Không Yêu Thì Biến - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Không Yêu Thì Biến


Chương 30


Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên nệm giường êm ái, cơ thể được phủ chiếc chăn ấm áp. Nhưng đầu tôi thì đau không ngừng nghỉ, tai ù ù, gò má còn nóng tới phát hoảng.

Tôi muốn nhấc tay lên sờ thử đầu mình thế nào, nhưng vừa động đậy một chút thôi đã cảm giác trong đầu như có trăm ngàn cái cưa đang cưa gỗ, cứ cưa tới cưa lui, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Mẹ kiếp…

Tôi không khỏi rủa thầm trong bụng, vừa vật lộn với chính cơ thể mình, chật vật muốn ngồi dậy, đột nhiên một bên giường hơi trũng xuống, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy lưng tôi, chậm rãi nâng tôi ngồi dậy: “Em bị sốt”.

Giọng nói trầm thấp của Tần Mạch tiến thẳng vào tai tôi, mất một lúc sau tôi mới tiêu hóa được ý nghĩa của ba từ hắn vừa nói: “Ừ”. Tôi đáp lại một tiếng, giọng khàn khàn rất khó nghe, “Tôi nghĩ có lẽ thế”.

“Uống chút nước đi”.

Tôi ngoan ngoãn uống nước ngay trên tay hắn. Hình như hắn cảm thấy rất lạ lẫm với việc cho người khác uống nước như thế này, chén không nâng cao mà cứ hạ xuống thấp, lúc thì đổ cả nước vào trong mũi tôi, lúc thì vẩy nước lên chăn.

Tôi đành thầm thở dài thườn thượt.

Cho tôi uống hết nước, hắn đặt cái chén sang bên cạnh, lúc này mới nhìn một mảng ướt đầm trên chăn, vẻ mặt nhất thời trở nên có chút khó coi, hắn hắng giọng một cái: “Chờ lát nữa tôi đưa em tới bệnh viện…”. Còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên ầm ĩ. Tôi cố gắng mở to đôi mắt đã sưng lên của mình ra, lần mò di động trong túi xách, vừa lôi được ra nhìn rõ cái tên người gọi đến, di động đã bị Tần Mạch giật lấy.

“Hà Tịch bị ốm, hôm nay xin nghỉ”. Hắn thản nhiên nói xong bèn dập máy, cũng chẳng quan tâm xem đối phương liệu có đồng ý hay không, sau đó tháo cả pin di động ra, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, “Muốn chửi tôi à? Được thôi, nhưng hôm nay em bắt buộc phải nghỉ ngơi”.

Tôi toét miệng cười, giọng khàn đặc: ‘Tôi cũng có nói muốn đi làm đâu”. Tôi kéo một góc áo vest của hắn, nói nửa đùa giỡn, nửa nghiêm túc, “Tôi nghỉ ngơi, anh chăm sóc tôi đi”.

Hắn nhìn tôi một lát, thế mà lại gật đầu đồng ý thật.

Còn tôi thì bị câu trả lời của hắn làm giật nảy mình, vội vàng nói: “Tôi đùa với anh thôi. Tôi lớn thế này rồi, mà chỉ là sốt thôi, tự đi bệnh viện truyền xong bình nước là khỏe ngay ý mà”.

Hắn không để ý tới tôi, vươn tay sờ lên trán tôi: “Tôi đi nấu cháo trước, lát nữa tới bệnh viện với em”.

“Tần Mạch”. Tôi lên tiếng gọi, thận trọng hỏi han, “Không phải dạo này Tần Thị rất bận sao?”.

Bàn tay đặt trên trán tôi hơi cứng lại: “Ừ, rất bận. Nhưng mấy hôm nay không có việc gì quan trọng, tôi cũng chẳng chăm em được mấy bận”. Hắn kéo chăn đắp lại cho tôi, giọng vẫn bình thản như cũ, “Tháng sau, có lẽ trước đó một chút, tôi sẽ đi Mỹ. Bố mẹ đi cùng với tôi… em có muốn đi không?”.

Tôi có bị cảm sốt đầu có mơ hồ đi nữa thì cũng nhận ra được ý tứ đằng sau câu nói này của hắn, cùng hắn đi Mỹ, có lẽ sẽ kết hôn, định cư ở bên đó.

Tôi hít vào thật sâu, buông một câu nhẹ hẫng: “Chẳng phải chưa làm visa sao, tôi không đi được”.

“Ừ”. Hắn gật đầu.

Tôi nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng chợt có chút khó chịu, gần như buột miệng nói: “Anh muốn chia tay với tôi không?”.

Hắn hơi sững lại, im lặng rất lâu mới miễn cưỡng nhếch khóe môi lên: “Em đang nghĩ gì thế? Giờ có phải thời đại một đi không trở lại như mấy trăm năm trước đâu, không phải đã có điện thoại, internet rồi sao?”.

Tôi cũng đành miễn cưỡng cười theo hắn.

Hắn xuống nhà nấu cháo, tôi mơ màng nhìn lên trần nhà suy nghĩ, sao Tần Mạch lại không hiểu, một ngàn cuộc điện thoại mà không thể chạm vào nhau, làm thế nào có thể sánh bằng một cái ôm có sự ấm áp của cơ thể.

Nhưng nếu hắn phải đi mà tôi lại chẳng có cách gì thì sao, tôi sẽ không thể vứt bỏ tất cả mọi thứ mà đi Mỹ cùng hắn, cũng như hắn không thể bất chấp tất cả mà ở lại Trung Quốc với tôi. Chúng tôi đứng trên hai lập trường mà nhìn về phía nhau, im lặng không lời.

Đầu óc váng vất, tôi không nghĩ được bao lâu lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy có người đang gọi tên mình ở bên tai, nhưng có làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được, mí mắt nặng trĩu như đeo đá, tôi muốn được ngủ một giấc thật an lành, nhưng giọng nói kia cứ ầm ĩ liên tục ở bên tai. Tôi giận tới mức muốn cấu người, nhưng không nhấc nổi tay lên.

Thôi vậy, anh cứ ồn đi.

Tôi cam chịu nghĩ như vậy, một dòng chất lỏng lành lạnh chậm rãi truyền vào cơ thể, tôi lại chìm vào trong giấc ngủ mê man tận cùng.

Tôi có một giấc mơ, mơ thấy rất, rất nhiều cáo rơi từ trên trời xuống, chúng quay tròn chung quanh tôi, có con gào lên ầm ĩ với tôi, có con làm như sắp nhào tới cắn tôi, có con lại đứng bên lạnh lùng nhìn tôi chật vật tiến thoái lưỡng nan.

Tôi cảnh giác nhìn chúng chằm chằm, cuối cùng vẫn không thể nén được mà gào to lên: “Nhìn nữa đi! Tao cắt cậu nhỏ của chúng mày bây giờ!”.

Nhưng chúng không bận tâm tới lời đe đe dọa của tôi, từng bước, từng bước tới gần.

Tôi hoảng loạn không biết nên trốn ở chỗ nào, đột nhiên, có một con sói lông xám lớn thình lình xuất hiện ngoài vòng vây của lũ cáo, nó lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt cũng chứa đầy sự khinh bỉ.

Sao lại nhìn tôi như thế? Tôi không hiểu, lòng tự trọng bị chà đạp căng lên như lò xo, tôi đột nhiên anh dũng đẩy lũ cáo đang cản đường đi thẳng về phía con sói kia.

Tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, nó thì mang vẻ khinh miệt, còn tôi cũng lạnh nhạt nhìn lại nó.

Nó đột ngột chìa cái móng đầy lông ra, quét mắt nhìn tôi thương hại, lại nhìn chằm chằm lũ cáo ở phía sau tôi. Dường như đang nói: Ta mở lòng từ bi, cứu ngươi một mạng. Còn không nắm lấy.

“Mẹ kiếp! Tôi cần anh cứu à!”. Tôi đập một cái vào đầu nó, “Anh cho rằng đây dễ chọc vào chắc! Đây nói sẽ có ngày khiến anh khóc mà! Khiến anh khóc!”. Tôi nhéo cái tai đang liên tục vẫy vẫy, lúc đang đánh cho sướng tay, một tiếng hô từ trên trời vọng xuống:

“Cô nương! Buông con cầm thú kia ra!”.

Buông tay! Buông tay… Buông tay…

Tiếng nói càng lúc càng xa, lại đột nhiên trở nên chân thật.

Tôi mở choàng mắt, ánh sáng trắng chiếu thẳng tới khiến mắt tôi xót xót, nước mắt chảy xuống không ngừng. Vất vả lắm mới quen được ánh đèn hoa mắt, tôi nhìn sang bên cạnh, Tần Mạch đầu tóc bù xù đang ngồi bên giường, trông có chút tiều tụy và bất lực. Hai y tá kinh hãi nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nghe thấy Tần Mạch thở dài thườn thượt, sau đó đứng dậy đi qua một bên chỉnh trang lại mình.

“À… Hà, cô Hà này, tôi đo lại nhiệt độ giúp cô nhé”.

Lúc này tôi mới ý thức được, giờ mình đang nằm trên giường trong bệnh viện. Hai cô y tá vô cùng cẩn trọng đo nhiệt độ cho tôi, vứt lại một câu “Hạ sốt rồi”, rồi vội vàng đi ra.

Trong phòng bệnh nhất thời trở nên tĩnh lặng. Tần Mạch soi gương sửa sang hồi lâu mới quay trở lại ngồi bên giường bệnh của tôi. Hắn nhìn tôi một cái, có chút bất mãn: “Xem ra em có nhiều ý kiến với tôi thật”.

Tôi lờ mờ đoán ra mình đã gây ra chuyện gì, trong lúc ngượng ngùng lại thấy thầm sung sướng trong lòng.

Đập cho Tần Mạch một trận, đây có phải là chuyện ai cũng có thể làm đâu.

Có lẽ nụ cười trên mặt tôi quả thực không giấu được, Tần Mạch thẹn quá hóa giận chọc chọc trên trán tôi, tức giận nói: “Được lắm Hà Tịch, em khỏe thật, em đối xử với ân nhân của em như thế à?”.

“n nhân?”. Giọng tôi ồm ồm tới nỗi chính tôi cũng sợ hết hồi, vội vàng hắng giọng, kiêu ngạo lạnh lùng hừ một tiếng, “Anh Tần, không có King Kong Hà Tịch này, hôm nay người nằm ở đây chính là anh đấy”.

Câu này của tôi chỉ là trêu ghẹo, ai ngờ hắn nghe xong thì thật sự im lặng. Đôi mắt đen sâu long lanh nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi phát hoảng, im lặng rất lâu sau hắn mới nghiêm túc gọi tôi: “Hà Tịch”. Trong giọng nói đang đè nén sự đáng sợ mà tôi thấy lạ lẫm, “Cộng với lần trước, tôi ghi cả hai lần nợ lại giúp em, sau này nhất định sẽ đòi lại hết”.

Tôi bĩu môi chế nhạo hắn: “Đồ có thù tất báo”

Hắn cười cười: “Không thích à?”.

Tôi đảo mắt: “Nếu có thể… “. Giọng tôi chợt trở nên kiên định, “Nhất định phải làm quá lên một chút nhé!”.

Ánh mắt hắn dịu đi vài phần, xoa đầu tôi như không thể kiềm chế được nữa, rồi sau đó nhanh chóng rút tay lại. Tôi thấy hắn mấp máy môi, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.

Đúng lúc này, di động của Tần Mạch chợt đổ chuông, hắn ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về thì sắc mặt khá khó coi. Tôi nói: “Dù sao đã hạ sốt rồi, tôi nằm cũng khó chịu, anh cứ đưa tôi về thẳng nhà đi. Tôi nằm dưỡng bệnh ở nhà mình còn dễ chịu hơn một chút”.

Tần Mạch nhìn tôi chốc lát, cuối cùng mím môi, cười khổ bất đắc dĩ: “Được”.

Từ bệnh viện tới nhà tôi rồi đến công ty của Tần Mạch rất thuận đường.

Tần Mạch đưa tôi tới dưới nhà xong, tôi bèn vẫy tay, tung tăng chạy lên nhà. Đến khi tôi vào nhà, mở cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới đã chẳng còn thấy bóng dáng xe của Tần Mạch đâu…

Tôi dưỡng bệnh mất ba ngày, công việc dồn lại không hề ít, thực tập sinh Tiểu Trương khi nhìn thấy tôi thì như sắp khóc tới nơi rồi. Tôi vội vàng trấn an cậu ta một hồi, tập trung tinh thần nhào vào công việc.

Đến khi tôi lại nhận được điện thoại từ Tần Mạch thì đã là ngày hai mươi tháng ba.

Trong điện thoại, hắn chỉ nói một câu: “Chiều nay tôi bay rồi”. Đi đâu thì chẳng cần nói cũng biết.

Hôm sau tôi quyết tâm xin nghỉ trong ánh mắt rơm rớm nước, đau thương muốn chết của Tiểu Trương, sau đó vứt lại một đống công việc cho cậu ta, một mình đi tiễn người đàn ông đã từng nói với tôi rằng phải lấy kết hôn làm mục đích của tình yêu.

Hôm nay tôi mất hơn tiếng đồng hồ để trang điểm, mặc bộ váy và đi đôi giày cao gót mà tôi thích nhất.

Tôi có cảm giác khi Ngu Cơ từ biệt Bá Vương để tự vẫn thời xưa chắc cũng chỉ có tâm trạng như tôi bây giờ. Đương nhiên, có lẽ vì tôi đã nghĩ ngợi quá bi tráng mà thôi.

Tôi tới nhà Tần Mạch trước, vừa lúc nhìn thấy hắn xách vali hành lý ra khỏi thang máy, trông thấy tôi, hắn thoáng kinh ngạc đưa mắt nhìn tôi một lượt, buồn cười hỏi: “Cô Hà hôm nay đúng là xinh đẹp, nhưng sao cô phải làm ra vẻ sắp hy sinh anh dũng thế?”.

Tôi gật đầu đáp: “Đúng rồi, hôm nay tôi tới hy sinh mà”.

Từ trước tới nay tôi đều là người thuộc phái hành động, không nói chuyện lằng nhằng nhiều với Tần Mạch, tôi vươn tay kéo đầu hắn ép sát lại rồi dâng đôi môi mình lên.

Hắn hơi sững người, nhưng rốt cuộc vẫn là tay lão luyện. Khi kinh ngạc lúc đầu qua đi, hắn nhanh chóng muốn nắm lại quyền chủ động. Khiêu khích, truy đuổi, quấn quýt, nhưng tới cuối cùng chúng tôi vẫn không thể không buông nhau ra bởi thời gian.

Tôi âu yếm khẽ chạm lên môi hắn, cười nói: “Tần Mạch, thứ duy nhất hôm nay tôi không dùng là son môi”.

“Tôi nếm ra được mà”. Hắn cụng vào trán tôi, giọng hơi khàn đi.

Buông hắn ra, tôi quay người đi ra ngoài trước một bước: “Nhanh lên nhanh lên, lát nữa là máy bay cất cánh rồi”.

Hai chúng tôi im lặng trên suốt quãng đường tới sân bay, khi nhìn thấy người sắp bay tới Mỹ cùng hắn ở sân bay, tôi chợt sững sờ.

Dịch Tình, là cô giám đốc có ý với Tần Mạch trong truyền thuyết kia.

Cô ta nhìn thấy tôi, nhất thời cũng hơi sững sờ. Nhưng nghĩ cũng phải, người như Tần Mạch làm sao có thể tuyên bố rộng rãi khắp nơi tin mình đã có bạn gái chứ. Công ty bọn họ hẳn vẫn không ai biết quan hệ của hắn và tôi.

“Bố mẹ anh đâu?”. Tôi thân mật sửa sang lại cổ áo cho hắn.

“Tuần trước đã đi rồi”.

Không biết nên nói gì nữa, tôi đành cúi xuống, ngẩn ngơ nhìn đầu ngón chân mình. Đến khi trên loa đọc chuyến bay của hắn, Dịch Tình gọi với sang, hắn không thể chần chừ nữa.

Tôi mới khẽ ngẩng đầu lên, vừa định nói câu tạm biệt với hắn, nhưng hắn đột nhiên kéo tôi vào lòng, cánh tay siết chặt khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp, nghe được tiếng trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực hắn, tôi đột nhiên cảm thấy mũi mình cay cay: “Tần Mạch”. Tôi hỏi, “Giờ anh đã thích tôi rồi phải không?”.

“Thích”. Hắn đáp không hề do dự.

Tôi nhắm mắt, nén lại hơi nước trong mắt mình.

Hắn chợt buông tay, quay người đi về phía Dịch Tình, trông có vẻ quả quyết.

Dòng người vội vã trong sân bay cứ đi ngang qua tôi, từng gương mặt đều khiến cho người ta thấy xa lạ tới đáng sợ, ở nơi mà sự chia ly dễ dàng như thế này, ngày nào cũng diễn ra bao nhiêu cảnh không muốn chia xa giống nhau, tôi hôm nay chỉ tình cờ là một trong số đó…

Tôi hít sâu vào một hơi, nhưng trong tim như có chiếc gai cứ găm vào, khiến tôi vừa đau lại vừa khó chịu.

“Tần Mạch!”. Tôi lớn tiếng gọi tên hắn, sải bước đi về phía ấy.

Hắn ngoái đầu lại, vẫn là gương mặt nghiêm nghị mà hững hờ như thường lệ, ngược lại, Dịch Tình nhìn tôi có chút hứng thú.

Đi tới bên Tần Mạch, tôi đặt một tay lên vai hắn, hít thật sâu, sau đó vung một cú đấm cực mạnh. Tôi nhớ hắn có bệnh dạ dày, thế nên cú đấm hiểm này rơi vào ngay trên bụng hắn.

Hắn bị tôi đánh không trở tay kịp, cúi gập người xuống.

Xung quanh đều đồng loạt vang lên tiếng hít hà.

Toi giơ nắm đấm lên, cố gắng khiến mình dũng mãnh như thổ phỉ: “Ở nước ngoài nghiêm túc chút cho tôi! Anh cứ thử tán gái bừa bãi xem!”. Tôi nhìn sang Dịch Tình bằng ánh mắt cảnh cáo, cô nàng vội vàng lắc đầu sợ hãi, lùi lại liên tục, cố gắng phủi sạch quan hệ với Tần Mạch. Tôi hừ một tiếng, đẩy Tần Mạch ra, nhìn hắn xoa xoa chỗ bị tôi đánh không đứng thẳng người lên được, tôi lại cứng rắn bổ sung thêm một câu, “Tán trai bừa bãi lại càng không được!”.

“Được rồi”. Tôi quét mắt nhìn những ánh mắt hoảng sợ chung quanh, giọng dịu xuống, “Không còn lời nào nữa, cứ thế đi”.

Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rạng rỡ ngày xuân, không khỏi đưa tay lên che mắt.

Chất lỏng lành lạnh thấm vào tóc mai, tôi chửi: “Hà Tịch! Xem mày kém cỏi chưa kìa!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN