Khu Vườn Bí Mật
Chương 12-1: Nhật ký bí mật của Joo Won
Tôi đã quay trở lại với cơ thể của chính mình. Ma thuật tan biến đúng vào lúc tôi đang trong tình trạng tồi tệ nhất.
Sau khi gặp mẹ và Ji Hyeon, trái tim tôi bỗng nặng như đeo chì. Dù làm gì đi nữa, lòng tôi cũng không thể nhẹ nhõm hơn. Phong bì đầy tiền nhận từ mẹ đang từng chút từng chút bóp nghẹt tôi. Tôi cố gắng hết sức gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu, không nghĩ đến nữa. Sau khi ra khỏi bệnh viện của Ji Hyeon, tôi chạy ngay về trung tâm bách hóa. Dạo qua một vòng các gian bán hàng cao cấp và mua về một loạt quần áo phù hợp với dáng người của mình, không, ý tôi là vừa với cơ thể của Ra Im.
Đúng lúc tôi vừa trở về nhà và đang sắp xếp lại toàn bộ quần áo đã mua từng cái từng cái một vào tủ quần áo. Ah Young đi làm về nhìn thấy tôi, chưa kịp rửa ráy chân tay đã vội vã ôm chầm lấy lắc tới lắc lui.
– Cam Đắng!! Nghe tớ nói này, đừng có ngất vì ngạc nhiên đấy nhé! Mới đây có một tên biến thái đến chỗ chúng tớ mua hàng, nhưng giám đốc đã đứng ra bảo vệ nhân viên đấy. Hết đấm trái xong lại đấm phải, rồi móc từ dưới lên, tên biến thái kia bị đánh đến chảy cả máu mũi, ngã chổng vó lên trời nữa cơ. Hôm nay giám đốc thật là tuyệt quá đi!
– Cái gì? Đồ điên này!
Nếu Ah Young nói thật thì cái cô Ra Im kia đã đứng trong trung tâm thương mại của tôi, dùng tay tôi, đánh khách hàng đến trọng thương và giờ đang bị giữ lại trong đồn cảnh sát. Hết vụ Oska đến chuyện này, chắc cô ta muốn làm đảo lộn mọi thứ lên đây mà. Có vẻ như cô ta đã lợi dụng kiểm soát cơ thể tôi tốt hơn tôi quản lý cơ thể này của cô ta. Có khi nào Ra Im cũng đồng lõa với các vị thiên sứ kia không? Vì muốn thấy cái mặt đau khổ như nuốt phải ớt của tôi nên mới tráo đổi thân thể, ngay cả suy nghĩ vớ vẩn như thế cũng lướt qua trong đầu tôi.
Tôi vội vàng thay quần áo chạy đến đồn cảnh sát. Đến nơi thì thấy Ra Im đang ăn canh thịt bò trong phòng giam. Cô ta ăn vô cùng ngon lành như muốn nhai nuốt luôn cả cái bát. Nhìn thấy bộ dạng ấy, toàn bộ lửa giận trong người tôi đều dâng lên hết.
– Ngon lắm sao? Đã gây ra chuyện lớn như thế, sao không gọi món ngon hơn để mà ăn hả?
Ra Im run rẩy lo sợ trước lời nói của tôi và đặt tô canh xuống bàn, hơi kéo dài giọng nói với vẻ dè dặt:
– Phải ngồi trong đồn cảnh sát thì ăn canh thịt bò là ngon nhất mà…
– Cô điên rồi sao? Cô cố ý làm cho tôi bẽ mặt phải không? Cô có biết cô đang làm gì không hả?
– Nếu anh ở trong tình huống đó thì…
– Gọi điện báo cảnh sát, tìm hiểu tình hình, xem lại dữ liệu CCTV[1] để xác nhận lời khai của họ có đúng sự thật không, rồi mới có thể đi kiện người ta được. Sao cô không thể thay đổi một chút nào cả vậy? Lúc cô mang túi xách còn tồi tàn hơn cả bao ni lông đến gặp tôi hay cả bây giờ cũng thế, cô không nghĩ cho tôi dù chỉ năm phút. Rốt cuộc cô còn muốn cho tôi thấy cái gì nữa? Là cái gì hả? Tôi tuyệt đối không bảo lãnh cho cô ra đâu. Nếu muốn hòa giải thì dùng tiền của cô mà hòa giải. Cô rõ chưa? Tôi đã bảo luật sư không cần đến nên cô cứ ở trong đó mà chịu khổ đi.
[1] CCTV: viết tắt của “closed-circuit television” – truyền hình mạch kín, loại camera thường dùng để giám sát.
– Này, khoan đã. Tôi đã biết mình sai rồi. Nhưng mà đây chẳng phải cơ thể của anh sao, anh Kim Joo Won!
Tôi trợn trừng mắt hậm hực nhìn lại Ra Im. Dường như biết được cơn thịnh nộ của tôi sắp nổi lên, cô nàng vội cụp mắt xuống. Tôi cứ mặc cô ta, mở cửa đồn cảnh sát bước ra ngoài. Sau lưng vang lên tiếng gọi nài nỉ, “Này! Anh bỏ đi như thế thì tôi biết làm sao!” Thời điểm ấy, một tiếng sấm rền vang lên như rung chuyển cả đất trời. Đây đúng là tiếng sét giữa trời quang.
Mưa bắt đầu tuôn rơi xối xả không báo trước. Những người đi bộ trên vỉa hè vội vàng xô đẩy nhau chạy vào trong đồn cảnh sát. Tôi bị tụt lại sau lưng bọn họ, đứng một lúc mới chần chừ bước vào. Trong tích tắc, toàn bộ thế giới trước mắt tôi trở nên tối sầm, đôi chân không còn chút sức lực nào, năng lượng như bị hút cạn. Trên bầu trời, một tia chớp lại nhá lên lần nữa. Một cơn gió chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình, cái lạnh lan tỏa khắp toàn thân. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong phòng giam.
Ra Im thô lỗ xô cánh cửa đồn cảnh sát, chạy xộc vào. Trong khoảnh khắc ấy, tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn không biết tôi là Ra Im, hay Ra Im mới chính là tôi. Quay lại rồi, linh hồn tôi trở về với thân xác rồi. Ra Im đứng bên ngoài phòng giam nhìn tôi không chớp mắt, vẻ mặt như đang cố kiềm chế sự kích động, cô hỏi:
– Anh trở về rồi phải không?
– Nếu như lúc trước ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, còn giờ chỉ thấy gương mặt như cái bánh bao, thì cô nói đúng rồi đấy.
– Kiểu ăn nói khó nghe như vậy thì chắc chắn là anh rồi.
– Dù sao thì, lâu rồi không gặp.
– Đúng vậy.
Chúng tôi đứng lặng nhìn nhau thật lâu, trái tim như bị lỗi nhịp. Đến một lúc sau, tôi mới nhận ra tôi không thể để trái tim xao động trong tình huống này. Trên tay tôi vẫn còn nguyên chiếc còng số tám. Tôi giơ đôi tay đang bị còng lên vẫy cô ta và hỏi:
– Nhưng mà cái này cô tính sao?
Ra Im thoải mái cười châm chọc như thể cô ta mới là kẻ đi tố cáo.
– À đúng rồi, chúng ta tráo đổi lại cơ thể ngay đúng lúc này, xem ra ông trời cũng có mắt đấy chứ?
– Cô nói gì hả?
– Khuyến thiện trừng ác. Ác giả ác báo. Người ta vẫn thường kể những câu chuyện về đề tài đó, không biết anh đã nghe bao giờ chưa? Tôi tuyệt đối sẽ không bảo lãnh, cứ ở trong đó mà chịu khổ đi, ai vừa nói như vậy ấy nhỉ?
– Này, khi nãy tôi có lớn tiếng một chút nhưng chỉ tại xung quanh ồn ào quá thôi. Đấy là một kiểu quan tâm, quan tâm đấy. Cô nghe thấy tôi nói thế sẽ phấn chấn lên!
– Tôi biết. Bây giờ tôi đã phấn chấn lên nhiều rồi nên tôi về nhà đây. Khi nãy tôi đã ăn hết canh thịt bò nên vẫn còn rất no, vậy anh hãy chịu khổ đi nhé.
Ra Im vẫy tay chào tạm biệt rồi xoay người đi mất. Tôi bám chặt vào song sắt phòng giam hét lên với cô ta:
– Này! Cô cứ thế mà đi thì tôi biết làm sao! Phải ở bên cạnh tôi cho đến giây phút cuối cùng chứ! Này, Gil Ra Im!
Thư ký Kim đứng thế vào vị trí khi nãy của Ra Im và nhìn về phía tôi bằng ánh mắt tội nghiệp. Tôi kêu gào ầm ĩ như chú chim đáng thương đang bị nhốt trong lồng bám vào những song sắt mong tìm được lối ra.
– Luật sư Park sao lại chưa đến? Công tố Song đang ở đâu?
– Chẳng phải giám đốc bảo luật sư Park đừng đến sao?
– Ừ. Tôi bảo thế, nhưng sao lại có người chỉ cần bảo không đến là không thèm đến. “Lỡ như” tôi đổi ý và muốn anh ta đến thì sao?
Phải khá lâu sau, luật sư Park mới đến nơi, đôi bên thương lượng ổn thỏa rồi tôi mới có thể ra khỏi đồn cảnh sát. Bầu trời quang đãng trở lại sau một đợt sấm sét cùng trận mưa như trút nước. Tôi đi tìm Ra Im với tâm trạng vui vẻ, như một người vừa thoát khỏi cõi chết và bây giờ đang quay trở về cuộc sống trần thế.
Tuy rất phấn khởi khi nhìn thấy Ra Im nhưng tôi nhanh chóng giữ cho vẻ mặt lạnh lùng, chỉ để cô thấy bộ dạng khó coi của mình. Nhưng cô dường như không có chút gì gọi là vui mừng khi thấy tôi.
– Anh được thả ra nhanh hơn tôi tưởng đấy. Người có tiền đều được ưu đãi thế à?
– Tôi sẽ không bao giờ đứng lâu trong một nơi có nội thất tồi tàn như vậy đâu. Nhưng mà, nhờ ai đó tôi đã mở được cánh cổng giao lưu văn hóa với tầng lớp bị xa lánh. Nói gì thì nói, người làm sai là cô, nhưng người bị còng là tôi, thân thể vừa mới tráo đổi trở lại thì cô đã nhanh chân bỏ chạy! Cô nói thử xem. Bỏ đi như một kẻ đê tiện, cô cảm thấy thế nào?
– Tôi xin lỗi. Tôi quá kích động khi được trở về như cũ, tôi nghĩ nếu ở gần nhau biết đâu lại bị tráo đổi nữa nên mới bỏ chạy. Xin lỗi.
– Ở gần nhau là bị tráo đổi? Ai nói thế?
– Tôi chỉ đoán đại vậy thôi.
– Vậy từ bây giờ chúng ta không nên gặp nhau nữa?
– Không gặp nhau sẽ tốt cho cả hai hơn mà?
– Sao cơ?
– Còn nữa, tôi cũng xin lỗi vì đã dùng cơ thể anh mà đấm người ta. Nhưng sau này nếu có trường hợp tương tự tôi cũng sẽ hành động như thế. Pháp luật sẽ không đánh những kẻ có tiền đâu. Có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài nhưng tôi chắc chắn sẽ trả đủ số tiền hòa giải. Mọi chuyện đều do tôi gây ra mà. Với lại, anh hãy vào thu dọn những món đồ xa xỉ phẩm trong nhà tôi đi đi.
– Những thứ đó sao lại gọi là xa xỉ phẩm, chỉ là vật dụng cần thiết hàng ngày thôi! Cách cảm ơn của cô cũng đặc biệt thật đấy nhỉ?
– Truy cứu thì cũng truy cứu xong rồi, anh nhanh về đi.
– Cô tưởng tôi đến đây chỉ để truy cứu thôi hả?
– Vậy anh đến đây làm gì?
Ra Im chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, trên khuôn mặt hiện rõ sự tò mò. Tôi chộp lấy eo cô kéo về phía mình rồi ôm trọn vào lòng. Toàn bộ thân nhiệt của cô len lỏi vào lồng ngực tôi.
– Tôi đến vì cái này. Tiền hòa giải để em thanh toán là một ý không tồi. Em có trách nhiệm cao như thế khiến tôi rất hài lòng. Ngày mai hãy đến văn phòng của tôi. Trả một lần cũng được, trả nhiều lần cũng được, tùy em quyết định. Tôi đi đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!