Hứa Nguyên Khải đang trả lời cái gì vậy? Bây giờ muốn cô hiểu sang ý khác cũng khó nhưng thật sự tâm tư trong câu nói kia làm trái tim cô loạn nhịp.
Cô không dám đánh cược vì cô sợ bản thân sẽ hụt hẫng nên cách tốt nhất lúc này là làm thinh và im lặng.
– Em nhớ chưa?
– Nhớ cái gì cơ?
Anh là người đổi chủ đề, điều này càng có lợi cho cô, đỡ phải đau óc suy nghĩ.
– Nấu cho tôi một bữa cơm.
Người đàn ông này cũng thực kì lạ, sao cứ phải bắt cô làm mấy cái trò con bò gì vậy chứ, thà rằng việc ai người ấy làm, mệnh ai người nấy sống là xong thôi mà.
Chỉ là không hiểu sao lời cô thốt ra lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ.
– Anh thích món nào?- Nói xong cô muốn vả miệng mình ghê gớm.
Một nụ cười thoả mãn hiện khẽ trên khuôn mặt anh, lời nói không tự chủ được mà nhanh chóng tiếp lời:
– Những món ở quê em hay nấu ấy, tôi muốn thử!
– Ừm.
Sau câu trả lời kia không khí lại rơi vào trầm tư, nhưng điều khác biệt là cô đã không còn cảm thấy quá căng thẳng như thời gian trước đây mỗi khi tiếp xúc gần với anh nữa, bầu không khí đã thoải mái và dễ thở hơn rất nhiều.
Nhận biết quãng đường còn xa nên cô nói với anh mình sẽ chợp mắt một lúc chỉ là chưa tới mười lăm phút đã reo lên tiếng điện thoại.
– Alo?
– Cẩm Ngọc, anh yêu em!
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô giật mình tỉnh giấc, chỉ nghe tiếng thôi cô cũng biết giọng nói đó là của ai.
Rõ ràng đã xoá số rồi mà, sao An Chí Khiên vẫn mò ra vậy chứ?
– Xin lỗi anh, chắc anh nhầm số rồi!
Chợt chiếc điện thoại của cô bị Hứa Nguyên Khải giật lại, anh bật loa ngoài rồi ra hiệu cô tiếp tục cuộc trò chuyện.
Trái tim cô đập mạnh dữ dội, cảm giác kinh khủng của ngày hôm ấy lại hiện về.
Mặt mày cô tái mét không dám cất tiếng nhưng khi đối mặt với đôi mắt thâm trầm kia của anh bất giác trong lòng xuất hiện khí thế bức người.
– Cẩm Ngọc, tại sao em lại là vợ của sếp anh chứ, tại sao không phải ai khác mà lại là anh ấy!
– A…anh đừng nói nữa, tôi có chồng rồi, anh nên tự trọng thì hơn.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài não nề, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà hỏi một câu.
– Anh ấy có tốt với em không? Có để em chịu ấm ức gì không? Nếu em không hạnh phúc, anh sẵn sàng chờ em.
Trời đất ơi! An Chí Khiên nói thế là hại chết cô rồi, Hứa Nguyên Khải ngồi ngay bên cạnh đây chắc chắn cô và anh sẽ lại tiếp tục bài xích nhau, mãi mới khá khẩm hơn một chút mà giờ…
Trương Cẩm Ngọc chưa kịp đáp thì chất giọng quen thuộc đã đáp thay cô.
– Cậu không cần lo, cô ấy là vợ tôi, tôi tự biết cách chăm sóc cho cô ấy.
Nhịp đập ban nãy đã nhanh rồi bây giờ còn tăng lên gấp bội, cô không tưởng tượng được anh sẽ nói vậy nhưng sau khi nghe được những lời ấy trong lòng lại dấy lên một thứ tình cảm khó nói, nó cứ âm ỉ cháy lên trong đêm tối chỉ sợ đến khi người ta phát hiện thì đã bùng lên dữ dội, kìm hãm thế nào cũng không nổi nữa.
Tai cô ù đi, không biết từ khi nào máy điện thoại đã tắt.
Trương Cẩm Ngọc lấy hết can đảm nhìn anh phân trần.
– Tôi không biết vì sao anh ấy lại có tình cảm với tôi nhưng thật lòng từ trước đến nay tôi chưa từng làm gì để bản thân phải cảm thấy hổ thẹn.
Tôi biết anh có thể không tin, anh có thể mắng nhiếc tôi rẻ tiền, vô liêm sỉ nhưng con người tôi là vậy, nếu anh chỉ thấy tôi là kẻ gian dối thì tôi chẳng còn gì để nói cả.
Hứa Nguyên Khải im lặng, đáy lòng anh dâng lên một nỗi khó chịu, anh tin cô nhưng lời nói của tên trợ lí kia làm anh bực bội.
Anh cũng không hiểu sao bản thân lại phải so đo với một kẻ có tình ý với cô vợ hợp đồng của mình nhưng quả thực bây giờ đây sau khi nghe được mấy lời sến súa đó Hứa Nguyên Khải rất muốn tách biệt hai người họ ra, mãi mãi không bao giờ gặp được nhau nữa.
Trở về nhà, anh lên trên lầu luôn, cô hỏi anh có ăn cơm không anh đều đáp không ăn.
Điều kì lạ là anh chẳng hề mắng nhiếc cô mà chỉ tỏ ra lạnh lùng.
Trương Cẩm Ngọc vẫn nấu cơm, khi đã xong cô chủ động mang lên cho anh, xem như trả lại mối nợ anh đã chăm sóc mình hôm đến tháng.
– Ít nhất anh cũng phải thử một miếng chứ, tôi đã nấu cả buổi đó.
Người kia vẫn không động đậy, nằm ì ở đó giả điếc.
– Anh không ăn à, vậy tôi ăn một mình đó, mùi thơm dã man, bỏ thì phí phạm quá.
Quả thiệt khi nghe xong thì Hứa Nguyên Khải đã có động tĩnh, anh bật dậy cướp khay cơm trên tay cô rồi ăn, xem ra người như anh cũng thật dễ dụ.
Xong xuôi đâu đó thì cô dọn dẹp rồi lên phòng, trên tay cầm theo chiếc caravat đã mua đi tới bên giường.
– Ngủ rồi à?
– Ừ!
– Có cái này tặng anh nè.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Hứa Nguyên Khải đột nhiên mở rộng, anh bật dậy nhìn cô rồi hướng mắt tới thứ cô đang cầm.
– Gì đây?
– Anh mở ra xem đi!
Là một chiếc caravat sao? Những thứ này căn bản anh không thiếu nhưng chẳng hiểu sao khi thấy nó trong lòng lại có chút vui vui.
– Chọn màu xấu thế!
Nghe anh chê cô dẩu môi giận dỗi:
– Thế trả đây! Không cho nữa!
Toan cướp lại từ tay anh thì ai đó nhanh hơn đã giơ lên cao.
Cô tức giận đứng dậy đòi lại cho bằng được, cả người chồm tới nhất quyết giằng lại món đồ từ tay anh.
– Trả đây, không lấy thì thôi!
– Đùa tí, ai nói không lấy chứ, cáu kỉnh thế!
Nụ cười trên môi anh kéo dài khá lâu, sau đó anh cũng bước đến tủ đồ mở ra lấy một chồng hộp mang ra giường.
– Tôi mua định mặc nhưng cỡ bé qué nên không vừa, em mặc giùm tôi nhé!
Trương Cẩm Ngọc ngỡ ngàng, cô giở từng hộp ra coi, bên trong toàn là những mẫu váy cô thích trong trung tâm thương mại.
Hoá ra trong lúc cô vờ lựa đồ anh lại quan sát hành động của cô sao? Nhưng giá trị của chúng rất lớn, lớn gấp mười lần chiếc caravat cô mua cho anh, sao cô dám nhận chứ!
– Không, mấy chiếc váy này chẳng đẹp chút nào, tôi không thích, anh giữ lại cho cô ấy!
– Cô nào?
– Anh biết rõ mà còn hỏi tôi?
Vẻ mặt anh đột nhiên cau có, đẩy hết đồ về phía cô ép buộc.
– Cầm lấy, nếu không tôi méc mẹ em đấy!
Cô phụng phịu!
– Lấy thì lấy, sao anh cứ lôi mẹ tôi ra doạ tôi chứ!
– Em mặc thử xem!
Hứa Nguyên Khải chống cằm đưa ra đề nghị khó hiểu kia cho cô.
– Không, ngại lắm!
– Mặc đi, thử một bộ mười triệu!
Người có tiền nói gì cũng có trọng lượng, cô cầm một chiếc váy có màu kem vào nhà tắm.
Chỉ là lúc đi hùng hồn là thế nhưng lúc bước ra ngoài bỗng đắn đo, hai má đỏ ửng.
– Em lâu thế, tôi trừ tiền nha!
Cạch! Tiếng cửa bật mở, cô ngại ngùng bước ra.
Anh ngẩn ngơ đứng ngắm một lúc lâu không thốt lên lời.
Đột nhiên trong đầu anh lại xuất hiện một số suy nghĩ không đứng đắn, cả người bức bối khó chịu.
– Tôi nói rồi mà, chẳng hợp với tôi gì cả! Nhìn anh đứng hình thế kia chắc là xấu lắm đúng không?