đầu vẫn không có gì xảy ra, bổng 1 tiếng hét quái dị ré lên. Cơn đau làm cho mặt mũi Trần Duyên trở nên vặn vẹo, cơ thể liên tục co dật như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn vào xương tủy.

-Chịu…chịu…chịu đựng phải chịu đựng.

Trần Duyên hét lên nhưng cơn đau khiến miệng hắn co quắp lại nói không rõ lời.

2 canh giờ sau cuối cùng cơn đau đã qua, sự nhẹ nhàng, sảng khoái chạy trong cơn thể khiến Trần Duyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy, 1 quyền hưũ lực đánh vào không trung khiến không khí xung quanh tản ra.

Trần Duyên mừng thầm, chưa vận công pháp mà lực quyền đã mạnh hơn lúc trước. “ Khô Mộc Tiểu Pháp” tầng thứ nhất ngoại luyện rốt cuộc gần đạt đến tiểu thành.

(tiểu thành, trung thành, đại thành, viên mãng là để chỉ độ thuần thục đối với công pháp và pháp quyết, ý chỉ 33%, 66%, 99%, 100%. Sẵn nói luôn cho các đạo hữu dễ hiểu)

Nhắm 2 mắt, da dẻ của Trần Duyên bắt đầu khô lại. Vận sức hắn ra 1 quyền về phía trước, tảng đá vỡ thành trăm khối.

-Ha…ha…ha ít nhất cũng phải đạt 600 cân lực, lực lượng này phải đến Luyện Khí tầng 6 mới đạt đến.

Hắn hưng phấn cười rộ lên.

-Đã hơn 1 tháng trôi qua cũng là lúc báo bình an với sư phụ.

Nói rồi hắn đứng lên rời khỏi động phủ.

Đang đi trên đường Trần Duyên nghe thấy tiếng động từ xa truyền đến.

-Rõ ràng là tiếng đánh nhau, lại gần xem thử.

Trần Duyên thầm nghĩ rồi phóng qua. Nếu như là trước đây hắn chắc chắn sẽ đi thẳng không quan tâm đến những thứ không liên quan đến mình. Nhưng lần này thực lực có điểm tiến bộ nên lá gan biến lớn hắn tò mò tiến lại gần.

Từ xa đằng sau bụi cây không ai khác chính là Duyên Trần, hắn đang ẩn núp xem cảnh gần đó có 2 tên đang chiến đấu. 1 trong đó cũng chẳng xa là gì đó là Ngô Thiên, tên không ít lần muốn ra tay với hắn. Tên còn lại là Triệu Khiến đệ tử thiên tài mới quật khởi gần đây.

-Triệu Khiến, ngươi biết điều thì giao Thanh Lân Quả ra, nể tình sư huynh đệ đồng môn ta tha cho ngươi 1 mạng.

Ngô Thiên cười gằng.

-Tên chó chết Ngô Thiên kia, ngươi tưởng ta không biết ngươi thèm thuồng Thanh Lân Quả từ khi ở Đổi Bảo Điện sao?

Triệu Khiến căm hận hét lớn.

Thì ra khi Triệu Khiến dùng điểm cống hiến đổi lấy Thanh Lân Quả ở Đổi Bảo Điện thì bị Ngô Thiên nhìn thấy. Sau 1 hồi ép mua ép bán không thành, không thể ra tay ở chốn đông nguời, Ngô Thiên bám theo đến đây âm mưu cướp bảo vật.

-Ngươi cân nhắc thật kĩ đi, ta và ngươi đều là Luyện Khí 6 tầng nếu đấu tiếp sẽ lưỡng bại câu thương.

Triệu Khiến mạnh miệng.

Thật lòng hắn không muốn ra tay với Ngô Thiên chút nào nhất là trong tông môn. Hắn chỉ là 1 tiểu thiên tài không có ai chống lưng dù thắng hay thua thì hắn cũng là kẻ chịu thiệt. Triệu Khiến sử dụng kế hoãn binh để Ngô Thiên biết khó mà lui.

Nào ngờ Ngô Thiên cười to.

-Triệu Khiến ơi là Triệu Khiến, ngươi nghĩ bản thân có thể so sánh với ta sao.

Ngô Thiên lao đến rút bảo kiếm từ túi trữ vật chém về phiá trước. Đó là “Xích Hỏa Kiếm Pháp” 1 môn pháp kĩ cấp 1 hỏa thuộc tính Giáp đẳng, 1 đường hỏa diễm vạch không chém tới.

Triệu Khiến thấy vậy vội dùng pháp kĩ “Phong Thành Pháp” pháp kĩ cấp 1 phong thuộc tính Ất đẳng. Liền hóa giải chiêu kiếm của Ngô Thiên.

Ngay lúc đó Triệu Khiến bỗng nhiên ngã xuống, tường gió vỡ nát. Từ bã vai đi xuống hiện ra vết chém ghê nguời dài gần 2 gang tay.

Hắn vội vàng lấy từ trong người 1 lọ đan dược “Hồi Thương Đan” là đan dược cấp 1 Bính đẳng trút hết vào miệng, vài giây sau vết thương liền cầm máu.

Triệu Khiến hoảng sợ nhìn về phía Ngô Thiên, đây là bi ai của kẻ không có nội tình. Hắn ở ngoại môn làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến suốt 3 năm mới đổi được 1 môn Ất đẳng công pháp, gần như vô địch cùng cảnh giới ở ngoại môn mà không thể chống nổi 1 chiêu của đối thủ.

Ngô Thiên lại gần nói:

-Ngươi đưa ta Thanh Lân Quả được rồi chứ, đừng nghỉ rằng ta không dám giết ngươi.

Triệu Khiến không dám đánh cược với mạng sống cuả mình liền vội vàng lấy từ trong người ra Thanh Lân Quả ném qua.

Ngô Thiên hừ lạnh xoay người rời đi.

Trong bụi cây gần đó Trần Duyên vẫn bất động theo dõi diễn biến từ đầu đến cuối. Hắn đợi cho Triệu Khiến rời đi mới bước ra.

-Haiz… không ngờ ta còn cách xa người khác đến vâỵ. Ngay cả Triệu Khiến hắn cũng không phải là đối thủ thì sao mơ tưởng đến trả thù Ngô Thiên.

-Cũng may là ta chứng kiến trận đấu này, nếu không sau này ăn thiệt thòi lớn cỡ nào.

Trần Duyên thầm nhũ.

“ Khô Mộc Tiểu Pháp” dù hoàn thiện đến cỡ nào thì cũng là công pháp luyện thể. Dùng để bảo mệnh phút cuối thì được, tu giả có ai lại nhào tới cận chiến tay đôi không. Chỉ sợ ngươi chưa xuất quyền thì đã bị pháp kĩ hành hạ đến chết rồi, hắn cần 1 môn pháp kĩ tấn công kẻ địch từ xa.

-Chuyện đó tính sau trước mắt là đi thỉnh an sư phụ rồi đi kiếm điểm cống hiến đổi 1 pháp kĩ mới được.

Nghĩ rôì hắn tiếp tục đi tiếp.

-Duyên nhi à vào đi.

Giọng nói quen thuộc vang lên.

-Đồ nhi bái kiến sư phụ.

-Tu luyện pháp quyết không có gì bất thường chứ?

Lão nhìn hắn.

-Nhờ ơn sư phụ mọi chuyện tới hiện tại đều thuận lợi.

Trần Duyên cung kính nói.

-Ừm, các nghi vấn trong tu luyện ngươi cứ hỏi đi hôm nay ta sẽ giải đáp cho ngươi.

Cả ngày hôm đó 2 sư đồ người nói kẻ nghe, kẻ hỏi người giaỉ đáp mới đó đã hết ngày.

Trần Duyên nhận được lợi ích hết sức to lớn.

-Tu hành là đi từng bước, chuyện gì cũng lượng sức mà làm.

Cuối cùng lão nói.

-Tạ ơn sư phụ, đồ nhi cáo lui.

Trần Duyên lui ra.

Trời đã tối, Trần Duyên cũng về động phủ của mình ngồi tu luyện.

Sáng hôm sau hắn đi từ rất sớm, đến Cống Hiến Điện nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ cũng được chia làm nhiều loại khác nhau, Luyện Khí kì như hắn chỉ được nhận nhiệm vụ cấp 1.

Có Bính đẵng dành cho Luyện Khí tầng 3-4, Đinh đẵng dành cho Luyện Khí tầng 5-6, Ất đẵng dành cho Luyện Khí tầng 7-8, Giáp đẵng dành cho Luyện Khí tầng 9-viên mãn.

Mặc dù còn rất sớm nhưng cũng có vài tu giả ở đó, bọn hắn nhìn thấy Trần Duyên cũng rất bất ngờ, tên quần là áo lược này mà cũng thiếu tài nguyên tu luyện sao? Mà dù có thiếu thì những nhiệm vụ này không phải là thứ hắn có thể hoàn thành được.

-Này Trần phế vật ngươi cũng tới đây nhận nhiệm vụ sao? Bây giờ còn sớm những nhiệm vụ như cắt cỏ trong vườn linh dược hay cày đất trong ruộng linh mễ chưa có đâu.

Thạch Tân vốn là tên đệ tử Luyện Khí kì tầng 5 ghen ghét Trần Duyên từ lâu tìm được cơ hội lên tiếng.

Mọi người xung quanh liền cười theo, đây là ma môn là nơi chém giết chỉ có vài câu nói nhục nhã này mấy lão gia hỏa ngồi xung quanh không cần để ý tới.

-Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

Trần Duyên không thèm nhìn hắn nhàn nhạt nói.

Mọi người xung quanh bất ngờ nhìn hướng Trần Duyên rồi lại nhìn sang Thạch Tân kia xem hắn sẽ làm gì.

Tên kia tức giận đến đỏ mặt trước mọi người lại bị 1 tên phế vật làm nhục. Hắn siết nắm quyền không báo trước lao đến 1 quyền hướng về phía Trần Duyên.

Mấy lão gia hỏa ngồi đó cũng bị giật mình trở tay không kịp, ai nghĩ rằng Trần Duyên sẽ đáp trả lại đồng thời tên đệ tử kia lại cục súc như vậy bị nói có 1 câu mà đã ra tay.

Mấy lão chuẩn bị ra tay, dù Trần Duyên có phế vật đi chăng nũa cũng là đệ tử thân truyền của Tứ Trưởng Lão. Hắn có bề gì thì bọn họ cũng khó ăn nói.

Nhưng mấy lão chưa kịp ra tay thì có 1 bóng đen thước tha phóng tới trước tặng 1 cước lên mặt khiến tên Thạch Tân kia bay thẳng ra ngoài cống hiến điện.

Thân ảnh đáp xuống là 1 tiểu nha đầu chỉ khoảng 12, 13 tuổi tóc còn buối tròn ở 2 bên, vừa đi lại có tiếng chuông ngân phát ra từ chiêc chuông nhỏ đeo bên hông trong rất vui tai.

Cô gái nhỏ vừa xuất hiện chúng đệ tử liền lui ra, nói giỡn tiểu bà nương này là hòn ngọc trên tay của Thất Trưởng Lão, là nữ trưởng lão duy nhất trong Thập Đại Kim Đan của Ma Kiếm Tông độc công siêu quần. Mà tiểu bà nương này lại được chân truyền từ Thất Trưởng Lão một thân độc công có chút thành tựu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN