Không Yêu Không Vui
Chương 29
Chương 29: Tô Vận, anh yêu em
Editor: peeWan
______________________
Mấy ngày tiếp theo, Tô Vận bận đến mức chân không chạm đất, không chỉ cô mà cả bệnh viện đều như thế, không ngờ có mấy vị lãnh đạo trùng hợp cùng nhập viện, trong đó có một vị lãnh đạo lớn bị bệnh tim.
Bởi vì bận rộn, Tô Vận cũng không để tâm đến mâu thuẫn với Tưởng Mộ Thừa, nhưng Tưởng Mộ Thừa lại biểu hiện rất tích cực, ngày nào hết giờ làm việc cũng đến đón cô, còn báo cáo chuyện gặp Hạ Kiều với cô, nói rằng về sau sẽ không gặp lại nữa.
Tô Vận cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn đối xử lạnh nhạt với anh.
Mãi đến tối thứ Sáu, Tô Vận rảnh rỗi thở một hơi, 7 rưỡi tối mới kết thúc phẫu thuật, Tưởng Mộ Thừa có cuộc họp video, chín giờ mới xong để qua đón cô.
Ngồi trên xe, Tưởng Mộ Thừa thắt dây an toàn cho cô, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tô Vận nhìn thẳng, mặt không biểu cảm trả lời anh: “Ăn rồi.”
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô, thử hỏi: “Có muốn đi dạo phố không? Anh đi với em.”
Tô Vận lắc đầu: “Em hơi mệt.”
“Vậy giờ mình về, cho em nghỉ ngơi sớm chút.”
Dọc đường đi hai người không nói gì, trong xe rất yên tĩnh, nhưng không hề có áp lực, Tưởng Mộ Thừa chăm chú lái xe, Tô Vận nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, loại cuộc sống này giống như đôi vợ chồng già.
Sau khi về biệt thự, Tưởng Mộ Thừa nói bảo mẫu nấu lại đồ ăn tối, Tô Vận mới ăn cơm tối, bây giờ chưa đói, yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.
Tưởng Mộ Thừa lúc ăn cơm rất ít nói chuyện, Tô Vận ôm đầu nhìn anh ăn một cách hứng thú, Tưởng Mộ Thừa gắp một con mực đến bên miệng cô: “Ăn một miếng đi, mùi vị không tồi.”
Con mực đã đụng đến miệng cô rồi, nhưng Tô Vận vẫn rụt cổ lại, ghét bỏ nói: “Không ăn.”
Tưởng Mộ Thừa lắc đầu, tự mình ăn mực.
Bảo mẫu đưa cho cô một ly sữa ấm: “Tiểu thư Tô, đay là sữa hoa cúc. Nếu cô không thích, tôi sẽ hâm cho cô một ly sữa tươi.”
“Không cần, cám ơn.” Tô Vận ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hớp một ngụm, hương vị vô cùng đặc biệt, đây là lần đầu cô uống sữa hoa cúc.
Cô nhớ khi còn nhỏ, cậu vẫn thích hâm sữa cho cô với Nịnh Nịnh uống trước khi ngủ.
Khi đó điều kiện kinh tế không cho phép, ngoại trừ những chi tiêu cơ bản nhất trong gia đình và tiền chữa bệnh cho mợ thì đồng lương của cậu chẳng còn bao nhiêu, vậy mà mỗi ngày vẫn đặt một bịch sữa tươi, cô và Nịnh Nịnh mỗi người nửa ly.
Nịnh Nịnh lúc nào cũng đổ một ít sữa qua ly của cô, nói là chị cao nên uống nhiều một chút.
“Mấy ngày nay em quen việc chưa?” Tưởng Mộ Thừa đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
Tô Vận hoàn hồn, gật đầu: “Cũng ổn.”
Tưởng Mộ Thừa ‘ừ’ một tiếng, lại dặn dò cô: “Sau này cố gắng giữ khoảng cách với Phó Minh Diễm, bệnh viện nhiều người phức tạp, Viên Dĩnh cũng không phải người tốt, vì vậy không cần thiết phải gây rắc rối khó giải thích.”
Tô Vận lẳng lặng liếc nhìn anh, biết tối hôm đó anh đã nhìn thấy Phó Minh Diễm, trong lòng chắc chắn khó chịu, bây giờ đang muốn lên lớp dạy dỗ cô.
Không nghe thấy giọng cô, Tưởng Mộ Thừa nhướn mày, “Em nghe không?”
Tô Vận trợn mắt: “Không nghe.”
Tưởng Mộ Thừa bất mãn nhìn cô, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, biết cô giận mình, trong lòng hơi hoảng một chút, nhất thời không muốn ăn, đặt đũa xuống, không nói gì nhìn cô.
Tô Vận cũng không có việc gì, mắt nhìn quanh quất nhưng không thèm để ý đến anh.
Tưởng Mộ Thừa lấy khăn ướt lau khóe miệng: “Tô Vận, anh nhìn em dọn dẹp!” Một câu hai ý.
Tô Vận nhìn anh một cái, không nói gì, thản nhiên bắt đầu uống sữa, Tưởng Mộ Thừa đứng dậy, cầm lấy cái ly trên tay cô, nhấp một ngụm sữa.
Tô Vận ngẩng đầu, lời lên án còn chưa nói ra, Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô lên, lấp kín miệng cô lại, anh đẩy hết sữa vào miệng cô.
Sữa uống vào miệng bị ép nuốt xuống, khi chảy ra ngoài, Tưởng Mộ Thừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vẻ mặt chưa kết thúc đâu.
Tô Vận dùng sức đấm vào ngực anh, “Tưởng Mộ Thừa, anh buồn nôn thật!”
Anh nói: “Buồn nôn thế nào, lát nữa em phải đi ngủ đấy.” Nói xong lại cắn môi dưới của cô một lát, khi buông ra thì uy hiếp cô: “Xem lát anh xử lý em thế nào.”
Tô Vận hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
Ăn cơm xong, Tô Vận phải lên lầu tắm rửa đi ngủ, Tưởng Mộ Thừa qua thư phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Vận nằm trên giường lại không ngủ được, rõ ràng mệt, nhưng não lại rất hưng phấn.
Cô trằn trọc, lăn qua lộn lại trên giường, như con cá nhỏ bị rán, rán mặt trước mặt sau đã gần chín mà vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
Dứt khoát ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong màu sắc rực rỡ, bên trong toàn là bcs, lần đầu tiên ở đây, anh đặc biệt đến hiệu thuốc để mua, không ngờ lại mua nhiều như vậy.
Cô đếm một chút, hai mươi chín cái, cộng với hộp mở hôm trước là ba mươi hộp, anh định xếp một quầy hàng à?
……
Mười rưỡi, Tưởng Mộ Thừa mới xử lý xong mail công việc liền tắt đèn trong phòng làm việc, đi ra ban công hút một điếu thuốc, vừa dập tắt tàn thuốc, điện thoại liền vang lên.
Người gọi là Hạ Kiều.
Tưởng Mộ Thừa ấn tắt không do dự.
Tin nhắn của Hạ Kiều lập tức gửi qua: [Đại ca, mau nghe đi, không là Tô Vận gặp chuyện đấy!]
Liên quan đến Tô Vận, Tưởng Mộ Thừa không hề có nguyên tắc gì, dù trước đó đã hứa với Tô Vận không liên lạc với Hạ Kiều, bây giờ đã trôi lên chín tầng mây.
Điện thoại lại vang lên, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp nhấn nút nghe.
Hạ Kiều đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh Tư, trước đây Tô Vận có ở Thượng Hải không?”
“Ừ.”
“Anh biết bao nhiêu về quá khứ của cô ấy?”
Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm: “Biết hết, bỏ đi một số chi tiết.”
“Nếu như vậy, em có thể nói cho anh biết, nếu anh không biết quá khứ của cô ấy, em cũng không biết phải nói với anh thế nào. Tối hôm đó lúc nhìn thấy cô ấy, em thấy rất quen nhưng không nhớ rõ lắm. Mấy ngày nay em đang phân loại vụ án, bất giác nghĩ đến cô ấy, sau khi nghĩ lại, em có biết cô ấy.”
Không biết vì sao, Tưởng Mộ Thừa có dự cảm không tốt, khẩn trương hỏi: “Cô biết cô ấy?”
“Ừ, trước đây em từng tham gia một bữa tiệc với chồng cũ, cô ấy ở đó, cô ấy đi cùng với… Một người đàn ông hơn 50 tuổi, nghe nói khoảng thời gian đó, cô áy… Thường xuyên đi với nhiều người đàn ông khác nhau… Nhưng giống như cô ấy tự nguyện, chắc là bị ai đó ép buộc. Hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn em có đến club, trong phòng riêng ở club, có rất nhiều đàn ông chuốc rượu cô ấy, còn bị… Còn bị một gã say rượu đánh… Hơn nữa… Dù sao cũng khiến người ta rất đau lòng. Em cũng chỉ thấy được một lần, còn những lần em không thấy thì sao? Dù sao nghe chồng cũ em nói, khoảng thời gian đó Tô Vận rất khổ sở…”
Tay Tưởng Mộ Thừa cầm di động run rẩy, trong bản điều tra của trợ lý Khương không hề có chi tiết này, hắn hỏi: “Cô có chắc không nhận nhầm người không? Hôm đó Tô Vận thấy cô lại không có phản ứng gì.”
“Em không nhận nhầm. Cô ấy không nhận ra em cũng là bình thường, lúc đó em còn tóc dài, lai trang điểm. Tối hôm đó cô ấy mặc đồ gợi cảm, có thể nhìn thấy cô ấy rất lo lắng, không biết đi theo ai, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm đùa cợt như vậy, cô ấy làm gì có tâm tư nhìn những người phụ nữ khác. Sau đó lúc ở quán bar cô ấy bị choáng, em không chịu nổi mới kéo cô ấy qua, nhưng chồng cũ nói em đừng xen vào, nói là nói là người đánh là đại thiếu gia của Viên gia, em họ Viên Dĩnh.”
Sau khi dừng lại, giọng nói của Hạ Kiều rất trầm, xen lẫn bất lực: “Bọn không chỉ đánh người mà còn chụp ảnh, lúc đó em còn thắc mắc tại sao lại muốn chụp ảnh, bây giờ mới thấy có gì đó không đúng. Anh Tư, vụ án của chúng ta liên quan đến Viên gia, sớm muộn gì mấy bức ảnh cũng sẽ bị lộ, anh nghĩ xem nên làm gì.”
Tưởng Mộ Thừa cảm thấy ngực đau âm ỉ, “Bây giờ cô đến nhà tôi ngay!”
“Vì sao?”
“Nói hết toàn bộ chi tiết cô biết cho tôi.”
Hạ Kiều ngáp một cái, “Em mệt lắm, ngày mai đi, đến nhà anh nhiều không thích hợp, Tô Vận mà biết còn tưởng em đến tuyên thệ chủ quyền.”
“Hạ Kiều, đừng để tôi nói lần thứ hai!”
“Anh nói ba lần em cũng không đến! Em cũng có nguyên tắc có cốt khí được không? Sao có thể để anh gọi đến là đến đi là đi được chứ! Hơn nữa, bây giờ em đang ở Thiên Tân, muốn đến chỗ anh phải mất hai ba tiếng, đầu óc em đâu có bị hỏng!”
Ngay khắc đó anh phát điên lên, anh rất ít khi tức giận, chỉ có chuyện của Tô Vận nhiều lần khiến anh không thể khống chế được.
Anh nổi bão: “Hạ Kiều, cô mà còn… lằng nhằng nữa, tự mình cút đi thật xa nhé! Ba tiếng sau mà tôi không thấy cô thì tự mình gánh lấy hậu quả!”
Tưởng Mộ Thừa cúp điện thoại, ngực phập phồng vì tức giận, năm năm trước, anh không biết cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì. Ai đã ép buộc cô? Tại sao cô lại ngoan ngoãn nghe lơig?
Có phải vì vụ án của Tô Thế Khải không?
Hay vẫn còn ẩn tình bên trong?
Tưởng Mộ Thừa ở ngoài ban công hút thêm vài điếu thuốc, cảm giác đau đớn trong lòng mới vơi đi chút ít.
Sợ ảnh hưởng đến việc Tô Vận nghỉ ngơi, Tưởng Mộ Thừa tắm ở phòng tắm dưới lầu rồi mới vào phòng ngủ, trong phòng chỉ còn đèn ngủ vẫn sáng .
Tưởng Mộ Thừa đi đến bên giường, Tô Vận nhắm chặt mắt, mi tâm nhíu lại, anh biết cô giả bộ ngủ, ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm của cô, cô bắt đầu thở không ổn, anh dùng ngón tay miêu tả ngũ quan của cô, cũng không vạch trần cô giả vờ ngủ.
Tô Vận cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh, c ô còn chưa ngủ, lúc này lại giả bộ đang ngủ, chỉ là không muốn cùng anh thân mật trên giường.
Mấy ngày nay anh chăm sóc cô rất chu đáo, cô không vui nên anh không có động thái gì thêm.
Tô Vận đột nhiên cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, và sau đó cảm thấy bàn tay anh đặt dưới gáy cô.
Loại cảm giác này rất tuyệt vời, giống như được anh nắm trong lòng bàn tay, an tâm khó hiểu. Mặc dù cô không thể nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm cô.
Tưởng Mộ Thừa chống khuỷu tai sang hai bên người cô, ôm đầu của cô trong tay, phủ lên người cô, vẫn lẳng lặng nhìn, giống như đang chiêm ngưỡng một bảo vật quý hiếm, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Sao anh lại không gặp cô sớm hơn năm năm?
Nếu gặp được, cô sẽ không phải chịu những bất hạnh kia, cũng sẽ không gặp ác mộng.
Từng chữ Hạ Kiều nói đêm nay như dao cứa vào lòng anh, người con gái anh nâng niu trong lòng lại bị lũ người kia đối xử như vậy…
Anh nheo mắt, không dám nghĩ lại.
Anh biết bây giờ Tô Vận rất buồn ngủ, anh buông cô ra, đi đến ngồi trước đàn piano đặt trước cửa sổ sát sàn, cây đàn này hôm nay mới được chuyển vào phòng ngủ.
Nâng nắp piano lên, anh không biết cô thích bài nào, nhớ lại vài bài trong đầu, rồi chơi một biến thể của Twinkle, Twinke Little Star, anh đã không chơi lại bài này từ lúc bốn tuổi, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?…
Tô Vận lắng nghe giai điệu đơn giản mà quen thuộc, trong tim cô như được làm mới bởi một mùa xuân trong trẻo. Anh đánh những giai điệu đơn giản, dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Trái tim của phụ nữ rất yêu đuối, dễ bị cảm động, Tô Vận cũng không ngoại lệ.
Cô mở to mắt, nhìn về phía cửa sổ sát đất, Tưởng Mộ Thừa mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen, những ngón tay mảnh khảnh đang nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng, đánh ra một bản nhạc dành cho trẻ con.
Giờ phút này anh trút bỏ mọi đề phòng, làm mờ đi vẻ lạnh lùng thờ ơ hàng ngày.
Rèm cửa đều được mở ra, ánh trăng bạc tràn xuống, làm lộ rõ xương hàm tuấn tú của anh.
Tô Vận xuất thần trong giây lát, cô tin chắc đây sẽ là cảnh đẹp nhất mà cô từng thấy trong đời, cô ngồi dậy, vén chăn bước ra khỏi giường.
Tưởng Mộ Thừa nghe thấy động tĩnh, khoé mắt cũng nhìn thấy cô đi về bên này, anh không ngừng chơi đàn, cũng không quay qua nhìn cô.
Tô Vận ôm lấy cổ anh từ đằng sau, vùi mặt vào cổ anh hít hà, Tưởng Mộ Thừa ngừng lại, ôm cô ngồi giữa hai chân, hỏi cô: “Đàn với anh không?”
Tô Vận lắc đầu: “Em không.”
Cô không có năng khiếu gì đặc biệt, cũng hâm mộ với những cô gái trong lớp có thể chơi piano và khiêu vũ, nhưng cô không có cha mẹ, gánh nặng của cậu cũng rất nặng, cô không dám thể hiện mình thích đánh dương cầm.
Tưởng Mộ Thừa cầm tay cô đặt trên phím đàn, “Anh dạy em.”
Tiếp theo, Tưởng Mộ Thừa dạy cô cái gì cô cũng chẳng hề có ấn tượng, tâm trí cô hoàn toàn bị người đàn ông này chiếm giữ, không thể tiếp nhận thứ khác được.
Cô may mắn biết bao khi gặp được anh, yêu anh và tình cờ anh cũng yêu cô.
Đột nhiên vai cô bất giác co rút lại, môi anh áp vào tai cô, “Lại thất thần? Nghĩ gì vậy?”
Tô Vận ngả người về phía sau, tựa vào ngực anh, cô quay đầu, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Nhớ anh.”
Tưởng Mộ Thừa khẽ giật mình, lập tức cúi đầu hôn cô, Tô Vận điều chỉnh tư thế trong lòng anh, tìm được một vị trí thoải mái, hai tay vòng qua cổ chủ động đáp lại anh.
Tưởng Mộ Thừa hôn cô, một tay che đàn, một tay ôm eo ôm cô ngồi lên, cô theo phản xạ ôm anh, “Ngồi lên có hư không?”
Tưởng Mộ Thừa bẻ cong ý cô, lời nói sâu xa: “Ngồi hư? Em muốn bao nhiêu! Nhất định anh sẽ thoả mãn em.”
Tô Vận hậu tri hậu giác mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, vừa thẹn vừa giận, hung hăng cắn vai anh.
Tưởng Mộ Thừa cúi xuống bắt lấy hai chân cô vòng qua eo anh, anh đặt hai tay lên hông cô, áp trán vào cô, thì thầm: “Tô Vận, anh xin lỗi.” Anh xuất hiện quá muộn.
Tô Vận nghĩ anh vẫn còn xin lỗi vì chuyện đã xảy ra đêm đó, cũng không nghi ngờ.
Hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở quấn lấy nhau.
Tưởng Mộ Thừa còn chưa làm gì, tim Tô Vận đã đập bùm bùm, cô bất giác nuốt nước miếng.
Tưởng Mộ Thừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô, Tô Vận cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng, khí huyết dồn hết lên não.
Vừa lúc cô lơ đãng, bộ đồ ngủ đã bị anh cởi bỏ, phía dưới cũng mất sạch, trong miệng bất giác phát ra một âm thanh động tình, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở anh dùng bcs.
Tưởng Mộ Thừa lấy một hộp, đặt trong tay cô một cái, “Mang giúp anh.”
Tô Vận không muốn, thật ra có chút ngượng ngùng, Tưởng Mộ Thừa cầm tay dạy cho cô, hai tai Tô Vận đỏ ửng lên, may mà dưới ánh trăng, anh không thấy rõ lắm.
Khi hai cơ thể giao thoa, Tô Vận cảm thấy Tưởng Mộ Thừa đêm nay rất khác, anh quá mức điên cuồng, mỗi một động tác đều vô cùng cuồng bạo, không có chút dịu dàng nào.
Có một khoảnh khắc Tô Vận cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị anh kéo ra, mỗi lần anh đi vào, cô đều sợ đàn dương cầm sẽ bị gãy.
Bởi vì đau đớn, đầu ngón tay của cô đâm sâu vào vai anh, trước bụng, sau lưng cũng cũng toàn là dấu vết móng tay của cô.
Cả người Tưởng Mộ Thừa đẫm mồ hôi, mồ hôi từ tóc cô chảy ra trên khóe mắt, mũi và môi, anh nghiêng người hôn lên tất cả.
Cơ thể vẫn không ngừng di chuyển, anh cúi đầu hôn khóe môi cô, tầm mắt dừng lại trong mắt cô, giọng nói hơi khàn vô cùng quyến rũ nói: “Tô Vận, anh yêu em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!