Khu Vườn Xương - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Khu Vườn Xương


Chương 20


HAI MƯƠI

Trong căn nhà trọ ở con hẻm Fishery, màn đêm không bao giờ yên tĩnh.

Một người khách trọ mới vừa bước vào màn đêm ấy, trong căn phòng nhồi nhét đến chật ních. Đó là một phụ nữ không còn trẻ và góa bụa, bà không đủ khả năng để tiếp tục thuê căn phòng của mình ở khu phố Summer, một căn phòng riêng với chiếc giường thực sự. Con hẻm Fishery là nơi bạn có thể trú ẩn khi chồng bạn ra đi hay nhà máy đóng cửa hoặc bạn quá già và ngu ngốc để tránh một mánh khóe hay thủ đoạn lừa đảo nào đó. Người khách trọ mới này đã phải chịu đựng tai họa gấp đôi, sự góa bụa và bệnh tật cùng lúc, thân thể bà đau đớn rã rời bởi những cơn ho. Cùng với người đàn ông bị bệnh lao đang chết dần chết mòn ở góc nhà, những tiếng ho của họ hòa vào với nhau, phụ thêm bởi tiếng ngáy, tiếng sổ mũi và tiếng sột soạt. Rất nhiều người bị dồn ép vào cùng trong căn phòng này, nơi mà muốn “giải quyết nỗi buồn” của mình cũng có nghĩa là phải đi nhón gót qua những người khác tới cái xô đựng nước tiểu; và nếu chẳng may bạn dẫm chân lên một cánh tay hay đạp mạnh vào ngón tay của ai đó dưới chân bạn, phần thưỏng của bạn sẽ là tiếng la hét và cái đập nảy lửa vào mắt cá chân. Rồi đêm tiếp theo, bạn sẽ chẳng ngủ được giấc nào đâu, bởi những ngón tay của chính bạn có thể sẽ phải trả giá.

Rose nằm thao thức, cô lắng nghe tiếng sột soạt của ổ rơm bên dưới những con người đang bồn chồn thao thức. Cô thật sự cần phải đi vệ sinh nhưng cô đang ấm áp trong chăn và không muốn phải đứng dậy. Cô cố gắng ngủ, hi vọng rằng có thể cái ham muốn ấy sẽ biến mất, nhưng đột nhiên Billi khóc thút thít, chân tay cậu giật mạnh ra, như thể cậu ta đang cố gắng kéo mình lại vì bị ai đó đấm ngã. Cô để yên cho cơn ác mộng của cậu tiếp tục, có đánh thức cậu ngay bây giờ thì dấu vết của nó khắc sâu hơn vào trí nhớ của cậu mà thôi. Ở nơi nào đó trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thì thầm và sau đó là tiếng sột soạt của quần áo và cả tiếng thở hổn hển bị bóp nghẹt khi hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Chúng ta chẳng hơn gì những con vật trong sân kho, cô nghĩ, buộc phải gãi, đánh rắm và giao hợp ở ngay cái nơi công cộng này. Ngay cả người khách trọ mới đến, bà vừa mới bước vào với cái đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh, thì giờ đã từ bỏ một cách không thương xót bản thân, hàng ngày thể hiện cái phẩm chất của một tầng lớp khác, cho đến khi bà cũng đi tiểu vào cái xô như bất kì người nào khác, nâng cái áo của bà lên với một ý nghĩ rất đơn giản là để ngồi xổm trong góc nhà. Phải chăng đó là hình ảnh của Rose trong tương lai? Chán nản, ốm yếu và ngủ trong một cái ổ rơm bẩn thỉu? Ôi, nhưng Rose vẫn còn trẻ và khỏe mạnh, với đôi tay say mê làm việc, cô không thể nào nhìn thấy chính bản thân mình nơi người phụ nữ già, đang ho sù sụ trong bóng tối kia.

Nhưng lúc này thì Rose giống như bà ấy, cô ngủ bên cạnh những con người xa lạ.

Billi lại khóc thút thít rồi lăn mình về phía cô, hơi thở nóng và hôi hám của cậu phả vào mặt cô. Cô quay đi để tránh nó liền va phải Polli già nua, bà đáp trả cô một cú đá khó chịu. Rose lăn mình một cách nhẫn nhục về phía sau và cố gắng quên đi cái bàng quang mỗi lúc càng đầy thêm. Cô lo lắng nghĩ về bé Meggie. Cảm ơn Chúa vì con không phải ngủ ở căn phòng bẩn thỉu này, hít thở bầu không khí hôi thối này. Dì sẽ thấy con lớn lên một cách khỏe mạnh, con gái, ngay cả khi đôi mắt của dì bị mù vì xâu những cái kim, ngay cả khi những ngón tay dì tàn tạ vì đau cả ngày lẫn đêm, khâu áo cho những quý bà, những người chẳng bao giờ cần lo lắng xem con cái họ sẽ uống sữa ở đâu. Cô nghĩ về chiếc áo dài cô vừa mới hoàn thành ngày hôm qua, chiếc áo lót trong một lớp áo làm từ vải sa tanh hồng nhạt. Giờ này có lẽ nó vừa được tới người phụ trẻ đã đặt nó, cô Lidia Russell, con gái của bác sĩ nổi tiếng Russell. Rose đã làm việc không ngừng để hoàn thành nó đúng thời hạn, từ lúc biết rằng cô Lidia cần nó cho buổi tiệc chiêu đãi của trường Y vào tối mai, ở nhà ông trưởng khoa, bác sĩ Aldous Grenville. Billi mới nhìn thấy ngôi nhà và miêu tả lại cho Rose rằng nó lớn như thế nào. Cậu ta nghe thấy rằng cửa hàng thịt vừa mang tới những cái đùi lợn và cả một rổ lớn thịt ngỗng tươi; và cả ngày hôm sau lò nướng nhà bác sĩ Grenville sẽ luôn đỏ lửa, nướng bánh, quay thịt. Rose tưởng tượng về bàn tiệc với những đĩa thịt mềm, bánh và những con hàu mọng nước. Cô tưởng tượng tới những tiếng cười và những quý cô đeo ruy băng, chơi bản nhạc của họ nơi chiếc đàn piano, họ ganh đua để thể hiện khả năng của mình trước những người đàn ông có mặt ở đó. Liệu cô Lidia Russell có ngồi trước piano hay không? Liệu chiếc áo mà Rose vừa mới may cho cô ấy có hiện lên một cách đẹp đẽ nơi ghế băng trước chiếc piano? Liệu nó có tôn lên vẻ đẹp thân thể của người mặc và thu hút ánh mắt của quý ông nào đó không?

Liệu Norris Marshall có tới đó không?

Cô bỗng nhận ra nỗi đau đớn bởi ý nghĩ ghen tuông rằng anh ta có thể ngưỡng mộ cô gái trẻ mang trên mình chiếc áo mà cô vừa dốc sức làm. Cô nhớ về cuộc viếng thăm của anh ta tới khu nhà trọ, khuôn mặt anh ta chán ngán ra sao khi nhìn thấy cái ổ rơm đầy chấy rận, những bộ quần áo bẩn thỉu vứt khắp nơi. Cô biết rằng anh ta là người đàn ông giản dị, nhưng dù gì anh ta vẫn nằm ngoài tầm với của cô. Cho dù là con một người nông dân đi chăng nữa nhưng khi anh ta khoác lên mình cái túi thuốc, có thể một ngày không xa anh ta sẽ được chào đón bước vào những phòng khách tuyệt vời nhất ở Boston này.

Cách duy nhất để Rose có thể bước vào những căn phòng như vậy chỉ có thể là với miếng bọt lau nhà trên tay.

Cô ghen tị với quý cô nào đó sẽ cưới anh ta. Cô muốn là người an ủi anh ta, người khiến anh ta nở nụ cười mỗi buổi sáng.

Nhưng mình chẳng thể nào là người đó, cô nghĩ. Khi anh ta nhìn cô, anh ta chỉ thấy một thợ may hoặc một cô gái làm bếp. Chẳng thể nào là một người vợ được.

Một lần nữa Billi lại trở mình, lần này lại va vào cô. Cô cố gắng đẩy cậu ta ra xa, nhưng giống như lăn một bao bột mềm nhũnvậy, nó chẳng chịu rời khỏi cô. Khó chịu, cô ngồi dậy. Cái bàng quang đầy ứ của cô không thể lờ đi được nữa. Cái xô nước nằm xa phía cuối căn phòng, và cô sợ hãi nếu bị vấp ngã trên đường đi qua bóng tối, vượt qua những cơ thể đang ngủ say. Tốt hơn là men theo những bậc thang đi xuống, nơi đó kín đáo hơn rất nhiều, rồi ra ngoài để đi vệ sinh.

Cô kéo đôi giầy và chiếc áo choàng rồi trườn qua Billi đi theo hướng xuống cầu thang. Bên ngoài, cơn gió rét thổi mạnh tới mức làm cô giật mình. Cô không phí phạm chút thời gian nào, liếc nhanh lên con hẻm Fishery, không có ai, cô ngồi xổm xuống ngay chỗ những viên đá cuội. Nhẹ cả người, cô bước trở lại căn nhà trọ và đang định leo lên cầu thang thì nghe thấy chủ nhà gọi với ra:

– Ai đó, ai vừa vào đó?

Liếc trộm qua cửa nhà, cô bắt gặp ánh mắt ông Porteous, đang ngồi với đôi chân gác lên một cái ghế đẩu. Ông bị mất một nửa thị lực và lúc nào cũng hụt hơi. Chỉ với sự trợ giúp của cô con gái lôi thôi của mình ông mới có thể giữ vững được chỗ kinh doanh. Không có nhiều việc phải làm ngoại trừ thu tiền thuê nhà, ban phát nhỏ giọt rơm tươi một lần một tháng, và vào buổi sáng đáp ứng một chút cháo yến mạch, thường xuyên chứa rệp và sâu. Ngoài ra, Porteous lờ đi những người khách trọ, và họ cũng như vậy với ông ta.

– Là tôi. – Rose nói.

– Vào đây nào, cô gái.

– Tôi đang lên lầu.

Con gái Porteous ngó ra ô cửa:

– Có một quý ông đang ở đây để gặp cô. Ông ấy nói biết cô.

Norris Marshall đã quay trở lại – đó là ý nghĩ đầu tiên hiển hiện trong tâm trí cô. Nhưng khi bước vào căn phòng, trông thấy người khách đang đứng nơi ánh lửa, cô thất vọng đến nỗi không thốt ra được lời nào.

– Xin chào, Rose. – Eben nói. – Anh đã mất nhiều thời gian để lần theo dấu vết của em đấy.

Cô không muốn đùa cợt với người anh rể của mình. Cô hỏi thẳng thừng:

– Anh làm gì ở đây?

– Anh đến để bồi thường.

– Người mà anh cần bồi thường đã không còn trên thế giới này nữa rồi.

– Em có quyền từ chối lời xin lỗi của anh. Anh xấu hổ về cách cư xử của mình, từng đêm anh nằm thao thức nghĩ về tất cả, anh có thể đã là một người chồng tốt hơn đối với chị gái em. Anh không xứng đáng với cô ấy.

– Đúng, anh không xứng đáng chút nào.

Hắn ta bước về phía cô, đôi cánh tay dang rộng, nhưng cô không tin tưởng vào đôi mắt của hắn ta, cô chưa bao giờ tin.

– Đây là cách duy nhất để đền bù những gì đã mất cho Aurnia. – Hắn ta nói. – Bằng cách trở thành người anh trai tốt với em, người cha tốt với con gái anh. Bằng cách chăm sóc cả hai. Nào đi thôi, tìm con bé về nào, Rose. Về nhà thôi nào.

Porteous già nua và con gái ông ta đang cùng dõi theo với vẻ mặt chăm chú. Họ đã dành phần lớn thời gian trong cuộc đời bó gọn nơi phía trước căn phòng ảm đạm này, và đây có thể là trò vui hay ho nhất mà họ được đón nhận trong nhiều tuần qua.

– Chiếc giường cũ vẫn đợi em. – Eben nói giọng ngọt ngào. – Và một chiếc nôi cho em bé nữa chứ.

– Tôi đã trả tiền thuê ở đây cả tháng rồi. – Rose vẫn cảnh giác.

– Ở đây ư? – Eben cười lớn. – Em không thể nào thích nơi này hơn được!

– Ông nói vậy nghĩa là sao, thưa ông Tate. – Porteous nói xen vào vì đột nhiên nhận ra mình vừa mới bị xúc phạm.

– Chỗ ở của em ở đây ra sao hả Rose? – Eben hỏi. – Em có phòng riêng, với một chiếc giường đệm lông chim tốt chứ?

– Tôi đưa cho họ rơm tươi mới, mỗi tháng thưa ông. – Con gái Porteous nói.

– Ồ! Rơm tươi ư! Vậy thì bây giờ chắc hẳn phải có vài điều để tán dương về cái nơi này rồi đấy nhỉ.

Cô gái nhìn cha mình một cách khó chịu. Dù có là một người ngu si đần độn đến đâu thì cô cũng biết rằng những nhận xét của Eben không phải là lời khen.

Eben thở dài, sau đó hắn ta nhắc lại, âm phát ra trầm hơn. Vừa phải.

– Rose, hãy xem xét đến những gì anh đang đề nghị nhé. Nếu em cảm thấy không hạnh phúc, em luôn có thể quay về mà.

Cô nghĩ về căn phòng ở lầu trên, nơi mười bốn người khách trọ nằm nhét chật cùng nhau, nơi không khí luôn có mùi nước tiểu và những thân thể đã lâu không được tắm rửa, và người kế bên bạn thở ra mùi nồng nặc của những chiếc răng thối rữa. Căn nhà lót ván nơi Eben sống không lớn, nhưng nó sạch sẽ và cô sẽ không phải ngủ trên rơm nữa.

Hắn ta là gia đình của cô. Hắn ta là tất cả những gì cô còn lại.

– Đi thôi và mang con bé về nào. Thôi nào.

– Con bé không có ở đây.

Anh ta cau mày giận dữ.

– Vậy con bé đang ở đâu?

– Nó ở với một vú nuôi. Nhưng túi tôi để ở tầng trên.

Cô quay về phía cầu thang.

– Trừ khi có thứ gì đó giá trị, không thì bỏ nó lại cũng được. Đi nào, đừng lãng phí thời gian nữa em.

Cô nghĩ về căn phòng hôi thối ở lầu trên và đột nhiên không mong muốn quay lại đó nữa. Không phải bây giờ, không bao giờ. Mặc dù vậy, cô cảm thấy có lỗi khi đi mà không nói gì với Billi.

Cô nhìn Porteous:

– Ông làm ơn nói với Billi rằng trong ngày mai hãy mang cho tôi cái túi. Tôi sẽ trả công cho cậu ấy.

– Thằng nhóc ngu ngốc đó ư? Liệu có phải nói với nó là nó sẽ đến đâu không? – Porteous hỏi cô.

– Hiệu may. Nó biết nơi đó mà.

Eben cầm lấy tay cô:

– Đêm đang càng lúc càng lạnh hơn đấy.

Bên ngoài, những bông tuyết bắt đầu xoáy cuộn rơi xuống trong bóng tối, thật đẹp, những bông tuyết xoay tròn đang rơi trên mặt đường đá trơn tuột vì bị đóng băng.

– Đường nào tới chỗ vú nuôi vậy? – Eben hỏi.

– Nó ở ngay khu phố kia thôi. – Cô chỉ. – Không xa đâu.

Eben tăng tốc độ, thúc giục cô nhanh chóng rời xa cái nơi ở tạm thời đó, cô phải bám chặt lấy tay anh ta khi giầy của cô trượt trên lớp băng. Tại sao phải vội vã đến vậy, cô thắc mắc, trong khi một căn phòng ấm cúng chắc chắn đang đợi họ? Tại sao, sau khi nhất quyết đòi cô tha thứ, hắn ta lại đột nhiên im lặng thế? Hắn ta vừa gọi Meggie là con bé, cô nghĩ. Người cha loại nào mà lại không biết cả tên con gái mình? Khi họ tới gần cửa nhà Hepzibah, cô càng cảm thấy khó hiểu hơn. Trước đây cô chưa từng tin tưởng Eben, vậy tại sao giờ cô lại phải tin hắn ta?

Cô không dừng ở khu nhà của Hepzibah, mà đi thẳng qua nó và quay xuống một khu phố khác. Cố gắng dẫn Eben tránh xa Meggie để cô cân nhắc xem thực ra tại sao hắn ta lại đến chỗ cô đêm nay. Cái cách túm lấy cô của hắn ta chẳng dễ chịu chút nào, không yên tâm, giống như giữ lấy để kiểm soát mà thôi.

– Chỗ đó ở đâu vậy? – Hắn ta hỏi.

– Vẫn còn xa.

– Em nói là gần cơ mà.

– Quá muộn rồi Eben ạ! Tại sao chúng phải đem con bé về ngay bây giờ? Chúng ta sẽ đánh thức họ đấy.

– Nó là con anh. Nó thuộc về anh.

– Và anh sẽ nuôi nó thế nào đây?

– Tất cả sẽ được thu xếp ngay thôi mà.

– Ý anh là sao? Thu xếp tất cả ngay thôi là sao?

Hắn ta lắc mạnh cô:

– Đưa tôi đến chỗ nó ngay đi!

Rose không hề có ý định làm điều đó. Không phải bây giờ. Cô không thể để hắn đến gần Meggie cho đến khi cô biết thực sự anh ta muốn gì. Thay vào đó, cô tiếp tục dẫn hắn đi, để Meggie lại phía sau họ.

Đột nhiên Eben kéo mạnh cô dừng lại.

– Cô đang giở trò với tôi hả, Rose? Chúng ta đã đi qua con phố này hai lần rồi đấy nhé!

– Trời tối, những ngõ ngách này làm tôi rối cả lên. Nếu chúng ta có thể đợi đến sáng…

– Đừng có nói dối tôi!

Cô giật mạnh tay và lùi xa hắn ta.

– Một vài tuần trước, anh thậm chí còn chẳng quan tâm gì đến con gái anh. Giờ đột nhiên anh không thể đợi để gặp và bế nó. Tốt thôi, tôi sẽ không đưa nó ra bây giờ đâu, không phải cho anh. Anh chẳng thể buộc tôi phải làm điều đó đâu.

– Có thể tôi không làm gì được. – Hắn ta nói. – Nhưng có người sẽ thuyết phục được cô.

– Ai cơ chứ?

Thay vì trả lời, hắn ta túm lấy tay và kéo cô về cuối khu phố. Lôi Rose xấp ngửa phía sau, hắn ta thẳng hướng tới bến cảng.

– Im đi, tôi sẽ không làm cô đau đâu.

– Chúng ta đang đi đâu đây?

– Tới chỗ người có thể thay đổi cuộc đời cô. Nếu cô tử tế với ông ta.

Hắn ta dẫn cô đến một khu nhà mà cô không biết và gõ cửa.

Cửa mở, một quý ông trung niên với cặp kính mắt viền vàng ló đầu về phía họ, dưới chiếc đèn nhấp nháy.

– Tôi đã định bỏ đi, ông Tate ạ. – Ông ta nói.

Eben đẩy mạnh Rose, thúc cô lên trước anh ta vào cửa. Cô nghe thấy tiếng then cài cửa trượt ngay sau mình.

– Đứa bé ở đâu? – Người đàn ông hỏi.

– Cô ta không nói cho tôi biết. Tôi nghĩ ông có thể thuyết phục được cô ta.

– Vậy ra đây là Rose Connolli à. – Người đàn ông nói, cô nghe thấy ngữ điệu London trong giọng nói của ông ta. Một người Anh. Ông ta đặt cái đèn xuống và cẩn thận nhìn cô, điều này khiến cô cảnh giác, tuy vậy bản thân ông ta không phải là loại người khiến cô lo lắng thực sự. Ông ta thấp hơn Eben, hai bên tóc mai của ông ta đã điểm bạc. Áo choàng của ông ta được cắt may khá thời thượng và rất vừa vặn, bằng chất liệu vải tốt. Dù không gây sợ hãi, ánh mắt của ông ta vẫn khiến Rose cảnh giác.

– Ông chú ý quá nhiều đến cô gái nhỏ này rồi đấy. Cô ta khôn ngoan hơn vẻ ngoài của mình đấy. – Eben nói.

– Cũng nên hi vọng thế. – Ông ta bước xuống hành lang.

– Lối này, anh Tate. Chúng ta sẽ xem cô ta có thể nói với chúng ta những gì.

Eben nắm lấy cánh tay cô, hắn ta kẹp mạnh để chắc chắn cô phải đi theo hướng mà hắn muốn. Họ theo người đàn ông vào một căn phòng nơi cô thấy một đống đồ đạc lộn xộn và sàn nhà đầy những vết đục khoét. Mấy cái giá xếp đầy sách cũ đã sờn gáy, những trang giấy ố vàng vì lâu không được giờ đến. Trong thì chỉ có một đống tro tàn lạnh lẽo. Căn phòng này không hề phù hợp với người đàn ông đang khoác trên mình chiếc áo được may đo cẩn thận và toát lên vẻ thành đạt, hợp với một ngôi nhà xinh đẹp ở Đồi Beacon hơn.

Eben đẩy cô ngồi xuống một chiếc ghế. Chỉ cần hắn lừ mắt thôi là cũng có thể hiểu được hắn muốn gì: Cô phải ngồi đó. Cô không được phép cử động.

Người đàn ông lớn tuổi đặt chiếc đèn lên bàn, khiến cho bụi cuốn lên.

– Cô đang lẩn trốn, cô Connolli. – Ông ta nói – Tại sao vậy?

– Điều gì khiến ông nghĩ rằng tôi đang lẩn trốn?

– Còn lí do nào khác nữa khiến cô tự gọi mình là Rose Morrison đây? Tôi nghĩ thế, đó là cái tên giả mà cô đưa cho ông Smibart khi ông ta thuê cô làm thợ may.

Cô giận dữ nhìn về phía Eben:

– Tôi không muốn gặp lại anh rể tôi nữa.

– Đó là lí do cô thay đổi tên mình ư? Chẳng còn cách nào khác nữa sao?

Người đàn ông Anh quốc đút tay vào túi và lôi ra một thứ gì đó lấp lánh dưới ánh đèn. Đó là sợi dây chuyền của Aurnia.

– Tôi tin chắc rằng cô đã đem thứ này đi cầm vài tuần trước. Một thứ không thuộc về cô.

Cô im lặng nhìn ông ta.

– Vậy cô đã lấy trộm nó.

Cô không thể nào để mặc lời buộc tội mà không biện hộ:

– Aurnia đã đưa nó cho tôi!

– Và cô vui vẻ tống khứ nó đi sao?

– Chị ấy xứng đáng được an táng tử tế. Tôi không còn cách nào khác để chi trả cho việc đó.

Người đàn ông Anh quốc liếc nhìn Eben:

– Anh đã không nói với tôi rằng cô ta có một lí do hợp lí để cầm cố nó nhỉ.

– Dù gì thì nó vẫn không phải đồ của cô ta. – Eben vớt vát.

– Và nó có vẻ như cũng không thuộc về anh đâu nhỉ, anh Tate.

Người đàn ông nhìn Rose:

– Chị gái cô đã bao giờ nói với cô xuất xứ của nó chưa?

– Tôi từng nghĩ rằng Eben đưa nó cho chị ấy. Nhưng anh ta quá keo kiệt để làm việc đó.

Người đàn ông Anh quốc lờ đi ánh mắt trợn trừng của Eben và tập trung sự chú ý của mình vào Rose.

– Vậy cô ấy chưa từng nói với cô rằng cô ấy có nó từ đâu ư? – Ông ta hỏi

– Điều đó quan trọng đến vậy sao? – Cô đáp trả.

– Đây là một thứ đồ trang sức rất có giá trị, cô Connolli ạ. Chỉ một số ít người giàu có mới đủ khả năng mua nó mà thôi.

– Bây giờ ông lại buộc tội Aurnia đã lấy trộm nó cơ đấy. Ông là người của Đội tuần tra đêm, có phải không?

– Không.

– Ông là ai?

Eben vỗ mạnh vào vai cô:

– Tỏ ra kính trọng một chút đi nào.

– Với một người đàn ông không buồn xưng tên với tôi sao?

Vì sự xấc xược của cô, Eben giơ tay định giáng một cái tát nhưng người đàn ông người Anh ngăn lại.

– Không cần thiết phải cư xử hung bạo như vậy đâu, anh Tate ạ.

– Nhưng ông thấy cô ta là loại con gái nào rồi đấy. Đó là điều mà tôi phải chịu đựng.

Người đàn ông Anh quốc đi về phía Rose, cái nhìn khó chịu của ông ta hướng thẳng mặt cô.

– Tôi không phải là nhà chức trách địa phương, nếu điều đó khiến cô bận tâm.

– Vậy thì tại sao ông hỏi tôi những câu hỏi đó?

– Tôi làm việc cho một khách hàng giấu tên. Tôi chịu trách nhiệm thu thập thông tin. Thông tin mà, tôi e rằng, chỉ cô mới có thể cung cấp.

Cô mỉm cười ngờ vực.

– Tôi là một thợ may, thưa ông. Cứ hỏi tôi về những cái cúc hoặc cái nơ, tôi sẽ cung cấp cho ông. Ngoài những thứ đó, tôi không biết mình có thể giúp được gì.

– Nhưng cô có thể giúp tôi. Cô là người duy nhất có thể.

Ông ta đến gần cô tới mức cô có thể cảm nhận được mùi thuốc lá trong hơi thở ông ta.

– Con của chị cô đâu? Đứa bé đang ở chỗ nào?

– Anh ta không xứng đáng. – Cô liếc nhìn Eben. – Loại cha gì mà từ bỏ quyền nuôi con gái của mình cơ chứ.

– Hãy nói với tôi đứa trẻ ở đâu.

– Con bé ở một nơi an toàn và được chăm sóc đầy đủ. Đó là tất cả những gì anh ta cần biết. Thay vì bỏ ra một vài đồng xu cho một luật sư ngu ngốc, anh ta có thể mua sữa và chăn ấm cho con gái mình.

– Đó là điều cô nghĩ sao? Rằng tôi làm thuê cho anh Tate ư?

– Không phải vậy sao?

Người đàn ông Anh quốc cười nghiêng ngả:

– Ôi trời, không phải! – Ông ta nói, và cô nhận thấy nét bực trên khuôn mặt Eben. – Tôi làm việc cho một người khác, cô Connolli ạ. Người rất muốn biết rằng đứa trẻ đang ở đâu.

Ông ta đưa khuôn mặt tới gần hơn, cô co rúm người lại, lưng dán chặt vào ghế.

– Đứa trẻ ở đâu?

Rose ngồi im lặng, đột nhiên cô nhớ về cái ngày ở nghĩa địa Thánh Augustine, khi phần mộ của Aurnia vẫn còn để hở dưới chân cô. Mary Robinson hiện ra như một bóng ma từ trong sương mù, khuôn mặt cô ta tái nhợt và căng thẳng, mắt đảo liên tục khắp nghĩa địa. Có người muốn bắt cóc đứa trẻ. Hãy giấu nó đi. Hãy giữ nó an toàn.

– Cô Connolli?

Cô cảm thấy mạch ở cổ mình đập rộn lên khi ánh mắt của ông ta xoáy vào sâu hơn. Cô vẫn im lặng.

Để cô thoải mái hơn, ông ta đứng thẳng dậy và đi chậm rãi về phía đầu kia của căn phòng, ở đó ông ta bất chợt quệt ngón tay qua cái giá sách rồi nhìn lớp bụi bẩn bám trên tay mình.

– Anh Tate nói với tôi rằng cô là một cô gái thông minh. Điều đó là sự thật chứ?

– Tôi không biết, thưa ông.

– Tôi nghĩ rằng cô đã quá khiêm tốn rồi.

Ông ta quay lại nhìn cô:

– Thật xấu hổ khi một cô gái thông minh như cô lại buộc phải sống trong tình trạng khốn đốn như vậy. Đôi giầy của cô nhìn như thể chúng đang rơi ra từng mảnh. Còn cái áo khoác – lần cuối cùng nó được giặt là khi nào vậy? Chắc chắn cô xứng đáng được hưởng những thứ tốt hơn.

– Giống như rất nhiều người khác.

– À, nhưng cô là người đang được tạo cơ hội ở đây.

– Cơ hội ư?

– Một nghìn đô la. Nếu cô mang cho tôi đứa trẻ.

Cô choáng váng. Số tiền như vậy có thể mua một căn phòng trong một ngôi nhà cho thuê cùng với thức ăn nóng sốt mỗi tối. Quần áo mới và một cái áo choàng ấm áp, không phải chiếc áo khoác với đường viền rách tả tơi này.

Tất cả những thứ xa xỉ đầy cám dỗ, mà cô chỉ có thể mơ thôi.

Tất cả những việc mình phải làm là giao lại Meggie.

– Tôi không thể giúp ông. – Cô nói.

Cái tát của Eben tới quá nhanh khiến cho người khách không kịp ngăn lại, nó khiến đầu Rose ngả sang một bên và cô ngồi co rúm trong chiếc ghế, má cô đau nhói.

– Không cần phải làm thế, anh Tate!

– Nhưng ông thấy cô ta như thế nào rồi đấy?

– Một củ cà rốt sẽ giúp anh có được sự hợp tác nhiều hơn là một cây gậy.

– Vậy thì cô ta vừa mới từ bỏ củ cà rốt rồi đó.

Rose ngẩng cao đầu và nhìn Eben với sự căm ghét không hề che giấu. Dù họ có đề nghị cho cô thứ gì đi nữa, một nghìn đô la hay mười nghìn đô la, cô cũng không giờ giao nộp máu mủ của mình.

Người đàn ông Anh quốc giờ đứng trước cô, nhìn trừng trừng khuôn mặt cô, nơi một vết thâm tím vừa xuất hiện. Cô không hề sợ bị ông ta đánh; người đàn ông này, cô đoán rằng, quen dùng lời lẽ và tiền mặt để thuyết phục, rồi đổ tội lỗi cho người khác.

– Nào thử lại một lần nữa nhé. – Ông ta nói với Rose.

– Hoặc không ông sẽ để cho anh ta đánh tôi lần nữa?

– Tôi xin lỗi về điều đó. – Ông ta nhìn về phía Eben. – Ra khỏi phòng đi!

– Nhưng tôi biết cô ta rõ hơn ai hết! Tôi có thể nói với ông khi cô ta…

– Ra khỏi phòng!

Người đàn ông với một chiếc ghế và kéo nó tới chỗ Rose.

– Nào, cô Connolli. – Ông ta nói khi ngồi đối diện cô. – Cô biết rằng vấn đề chỉ là thời gian cho tới khi chúng tôi tìm được con bé. Đừng gây rắc rối cho chúng tôi và cô sẽ được trả công xứng đáng.

– Tại sao con bé lại quan trọng với ông đến vậy?

– Không phải cho tôi. Cho khách hàng của tôi.

– Khách hàng nào?

– Người quan tâm đến hạnh phúc của đứa trẻ. Người muốn nó tiếp tục sống và khỏe mạnh.

– Ông muốn nói rằng Meggie đang gặp nguy hiểm ư?

– Mối quan tâm của chúng tôi là cô có thể gặp nguy hiểm. Và nếu có điều gì xảy đến với cô, chúng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy đứa trẻ.

– Vậy ra giờ ông đe dọa tôi ư? – Cô cười lớn, lộ ra vẻ coi thường mà cô thực sự không quan tâm. – Ông vừa từ bỏ củ cà rốt và ông đang quay trở lại với cái gậy.

– Cô hiểu nhầm ý tôi rồi. – Ông ta ngả người về phía trước, khuôn mặt ông ta cực kì nghiêm trọng.

– Cả Agnes Poole và Mary Robinson đều đã chết. Cô biết chứ?

Cô thừa nhận:

– Vâng.

– Cô là nhân chứng trong cái đêm Agnes Poole chết. Cô đã nhìn thấy hung thủ. Và hắn ta chắc chắn biết điều đó chứ.

– Mọi người đều biết ai là hung thủ, cô nói. – Tôi nghe thấy điều đó ngày hôm qua trên khắp các đường phố. Bác sĩ Berry đã bỏ trốn khỏi thành phố.

– Vâng, nhưng đó là những gì báo chí đăng mà thôi. Bác sĩ Nathaniel Berry sống ở West End. Anh ta biết cả hai nạn nhân. Anh ta đang cố giết một người thứ ba, một cô gái điếm, cô ta cam đoan rằng mình đã phải chạy trốn để tự cứu sống mình. Bây giờ bác sĩ Berry đã mất tích, vậy nên anh ta chắc hẳn phải là Tử thần rồi.

– Không phải anh ta sao?

– Cô có tin vào những điều cô nghe thấy trên phố không?

– Nhưng nếu anh ta không phải hung thủ…

– Thì Tử thần Khu Tây có thể vẫn đang ở Boston và hắn ta có thể biết rất rõ khuôn mặt của cô đấy. Sau những điều xảy ra với Mary Robinson, tôi sẽ để ý phía sau lưng mình nếu tôi là cô. Chúng tôi có thể tìm thấy cô, như thế cũng có nghĩa là người khác cũng có thể. Đó là lí do tại sao tôi lo lắng đến vậy, về sức khỏe của cháu gái cô. Cô là người duy nhất biết rằng đứa trẻ đang ở đâu. Nếu điều gì đó xảy ra với cô… – Ông ta dừng lại một lát. – Một nghìn đô la, cô Connolli ạ. Nó sẽ giúp cô rời Boston. Giúp cô tìm được một căn nhà thoải mái. Đưa cho chúng tôi đứa trẻ, rồi tiền sẽ là của cô.

Cô chẳng có gì. Lời trăn trối của Mary Robinson vang vọng trong đầu cô: Giấu nó đi, giữ cho nó được an toàn.

Mệt mỏi vì sự im lặng của cô, người đàn ông cuối cùng phải đứng dậy:

– Nếu cô thay đổi suy nghĩ, cô có thể tìm thấy tôi ở đây.

Ông ta đặt tấm danh thiếp vào tay cô, cô nhìn vào dòng tên.

Ông Gareth Wilson

Số 5 phố Park, Boston

– Tốt hơn hết cô nên xem xét lời đề nghị của tôi. – Ông ta nói thêm. – Và cũng nên cân nhắc về hạnh phúc của đứa trẻ. Trong thời gian đó, cô Connolli, cẩn thận nhé. Cô sẽ không bao giờ biết được kẻ độc ác nào đang tìm cô đâu.

Ông ta bước ra ngoài, bỏ lại cô một mình trong căn phòng lạnh lẽo và bụi bặm này, cô vẫn không rời mắt khỏi tấm danh thiếp.

– Cô mất trí à Rose? – Cô nghe thấy giọng nói của Eben và nhìn thấy anh ta đang đứng ở bậc cửa. – Số tiền đó lớn hơn tất cả những gì cô từng có. Sao cô dám từ chối nó cơ chứ?

Nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cô đột nhiên hiểu ra tại sao anh ta quan tâm. Tại sao anh ta lại liên quan.

– Ông ta cũng hứa cho anh tiền, phải không? – Cô cay đắng hỏi. – Bao nhiêu thế?

– Đủ để bỏ thời gian và cố gắng vì nó.

– Đáng để từ bỏ cả con gái anh ư?

– Cô không hiểu ư? Nó không phải con tôi.

– Aurnia không bao giờ…

– Cô ta đã làm thế đấy. Tôi đã nghĩ nó là con tôi và đó là lí do duy nhất mà tôi cưới cô ta. Nhưng thời gian đã nói lên sự thật, Rose. Nó nói cho tôi biết tôi đã kết hôn với loại phụ nữ nào.

Cô lắc đầu, thực sự cô vẫn không muốn tin điều đó.

– Dù cho ai là cha của nó đi nữa. – Eben nói. – Ông ta muốn có đứa trẻ này. Và ông ta có đủ tiền để chi trả dù cho có tốn kém tới đâu.

Đủ tiền trả cho một luật sư, cô nghĩ. Đủ tiền để mua cho người tình của mình một sợi dây chuyền quý giá. Thậm chí có lẽ đủ tiền để mua cả sự im lặng. Vì điều gì mà một quý ông muốn để lộ ra rằng mình là tác giả của đứa con của một cô hầu gái nghèo khổ, chỉ mới rời Ailen được một năm?

– Nhận tiền đi. – Eben nói.

Cô đứng dậy:

– Tôi thà chết đói chứ không giao con bé cho ai hết.

Hắn ta theo cô ra khỏi căn phòng, tới cửa trước:

– Cô không có nhiều lựa chọn đâu. Làm sao cô có thể nuôi sống bản thân mình cơ chứ? Và một chốn nương thân nữa chứ?

Khi cô bước ra ngoài, anh ta hét lên:

– Lần này họ còn lịch sự với cô, nhưng lần sau cô sẽ không may mắn thế đâu!

Cô được giải thoát vì hắn ta không đi theo nữa. Đêm đang dần lạnh hơn, cô rùng mình khi quay trở lại đường cũ, đi về con hẻm Fishery.

Con phố vắng vẻ, những cơn gió vô hình cuốn đi những bông tuyết đang xoay tròn trên mặt đất trước mỗi bước chân cô. Đột nhiên cô dừng lại và nhìn về phía sau. Có phải cô vừa nghe thấy bước chân theo mình không nhỉ? Cô nhìn chăm chú vào màn sương mù, nhưng không thấy ai sau cô cả. Đừng đến gần Meggie, không phải đêm nay. Có thể họ đang dõi theo mình. Bước nhanh hơn, cô tiếp tục đi về hướng ngõ Fishery, thực sự muốn tránh những cơn gió. Thật khờ dại khi cô để cho Eben cám dỗ cô bằng những thứ tiện nghi đó, cho dù cô có nghèo khó, với cái nhà trọ mà cô đang ở. Dim Billi khốn khổ vẫn là một người tốt hơn, một người bạn thực sự, hơn những gì Eben có thể làm.

Cô bước vào thế giới hỗn độn phía Nam Boston. Cái lạnh ngăn những người hiểu biết ra phố, khi đi ngang qua một quán rượu, cô nghe thấy tiếng những người đàn ông đang tụ tập bên trong để tránh cái rét. Qua những ô cửa sổ đầy hơi nước, cô thấy bóng họ trước ánh lửa. Cô không nấn ná, mà bước nhanh qua, hi vọng rằng Porteous già nua và con gái ông ta vẫn chưa cài then cửa. Mặc cái đống rơm nghèo nàn của mình, cái khoảng trống của cô trên sàn giữa những thân thể bẩn thỉu kia, có vẻ vẫn là một sự xa hoa trong đêm nay và cô cũng không nên quá dễ dàng từ bỏ nó như vậy. Âm thanh từ quán rượu nhỏ dần phía sau, cô chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít xuyên qua những lối đi nhỏ và hơi thở dồn dập của chính cô. Con hẻm Fishery ngay gần phía trước, như một con ngựa vừa mới nhận ra cái chuồng của mình và biết rằng chỗ ẩn náu ngay phía trước, cô bước nhanh và gần như trượt trên những phiến đá. Cô dừng lại trước khi va phải bức tường, và ngay phía trước cô nghe thấy tiếng nói.

Đó là tiếng hắng giọng của một người đàn ông.

Chậm rãi, cô tiến đến gần góc nhà, chăm chú quan sát xung quanh khu nhà trong con hẻm Fishery. Lúc đầu, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là bóng đêm và ánh sáng lờ mờ của ánh nến qua một ô cửa sổ. Sau đó bóng một người đàn ông hiện ra từ chỗ mái che của một cánh cửa. Ông ta đi tới đi lui ở lối đi, vỗ vai để giữ ấm. Hắng giọng một lần nữa, rồi biến mất trong màn đêm.

Im lặng, cô quay trở lại phía góc đường. Có thể ông ta đã uống quá nhiều. Hoặc có thể ông ta cũng đang trên đường về nhà.

Hoặc có thể ông ta đang tìm kiếm mình.

Cô chờ đợi, tim đập mạnh, mỗi phút trôi qua gió lạnh lại luồn qua áo cô. Một lần nữa cô lại nghe thấy tiếng ho và tiếng khạc nhổ của ông ta, sau đó có tiếng đập cửa, rồi cô nghe thấy tiếng Porteous:

– Tôi đã nói với anh rồi, có vẻ như cô ấy sẽ không quay trở lại đêm nay đâu.

– Khi nào cô ấy quay trở lại, ông hãy báo cho tôi nhé, ngay lập tức, đừng trì hoãn.

– Tôi đã nói với anh là tôi sẽ làm mà.

– Tôi sẽ trả thù lao ông sau. Ngay sau đó.

– Tôi biết rồi. – Porteous nói, và cánh cửa đóng sầm lại.

Rose nhanh chóng nép mình giữa những khu nhà để tránh người đàn ông khi ông ta bước ra từ ngõ Fishery và đi ngang qua cô. Cô không thể nhận ra khuôn mặt ông ta nhưng cô nhìn thấy cái bóng to lớn của ông ta và nghe thấy ông ta thở khò khè trong thời tiết lạnh. Cô đợi ông ta đi đủ xa, khi đó cô mới ra khỏi vị trí ẩn nấp của mình.

Thậm chí mình không có cả một cái đệm rơm để quay về.

Cô đứng run lẩy bẩy trên phố, buồn bã nhìn màn đêm nơi mà người đàn ông vừa biến vào. Cô quay đầu, đi về hướng ngược lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN