Vốn dĩ ban đầu anh không nghĩ là cô sẽ nói vậy, chuyện xảy ra đã khá lâu hơn nữa trước đây anh nghĩ cô là người tham của, vô liêm sỉ nhưng cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ vào đêm hôm đó rồi xâu chuỗi các sự kiện khác nữa anh cho rằng chắc chắn có uẩn khúc trong đó.
Đặc biệt hơn và vượt ngoài những chứng kiến thực tế kia thì linh cảm trong lòng mới là điều vượt lên hơn cả, không biết lí do vì sao nhưng chỉ là anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, đối xử với cô như vậy trong lòng anh cũng chẳng mấy vui vẻ.
Trong mắt Trương Cẩm Ngọc bây giờ toàn là nỗi lo sợ và sự tự ti.
Có thể thời gian trước đã vô tình trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô tự bao giờ.
– Bà ấy cũng là mẹ của tôi mà!
Chẳng hiểu sao đột nhiên anh lại thốt ra câu nói đó, không chỉ có cô mà anh cũng rất bất ngờ.
Bây giờ muốn rút lại cũng đã không kịp nữa, anh đành phó mặc cho tự nhiên.
Đồng tử cô mở rộng, cô không quan tâm ý nghĩa câu nói đó là gì, chỉ biết rằng Hứa Nguyên Khải sẽ không chê bai cô trước mặt mẹ và các em, như vậy thôi đã đủ để cô an tâm bội phần.
Bước chân của hai người dừng lại trên con đường dẫn tới chợ quê.
Ở nơi này tuy không được yên tĩnh và sạch sẽ như siêu thị nhưng lại mang một dáng dấp đặc trưng quen thuộc của chợ quê.
Thanh âm náo nhiệt của nó thu hút sự chú ý của anh, đó là cuộc mặc cả của hai người đàn bà tầm trung tuổi, đó là tiếng rao bán của người đàn ông ở sạp cá gần đó.
Tất cả đều tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp mà hằng lâu rồi kể từ ngày xa quê cô chưa được trải lại cảm giác này
– Tôi nói rồi, mùi cá ở đây rất tanh, sẽ ám mùi đấy!
– Ra đằng kia mua cá đi, cô nói nhiều thật!
Nói rồi anh rảo bước nhanh tới sạp cá, nơi đây bán chủ yếu là cá sông, cá sông thông thường sẽ có mùi và ăn tanh hơn cá biển rất nhiều.
Vốn dĩ cô cũng không định mua nhưng nếu anh đã nói vậy rồi thì cô cũng chiều ý luôn.
– Cho con hai khúc cá quả với ạ!
Ông chủ bán cá này lâu rồi không thấy cô, hôm nay lại bắt gặp đi cùng với một người đàn ông lịch lãm phong độ nên không khỏi thắc mắc.
– Chà, Cẩm Ngọc, con dẫn bạn trai về ra mắt sao?
Cô đoán ý biết anh không thích điều này nên lập tức xua tay.
– Không phải đâu bác, đây chỉ là bạn của Hạo Nam sống ở trên thành phố, tò mò về chợ quê nên cháu dẫn ra xem thôi.
Hứa Nguyên Khải nhếch môi, đầu óc cô gái này nảy số khá nhanh.
Chỉ là trong lòng anh khi nghe những lời cô nói thì có chút khó chịu mà không rõ nguyên do.
Sau khi mua cá xong, cô ngại ngùng bỏ đi trước, mỗi khi anh có ý tiến lại gần cô lại vờ như không thấy cố ý bước nhanh hơn.
Cả quãng thời gian đi chợ đó, cô liên tục né tránh anh, mãi đến khi ra khỏi cổng chợ anh mới đuổi kịp.
– Sao cô đi nhanh quá vậy? Tránh mặt tôi à?
Cô quay đi cố tình không nhìn thẳng vào mắt anh chối bỏ:
– Tại anh đi chậm quá thôi, con người tôi không thích chờ đợi.
Nghe cô giải thích anh nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không có ý vạch trần.
Rồi anh tiến lại gần, trái tim cô không tự chủ đập liên hồi.
Tất nhiên cô lo lắng chứ, cô sợ với khoảng cách gần này anh sẽ nghe thấy nhịp đập không bình thường ấy, nếu anh thực sự nghe được chắc cô sẽ xấu hổ lắm.
Bất chợt anh lấy hai túi đồ trong tay cô rồi xách đi, Trương Cẩm Ngọc nhất thời bất ngờ.
Cô cầm lấy quai túi trong tay anh bối rối:
– Không cần đâu, đây toàn là đồ sống, làm bẩn đồ của anh mất.
Trước đây tôi từng làm…!À không, tôi đủ sức xách hai túi đồ này, chẳng nặng nề gì cả.
Hứa Nguyên Khải quay sang nhìn cô cười một cái, tiện thể giật túi khỏi tay của cô nói:
– Cô đang khinh thường thể lực của tôi à?
Miệng Trương Cẩm Ngọc khẽ giần giật, cô khoanh tay lại đầu quay ngoắt đi bĩu môi:
– Thích thì xách đi, càng nhàn tấm thân tôi!
Rồi cô bỏ đi trước luôn, mặc kệ anh gọi với theo ở đằng sau.
Trong suốt quá trình cô nấu ăn, anh cứ lởn vởn bên cạnh bếp khiến cô rất khó chịu.
Cũng chỉ là nấu vài món ăn thôi, có cần thể hiện quá vậy không chứ.
Lí do thích hợp nhất bây giờ dành cho trường hợp này có lẽ là bởi anh muốn giúp cô diễn xuất tốt hơn trước mặt mẹ nên bày ra dáng vẻ một người chồng quan tâm chiều chuộng vợ chăng? Thoạt nghĩ anh cũng có lòng tốt nên cô cũng không so đo nữa, mặc kệ anh muốn làm sao thì làm, thậm chí có đôi lúc còn cùng anh phụ hoạ cho sinh động.
Kết quả đúng như dự đoán, mẹ cô rất vui.
Toàn bộ những đắn đo, nghi ngờ trong lòng bà hoàn toàn tan biến.
Chỉ là chiều tối hôm đó cô và anh phải trở lại thành phố, trước khi đi anh còn đặc biệt kêu thợ tới sửa chữa những nơi hỏng hóc trong nhà, điều này cô thực sự rất biết ơn.
Mẹ tiễn cô đến tận trên ngõ xa, dù trong lòng rất buồn nhưng cô nén không dám khóc bởi chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt thì mẹ và các em cũng sẽ không cầm được.
Khi chiếc xe đã đi xa, cô khẽ quay mặt ra phía cửa kính lặng lẽ khóc thầm.
Lúc ấy anh cứ im lặng nhìn cô, không cất tiếng cũng chẳng vạch trần.
Mãi đến khi Trương Cẩm Ngọc hoàn toàn bình tĩnh mới dám mở miệng nói chuyện:
– Tôi biết anh có ý tốt nhưng sau này không cần nữa đâu, dù sao sau hai năm nữa chúng ta cũng sẽ lại như hai người xa lạ, chẳng bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì.
Vốn dĩ ngay từ ban đầu anh và tôi chỉ là người dưng nước lã, chuyện của tôi căn bản không liên quan tới anh.
Anh cho tôi biết số tiền kia hết bao nhiêu tôi sẽ trả lại!
Người đàn ông bên cạnh vẫn bình thản lái xe nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng.
Anh không hiểu tại sao khi nghe cô nói những lời đó thì lại không vui, chuyện gì liên quan đến nợ nần giữa anh và cô thì nhất định cô sẽ tính toán sao? Dường như trong lòng cô có vẻ như cuộc hôn nhân này chính là một sợi dây ràng buộc, mong muốn cắt đứt nó bất cứ lúc nào.
– Đó đều là thể diện của tôi mà thôi, nếu tôi không đối xử tốt với nhà cô một chút thì chẳng phải sẽ bị người đời đàm tiếu sao? Một đứa con rể giàu có lại không giúp đỡ cho mẹ vợ được cái gì, nghe cũng thật nực cười.
Hoá ra là vì thể diện! Cô đúng là không cần thể diện nhưng người như Hứa Nguyên Khải lại rất cần.
Có điều cô lại có chút thắc mắc, bàn tay nhỏ cứ bấu lấy nhau như những bối rối trong lòng cô lúc này, cuối cùng lấy hết can đảm cô đánh bạo nói với anh:
– Ngày đó khi anh lấy tôi, mẹ và các em tôi gặp bố mẹ của anh trong căn nhà hai tầng anh chủ động thuê với mục đích qua mặt.
Vốn dĩ sự hiện diện của ngôi nhà anh vừa tới không chỉ họ mà đến cả hàng xóm của tôi thậm chí còn chẳng biết gì.
Hôm nay anh tới chẳng những không có lợi mà còn…mà còn làm mọi chuyện rối tung lên nữa.
Tôi…tôi mong rằng sau này anh đừng tới nữa, anh tới nhiều sau này khi chúng ta ly hôn rồi mẹ tôi sẽ nhớ anh, tôi không khuyên bà ấy được.