Khu Vườn Bí Mật - Chương 4-1: Nhật ký bí mật của Joo Won
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Khu Vườn Bí Mật


Chương 4-1: Nhật ký bí mật của Joo Won


Một ngày mệt mỏi. Tinh thần lẫn thể xác tôi đều rã rời. Gil Ra Im quả là thứ độc dược khó giải. Cô ta đột nhiên chạy đến xâm chiếm cuộc đời tôi, làm tê liệt đồng hồ sinh học, đảo lộn cả cuộc sống thường ngày của tôi.

Chỉ có vài ngày không đến công ty mà công việc tồn đọng cần phải giải quyết chất cao như núi. Nào là chọn danh mục hàng hóa để khuyến mãi nhân dịp tết Trung thu sắp tới, chuẩn bị ý tưởng cho sự kiện tri ân khách hàng nhân kỷ niệm hai mươi lăm năm thành lập trung tâm thương mại. Sau đó lại ngồi họp suốt năm giờ liền với thường vụ Park, trưởng phòng Choi và ban quản lý của trung tâm thương mại. Những con người chán ngắt. Lúc nào cũng thừa cơ đề cập ngay đến vấn để lương bổng, còn lý do khiến công việc đình trệ như thế này thì chẳng mảy may quan tâm. Họ hiển nhiên trình bày những nội dung trong các kế hoạch được lập ra từ năm trước, năm trước nữa, thậm chí cả năm trước trước nữa, rồi nói đó là lý do bản thân tự nghĩ ra. Rốt cuộc họ đã bán lương tâm mình được mấy đồng? Đột nhiên tôi chợt hình dung biểu hiện của Gil Ra Im khi cô nhìn vào bộ mặt họ, những kẻ không thể kỳ vọng chuyện họ sẽ làm đúng bổn phận của mình trong công ty bằng việc đi làm đều đặn năm ngày trong tuần. Chỉ mới nghĩ đến cô ta, tim tôi đã bắt đầu đập loạn xạ. Cảm giác kích thích như khi uống liền một lúc sáu tách cà phê. Không, tôi nên tập trung vào công việc của mình thì hơn. Ý tưởng cho sự kiện tri ân khách hàng nhân dịp thành lập là một kỳ nghỉ lãng mạn bốn ngày ba đêm cùng thần tượng Oska, còn danh mục hàng hóa khuyến mãi vào dịp Trung thu sẽ chọn dựa theo năm ngoái. Vậy là cuộc họp kết thúc sau nửa ngày trời vất vả.

Tống khứ ban quản lý đi rồi, tôi lại chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Tôi cần phải tìm một lý do để đường hoàng đi gặp Gil Ra Im. tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại là người có những hành động trẻ con như thế. Lúc này, người mà rôi không thể nào ưa nổi lại chính là bản thân mình chứ chẳng phải ai khác. Tôi đang ngồi vật lộn với những suy nghĩ thì điện thoại reo. Thượng đế ơi! Là Gil Ra Im. Tôi thật sự tin rằng ông trời đã rủ lòng thương xót kẻ tội nghiệp này.

– Hừm… Tôi là đàn anh của Gil Ra Im đây! Ê cái tên học viên khóa Sáu kia, cậu còn không mau chạy tới đây? Hay là cậu tính chuồn hả? Cậu là cái loại dịch vụ hậu mãi gì thế? Phải gọi điện mới đến sao? Cậu mau lăn tới đây khi tôi còn nói chuyện một cách tử tế, trước khi tôi cho xương sống số năm của cậu thành số sáu. Cúp đây.

Lời lẽ tuy hơi thô lỗ nhưng nội dụng thật dễ thương. Chẳng phải cô yêu cầu tôi tới gặp ngay tức khắc sao? Không do dự lấy một giây, tôi vội vàng chạy tới trường võ thật. Đây là lần thứ ba tôi gặp cô. Và tôi cũng đúc kết được ba điều về Gil Ra Im.

1. Bạn của cô là nhân viên trong phòng chờ VVIP của LOEL

Khi tôi đến nơi, Gil Ra Im đang huấn luyện cho các học viên khóa Sáu. Dù rất ghét phải vận động vì mồ hôi đổ bê bết, nhưng xem tình hình này thì tôi không còn cách nào khác ngoài tham gia luyện tập với họ. Sau buổi tập huấn, học viên phải ra về, sẽ chỉ còn hai người ở lại với nhau, tôi và cô. Thế mà từ đầu đến cuối buổi học, cô ta chẳng thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi lấy một giây, chỉ toàn chú tâm vào công việc. Mất hết kiên nhẫn, tôi tiến đến gần nắm lấy hai vai, xoay người cô ta lại đối diện với mình.

– Cô đứng yên một chút nào. Đến khi nào tôi cho phép thì mới được đi.

– Anh bị điên à?

– Tôi không điên. Được, vậy tôi chỉ hỏi cô hai câu thôi, hãy trả lời thành thật hết mức có thể. Ok? Cô có học đại học không? Seoul? Hay ở tỉnh ngoài? Hay có đi du học không?

– Câu hỏi thứ hai là gì?

– Cô có thể kể vài chuyện về gia đình hay họ hàng thân thích của mình được không? Đại loại như danh tính của ông nội và bố cô, công ty gia đình, hay viện mỹ thuật, hay trường đại học gia đình cô lập…

– Anh đóng bảo hiểm y tế rồi chứ?

– Gì cơ?

Cô ta đột nhiên nắm chặt lấy cuống họng của tôi, đẩy mạnh một phát rồi cứ thế quăng người tôi xuống sàn. Thật sự đau muốn chết đi được! Dù xấu hổ đến mức không thốt nên lời, tôi vẫn tỏ vẻ như không hề đau đớn và nhanh chóng đứng dậy. Cô ta từng bước tiến lại gần, bắt lấy cánh tay tôi bẻ ngược ra sau lưng. Lần thứ nhất có thể bỏ qua nhưng lần thứ hai thì không thể tha thứ được. Tôi xoay tay, thuận thế đẩy cô ta xuống đất rồi ngồi lên trên. Tôi kìm chặt hai cánh tay để cô nàng không thể di chuyển.

– Tránh ra!

– Tránh ra để cô lại nhào lên ném tôi hả? Tôi chỉ muốn biết danh tính của bố cô thôi, như vậy quá đáng lắm sao?

– Anh biết để làm gì! Mau tránh ra khi tôi còn nói chuyện tử tế. Còn không mau buông tay?

– Nói chuyện ư? Tôi đâu có ngốc. Làm sao tôi thắng được một phụ nữ về khoản đó chứ. Nhân tiện, tôi cũng có vài lời muốn nói từ lâu, bây giờ vừa hay đúng thời điểm nên cô hãy nghe cho rõ. Cái áo này, là đồ đắt tiền thật đấy.

– Anh quả đúng là tên ngốc.

Tôi bỗng nhận ra tôi và cô đang tranh cãi trong một tư thế khá tế nhị. Đột nhiên cánh cửa phòng tập cọt kẹt mở ra. Một cô gái ôm đôi găng đấm bốc cực lớn bước vào. Bạn của Gil Ra Im. Cô ta vừa xuất hiện, Ra Im liền vận hết sức đẩy tôi ra, nhanh chóng thoát khỏi sự áp chế. Cô gái kia, từ nãy vẫn nhìn chúng tôi như thể hai sinh vật lạ, liền rời mắt sang Ra Im.

– Lúc nãy tớ có gọi mà cậu không bắt máy. Mình muốn đến đây tập luyện một chút…. Chuyện này…?

– Không phải như cậu nghĩ đâu. Nhưng sao cậu lại đến giờ này?

– Tớ sắp bị sa thải rồi.

– Gì cơ? Sao thải?

– Ừ. Không hiểu sao sáng nay tự dưng cái gương lại bị vỡ. Tớ không thể tiếp tục sống ở cái thế giới dơ bẩn đó được nữa. Dĩ nhiên VVIP phải luôn được ưu tiên, nhưng không để người ta có cơ hội thanh mình, chỉ gọi một cú điện thoại rồi lập tức sa thải, như thế mà được sao? Cậu xem, rõ ràng là tay giám đốc này đầu óc có vấn đề.

– Đấy đâu phải lỗi tại cậu. Là lỗi của tớ mới đúng!

– Cậu có lỗi gì chứ? Là tại cái tên đáng ghét kia hết. Lần này, dù có chết tớ cũng nhất quyết phải trả thù. Tớ sẽ đến trước tòa nhà thương mại, gào thật to cho mọi người biết, giám đốc của chúng tôi là gay.

Lẳng lặng đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, tôi lại phát hiện thêm sự thật mới mẻ nữa. Bạn thân của Ra Im đang là nhân viên làm việc trong phòng chờ VVIP của trung tâm thương mại và hôm nay tôi vừa mới đuổi ra khỏi công ty. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn.

Hai cô gái cứ thay phiên nhau mắng chửi tôi một cách hăng hái, hoàn toàn không biết rằng nhân vật chính trong câu chuyện chính là tôi, người đang đứng đây. Ra Im còn phải đóng cửa phòng tập nên đẩy tôi và bạn cô ra ngoài. Lúc này, chỉ còn tôi và cô bạn đứng với nhau, có lẽ cũng nên cho cô ấy biết tôi là ai. Vừa biết tôi chính là giám đốc khu thương mại đã sa thải mình, cô ấy xám ngoét mặt, lúng túng như gà mắc tóc.

– Cô cũng biết, nhân viên phải chịu trách nhiệm đối với việc vi phạm quy định của công ty trong vụ việc xảy ra ở phòng chờ chứ.

– Vâng, dĩ nhiên… tôi biết.

– Tốt. Trước hết, tôi muốn nói, bạn cô Iim Ah Young không hề biết tôi là ai. Tôi mong cô ấy vẫn sẽ không biết.

– Tại sao ạ?

– Cô không xem phim sao? Trong phim thường có những tình tiết như thế này, sau đó mới tạo được bất ngờ. Cô không biết à?

– À vâng… nhưng khi có nhân vật nào phát hiện ra bí mật, người đó có thể sẽ chết hoặc được phục chức.

– Phục chức thì đỡ tốn chi phí hơn.

– Đúng thế, như vậy mới hợp lý.

– Cô cũng hẹp hòi thật đấy.

– Gì cơ?

– Vừa nãy trước mặt bạn, cô đã nói tôi là gay, kẻ không có đầu óc. Lại còn…

– Tôi thành thật xin lồi. Vừa nãy tôi nói năng mà không suy nghĩ… Cho phép tôi đính chính lại nhé? Anh là người có phẩm chất cao sang thuộc dòng dõi quý tộc, lại có vẻ đẹp quyến rũ chết người, được không ạ?

– Tên giám đốc nào lại nỡ sa thải một nhân viên có tiềm năng thế này chứ?

– Đúng thế đấy ạ.

– Nhân tiện, tôi muốn nhấm nháp chút gì đó, liệu cô có thể…

– Ôi trời! sao anh mất công lo lắng những chuyện không đâu như thế, cứ để tôi. Thế anh có việc gì cần Cam Đắng[1], à, Ra Im giúp phải không?

[1] Cam Đắng (Taeng Ja): biệt danh Ah Young đặt cho Ra Im dựa theo tên của Ra Im, vốn là phiên âm tiếng Hàn của chữ “lime” (quả chanh xanh) trong tiếng Anh. Trong thần thoại Hi Lạp, “lime” là loài cây có thể xóa đi mọi nỗi đau, hàn gắn sự bất hạnh và mang lại hy vọng cho thế gian; còn “taeng-ja” (cam đắng Trung Quốc, cam ba lá) có nhiều tác dụng chữa bệnh thường được sử dụng trong y học, đặc biệt là Đông y.

– Nhìn tôi giống kẻ hay nhờ vả người khác lắm à?

– Không, tôi đâu có nói thế.

Khi cuộc đối thoại dần trở nên cởi mở, cũng vừa lúc Ra Im bước đến. Ah Young lập tức thực hiện lời hứa ban nãy. Cô bảo muốn đi nhậu một chầu để xả giận.

– Lâu rồi mình không đi uống, lần này đi đi. Nha?

– Rượu cái gì mà rượu!

– Cậu đúng là chả biết gì cả! Rượu không chỉ đơn giản là rượu. Là thần dược đấy!

2. Cô ấy có những thói quen ăn uống cực kỳ quái đản

Nơi Ra Im và Ah Young đưa tôi đến là quán nhậu bì lợn. Kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp những cô gái thích ăn da lợn. Họ không biết tại sao lợn được nuôi để lấy thịt à? Dĩ nhiên là vì con lợn nhiều thịt rồi. Rốt cuộc tại sao lại lóc hết thịt ra chỉ để ăn mỗi da như thế? Tôi không tài nào hiểu nổi thói quen ăn uống của hai cô gái này.

3. Hai cô gái ấy, mỗi người chi trả phân nửa tiền thuê nhà hằng tháng, 300.000 won, và sống trong một căn nhà xập xệ

Ra khỏi quán nhậu, tôi chạy xe đưa họ về tới tận nhà. Và tôi đã tận mắt thấy nơi Gil Ra Im đang sống.

Khi nhận ra nơi cô ấy và nơi tôi ở hoàn toàn khác biệt như nước với lửa, tôi thật sự ngỡ ngàng. Một cha cố từng nói: nếu bạn có kiến thức về một sự việc, bạn sẽ trở nên uyên bác; nếu bạn thấu hiểu được người khác, bạn sẽ trở nên khôn khéo; còn nếu bạn hiểu rõ bản thân mình, bạn sẽ tự thức tỉnh. Vậy thì tôi sẽ nhận được gì khi quen biết Gil Ra Im? Nói thật lòng, tôi vừa muốn hiểu thêm về cô ấy, vừa không. Tâm trạng đầy mâu thuẫn này làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi phát điên lên mất!

Cây cam của Ra Im

Đêm nay là một đêm dài với những suy nghĩ mông lung. Ra Im kéo chăn phủ kín từ đầu tới chân, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm nhận được cơn gió lạnh đang chạy suốt cơ thể. Vết thương trên cánh tay đã gần lành lặn, nhưng toàn thân và đầu óc cô bây giờ lại như rơi vào trạng thái hỗn loạn. Ah Young nằm bên cạnh cứ ngáy lên từng hồi. Ra Im biết rằng cần phải ngủ đủ giấc để ngày mai còn làm việc, nhưng trằn trọc mãi vẫn không tài nào nhắm mắt. Cô không rõ có phải là tại người đàn ông mặc đồ thể thao cứ thường xuyên lượn lờ trong tâm trí, hay là vì cô bị loại khỏi tổ làm phim.

Gần như thức trắng đêm, đến tờ mờ sáng Ra Im mới chợp mắt được một chút. Tiếng điện thoại reo báo cuộc gọi từ Jong Su làm cô giật mình tỉnh giấc. Buổi sáng có cảnh quay ở tòa nhà LOEL nên Jong Su bảo Ra Im chuẩn bị đến để thực hiện pha hành động với dây bảo hiểm. Nghe tới đây, cô tỉnh ngủ ngay, ngồi bật dậy nắm chặt điện thoại bằng hai tay, gật đầu liên tục và nói với giọng hoan hỉ, “Cảm ơn anh!”

– Muốn cảm ơn thì lát nữa cứ hợp tác tốt với Park Chae Rin là được. Anh đã giải thích với đạo diễn rồi. Ông ta có vẻ cũng là người biết điều. Đạo diễn muốn em trực tiếp xin lỗi nên hãy đến mau đi. Không được xin lỗi đại khái qua loa đâu đấy!

Ra Im đứng nép một góc trong khu bách hóa nhộn nhịp khách qua lại, khởi động cho nóng người để chuẩn bị diễn. Bỗng có người tiến đến trước mặt cô. Là Park Chae Rin. Cô ta mở lời với vẻ mặt hơi xấu hổ, hoàn toàn khác ngày thường.

– Đạo diễn đã giải thích với tôi, nếu không nhờ cô Gil Ra Im thì tôi đã gặp nguy hiểm. Cảm ơn cô.

– Vâng…

– Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng cô thật sự ngầu lắm. Ngoại hình cũng rất chất…

– Vậy à…

– À, tôi muốn hỏi việc này, cô cứ thẳng thắn trả lời nhé. Làm sao cô quen được Kim Joo Won?

– Kim Joo Won… Là ai?

– Cô chưa gặp người này bao giờ?

– Tôi không nghĩ là tôi biết cái tên này.

Chae Rin bật cười thành tiếng trước câu trả lời của Ra Im.

– Cô không biết thì thôi vậy. Hôm nay nhờ cô giúp đỡ nhé. Trong kịch bản có cảnh quay rơi trực tiếp từ trên kia xuống nhỉ? Cô biết đạo diễn của chúng ta vốn rất ghét những thứ dây nhợ mà. Vất vả cho cô rồi, cố lên nhé.

Chae Rin ám chỉ lan can tầng ba của khu bách hóa. Ra Im nhìn theo, cô ta ngoắt mông đi về phía phim trường. Hóa ra là thế. Con người đúng là không dễ gì thay đổi.

– Gil Ra Im. Chuẩn bị xong rồi chứ?

Đạo diễn lớn tiếng gọi Ra Im. Cô đứng từ trên lan can tầng ba nhìn xuống phía dưới. Cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Không phải là không làm được, nhưng nếu nhảy xuống mà không có dây bảo hiểm hỗ trợ thì hơi nguy hiểm. Từ phía dưới, ông đạo diễn dài giọng ra lệnh.

– Không có dây bảo hiểm hỗ trợ nên cô cẩn thận đấy. Ready… Action!

Đạo diễn vừa dứt lời, Ra Im liền nhảy phốc qua thanh chắn, rơi xuống như một chú chim gãy cánh. Cú va chạm mạnh hơn cô nghĩ. Không để cô có thời gian chống người đứng dậy, giọng nói đầy bất mãn của đạo diễn đã vọng đến.

– NG[2]! Sao cô lại tiếp đất với tư thế không dứt khoát thế? Phải thể hiện được sự huyền bí, đồng thời cho người ta thấy cơn phẫn nộ đang bừng cháy bên trong, cô hiểu chưa? Làm lại.

[2] NG: “No good”, cảnh quay hỏng.

Ra Im gật đầu, cố gắng đứng dậy. Vết thương đã lành giờ lại nhói lên từng cơn. Ôm lấy cánh tay, cô bước một cách khó nhọc lên từng bậc cầu thang đến tầng ba. Cô chuẩn bị, đợi hiệu lệnh của đạo diễn để nhảy xuống. Tiếp đất. Lại NG.

– NG! Cô định diễn cả ngày hả? Không được thể hiện sự đau đớn trên cánh tay. Phải mạnh mẽ! Mạnh mẽ đến giây phút cuối cùng ấy.

– Tôi xin lỗi.

– Ba mươi phút nữa chúng ta phải thu dọn rời khỏi đây rồi, sao cô cứ tiêu tốn thời gian bằng cách làm việc kém hiệu quả thế? Cô biết khó khăn chúng tôi mới liên hệ được chỗ này không? Lẽ ra có trả một trăm triệu cũng không thuê được khu này đâu.

– Tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm lại lần nữa.

Mồ hôi lạnh chảy dọc cơ thể khi cô quay người định trở lại tầng ba. Đúng lúc đó, phó đạo diễn Jo hối hả chạy đến thông báo với giọng mừng rỡ.

– Đạo diễn, tôi nghe nói chúng ta không bị giới hạn thời gian nữa, cứ quay bao lâu tùy thích.

– Thật chứ? Bọn họ không uống nhầm thuốc đấy chứ?

– Là chỉ thị đặc biệt của giám đốc, ông ấy bảo sẽ trực tiếp xuống xem. À, đến kia rồi.

Ra Im thở phào nhẹ nhõm khi nghe cuộc đối thoại. Cô nhìn theo ánh mắt của các nhân viên đoàn làm phim đang cùng quay đầu lại. Một người đàn ông trẻ tuổi đi giày lộp cộp tiến về phía cô. Lẽ nào… Ra Im đứng im như trời trồng, gương mặt cô dần hóa đá khi người đàn ông bước lại gần hơn. Giám đốc trung tâm không ai khác, chính là anh ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN