Không Uổng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Không Uổng


Chương 5


Hoả thụ ngân hoa hợp,

Tinh kiều thiết toả khai. *

*Dịch nghĩa: Mọi cây đều treo đèn sáng, hoa bạc, kết hợp với nhau; cầu dẫn vào kinh thành đèn nhiều như sao sa đã mở khoá sắt (Bài Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ- thivien.net)

Xe ngựa đến trước cửa cung, Ngu Tiểu Mãn đã tóc tai gọn gàng thò đầu dáo dác, nhìn phố đường ngựa xe như nước, chợ đèn hoa sáng rực như ngày, bừng tỉnh chợt nhớ hôm nay rằm ngày giêng, là tết Nguyên Tiêu của nhân loại.

Tết Nguyên Tiêu năm ngoái cậu chưa hóa được hai chân, bơi tới bên bờ nhìn xa xa thôn Ngu đèn đóm trang hoàng, nghe chị Bích Nguyệt miêu tả vẻ đẹp lộng lẫy sinh động của nào đèn nào đuốc, Ngu Tiểu Mãn hưng phấn đến độ cảm xúc vỡ òa.

Năm nay chẳng những gặp được, mà còn tới tận kinh thành, ánh lửa bùng lên chính giữa con ngươi, bên tai vọng lại tiếng ồn ào náo nhiệt, Ngu Tiểu Mãn phấn khích muốn chết, không nhịn được hô lên: “Nhìn kìa nhìn kìa, ngọn đèn kia đẹp quá!”

Ngoại trừ Đoàn Hành đang đuổi theo xe ngựa, bên cạnh chỉ có riêng mình Lục đại thiếu gia.

Dĩ nhên Lục Kích không thích chốn đông người, chỉ hờ hững liếc ra ngoài một cái, ừm một lời phụ họa.

Xe ngựa dừng ở ngoài cung, sau khi đỡ Lục Kích ngồi lên xe lăn bốn bánh, Ngu Tiểu Mãn xắn tay định đẩy hắn đi, lại bị Đoàn Hành một bên ngăn lại: “Tướng quân không chịu được xóc nảy, vẫn nên để thuộc hạ làm thì hơn.”

Ngu Tiểu Mãn bĩu môi, nghĩ bụng ta cũng nào có vụng về như vậy. Song suy cho cùng cũng hiểu mình không thạo chăm sóc người, suốt chặng đường đi Ngu Tiểu Mãn vẫn luôn nhìn kỹ tư thế đẩy xe, nhấc xe qua ngưỡng cửa của Đoàn Hành, rất nghiêm túc học hành sẵn sàng tiếp nhận.

Yến tiệc chuẩn bị ở điện Thái Cực, tiến vào đại nội, xuyên qua lầu các đình đài, nhìn liễu rủ trước thềm hoa rộ ngoài sân, Ngu Tiểu Mãn hiếu kỳ với hết thảy mọi thứ, cảnh trước mắt còn chưa kịp thưởng thức, tầm mắt đã bị những thứ khác hấp dẫn đi.

Cậu chỉ ngọn đèn khảm trong tường đá: “Đó là đèn gì vậy? Còn đẹp hơn hai ngọn đèn ngoài cổng hình vòm.”

Lục Kích nhìn theo hướng cậu chỉ, nói: “Trường minh đăng.”

“Sao lại gọi là trường minh đăng?” Ngu Tiểu Mãn hào hứng, “Chẳng lẽ là gió thổi không tắt, mưa tưới không tàn?”

Lúc này Đoàn Hành bỗng cướp lời: “Đèn này dùng mỡ giao nhân làm nhiên liệu, có thể đạt đến trình độ vĩnh viễn không bao giờ tắt.”

Nghe thấy ba chữ ‘mỡ giao nhân’, Ngu Tiểu Mãn tức thì run lẩy bẩy.

Đoàn Hành còn tưởng cô nương đến từ nông thôn này lại đang vọng tưởng linh tinh, nói tiếp: “Nhìn thôi là được, giao nhân hiếm gặp lại khó bắt, mỡ giao nhân còn quý giá hơn cả trân châu phỉ thúy, trong thiên hạ chỉ có hoàng thất mới có tư cách sử dụng.”

Ngu Tiểu Mãn bị dọa cho rụt đầu rụt cổ, nhắm mắt lắc đầu, mạnh miệng: “Ta không nhìn ta có nhìn đâu, cái này thì có gì mà nhìn đâu cơ chứ.”

Nỗi sợ bị ép mỡ cứ một mực kéo dài đến tận khi tiệc rượu bắt đầu.

Tiệc trong cung nhiều quy củ, vị trí ngồi cũng cần để tâm, Lục Kích và Ngu Tiểu Mãn được sắp xếp ở ghế quan bàn kim long đại yến, xung quanh đều là quan võ, hàn huyên một hồi rồi mới chịu vào chỗ.

Ngu Tiểu Mãn mới chỉ được biết đến hoàng cung trong những câu chuyện truyền miệng, mà hình ảnh hiện giờ còn nguy nga tráng lệ hơn tưởng tượng vạn phần. Ăn một bữa cơm kinh hồn bạt vía, trong thời gian đó Hoàng đế nói những gì, gọi những tên ai, Ngu Tiểu Mãn đều hoàn toàn không nghe được, chỉ cảm thấy nguy hiểm rình rập, chưa biết chừng ngọn đèn bên người Hoàng đế cũng là trường minh đăng cái gì đó kia.

Nửa sau tiệc rượu, văn võ bá quan rời chỗ mời rượu chuyện trò dưới sự tán đồng của Hoàng đế, Ngu Tiểu Mãn cũng mơ mơ màng màng bị một vị phu nhân nhà quan bàn kế cận dẫn đi, đến lúc ngẩng đầu nhìn lên thấy một người đàn bà khoác đồ bông, mới giật mình nhận ra mình đã bước tới địa bàn cung nhân.

Vị phu nhân nhà quan bên cạnh nhắc nhở một câu, Ngu Tiểu Mãn hành đại lễ, gọi một tiếng “Ngu nương nương”, đợi đến khi Hoàng đế cũng rảnh tới gặp mặt một hồi, Ngu Tiểu Mãn thật sự là suýt thì quỳ sụp, chỉ nghĩ đến ngọn đèn kia, lưng ứa mồ hôi lạnh, thở mạnh cũng không dám làm liều.

“Là em họ nhà mẹ đẻ thần thiếp, mới tới hoàng thành khó tránh khỏi có điều chưa quen thuộc, thoạt nhìn còn hơi hốt hoảng.” Ngu nương nương ngay cả em họ nhà mình trông ra sao cũng chưa từng hay biết nhắm mắt nói bừa bên tai Hoàng đế, “Tuy rằng chức quan trong nhà không lớn, thế nhưng nơi đó núi liền nước, đất thiêng dưỡng người tài, em họ thần thiếp cũng là người đọc sách biết lễ, huệ chất lan tâm, phối hợp với Lục Tướng quân quả thật là xứng đôi vừa lứa.”

Ngu Tiểu Mãn nghe vậy ngẩng đầu, Hoàng đế vốn còn ngờ vực, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trang nhã, cũng coi như yên lòng: “Cả nhà họ Lục thẳng thắn trung lương, Lục Kích còn là thiếu niên anh tài, mười sáu tuổi đã rời phủ ra trận, chiến công vô số, nên cưới cho hắn một phu nhân xinh đẹp dịu dàng.”

Lúc này tâm trí Ngu Tiểu Mãn chỉ toàn đèn đèn đèn đèn, được Hoàng đế khen ngợi cũng chẳng thể mừng rỡ. Sau khi người rời đi, mấy vị phu nhân nhà quan sáp lại gần hỏi này hỏi nọ, cậu cũng chỉ thuận miệng trả lời qua loa không mấy tập trung.

“Chẳng hay thôn Ngu ở nơi nào, hình như trước kia chưa được nghe nói tới?”

“Gần biển đông.”

“Nghe nói gió biển dồi dào, muội làm thế nào mà dưỡng da trơn tru láng mịn đến thế?”

“Ít phơi nắng.”

“Ở kinh thành đã quen chưa, phu gia có đối xử tốt với muội không?”

“Tốt vô cùng.”

Thấy tân nương của Lục Tướng quân không có ý tham gia chuyện trò, mọi người không tìm được chuyện vui quay đi tụ lại, cũng tiện đổi chủ đề.

“Nghe nói cuối cùng cô nương nhà Thẩm thượng thư cũng chịu lập gia đình.”

“Cũng thật là đáng thương, đợi suốt mấy năm, trì hoãn tới độ tuổi này.”

“Vốn là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, ai ngờ chân của Lục Tướng quân ngàn thuốc khó trị.”

“Cô nương họ Thẩm cũng coi như có tình có nghĩa, bây giờ Lục Tướng quân cưới vợ, nàng ấy cũng nên an lòng.”

Nghe các nàng nhắc tới Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn định thần, dỏng tai nghe.

Các nữ quyến dòng dõi trâm anh thông thi thạo lễ trò chuyện một phen, ngôn từ sử dụng vừa dễ hiểu vừa dễ nghe, Ngu Tiểu Mãn chắp vá lời này tiếng nọ, ấy thế mà lại xâu chuỗi thành một câu chuyện du dương trầm bổng chẳng kém những mẩu truyện dân gian lưu truyền.

Tết Nguyên Tiêu, sợ ngày đẹp chóng tàn, kinh thành gỡ bỏ lệnh giới nghiêm, tiệc rượu không quản thời hạn, nhà vua và triều thần lấy rượu chung vui, không khí sôi nổi kéo dài đến quá nửa đêm.

Trong điện đèn đuốc sáng ngời, có mấy vị quan gia nữ quyến xin cáo lui trước, túm năm tụm ba trở về nhà, Ngu Tiểu Mãn lẫn trong số đó, rời khỏi điện Thái Cực, xuyên qua lối mòn um tùm cây cối.

Cậu nhớ lúc trước Đoàn Hành đi qua đường này, mới đánh bạo tiến vào lối nhỏ u tối, ai ngờ nơi này không như chốn hoan hỉ tiệc mừng của vương công quý tộc, mà là một khu vườn cảnh hoàn toàn yên lặng.

Ngu Tiểu Mãn ăn no uống kỹ, còn nghe được không ít chuyện phiếm, giờ này chỉ muốn nhanh chóng về ngâm chân, sau đó sẽ nằm xuống đánh một giấc.

Nơi đây không thấy bóng người, chỉ có hai ngọn đèn được thắp lên trước cánh cổng vòm. Ngu Tiểu Mãn trở về men theo con đường cũ, vừa đi vừa nghĩ nên tìm Lục Kích ở chỗ nào, nhưng khi ngang qua một mặt hồ sóng nước dập dềnh lại chợt dừng chân, ánh mắt sáng lên.

Đếm đếm số ngày, đã gần nửa tháng chưa được xuống nước.

May là mọi người đều đang uống rượu ở tiền điện, không ai ghé thăm chỗ xó xỉnh này, Ngu Tiểu Mãn rón rén nhích đến bên hồ nước, ngồi xổm xuống cởi giày và tất, xắn ống quần và vạt váy, nhón mũi chân chạm nước trước, nhìn vòng tròn lăn tăn tản rộng mờ dần, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ, từ từ trầm mình vào bên trong.

Khi vùng lên khỏi mặt nước lần nữa, đôi chân đã đổi thành chiếc đuôi mềm dẻo sáng long lanh. Ngu Tiểu Mãn thở phào một cái thật dài, khép mắt than thở, cái này thư thích hơn ngâm chân trong chậu rất nhiều, giá mà Lục phủ cũng có một cái hồ như vậy thì thật tuyệt vời biết mấy.

Cậu tiếp tục ngâm mình, mặc cho đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa, được làn nước gột rửa, tựa vào bờ hồ thả lỏng thân mình.

Thế rồi chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, cùng với âm thanh bánh xe nghiến lên mặt đất.

Đã không còn kịp lên bờ nữa, vị trí hai người nọ dừng lại chỉ cách cái hồ một thân cây, cử động nhẹ một cái cũng sẽ bị phát hiện dễ dàng. Ngu Tiểu Mãn như bị điểm huyệt, đuôi cá dán lên lớp thủy sinh dưới đáy hồ, bụm miệng không dám nhúc nhích.

Đầu kia thân cây, người mở miệng trước tiên là một cô gái: “Dịp cuối năm ta theo phụ thân xuống Giang Nam, nghe nói huynh kết hôn, còn chưa kịp nói tiếng chúc mừng.”

Chất giọng lanh lảnh mang theo nét mềm mại của người con gái, Ngu Tiểu Mãn không đoán được nàng là ai. Tuy nhiên khi vị tiếp theo cất lời, mọi chuyện tức khắc liền trở nên dễ hiểu.

“Đa tạ.” Giọng Lục Kích vẫn trầm thấp như cũ, không chứa cảm tình, “Cuối năm bộn bề, chưa có thời gian đến cửa thăm hỏi, nếu có thể, thay mặt ta gửi lời hỏi thăm đến lệnh tôn.”

“Rốt cuộc huynh không có thời gian đến nhà, hay là lòng chẳng muốn đến?” Người con gái hỏi.

Lời vừa dứt, cả Lục Kích và Ngu Tiểu Mãn ngâm trong nước đểu có chút ngẩn người.

Không ai biết Lục Kích nghĩ gì, nhưng từ đoạn đối thoại ngắn ngủi ấy Ngu Tiểu Mãn cũng biết được mối quan hệ giữa hai người. Chắc hẳn cô gái này là người mà các vị nữ quyến nhà quan mới vừa thảo luận, họ Thẩm tên Mộ Tuyết, đệ nhất tài nữ khắp chốn kinh thành, cũng từng là hôn thê của Lục Kích.

Đợi hồi lâu, Thẩm Mộ Tuyết lại nói: “Rốt cuộc huynh định trốn tránh ta tới khi nào?”

So với dáng vẻ nôn nóng của nàng, thái độ yên lặng của Lục Kích không chỉ là lạnh nhạt, mà thậm chí còn như bàn về một chuyện không liên quan tới bản thân.

Hắn nói: “Giờ ta đã lấy vợ, muội cũng sắp lập gia đình, cần tránh hiềm nghi.”

Thẩm Mộ Tuyết khẽ cười thành tiếng: “Tránh hiềm nghi? Tại sao lúc trước không nghe huynh nói tới mấy chữ này?”

“Ta cho là muội biết.”

“Ta không biết!” Thẩm Mộ Tuyết đột nhiên giương cao giọng, bất chấp phong thái con nhà danh giá mà la lên, “Ta chỉ biết ba năm trước tiễn huynh đến cổng thành, huynh đã nhận lời ta, khi trở lại sẽ đến cửa cầu hôn.”

Càng nói giọng càng lí nhí, giống như nghẹn ngào: “Huynh đã nói… sẽ lấy ta.”

Hồi lâu, Lục Kích trả lời: “Muội cũng nói rồi, là ba năm trước.”

Huống hồ ngày ấy ỷ vào trận chiến chưa phân thắng bại, dưới tình huống trước đó liên tiếp nhận được tin mừng thắng trận, đại quân phe mình thừa thắng xông lên, chẳng ngờ đuổi tới hẻm núi biên thùy lại gặp phải phục kích từ quân địch, bị địa hình bất lợi kìm hãm, dù toàn quân thổi kèn lệnh chiến đấu anh hùng, vẫn phải đón lấy kết cục thương vong nặng nề, mà tướng soái cũng từ đây tàn phế hai chân, không thể tiếp tục dẫn binh ra trận.

“Ta không quan tâm, Lục ca ca, ta không quan tâm.” Thẩm Mộ Tuyết tiến lên hai bước nhào vào người hắn, “Huynh không thể ra chiến trường cũng không sao, không thể đứng dậy cũng được, năm đó ta đã ưng thuận huynh, chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác, ta có thể chăm sóc huynh, chăm sóc cả đời… Ta không để tâm người ngoài thấy thế nào bàn tán ra sao, ta chỉ muốn được ở bên huynh.”

Nghe đến đây, Ngu Tiểu Mãn đưa tay ôm lấy trái tim.

Lời phân bua nhiệt tình ấy cũng làm cậu phải cảm động, trên đời sẽ không có người đàn ông nào có thể khước từ một tấm chân tình đến vậy.

Huống hồ Thẩm Mộ Tuyệt còn là một mỹ nhân nghìn người có một, từ tướng mạo đến tài hoa và gia thế, không điểm nào không nổi bật hơn người.

Ngu Tiểu Mãn nhủ thầm, nếu có một người con dâu như vậy, dù mẹ chồng có hà khắc hơn nữa cũng không tìm ra được lỗi sai nào, không giống như mình…

Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, cậu đã biên soạn xong câu chuyện xảy ra kế tiếp—- Lục Kích nhận lời Thẩm Mộ Tuyết, hai người ôm chầm lấy nhau nước mắt như mưa, cùng nhau đối đầu cha mẹ, cuối cùng gia trưởng thuận lòng, hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Mà cậu thì sao, cậu chỉ là một nhân vật phụ chẳng mấy quan trọng trong vở kịch này, để không cản trở duyên phận hai người, đương nhiên sẽ tự mình xin tấm hưu thư, từ đó biến mất khỏi nhân gian, không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Nhưng hai chân của Lục Kích, nào đã tìm được cách chữa bệnh đâu.

Ngu Tiểu Mãn rầu rĩ, xem nhẹ nỗi mất mát chợt lóe lên trong lòng, suýt thì bỏ lỡ câu trả lời của Lục Kích.

Nhìn từ trong giọng nói, dường như phản ứng của Lục Kích còn không phập phồng bằng một người đứng xem, âm sắc vẫn lạnh, tốc độ cũng không chậm không nhanh.

“Nhưng ta để tâm.” Hắn nói, “Hãy coi lời hứa hẹn ba năm trước chỉ là lời nói đùa, từ nay về sau ta cưới vợ muội gả chồng, không dính dáng đến nhau.”

Chặng đường trở lại, trăng treo ngang đầu, người người rộn rã.

Ngu Tiểu Mãn nằm bên cửa sổ làm bộ ngắm cảnh đêm, rời xa khỏi đuốc đèn sáng tỏ, trộm nhìn Lục Kích ngồi ngay ngắn bên cạnh, thấy gò má hắn còn ửng đỏ năm dấu ngón tay chưa kịp tiêu tan, tâm tình không khỏi bối rối, một mặt đau lòng cho Lục Kích, một mặt lại cảm thấy bàn tay này hắn chịu cũng hợp tình.

Chị Bích Nguyệt nói, người chồng làm cho vợ khóc không phải một người đàn ông tốt.

Thế nhưng hiện giờ vợ của Lục Kích là mình, không phải cô nương Thẩm Mộ Tuyết.

Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mãn bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm vô cớ, dường như một số chuyện xoắn xuýt vừa rồi đã tan đi.

Về đến phủ, chỗ váy chạm nước còn chưa khô, Ngu Tiểu Mãn định rửa chân rồi đổi quần áo, lúc ôm chậu đẩy cửa ra, lại chợt thấy Vân La sai hai người làm khênh một thùng gỗ lớn chứa nước nóng vào phòng.

Kích cỡ này, một người ngồi thừa sức.

Ngu Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn thùng gỗ được để chính giữa phòng, gọi với theo Vân La đang xoay người rời đi: “Xin hỏi, đây là…”

Vân La không thèm nhìn thẳng vào cậu: “Để tắm, nhớ kéo bình phong.”

Ngu Tiểu Mãn không rảnh nghĩ xem lại đắc tội vị này ở đâu, đợi cánh cửa đóng lại, cậu lập tức tiến lại gần thùng nước, cảm nhận hơi nóng bốc lên làm ẩm đôi gò má, luồn vào lỗ mũi, thoáng để lộ cái chớm lạnh của đêm khuya mùa xuân, khiến cho người ta còn sảng khoái sung sướng hơn chiếc hồ chốn cung đình.

Đã đưa tới cửa, tội gì lại không dùng.

Vì vậy đứng thẳng người, hai chân đạp một cái, ùm một tiếng nhảy vào thùng gỗ, bọt nước văng lên tung tóe.

Đôi chân nhỏ dài nhanh chóng biến thành đuôi cá, làn nước ám áp chảy qua kẽ vảy, làm lớp vảy như kẻ chịu hạn gặp mưa rào, tỏa sáng rực rỡ.

Phấn khởi một hồi, Ngu Tiểu Mãn thôi quẫy nước, trên người bắt đầu ẩn ẩn khó chịu.

Đối với một con cá sống quen dưới đáy biển lạnh như băng, nước tắm của loài người vẫn cứ là hơi nóng, ngâm chẳng được bao lâu đã hoa mắt choáng đầu, thở dốc dồn dập.

Không muốn trở thành cá luộc, phải ra ngoài hóng tí mát thôi.

Hai cánh tay bám lên thành thùng, rào một tiếng, Ngu Tiểu Mãn nhô nửa người ra khỏi mặt nước, giơ tay lau mặt một cái, đúng lúc nhìn thấy bình phong còn xếp một bên, vừa rút dây buộc định kéo bình phong lại, thì chợt nghe tiếng mở cửa phòng.

Ngu Tiểu Mãn giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy là Lục Kích, thở phào một hơi theo phản xạ, sau đó chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng buông tay che giấu nửa thân dưới.

Chưa kịp thu đuôi cá, một đoạn còn lộ ngoài mặt nước, may mà thành thùng cao, xiêm áo trên người chưa cởi hết, chắc hẳn Lục Kích chưa nhìn thấy được gì.

Ngu Tiểu Mãn lại thở phào cái nữa, hoàn toàn không nhận ra trong lúc quay đầu bất cẩn, bộ phận trọng yếu đã bị để lộ ra.

Cho đến khi nương theo ánh mắt Lục Kích cúi đầu nhìn, thấy vải xiêm áo đẫm nước dính sát lên người, bao lấy vòng ngực bằng phẳng, mới chợt giật mình trợn mắt.

_____________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN