Khu Vườn Bí Mật - Chương 20-1: Nhật ký bí mật của Joo Won
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Khu Vườn Bí Mật


Chương 20-1: Nhật ký bí mật của Joo Won


Khi phải chịu cơn đau đớn đến nghẹt thở trong thang máy, một suy nghĩ lướt qua đầu tôi, “Có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc ở đây”. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi cảm thấy bản thân đang chìm trong biển lửa nóng rực. Cuối cùng, chiếc xe ngựa của thần Chết cũng chạy xuyên qua biển lửa đứng trước mặt, đúng lúc tôi định bước lên xe thì tiếng gọi của ai đó vọng đến. Sau đó tôi ngất lịm đi.

– Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Em muốn cho mọi người thấy anh có thể đi được thang máy… Ngay cả trong tưởng tượng em cũng không nghĩ thang máy sẽ dừng lại. Xin lỗi anh.

André Gide từng nói, Hạnh phúc cũng giống như đóa hoa nở trên cái chết. Tôi vừa trở về từ một chuyến du hành qua Quỷ Môn Quan. Sức lực của tôi như cạn kiệt dù chỉ đang cố gắng mở mắt. Tôi thấy Ra Im xinh đẹp đang ngồi bên cạnh tôi như một bông hoa. Em khóc, bờ vai nhỏ nhắn run rẩy trông thật xót xa. Không biết em đã khóc hết bao nhiêu nước mắt mà đôi mắt sưng húp hết cả lên. Hóa ra là vậy, người đã gọi tôi lại từ cánh cửa cõi chết chính là cô gái này đây. Để được gặp lại em, để chìm đắm trong mùi hương của em, để lại được ôm em trong vòng tay, tôi đã tỉnh lại. Tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn tròn trên má Ra Im.

– Hức… em biết lúc này em trông rất khó coi… tại em nên anh mới ra nông nỗi này… hức hức…

– Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Buổi thử vai thuận lợi chứ?

Ra Im không nói câu nào, chỉ sụt sịt mũi.

– Sao không trả lời? Đừng nói là em không tham gia đấy nhé?

– Em còn tinh thần đâu mà thử vai chứ.

– Gì cơ? Em không đến buổi thử vai mà bỏ chạy đến đây à? Đây mới là tinh thần của em hả! Em nói được thử vai ở những bộ phim như thế chính là mơ ước suốt đời của em còn gì!

Đã gần như hết khóc, nhưng sau khi nghe câu nói của tôi, Ra Im lại bật khóc to hơn. Tôi bèn kéo cô gái đang nấc lên ấm ức như đứa trẻ ấy vào lòng.

– Anh sẽ giúp em tham gia thử vai lại lần nữa.

– Làm cách nào?

– Cách nào cũng được. Anh nói rồi. So với tưởng tượng của em, anh là người có năng lực hơn nhiều.

– Phì… anh định mách với ông ngoại sao?

– Đó là biện pháp cuối cùng. Đừng khóc. Anh không muốn nhìn gương mặt đầy nước mắt của em lần thứ hai. Anh đau lòng đến mức không thể nhìn được.

– Ước gì thật sự có phép mầu như thế xảy ra.

– Xin em hãy tin anh được không. Anh sẽ tìm mọi cách để tạo phép mầu cho em. Đã bảo đừng khóc nữa mà.

Ngay khi được xuất viện, tôi bắt đầu huy động lực lượng để tạo ra kỳ tích cho cô. Dùng trăm phương ngàn kế, dò tìm thông tin khắp nơi, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra vị trí hiện tại của đạo diễn Ryan Jackson. Ông ta đang ở Nhật Bản. Nếu là thị trường điện ảnh Nhật Bản thì tận dụng những mối quan hệ của Oska là phương pháp nhanh nhất.

– Nhờ anh giúp tôi một chuyện.

– Chú là ai? Có phải Ra Im không? Nhưng cái kiểu nói chuyện ngắn gọn cộc lốc, thẳng ruột ngựa, không thừa thãi một từ nào, chỉ có thể là Kim Joo Won!

– Trời ạ, thật là, chuyện dài dòng lắm, có muốn cũng không nói hết một lần được. Là tôi, tôi đây. Anh không thấy hôm trước trời mưa rồi sao?

– Chú tưởng tôi là nhà khí tượng thủy văn hả? Không được rồi. Cứ vậy thì không phân biệt được ai với ai hết, chú chọn ám hiệu đi.

– Tôi không có nhiều thời gian đâu. Anh có vài mối quan hệ ở Nhật đúng không? Anh là ngôi sao Hallyu mà.

– Có chứ. Nhiều là đằng khác. Sao?

– Gil Ra Im có một buổi thử vai nhưng vì tôi nên không tham gia được. Nghe nói tay đạo diễn Hollywood đó đã đến Nhật. Anh giúp tôi tìm thông tin khách sạn và số phòng ông ta đang ở, số điện thoại chính của ông ta để tôi có thể trực tiếp nói chuyện, cho hai số cũng được.

– Nếu hỏi cho chú rồi, chú làm gì cho anh?

– Vậy anh muốn gì?

– Gil Ra Im.

– Anh chết chắc.

– Hầy. Chú đúng là phát điên vì Gil Ra Im rồi?

Dù miệng nói thế, nhưng anh Woo Young vẫn lấy ngay điện thoại ra gọi đến Nhật Bản trước mặt tôi. Quả nhiên không hổ danh ngôi sao Hallyu, một phong thái đúng chuẩn người nổi tiếng. Chỉ trong vòng vài phút, anh ta đã lấy được số điện thoại kết nối trực tiếp với đạo diễn Ryun Jackson.

Tôi gọi đến số điện thoại nhận từ anh Woo Young.

– A lô? Xin hỏi ngài là đạo diễn Ryan Jackson?

– Đúng. Là tôi.

– Tôi là ai thì sau khi mặt, tôi sẽ giới thiệu. Trước tiên, được nói chuyện với ngài là vinh hạnh lớn của tôi. Lý do tôi gọi điện cho ngài, là bởi vì ngài đã bỏ lỡ mất một ngôi sao vô cùng tài năng trong buổi thử vai ở Hàn Quốc. Tôi ước gì ngài có thể xem được những pha hành động của cô ấy.

– Tại sao tôi phải làm thế? Buổi thử vai ở Hàn Quốc đã kết thúc rồi.

– Cô ấy vì giúp một người đang ở trong tình huống khẩn cấp nên đã để vuột mất cơ hội thử vai cho bộ phim của ngài. Một cơ hội hiếm có trong đời, nhưng cô ấy không oán giận ai, cô ấy là một cô gái tốt đấy thưa ngài.

– Tuy rất cảm động, nhưng tôi không thể quay lại Hàn Quốc chỉ vì một người. Sau khi kết thúc buổi thử vai ở Nhật Bản, tôi phải lập tức lên máy bay đến Hồng Kông.

– Ngài hãy quá cảnh ở Hàn Quốc, sau đó tiếp tục sang Hồng Kông.

– Anh đang đùa sao? Tôi không có thời gian, với lại cũng không có chuyến bay phù hợp.

– Nếu chỉ có thể thì đơn giản thôi. Ngay bây giờ, tôi sẽ phái chuyên cơ đến sân bay Haneda.

– Anh nói nghiêm túc đấy chứ?

– Vậy, hẹn gặp lại ở Hàn Quốc.

Sau khi cúp máy, tôi ra chỉ thị cho thư ký Kim, ngay lập tức gửi chuyên cơ đến sân bay Haneda. Đột nhiên trong đầu tôi chợt thoáng qua một ý nghĩ. “Tôi” tồn tại trên đời này là vì có “Gil Ra Im”. Nói sâu xa hơn, sự ra đời của tôi như được bao hàm trong thuyết định mệnh. Từ việc nói tiếng Anh tốt, đến việc tôi là đại gia giàu có đến mức thuê được chuyên cơ gửi đến Nhật, tất cả chẳng phải là để tạo ra kỳ tích cho Ra Im đấy sao. Mẹ mà nghe được, chắc bà sẽ ngã ngửa ra mất. Sinh ra làm một người có thể thực hiện điều gì đó cho cô ấy là một điều vô cùng hạnh phúc.

Tôi đã ra đường băng sân bây từ sớm, chỉ cần chờ đạo diễn Ryan Jackson đến. Cuối cùng họ cũng đến nơi. Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông cao to vạm vỡ, cao hơn người khác cả gang tay, xuất hiện. Người đàn ông này toát ra khí chất thu hút tất cả mọi người, loại khí chất chỉ có ở những người thành công. Tôi bước về phía ông ta, chìa tay ra chào hỏi:

– Tôi là Kim Joo Won. Rất cảm ơn ông đã đến đây.

– Xem nào. Tôi sẽ đợi xem hành động điên khùng này của cậu có kết quả gì không. Cô gái anh nói ở đâu?

– Chúng ta sẽ mất khoảng ba mươi phút đi đến đó.

– Tôi hiểu, nhưng tôi đã lên lịch trình ở Hồng Kông rồi. Nếu bay về mất khoảng một giờ thì, trừ thời gian di chuyển, tôi chỉ có thể gặp cô ấy khoảng mười phút thôi.

– Năm phút thôi cũng đủ rồi.

Tôi cùng đạo diễn và đội của ông ấy lên xe hướng về trường quay. Tôi đã thông báo trước cho Jeong Hwan để anh ta sắp xếp lịch cho Ra Im, phối hợp với thời gian của chúng tôi. May là khi Ra Im đang chuẩn bị diễn cảnh cao trào, chúng tôi cũng vừa đến trường quay. Đạo diễn Ryun Jackson đứng khoanh tay ngạo nghễ, dõi mắt theo hành động của Ra Im. Ánh mắt ông ta bám sát như muốn nắm bắt lấy tất cả, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nhặt nào. Tôi không tài nào đoán được trong lòng ông ta đang nghĩ gì nên bản thân cũng hết sức hồi hộp, trong lòng thấp thỏm không yên. Đúng năm phút, đạo diễn thả tay xuống rồi nói:

– Nếu cô ấy đang ở trình độ này thì tôi nghĩ tôi xem đủ rồi.

– Hy vọng không làm lãng phí thời gian của ngài.

– Anh phải lo lắng về vấn đề đó trước khi gọi tôi đến đây chứ?

Đạo diễn và những người trong đoàn mang vẻ mặt lạnh tanh, tất cả đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi như không hề có ý muốn kéo dài thời gian. Tôi đã làm hết mọi thứ có thể, bây giờ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi kết quả.

Tôi bảo thư ký Kim hãy tiễn đạo diễn và đoàn của ông ta ra sân bay, còn tôi ở lại trường quay và đợi Ra Im diễn xong.

Tôi đột ngột tiến thẳng về phía cô.

– Choi Woo Young… À không, cô biết Oska chứ?

Ra Im giật mình lui về phía sau vài bước, sau đó cô phì cười rồi trả lời:

– Không, sao thế?

– Đi thôi. Cùng tôi đi gặp em họ của Oska một lát.

– Tôi ư? Anh nói là muốn gặp Gil Ra Im, diễn viên đóng thế, chứ không phải nàng tiên cá à? Anh chắc không?

– Bảo đảm cô đang nghĩ hắn đúng là tên điên, phải không?

Ra Im nhún vai một cái rồi đáp:

– Xem ra sở thích của anh ta cũng thật đặc biệt. Nhưng sao anh lại đến đây?

– Bởi vì em ở đây. Nhớ thì phải đến chứ sao. Anh chỉ ghé qua một lát thôi, nhìn thấy em rồi sẽ đi ngay. Cơm hộp nóng hổi mới làm xong vừa được mang tới, để bên kia kìa, em ăn đi.

Cô xoay người nhìn xung quanh như thể đang hỏi ý tôi là sao. Đằng xa, chiếc xe chuyên giao cơm hộp đang đậu sẵn. Cô nở nụ cười kỳ quái nhìn thẳng vào tôi.

– Xem vẻ mặt của em kìa. Gì đây? Em định mắng anh sao chưa được phép đã đưa cơm đến hả? Đó không chỉ là cơm hộp đơn thuần đâu. Nó là hồi ức của chúng ta, là hồi ức đấy.

– Có ai nói gì đâu nào? Cảm ơn anh.

Cây cam của Ra Im

Một buổi sáng mùa thu ấm áp. Ra Im ôm bó hoa cúc lớn đến nghĩa trang. Đã lâu lắm rồi cô mới đến mộ cha vào đúng ngày giỗ của ông. Bận rộn với lịch quay phim nên đến thăm mộ cha kịp ngày giỗ thật không dễ dàng gì với cô.

Trên đường đi bộ đến nơi lưu giữ bài vị hài cốt của cha, cô ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt đến độ đột ngột khựng lại. Phu nhân Moon Bun Hong đang cúi người đặt một bó hoa lên bài vị của cha. Lòng đầy nghi vấn, Ra Im chậm rãi tiến đến nơi bà đang đứng.

– Chào bác.

Như mọi khi, bà vẫn đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt:

– Cô định đến dâng thuốc cho tôi sao? Cô nghĩ thử xem, liệu tôi có khỏe nổi không?

– Cháu xin lỗi. Cháu thật sự cảm thấy có lỗi, nhưng cho hỏi, tại sao bác lại đặt hoa ở đó?

– Chẳng lẽ gặp được nhau ở bên ngoài nên cô mới hân hạnh chào đón tôi? Cô hãy lo việc của cô đi. Tò mò việc người khác làm gì!

Ra Im đưa mắt nhìn về phía bài vị khắc hàng tên “Gil Ik Seon” cùng bó hoa được phu nhân Moon Bun Hong đặt trên đó.

– Cháu chỉ thắc mắc, có phải bác đến thăm cha cháu hay không thôi…

– Gì cơ?

– Người kia, ông-Gil-Ik-Seon, là cha của cháu.

– Cô vừa… vừa nói gì?!!

– Bác biết cha cháu sao?

Đến lúc này, sắc mặt bà đã chuyển sang màu trắng bệch, hết nhìn Ra Im rồi nhìn sang bức ảnh Gil Ik Seon trên bài vị. Rồi bà vội vã quay người bước đi như chợt nghĩ ra đang có chuyện gấp cần giải quyết. Sau khi bà rời khỏi, Ra Im suy ngẫm cẩn thận lại mọi chi tiết. Dù có nghĩ đến nát óc, cô cũng không đoán ra được lý do mẹ Joo Won canh đúng ngày giỗ của cha rồi tìm đến nghĩ trang.

Lần đối diện tiếp theo giữa Ra Im và phu nhân Moon Bun Hong diễn ra tại nhà cô. Ra Im đến viếng cha rồi về nhà với tâm trạng bối rối, cô càng ngạc nhiên hơn khi về đến đã thấy bà Moon Bun Hong đang yên vị trong nhà.

– Tôi nghĩ sớm muộn gì cô cũng biết nên đến đây. Tôi sợ đến khi ấy cô lại lấy điều đó ra làm vũ khí nên phải ra tay trước.

– Bác nói vậy là có ý gì ạ?

– Lúc Joo Won của tôi hai mươi mốt tuổi đã gặp tai nạn. Nhưng Joo Won chỉ biết đó là một vụ tai nạn giao thông bình thường không nặng lắm. Cú sốc quá lớn nên nó không thể nhớ được tình tiết. Lúc ấy, người lính cứu hỏa cứu thoát Joo Won đã hy sinh. Lý do tôi chạm mặt cô ở nghĩa trang chính là vì thế.

– Không lẽ…

– Đúng vậy. Người ấy, chính là cha cô.

Câu chuyện thật khó tin. Ra Im như bị hóa đá, không thể cất lời, toàn thân run lên bần bật. Phu nhân Moon Bun Hong dần dần quỳ gối xuống. Lại gì nữa đây? Ra Im cảm thấy hoảng sợ trước hành động của bà, lấy tay che miệng tròn mắt nhìn.

– Tôi sẽ bồi thường bằng tiền cho cô. Sẽ bồi thường một khoản lớn. Bao nhiêu cũng được, tôi nhất định sẽ đưa cô. Thay vào đó, cô đừng quấn lấy Joo Won nhà chúng tôi nữa. Kể từ bây giờ xin cô hãy buông tha cho Joo Won. Tôi cầu xin cô đấy.

– Những lời bác nói khi nãy là thật sao? Có thật cha của cháu… người đã cứu sống Joo Won chính là cha cháu?

– Chẳng phải chính miệng cô đã nói đấy sao. Cha cô là người đã cứu sống rất nhiều sinh mệnh. Joo Won chỉ là một người trong số đó mà thôi. Cô hãy nghĩ điều đó chẳng có nghĩa lý gì hết. Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cô muốn. Cô muốn bao nhiêu, tôi cũng sẽ trao nhiều hơn, lớn hơn. Chỉ duy Joo Won là không được. Thằng bé không phải là một nửa của cô. Cầu xin cô, tôi xin cô. Hãy trả lời đi. Tôi thật sự cầu xin cô đấy, được không?

Ra Im không thể nói được gì hơn. Dù chỉ là tình cờ ngẫu nhiên thì định mệnh này cũng quá nặng nề. Vì cứu người ấy mà cha cô qua đời. Cô không nghe thấy bà Moon nói gì nữa. Cô đứng thẫn thờ, nước mắt không ngừng rơi. Cuối cùng, bà không kiềm chế nữa mà bật dậy hét toáng lên:

– Tôi nói sẽ bồi thường bằng mọi giá. Sinh mạng của cha cô đáng giá bao nhiêu, tôi sẽ trả đúng bấy nhiêu! Tôi đã đến tận đây, đã nhượng bộ cô đến thế này. Đổi lại là tôi, cho dù đồng tiền ấy có bẩn thỉu thế nào cũng sẽ giật lấy. Cô chỉ biết đứng đó mà khóc thôi sao! Cô thật sự muốn tôi cướp tất cả, không để lại chút gì thì cô mới chịu tỉnh táo lại hả? Cái chết của cha cô, đừng để nó trở nên vô nghĩa, cô hãy nhanh chóng làm trái tim Joo Won nguội lạnh đi, đừng để nó bị tổn thương. Cô giải quyết xong rồi thì đến gặp tôi nhận tiền.

Bà Moon đóng sầm cửa, rảo bước nhanh ra ngoài. Ra Im ngã khuỵu xuống sàn nhà. Có lẽ chỉ là mơ. Chỉ là ác mộng thôi. Có lẽ từ lúc ở trường quay Gapyeong đến bây giờ, tất cả mọi thứ chỉ là mơ cũng nên. Nhưng nếu đây thật là mơ, thì cả người đàn ông Kim Joo Won ấy cũng chỉ là ảo ảnh. Điều đó không thể xảy ra. Ra Im ngã gập người xuống, khóc nức nở không ngừng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ra Im ra khỏi nhà ngay khi ánh hừng đông vừa bừng sáng. Cô không ngủ được một chút nào, nhưng cũng không thể để bản thân mình cứ nằm yên trên giường mà không làm gì. Cô bắt đầu chạy bộ. Nếu muốn loại bỏ những tạp niệm trong đầu, không cách gì tốt hơn vận động cơ thể.

Khi chạy đến trường võ, cô ngay lập tức chuyển hướng đến trước mấy bao cát tập đấm. Đánh, đấm, rồi lại đấm, đấm liên tục. Đánh thật mạnh, thật mạnh, rồi mạnh hơn nữa, bao cát xoay vòng đung đưa liên hồi. Tay cô đau nhói, lòng cũng đau. Bỗng cô nghe tiếng gọi từ phía sau. Là anh Jong Su.

– Em đã được chọn vào dàn diễn viên phim Dark Blood.

Ra Im dừng tay, quay đầu lại nhìn Jong Su.

– Em ư? Em không tham gia thử vai thì sao có thể đậu được…

– Em nên cảm ơn Kim Joo Won.

– Sao cơ?

– Kim Joo Won. Có vẻ như Joo Won đã thuê chuyên cơ đón đạo diễn đang ở Nhật Bản đến đây. Vì thế ông ấy đã xem được cảnh em đang diễn rồi quyết định.

– Hơ…

Ra Im ra khỏi trường võ sau khi xin phép Jong Su, cô chạy ngay đến Trung tâm Thương mại LOEL. Nhưng này, cô không tài nào buộc cơ thể mình tiếng vào trong tòa nhà. Cảm giác như có bức tường vô hình đang ngăn cản bước chân cô. Cô cũng cảm thấy như ai đó đang bảo cô, đừng lún sâu thêm vào thế giới ấy nữa, ai đó ở phía sau đang níu cô lại. Một ngọn lửa nóng hổi dâng lên trong lồng ngực. Cô cũng cảm nhận được những cái nhìn lướt qua, những cái nhìn chăm chú xung quanh của những người đi lướt qua cô để vào tòa nhà.Những giọt nước mắt ứa ra lăn dài trên má. Tránh những ánh mắt nhòm ngó, cô đi đến một góc, dựa lưng vào tường. Móc điện thoại từ trong túi, cô bắt đầu gọi điện thoại cho Joo Won. Chỉ vừa mới nghe câu nói “A lô” của anh, Ra Im lại nghẹn ngào. Cô cố gắng kìm nén tiếng nức nở, hỏi với giọng vui vẻ:

– Anh bận hả?

– Không. Em đang ở đâu? Khi nãy anh gọi sao em không nghe máy?

– Đang quay phim nên em không nghe được. Ở Cheonan. Cảnh quay phải thực hiện cả ngày lẫn đêm. Không gọi cũng không nghe được điện của anh, anh đừng giận em nhé.

– Em lại nói dối có đúng không? Đưa điện thoại cho ai ở bên cạnh em xem nào.

– Em có xạo đâu mà. Chỉ được giải lao một chút thôi nên không thể gọi được lâu. Em sẽ hỏi thẳng luôn. Có thật là… kỳ tích thật sự đã xảy ra với em? Em đã đậu buổi thử vai rồi.

– Thật chứ? Đã trúng tuyển rồi à? Không hổ danh là Gil Ra Im, lợi hại, rất lợi hại! Nhưng tiếc quá, cô gái lợi hại đó là người phụ nữ của tôi. Ha ha ha.

– Em đã nghe hết cả rồi. Anh đã gửi chuyên cơ cho họ phải không?

– Gì đấy, không lẽ em nghĩ chỉ có bấy nhiêu thôi là em được thông qua sao? Em là đồ ngốc hả? Ông đạo diễn ấy chỉ nhìn em đúng năm phút. Người làm nên kỳ tích chỉ trong vòng năm phút là em đấy. Sao vậy, em khóc à?

– Vì trúng tuyển nên em vui quá… Xin lỗi, em phải vào quay tiếp đây.

– Anh biết rồi. Nhớ đừng để bị thương. Mau vào đi.

– Em cúp máy đây.

Ngắt điện thoại, Ra Im không hề nghĩ đến chuyện lau đi những giọt nước mắt. Cô chỉ mân mê chiếc điện thoại trong tay. Nếu cô chạy lên ngay bây giờ thì có thể nhìn thấy anh, có thể được anh ôm vào lòng, chỉ cần nhấn nút gọi là cô có thể tiếp tục được nghe giọng của anh. Phải chịu đựng tất cả những điều này thật mệt mỏi. Đang thẫn thờ khóc một mình, ai đó đứng sững lại trước mặt cô.

– Cô có chuyện gì thế?

Yoon Seul nhìn cô bằng đôi mắt đầy lo lắng. Để người quen bắt gặp bản thân trong tình cảnh này, nỗi buồn phiền khó chịu cố nén lại nãy giờ lại có cơ hội trỗi dậy. Seuli kéo Ra Im lại quàng vai cô, đưa cô ra xe của mình.

Ra Im và Seuli ngồi đối diện nhau trong quán cà phê ở phòng trưng bày mỹ thuật giống lần trước. Ra Im đưa đôi mắt đã đỏ hoe cúi nhìn tờ thông tin về triển lãm. Gian đầu tiên của phòng tranh trưng bày những tác phẩm của Picasso cùng vài dòng giới thiệu sơ qua đôi nét về từng bức tranh, bắt đầu từ Những trinh nữ ở Avignon. Seuli vừa nhấp từng ngụm cà phê, vừa quan sát kỹ lưỡng cô gái ngồi trước mặt.

– Tại sao lại nhờ tôi đưa cô đến đây?

– Tự nhiên tôi muốn đến đây thử một lần. Đạo diễn Yoon chắc thường xuyên đến những nơi thế này phải không?

– Dĩ nhiên. Có lúc đến để xem, cũng có lúc đến để mua.

– Ra là vậy.

– Cô không muốn nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra à?

– Đạo diễn Yoon, khi nhìn những bức tranh này, chị có cảm tưởng gì? Không nói đến kiểu “Ồ, là Picasso. Tôi từng thấy trong sách mỹ thuật rồi” nhé. Chị có lĩnh hội được điều gì không?

Seuli thở hắt ra một cách khó chịu.

– Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì? Tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô mà.

– Nghe nói những người như anh Kim Joo Won hay đạo diễn Yoon Seul, phần lớn thời gian trong đời đều tiêu tốn vào những phòng triển lãm như thế này. Nhưng tôi là diễn viên đóng thế, một công việc mà tôi cho là có giá trị, một nghề phải che giấu sự tồn tại của bản thân. Khoảng cách giữa tôi và anh Kim Joo Won lớn đến thế đấy. Cho dù ở sát bên cạnh, cũng có cảm giác như đang rất xa nhau.

– Tôi cũng đoán được chuyện này sẽ không dễ dàng gì, kết quả vẫn là vướng phải những vấn đề thông thường nhất. Tôi không nhượng bộ để thấy kết quả giữa hai người thành ra thế này đâu.

Seuli và Ra Im cùng nở nụ cười cay đắng.

– Nhưng vấn đề không nằm ở tình cảm của cả hai mà là những nguyên do khác. Cô định bỏ rơi anh Kim Joo Won sao? Vậy phũ phàng lắm đấy, cô hiểu chứ? Nếu khoảng cách quá xa thì cô hãy chạy tới. Nếu không có cảm giác đang ở bên cạnh thì hãy ôm nhau.

– Như vậy thì anh ấy cũng sẽ chịu nhiều đau khổ.

– Gia đình của anh ta mới là vấn đề. Trên đời này, có lẽ không có cuộc tình nào dễ dàng cả.

Sau khi từ chối lịch sự nhã ý đưa cô về tận nhà của Seuli, Ra Im đón xe buýt về. Ngồi dựa đầu vào cửa kính xe buýt, toàn thân nhấp nhô theo bước chuyển mình của xe, cô nhắm mắt, thả lỏng người. Đúng lúc cô gần như chìm vào giấc ngủ thì điện thoại trong túi rung lên từng hồi. Cuộc gọi của phu nhân Moon Bun Hong. Bà bảo cô ngay lập tức đến ngôi nhà ở Pyeongchang-dong. Cô thấy đầu mình ong ong.

Phu nhân Moon Bun Hong tuôn ra một tràng trước khi Ra Im kịp ngồi xuống ghế xô pha.

– Đình chờ đến khi cô đến lấy tiền, nhưng vì cô không liên lạc nên tôi gọi cô đến đây. Tôi tin cô sẽ kết thúc tốt đẹp với Joo Won. Phải đưa cô bao nhiêu? Cô ra giá đi!

Ra Im vẫn không nói tiếng nào, ngồi im lặng trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối.

– Cô định giữ lấy lòng tự tôn chẳng đáng giá ấy sao? Tôi chấp nhận những gì cô đã cướp đều là của cô hết. Ra giá đi, nhanh lên!

– Cháu xin lỗi.

– Tại sao lại xin lỗi?

– Cháu thật sự đã thử suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có cách nào chia tay với anh ấy.

– Tôi cho cô thời gian suy nghĩ đâu phải để đi đến những kết luận như thế!

Ra Im trả lời, vừa giữ đúng phép lịch sự vừa thể hiện sự kiên quyết:

– Cháu thật sự xin lỗi. Tuy nhiên, đã là người mà cha cháu không tiếc tính mạng hy sinh để đổi lấy, thì đối với cháu, đó cũng là một sinh mệnh quý giá. Cha đã cược mạng sống của mình để giữ lấy anh thì cháu cũng sẽ giữ gìn, trân trùng sinh mạng ấy suốt cả cuộc đời.

– Tại sao cô lại có thể độc ác như thế này! Cô nghĩ tôi gọi cô tới đây để cho phép và thừa nhận cô sao? Cô sẽ trở thành nhược điểm của Joo Won suốt cuộc đời. Nhược điểm duy nhất của Joo Won hoàn hảo nhà chúng tôi chính là cô đấy! Rốt cuộc tại sao Joo Won của tôi, vì đứa con gái như cô mà phải chịu đựng lời đàm tiếu của người khác chứ hả, tại sao?

– Cháu sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, để Joo Won không trở thành người chịu thiệt thòi. Cháu sẽ cẩn trọng và xử lý tốt tất cả mọi chuyện.

– Cô không thể im mồm được hả! Chỉ có một cách duy nhất cô có thể làm cho Joo Won. Cô hãy biến mất đi.

Ra Im chật vật kiềm chế những giọt nước mắt đang chực trào ra, trình bày mong muốn một cách tha thiết.

– Cháu thật sự rất yêu người đàn ông này. Cả anh Kim Joo Won và cháu đều thật lòng với nhau. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng không được sao? Cháu thật sự không thích hợp ư? Xin hãy tác thành cho chúng cháu, thưa bác. Xin bác hãy cho phép chúng cháu.

Trong giây lát không khí trầm lặng hẳn đi. Thế rồi, bà Moon Bun Hong đột nhiên lấy điện thoại ra đặt mạnh xuống bàn.

– Có chết cô cũng không buông chứ gì? Được thôi. Vậy thì cứ làm thế đi.

Nói xong, bà gọi cho ai đó và bật loa ngoài. Sau vài tiếng đổ chuông “reng reng reng”, giọng nói của Joo Won ngay lập tức vang lên.

– Mẹ rốt cuộc đã làm gì vậy? Mẹ dựa vào đâu mà lại triệu tập cuộc họp cổ đông bất thường như thế? Dựa vào đâu mà bãi nhiệm chức vụ giám đốc điều hành? Mẹ định làm đến mức này thật sao?

– Thế khi anh gặp gỡ đứa con gái như ăn mày kia, anh cũng phải giác ngộ những điều này rồi mới đúng chứ. Tôi đã nói rất rõ ràng. Anh sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ mà anh được tận hưởng cho đến tận bây giờ. Tôi đã nói rõ ý của tôi nên bây giờ đến lượt anh. Anh định làm thế nào?

– Được thôi. Vậy hãy lấy hết đi, tất cả mọi thứ. Con tuyệt đối không thể từ bỏ cô ấy.

– Vậy sao? Được rồi. Anh cứ làm thế đi.

Bà Moon lạnh lùng cúp điện thoại. Ra Im như hóa đá, chỉ cúi nhìn chăm chăm chiếc điện thoại trên bàn.

– Cô không cần làm vẻ mặt ấy đâu, tôi chẳng còn liên quan gì đến nó hết. Từ giờ tôi sẽ không can thiệp chuyện của cô. Thật ra, cô cũng có tội gì đâu chứ. Kể từ giờ phút này, tôi sẽ đầy đọa cuộc đời của Joo Won. Lẽ nào cô muốn thế? Chắc cô đang nghĩ đó chỉ là lời hăm dọa đúng không? Cô muốn xem thử tôi dám làm hay không chứ gì. Joo Won có chết cũng không thể thắng tôi. Nếu con cái lầm đường lạc lối thì cha mẹ càng phải sai hơn nữa mới có thể thắng con cái. Tôi chỉ muốn nhắc cho cô biết, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù chuyện đó có làm hại đến Joo Won. Sau một tiếng nữa sẽ bắt đầu cuộc họp hội đồng cổ đông. Mặc dù rất tiếc, nhưng Joo Won phải nhận được một bài học về sự phản bội và thua trận cay đắng nhất trong cuộc đời nó. Tại cô. Vì cô đã kéo nó ra khỏi bàn tay người mẹ này.

Ra Im bật khóc, kêu gào khi bà lạnh lùng đứng dậy quay người đi.

– Đợi đã. Xin hãy đợi đã, thưa bác. Khoan đã. Khoan đã. Cháu sẽ không níu kéo nữa. Cháu sẽ chia tay. Cháu sẽ buông tha anh ấy. Cháu sẽ biến mất. Cháu sẽ hoàn toàn biến mất giống như bọt biển. Vậy nên xin bác đừng làm thế. Xin đừng hủy hoại anh ấy. Cháu sai rồi. Cháu quả đã rất sai rồi.

– Để tôi phải dùng tới những biện pháp cực đoan như thế mới chịu nghe lọt lỗ tai, thật là khó chịu quá đi mất!

Phu nhân Moon Bun Hong bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, mạnh đến mức tưởng chừng cánh cửa có thể vỡ ra từng mảnh. Tiếng cửa phòng đóng lại giống như chuông báo tách biệt hai thế giới. Nước mắt của cô cứ thế mà trào ra, cô từ từ nhấc cơ thể đứng dậy.

Nàng tiên cá là công chúa thứ bảy của Long vương. Nàng tiên cá là một cô gái hiếu kỳ, luôn tò mò về thế giới bên ngoài. Một hôm nọ, nàng nhìn thấy một chàng hoàng tử đang đứng trên thuyền. Nàng phải lòng chàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Một cơn bão lớn ập đến và nàng đã cứu chàng khỏi chết đuối. Nhưng hoàng tử không biết sự thật rằng nàng tiên cá chính là người đã cứu mình.

Nàng tiên cá rất nhớ hoàng tử. Cuối cùng, không thể chịu đựng nỗi nhớ nhung, nàng tìm đến mụ phù thủy biển cả. Mụ phù thủy nói với nàng rằng sẽ ban cho nàng đôi chân, thay vào đó sẽ lấy đi giọng nói của nàng. Nếu có được đôi chân, mỗi bước đi trên mặt đất nàng sẽ cảm thấy như đang đi trên gai nhọn, và nếu không có được tình yêu của hoàng tử, nàng sẽ hóa thành bọt biển mãi mãi.

Rốt cuộc nàng cũng uống lọ thuốc mụ phù thủy đưa. Nàng run rẩy, nhưng cứ nghĩ đến ngày có thể gặp lại hoàng tử, nàng đã vượt qua nỗi sợ hãi ấy.

Nàng tiên cá tuy không thể nói được, nhưng nàng lại nhảy những điệu múa rất cuốn hút bằng đôi chân được ban tặng. Diện mạo nàng xinh đẹp vô vàn nên hoàng tử gọi nàng là cô bé mồ côi có đôi mắt biết nói, và chàng rất thích nàng. Nàng tiên cá rất hạnh phúc. Tuy đôi chân đau đớn như muốn vỡ ra thành từng mảnh, không thể nói được lại càng khó chịu, nhưng nàng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Nàng luôn nghĩ thứ hạnh phúc ấy sẽ kéo dài vĩnh viễn. Tuy nhiên, sự thật không như nàng mơ tưởng.

Hoàng tử bỏ rơi nàng tiên cá, kết hôn cùng công chúa nước láng giềng. Nàng vô cùng buồn bã và đau khổ. Lúc ấy, những người chị của nàng từ biển khơi hiện lên. Các chị lo lắng cho nàng nên đã tìm đến mụ phù thủy biển cả, hỏi cách để nàng tiên cá có thể trở về biển khơi. Cách duy nhất chính là nàng phải giết hoàng tử. Các chị dúi vào tay nàng một thanh đoản kiếm. Nàng tiên cá cầm đoản kiếm bước vào phòng của chàng hoàng tử và nàng công chúa nước láng giềng. Nhưng sao nàng có thể đành lòng giết hại hoàng tử, người nàng yêu say đắm? Bàn tay đang cầm đoản kiếm của nàng tiên cá run rẩy không ngừng. Nàng ném đoản kiếm thật xa, khuất trong những ngọn sóng. Con dao vừa rơi vào lòng biển thì sóng liền tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm. Mặt trời nhô lên khỏi mặt biển. Nàng tiên cá nhìn lại chàng hoàng tử lần cuối, đôi mắt mờ mịt mông lung. Cuối cùng, nàng gieo mình xuống biển khơi. Và nàng tiên cá hóa thành bọt biển rồi biến mất.

Ra Im giống như nàng tiên cá đang cầm đoản kiếm. Cô cầm trang cuối cùng của truyện Nàng tiên cá, đi vào thư phòng của Joo Won. Cô lấy một quyển sách trên kệ, kẹp trang cuối cùng vào đấy. Rồi cô cảm giác có người đến. Là Oska. Cô vội vàng đẩy cuốn sách trở lại kệ.

– Ra Im đấy à? Em đến khi nào vậy? Đến để gặp Joo Won hả? Nhưng Joo Won ra ngoài rồi.

– Lúc đến đây em đã thấy anh ấy ra ngoài.

– Thấy rồi? Nó bảo em đợi ở đây ư?

– Không phải thế. E rằng sau này em khó có thể tham gia buổi fan-meeting độc quyền như bây giờ.

– Tại sao? Lẽ nào… vì đạo diễn Ryan Jackson đúng không?! Ô, thành công rồi nhỉ! Em có biết anh đã gọi điện sang Nhật Bản bao nhiêu cuộc không? Vì cũng mới học nên chỉ nói được mỗi câu “watashi mo aishiteru yo[1]”, nói đến cả trăm lần luôn đấy. Ha ha ha.

[1] Tôi cũng yêu em.

– Thật lòng cảm ơn anh.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt cô chạm ánh mắt Oska, nhưng giọt nước mắt cô cố gắng kiềm chế bắt đầu rơi lã chã. Cô lấy tay che mặt lại, cứ thế chạy ra khỏi nhà. Cô chợt nghĩ, nếu vào thời khắc hóa thành bọt biển, toàn bộ ký ức cũng biến mất thì tốt biết bao. Nếu ký ức không còn nữa, nỗi nhớ cũng sẽ trôi đi. Nếu không còn nỗi nhớ, thì cô cũng sẽ không phải chịu đau đớn.

Cô lê đôi chân nặng trĩu, bước từng bước về nhà, đẩy cánh cửa ra một cách nặng nề. Bỗng nhiên Joo Won xuất hiện với một bó hoa trong tay.

– Làm sao em có thể lấy được bó hoa trong tay anh, hỡi cô gái kỳ diệu?

Nói rồi, anh đẩy cho cô bó hoa và hộp quà đang cầm. Cô không nhận mà chỉ đứng yên, anh nghiêng đầu sang một bên, tự tay gỡ lớp giấy gói bên ngoài hộp quà. Trong hộp đặt một chiếc trâm cài áo được mô phỏng theo chú mèo nhồi bông.

– Anh nghe Ah Young nói, đây là chú mèo nhồi bông em được cha tặng. Em hãy đeo cái này vào. So với em nghĩ thì anh là người rất thi vị đấy nhé. Anh toàn làm em cảm động vào những lúc mà em không ngời tới nhất, phải không?

Joo Won vươn tay ra định đeo trâm cài áo cho cô. Không thể tiếp tục nhìn gương mặt anh thêm giây phút nào nữa, cô cụp mắt xuống rồi gạt phắt cánh tay đang vươn ra của anh, lạnh lùng buông câu “Thôi đi”. Chiếc trâm cài rơi cách xuống nền nhà. Joo Won cúi xuống nhặt lên hỏi:

– Anh lại làm gì sai nữa sao?

– Bây giờ em không có thời gian dành cho những việc này. Tạm thời chúng ta đừng gặp nhau nữa.

– Gì cơ?

– Lịch trình quay phim của em sắp bắt đầu rồi. Những đứa con được bố mẹ săn sóc, được sống trong cơ hội sẵn có như anh sẽ không hiểu ý nghĩa của cơ hội này to lớn nhường nào đâu. Em không muốn dính dáng đến mấy chuyện yêu đương nhăng nhít vào những thời khắc quan trọng trong cuộc đời mình. Vì thế anh đừng liên lạc nữa. Vừa phiền phức vừa mệt mỏi.

– Thế à? Anh biết em mệt mỏi. Xin lỗi em, nhưng anh không hề muốn làm những chuyện như thế. Sao em lại thông báo cái tin không làm cho người ta cười nổi thế! Thật là. Đến cả em cũng hành động như vậy thì anh biết làm sao! Anh gần đây… Em cũng biết anh đã từ bỏ thứ gì để đến với em mà em còn làm thế hả?

– Dẫu sao cũng là thứ nên từ bỏ, vậy thì phải sớm từ bỏ đi, không đúng sao? Trước khi em kiệt sức, anh hãy về đi. Em không muốn gặp bất kỳ gương mặt nào trong nhà anh nữa.

– Đừng như thế. Anh không có kim chỉ nam chỉ lối trong những lúc giận nhau căng thẳng thế này. Nếu cãi nhau với em, anh chỉ mong chúng ta sẽ nói về chuyện sao em lại trễ hẹn, sao em lại cứ nhìn tên đàn ông kia không chớp mắt, tại sao em chỉ nấu cơm cho mỗi Oska thôi, những thứ trẻ con như vậy đấy. Thế nên…

Ra Im xoay lưng đi, ngắt lời Joo Won.

– Tai nạn anh gặp phải mười ba năm trước. Tai nạn mà anh không còn ký ức gì về nó ấy. Khi đó, có một người lính cứu hỏa đã hy sinh để cứu anh. Người lính ấy, chính là cha của em.

– Em nói sao?

– Không thể nhớ gì, chắc hẳn anh cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng còn em, mỗi lần nhìn anh, em lại nghĩ đến cha. Bây giờ em không tự tin rằng mình có thể nhìn anh một cách bình thản. Bởi vì như thế thật có lỗi đối với cha. Tại anh mà em sống cuộc đời không có cha suốt mười ba năm ròng. Anh có tưởng tượng được quãng thời gian đó như thế nào không? Lúc trước anh từng nói rồi mà, anh sẽ làm nàng tiên cá của em. Xin anh. Xin anh hãy biến mất giống như bọt biển đi.

Nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi. Cô cầu mong Joo Won cứ thế mà ra đi. Không. Cô chỉ muốn được anh ôm vào lòng. Cả ngày hôm nay cô đã mệt mỏi lắm rồi, thậm chí một câu an ủi anh, cô cũng không nói được, chỉ toàn thốt ra những lời cay nghiệt. Cô đau đớn như đứt từng khúc ruột. Cô rất muốn nói với anh rằng cô không muốn từ bỏ, cô yêu anh, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ cùng anh chịu đựng. Nhưng cô không thể làm thế. Bởi vì đây chính là vận mệnh của nàng tiên cá.

– Ai, ai nói thế?

– Anh muốn biết ai nói thì hãy đi về hỏi mẹ anh đi.

Joo Won thất thiểu ra khỏi nhà Ra Im. Anh vừa đi khỏi, Ra Im liền ngồi phịch xuống sàn nhà không còn chút sức lực nào.

Cuộc sống không đợi chờ ai. Tháng ngày vẫn tiếp tục trôi, giây phút vẫn kéo dài để duy trì sự sống. Hết ngày rồi lại đêm, xoay vòng vài lần rồi cũng đến ngày quay chính thức phim Dark Blood.

Sáng sớm, Ra Im đứng trước tủ quần áo chọn đồ sẽ mặc ngày hôm nay, vừa thổi phù phù làm ấm đôi tay. Ah Young đang ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị đi làm, hỏi:

– Cậu không lo sao? Lần đầu tiên quay kia mà?

– Hồi hộp chế đi được. Tớ đã cài đi cài lại nút áo không biết bao nhiêu lần rồi ấy. Chả tìm thấy khuy nút đâu cả.

– Vậy hả? Thế cậu có muốn mua giấc mơ của tớ không? Tớ đã thấy một giấc mộng vô cùng tuyệt đẹp.

Ra Im phì cười.

– Tớ cho cậu mượn tiền hả?

– Không phải. Giấc mơ này thật sự đẹp đấy. Giữa một khu vườn xinh xắn và xanh mướt, có một cái bàn tinh xảo. Trong giấc mơ, cậu và giám đốc ngồi đối diện nhau uống trà. Một loại trà hoa rất đẹp.

– Trà hoa? Có khi nào nó là rượu hoa không?

– Tớ không biết. Trong mơ làm gì cảm nhận được vị đâu? Vấn đề là không chỉ có cậu và giám đốc, còn có thêm một người khác nữa cơ. Nhưng tớ không biết người đó là ai. Còn nữa, khi hai người đang uống trà thì từ trên trời, những cánh hoa hồng rơi xuống như mưa. Cảnh tượng thật là khiến người ta ngất ngây.

– Sao cậu lại muốn bán giấc mơ đẹp như thế cho tớ.

– Vì nhân vật chính là cậu và giám đốc.

– Cậu nói còn một người nữa. Người đó chắc là cậu đấy.

Bên ngoài vọng đến tiếng còi xe inh ỏi. Có vẻ như xe của trường võ đã đến nơi.

– À, đến rồi kìa. Cậu đừng lo quá, quay tốt nha. Cố lên!

Ah Young nắm tay thật chặt giơ lên cổ vũ cô. Ra Im hít một hơi thật sâu rồi bước ra cửa trước.

Địa điểm trường quay nằm trên con đường ngoài ngoại ô, nơi tập trung khu dân cư đô thị mới. Một số nhân viên đoàn làm phim bắt đầu dựng biển thông báo “đang quay phim” và lập hàng rào chắn xung quanh khu vực tiếp giáp với con đường chuẩn bị quay. Ra Im căng thẳng đứng trước màn hình, nhận chỉ thị của đạo diễn Ryan Jackson. Jong Su đứng bên cạnh chăm chú thông dịch những chỉ thị của ông cho cô.

– Đừng căng thẳng quá. Cứ làm như lúc tập luyện là được. Biết chưa?

Ra Im gật đầu. Đạo diễn Jackson vỗ vai cô như muốn khích lệ.

Một nhân viên trường quay hô lớn.

– Đường đã chặn hết xe rồi chứ?

– Hoàn toàn thông thoáng!

Ra Im ngồi vào chiếc xe đậu sẵn ở đó. Khởi động máy và hồi hộp chờ đợi hiệu lệnh của đạo diễn.

– Bây giờ bắt đầu chạy! Ready… Action!

Cô đạp chân ga. Chiếc xe thắng lực ma sát lao về phía trước như đang đi trượt trên đường. Một chiếc mô tô và một chiếc xe hơi đang truy đuổi sát theo xe cô. Ra Im vừa nhìn kính chiếu hậu vừa điều khiển xe chạy từ làn đường này sang làn đường khác để tránh những chiếc xe theo đuôi ở phía sau. Rồi ở địa điểm được đánh dấu trước đó, cô đột nhiên quay ngoắt đầu xe, vòng hướng ngược lại.

– Cut!

Ra Im lần nữa đứng trước mặt đạo diễn Jackson. Đạo diễn cho cô xem lại cảnh quay rồi giải thích cặn kẽ. Cô gật đầu, tập trung nghe từng lời hướng dẫn của đạo diễn.

– Chỉ cần diễn lại một lần nữa thôi. Cảnh quay vừa rồi rất tốt.

– Vâng! Em sẽ nhanh chóng quay trở lại.

Trả lời một cách dứt khoát mạnh mẽ, Ra Im xoay người ngồi vào xe. Cô vừa sắp xếp lại những lời chỉ thị của đạo diễn một lần nữa trong đầu, vừa đợi hiệu lệnh.

– Action!!

Tay nắm chặt vô lăng. Chiếc xe hơi mang đến cảm giác an toàn như đang bám chặt trên mặt đường, tiếng động cơ vô cùng mượt mà. Cô cảm thấy thích thú với cảm giác cả người lẫn xe đang hòa hợp làm một. Cô đưa ánh mắt sắc sảo quan sát trên dưới trước sau, rồi lái xe sang làn đường cao tốc. Với tư thế vừa giữ chặt vừa thả lỏng vô lăng bằng cảm giác nhạy bén của loài động vật hoang dã, cô di chuyển xe theo hình zích zắc, len lỏi giữa xe này với xe khác và ngắt đuôi chiếc xe hơi, mô tô vẫn cố chấp đuổi theo ở đằng sau.

Ngay tại vị trí cua đầu xe, Ra Im lấy chân phải đạp từ từ vào bàn thắng. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc SUV lao tới từ con đường giao bên phải đường chính từ.

– Á á á á á…

Ra Im dùng hết sức mình quặt tay lái sang bên trái, giẫm mạnh chân ga. Rầm!!! Kíííít!!!! âm thanh kêu rít của phanh xe vang dội khắp con đường. Chiếc xe SUV đang lao tới không kịp phanh lại, đâm mạnh vào bên hông xe của Ra Im, đẩy xe cô vào vệ đường. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi ấy, trong đầu cô thoáng vụt qua hình ảnh khuôn mặt của Joo Won. Chuyện gì đã xảy ra? Không có đau đớn. Cô đang dần rơi vào trạng thái hôn mê. Từ phía xa, trong những âm thanh hỗn loạn có tiếng kêu gào, có âm thanh gọi tên cô. Ý thức cô mơ hồ một lúc rồi mất hẳn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN