Khu Vườn Xương - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Khu Vườn Xương


Chương 31


Billy. Ở đây, Billy!

Cậu bé quay lại bốirối tìm trong bóng tốixem ai vừa thì thầmgọi tên mình. Con chóđen nhảy cỡn lên. Bấtngờ nó sủa vang phấnkhích và lao như tênbắn về phía Norris, anhđang đứng thu mình phíasau đống thùng phuy. Ítra, con chó ngu ngốcấy cũng chẳng nghĩ xấuvề anh, nó đang ngoenguẩy cái đuôi của mình,vui sướng khi được chơitrò chơi trốn tìm vớimột người đàn ông lạmặt mà nó không quenbiết.

Dim Billy thì thận trọnghơn.

– Ai vậy hả, Đốm?- Cậu ta hỏi, cứnhư con chó biết trảlời.

Norris bước ra khỏi chỗnấp sau những cái thùngphuy.

– Là tôi đây, Billy- anh nói và nhìncậu bé đang bắt đầulùi lại.

– Tôi sẽ không làmcậu đau đâu. Cậu cònnhớ tôi chứ?

Cậu bé nhìn con chócủa mình, nó đang liếmtay Norris, hoàn toàn vôtư lự.

– Anh là bạn củachị Rose – cậu tanói.

– Tôi cần phải chuyểncho cô ấy một lờinhắn.

– Đội tuần tra đêmnói rằng anh là Tửthần.

– Không phải. Tôi xinthề là tôi không phảimà.

– Họ đang tìm anh,suốt dọc phía trên vàphía dưới dòng sông.

– Billy, nếu cậu làbạn của cô ấy, thìcậu hãy làm việc nàygiúp tôi.

Cậu bé lại nhìn conchó của mình. Con Đốmđang ngồi lên chân Norrisvà ngoe nguẩy cái đuôitrong khi quan sát cuộctrò chuyện. Dù có thểlà một kẻ ngu ngốc,nhưng cậu ta biết tintưởng con chó khi nóxét đoán mục đích củamột người.

– Tôi muốn nhờ cậutới nhà bác sĩ Grenville- Norris nói.

– Ngôi nhà to đùng,trên phố Beacon hả?

– Đúng. Tìm hiểu xemliệu cô ấy có ởđó không. Rồi đưa chocô ấy cái này -Norris đưa cho cậu tamột mảnh giấy gấp gọn- Hãy đưa tận taycô ấy. Chỉ đưa chocô ấy thôi.

– Cái gì trong nàyvậy?

– Chỉ cần đưa nócho cô ấy thôi.

– Một bức thư tìnhà?

– Đúng – Norris trảlời nhanh, mất kiên nhẫnvì cậu ta mãi khôngchịu thôi.

– Nhưng tôi là ngườiduy nhất được yêu chịấy – Billy rên rỉ- Và tôi sẽ cướichị ấy – Cậu taném bức thư xuống đất- Tôi sẽ không mangthư tình của anh đếncho chị ấy đâu.

Nén giận, Norris nhặt mảnhgiấy lên.

– Tôi muốn nói vớicô ấy rằng, cô ấyđược tự do để tiếptục cuộc sống của mình- Anh đặt bức thưlại vào tay Billy -Hãy đưa nó cho côấy, để cô ấy biết.Làm ơn – Anh bồithêm – Cô ấy sẽnổi giận với cậu nếucậu không làm thế đấy.

Chính là điều đó, nỗilo sợ lớn nhất củaBilly là làm phật ýRose. Cậu ta nhét bứcthư vào túi.

– Tôi sẽ làm mọiviệc vì chị ấy -cậu ta nói.

– Đừng có kể vớiai là cậu thấy tôiđấy.

– Anh biết đấy, tôikhông phải là một kẻngốc – Billy đáp lại.Cậu ta lẩn vào bóngđêm, con chó lao theogót chân cậu ta.

Norris cũng chẳng nán lạithêm, anh nhanh chóng bướcdọc theo con phố tốiđen, đi về hướng ĐồiBeacon. Hiểu quá rõ nhữnggì Billy có thể làm,Norris không tin cậu tacó thể giữ được bímật và anh không địnhở đây chờ đội tuầntra đêm đến tìm.

Họ tin rằng anh vẫncòn sống và vẫn cònở Boston này ba ngàynữa.

Bộ quần áo anh ăntrộm được sửa lại, cáiquần thì quá rộng, cáiáo thì lại quá chậtnhưng tất cả đã đượcche giấu bằng chiếc áochoàng lớn, với một chiếcmũ của tín đồ pháiQuaker đội sùm sụp trênđầu, anh đã sẵn sàngbước xuống phố mà khôngcần phải lẩn tránh haydo dự gì. Tôi khôngthể là kẻ giết người,anh nghĩ. Nhưng bây giờthì tôi thật sự đãtrở thành một tên trộm.Khi đó mặt anh trôngthật hiểm ác, giống nhưmột người có vài tộiác lớn chứ không phảichỉ là giết người. Làmsao để sống sót làtất cả những gì anhnghĩ đến, và cho dùphải lấy chiếc áo choàngtừ chỗ móc áo ởquán rượu hay là phảilấy bộ quần áo từtrên dây phơi, đó chínhlà việc mà một ngườiđàn ông đang lạnh cóngcần phải làm. Nếu anhđang bất chấp tất cảthì anh có thể đãphạm phải tội ác thật.

Anh đi vòng vòng đótìm một nơi kín đáoở sâu trong phố Acorn.Nó cũng giống như bấtcứ nơi nào mà GarethWilson và bác sĩ Sewallvẫn thường gặp nhau, trongmột ngôi nhà với tượngtạc con bồ nông trênbậu cửa sổ. Norris đãquyết định chọn con đườngtối nơi mà anh phảiđợi và chui rúc trongtư thế lom khom đểgiấu mình trong bóng tối.Lúc này, Billy chắc làđã tìm được nhà củaGrenville, bức thư sẽ đượcđưa đến tận tay Rose,bức thư mà trên đóanh chỉ viết đúng mộtdòng:

Tối nay, ở dưới nhữngcon bồ nông.

Nếu như nó rơi vàotay của đội tuần trađêm thì họ sẽ chẳnghiểu nó có ý nghĩagì. Nhưng Rose thì biết.Rose sẽ đi tới đó.

Anh sẽ ngồi đợi ởđó.

Đêm đã về khuya. Lầnlượt, những chiếc đèn trongcác ngôi nhà tắt dầnvà cả những cánh cửasổ trên con phố nhỏAcorn cũng được đóng lại.Đôi lúc, anh nghe đượcnhững tiếng vó ngựa lộpcộp và xe ngựa nhộnnhịp băng qua phố Cedar,nhưng ngay sau đó tiếngxe cũng giảm dần rồichìm vào im lặng.

Anh ôm thật chặt chiếcáo choàng và nhìn lànhơi thở của mình phảra trong đêm tối. Nếucần anh có thể đợiở đây cả đêm. Nếunhư sáng sớm mai màcô ấy không đến thìanh ta sẽ trở lạiđây cả tối mai. Anhtin chắc rằng cô ấybiết anh đang chờ côấy, không có điều gìcó thể làm cho côấy biến mất.

Đôi chân anh ta đãcứng đờ, những ngón taythì cũng tê cóng. Chiếccửa sổ cuối cùng trênphố Acorn cũng đã đóng.

Ngay sau đó, từ cuốigóc đường, một bóng ngườixuất hiện. Dưới ánh đènmột người phụ nữ từtừ hiện ra. Cô ấydừng lại ở giữa đường,như thể đang tìm kiếmtrong đêm tối.

– Norrie – cô tagọi nhỏ.

Ngay lập tức anh bướcra.

– Rose – anh gọikhẽ và cô chạy ngayvề phía anh. Anh quàngtay ôm lấy cô vàcảm thấy thật vui khianh quay quanh cô, thậthạnh phúc khi cuối cùngcũng được gặp lại côấy. Cô cảm thấy nhẹbỗng trong vòng tay củaanh, ấm áp hơn cảkhông khí, ngay lúc nàyđây anh biết họ sẽở bên nhau mãi mãi.Dù có nhảy thẳng xuốngdòng sông Charles, cả haisẽ chết và sẽ đượcsinh ra lần nữa. Đósẽ là cuộc sống mớicủa anh với người congái mà anh may mắncó được và không cógì khác ngoài tình yêu.

– Anh biết em sẽđến – anh thì thầm- Anh biết mà.

– Anh phải nghe emnói.

– Em không thể ởlại Boston. Nhưng anh khôngthể sống mà thiếu emđược.

– Hãy nghe em! Đâylà một chuyện quan trọngNorris ạ.

Anh lặng đi. Đó làđiều mà cô ấy khôngthể kìm nén, nó khiếnanh sững người; một hìnhbóng vạm vỡ đang tiếndần về phía họ, từcuối con phố Acorn.

Tiếng vó ngựa đằng sauNorris khiến anh giật bắnngười, một chiếc xe vớihai ngựa kéo dừng lại,ngăn không cho anh chạytrốn. Cánh cửa được kéomở ra.

– Norris, anh hãy tinhọ – Rose nói -Anh phải tin em.

Từ một ngõ nhỏ saulưng anh ta vang lênmột giọng nói quen thuộc.

– Đó là cách duynhất, anh Marshall ạ.

Giật mình, Norris quay lạivà nhìn thấy một ngườiđàn ông có bờ vaingang rộng đang đứng trướcmặt anh.

– Bác sĩ Sewall cóphải không?

– Tôi đề nghị anhđi lên xe ngựa -Sewall nói – Nếu nhưanh còn muốn sống.

– Họ là những ngườibạn của chúng ta -Rose nói.

Cô ấy túm lấy tayanh và kéo vào trongxe ngựa.

– Hãy vào bên trongtrước khi có ai đónhìn thấy anh.

Anh không còn có sựlựa chọn nào khác. Bấtcứ điều gì đang chờđợi anh thì Rose cũngđã quyết đối mặt vớinó, anh tin tưởng đặtcả cuộc đời mình vàotay cô ấy. Cô ấydẫn anh đến chỗ chiếcxe ngựa và kéo anhvào theo.

Bác sĩ Sewall rướn lênđóng cửa cho họ màkhông bước vào trong.

– Tốt lắm anh Marshallạ – ông nói vọngqua cửa sổ – Tôihy vọng chúng ta sớmgặp lại nhau trong hoàncảnh ít khó khăn hơn.

Người đánh xe có thânhình vạm vỡ và chiếcxe ngựa đã bắt đầulăn bánh.

Chỉ khi Norris đã ngồiyên ổn thì anh mớichú ý thấy một ngườiđàn ông đang ngồi đốimặt với anh và Rosetrên xe. Ánh sáng củađèn đường soi sáng khuônmặt của người đàn ôngđó, và Norris chỉ biếtnhìn chăm chú một cáchngạc nhiên.

– Không, ở đây khôngcó sự bắt giữ nàocả – Cảnh sát Lyonsnói.

– Thế điều này nghĩalà sao? – Norris bănkhoăn.

– Đây là sự giúpđỡ, vì một người bạncũ.

Họ đã đi ra khỏithành phố, dọc trên chiếccầu Tây Boston, rồi chạyxuyên qua một ngôi làngcủa Cambridge. Nó giống nhưchuyến đi áp giải màNorris là tù nhân mộtcách nhanh chóng vài đêmtrước, nhưng khác là mộtchuyến đi xa hơn, mộtchuyến đi mà anh khôngthể tự quyết định được,chỉ biết hy vọng màthôi. Suốt dọc đường, bàntay bé nhỏ của Rosenắm chặt lấy tay anh,sự yên ắng khiến mọingười an tâm rằng mọiviệc đang diễn ra theokế hoạch, và anh khôngphải lo sợ bị phảnbội nữa. Làm sao anhcó thể nghi ngờ côlàm những điều tồi tệcơ chứ? – Một côgái bơ vơ đang ngồibên cạnh mình mà khônghề nao núng và mìnhthì không thể làm gìđược cho cô ấy, anhnghĩ.

Thị trấn Cambridge dẫn đườngtới một vùng quê tốităm và những cánh đồnghoang vu. Họ đánh xevề phía nam, theo hướngSomeville và Medford, đi quanhững ngôi nhà tối tămcủa ngôi làng, chen chúcnhau dưới ánh trăng lạnhlẽo của mùa đông. Khira đến ngoại ô củaMedford thì chiếc xe ngựalại tiếp tục đi trêncon đường đầy sỏi vàđá khiến nó phải đichậm lại rồi dừng hẳn.

– Chúng ta sẽ nghỉlại đây hôm nay -Cảnh sát Lyons nói, vớitay mở cửa rồi đira – Mai chúng tasẽ nhận được những lờichỉ dẫn đến nơi antoàn tiếp theo ở phíabắc.

Norris nhảy xuống từ chiếcxe ngựa và ngước nhìnmột ngôi nhà bằng đá.Ánh nến sáng lấp lánhsau những ô cửa sổ,nhấp nháy mời gọi nhữngngười khách lén lút.

– Chỗ này là đâuđây? – Anh hỏi.

Cảnh sát Lyons không trảlời. Ông ta dẫn đườngtới cánh cửa và gõhai cái, dừng lại, sauđó lại gõ tiếp mộtcái nữa.

Một lúc sau, cánh cửamở ra. Một người phụnữ già cởi chiếc mũren màu tối rất quýtộc ra, đưa chiếc đènlên nhìn mặt những vịkhách của mình.

– Chúng tôi là nhữngngười khách qua đường -Lyons nói.

Người đàn bà cau màynhìn Norris và Rose.

– Hai người này giốngnhư những người bỏ trốn.

– Đây là trường hợpđặc biệt. Tôi đưa họđến theo lời yêu cầucủa bác sĩ Grenville. Cáông Garrison và bác sĩSewall cũng đồng tình vớiviệc này, ông Wilson cũngthừa nhận rằng anh talà người tốt.

Người phụ nữ già cuốicùng cũng gật đầu vàđứng qua một bên đểba vị khách của mìnhđi vào.

Norris bước vào trong mộtcăn bếp cổ, trần nhàđen kịt bồ hóng dolửa bếp tạo nên. Mộtbức tường trông nổi bậthơn cả với một chiếclò sưởi lát đá lớn,những viên than hồng rựctrong đó vẫn đang âmỉ cháy. Phía trên treonhững bó hoa oải hương,cây bài hương, cây ngảitây và cây ngải đắngđược sấy khô và bólại. Norris cảm thấy Roseđang kéo mạnh tay anh,cô ấy chỉ vào cáibiểu tượng đuợc khắc trênxà nhà. Một con bồnông.

Cảnh sát Lyons phát hiệnra cái mà họ đangnhìn chằm chằm, ông tanói:

– Đây là một biểutượng xưa, anh Marshall ạ,và chúng ta phải kínhtrọng. Con bồ nông làbiểu tượng cho sự hysinh của những con ngườivĩ đại. Nó nhắc chochúng ta nhớ rằng chúngta đã cho gì vànhững gì chúng ta sẽđược nhận.

Bà cụ già thêm vào.

– Đó chính là biểutượng của hội từ thiệncủa chúng tôi. Những ngườigià ở trong hội Hoahồng của Sharon.

Norris quay lại nhìn bàta.

– Bà là ai? Đâylà nơi nào?

– Chúng tôi là nhữngthành viên của hội Chữthập đỏ, thưa quý ngài.Và đây là nơi nghỉlại của những người lữkhách. Những người lữ kháchcần tìm nơi trú ẩn.

Norris nghĩ về ngôi nhànhỏ bé trên phố Acorn,với tượng những con bồnông trong bậu cửa. Anhnhớ rằng William Loyd Garrinđã là một trong nhữngquý ông ở trong ngôinhà vào tối đó. Vàanh ta cũng nhớ rarằng có rất nhiều tiếngthì thầm về những ngườichủ tiệm bên cạnh, vềnhững người lạ đi vàonhững vùng lân cận trongbóng tối. Vùng đất đólà nơi cảnh sát Lyonsđã ra lệnh giới hạncho đội tuần tra đêm.

– Họ là những ngườiủng hộ việc bãi nô- Rose nói – Đâylà ngôi nhà để lẩntrốn.

– Nơi nghỉ lại -Lyons nói – Một trongrất nhiều nơi dừng châncủa hội Rosicrucians mà họđã lập nên ở giữavùng phía Nam và Canada.

– Họ che chở chonhững người nô lệ dađen à?

– Không có người nàolà nô lệ cả -Bà cụ già nói -Không một người nào cóquyền sở hữu người khác.Tất cả chúng ta đềulà những người tự do.

– Bây giờ thì anhhiểu rồi chứ Marshall -Cảnh sát Lyons lên tiếng- Vì sao ngôi nhànày và cả những ngôinhà trên phố Acorn khôngbao giờ được ông ấynhắc đến. Bác sĩ Grenvilleđã quả quyết với chúngtôi rằng anh là mộtngười ủng hộ phong tràocủa những người theo chủnghĩa bãi nô. Nếu nhưanh bị bắt giữ, anhcũng không được nói mộtlời nào về những địađiểm này, anh sẽ gâynguy hiểm cho những ngườikhác. Người ta đã phảichịu đựng mọi điều khổcực đủ cho cả mườilần sống rồi.

– Tôi thề với ôngrằng tôi sẽ không tiếtlộ bất cứ điều gì- Norris hứa.

– Đó chính là điềumà chúng tôi đang gặpphải – Lyons nói -Chưa bao giờ nhiều nhưlúc này. Chúng tôi khôngđủ sức để có đượcmạng lưới bí mật, chưabao giờ những tin tứccủa chúng tôi lại lọtra ngoài nhiều như vậyvà tiêu diệt chúng tôinếu như họ muốn.

– Tất cả những thànhviên đều là người lớntuổi à? Thậm chí cảbác sĩ Grenville?

Lyons gật đầu.

– Một lần nữa, điềubí mật không được phéptiết lộ.

– Tại sao ông giúptôi? Tôi không phải làmột người nô lệ bỏtrốn. Nếu như ông tinông Pratt thì tôi làmột con quái vật.

Lyons khịt mũi một cái.

– Pratt là một kẻđáng khinh bỉ. Nếu cóthể tôi sẽ ném hắnra khỏi đội tuần trađêm, nhưng hắn ta cóđược sự ủng hộ lớncủa mọi người. Mở nhữngtrang báo hàng ngày ravà tất cả chúng tacó thể đọc được nhữngbài báo nói về nhữnghành động anh hùng củaông ta. Nhưng sự thật,hắn ta chỉ là mộtngười đàn ông đần độn.Bắt giữ được anh chínhlà thắng lợi to lớncủa hắn.

– Và đây cũng chínhlà lý do tại saocác ông giúp tôi? Chỉđơn thuần để phủ nhậnnhững thành công của hắnta ư?

– Đó thật sự làđiều tệ hại nhất màtừ trước đến nay tôiđược biết đấy. Không, chúngtôi giúp anh bởi vìAldous Grenville hoàn toàn tintưởng rằng anh vô tội.Và ngăn cản không đểcó một hành động hếtsức bất công đó chínhlà việc treo cổ anh.

Lyons nhìn người phụ nữgià.

– Bây giờ tôi đểanh ta ở lại đâyvới bà, Mistress Goode. Ngàymai, ông Wilson sẽ tớiđể cung cấp thông tinvề chuyến đi của anhta. Tối nay không cònthời gian sắp xếp lạinữa đâu. Không bao lâunữa trời sẽ sáng vàtốt nhất ông Marshall nênở lại đây đợi chođên lúc xẩm tối ngàymai để tiếp tục cuộchành trình của mình.

Anh ta quay sang Rose.

– Nào, cô Connolly. Chúngta sẽ quay trở lạiBoston chứ?

Rose trông không được vui.

– Tôi không thể ởlại cùng anh ấy sao?- Cô hỏi, nước mắtlưng tròng.

– Một mình người kháchnày đi thì sẽ nhanhhơn và an toàn hơn.Điều quan trọng là anhMarshall sẽ không bị vướngvíu.

– Nhưng thế này đốivới chúng tôi là quáđột ngột!

– Không còn có sựlựa chọn nào khác. Anhấy sẽ có một chuyếnđi an toàn và rồianh ấy sẽ liên lạclại với cô mà.

– Tôi vừa mới đượcgặp lại anh ấy thôimà! Tôi không thể ởlại cùng anh ấy ư,chỉ tối nay thôi mà?Ông nói với ông Wilsonsẽ tới vào ngày mai.Tôi sẽ quay lại Bostonvới ông ấy sau.

Norris nắm chặt tay côvà nói với Lyons:

– Tôi không biết khinào mới được gặp lạicô ấy. Bất cứ chuyệngì cũng có thể xảyra. Làm ơn hãy chochúng tôi vài giờ cuốicùng để có thể đượcở bên nhau.

Lyons thở dài và đànhgật đầu.

– Ông Wilson sẽ đếnđây trước trưa mai. Hãychuẩn bị sẵn sàng rờiđi vào lúc đó.

Họ nằm trong bóng tối,giường của họ chỉ đượcchiếu sáng bằng ánh trăngxuyên qua cửa sổ, nhưngchừng đó cũng đủ đểRose có thể nhìn thấykhuôn mặt anh. Cô biếtanh đang nhìn mình vớiánh mắt đắm đuối nhưthế nào.

– Anh hứa sẽ giữliên lạc với em vàMeggie chứ? – Cô nói.

– Ngay khi anh đếnđược nơi an toàn, anhsẽ viết cho em. Láthư sẽ được gửi bằngmột cái tên khác, nhưngem biết đó là thưcủa anh.

– Giá mà bây giờcm có thể đi cùnganh.

– Không được, anh muốnem được an toàn trongnhà bác sĩ Grenville, khôngphải chịu đựng chặng đườngđầy chông gai cùng anh.Anh thật vui khi biếtrằng Meggie đang được chămsóc tốt. Thật sự làem đã tìm được chỗan toàn nhất có thể.

– Chỗ đó chính lànơi anh mách cho emmà.

– Ôi, Rose thông minhcủa anh! Em hiểu anhquá rõ mà.

Anh nhìn thẳng vào mắtcô, cô phả hơi thởấm áp vào bàn tayanh.

– Lúc này điều tuyệtvời nhất đang đến vớichúng ta. Em phải tinlà như vậy, Rose ạ,Tất cả những thử thách,tất cả những khổ cựcsẽ chỉ làm cho tươnglai của hai chúng tatrở nên ngọt ngào hơnthôi.

Anh nhẹ nhàng hôn lênmôi cô, một nụ hônlẽ ra khiến tim côđập loạn nhịp. Nhưng thayvào đó cô lại thấycó cái gì đó nghẹnđắng trong cổ họng, côkhông biết khi nào thìhọ mới được gặp lạinhau. Cô nghĩ về chuyếnđi sắp tới của anh,vẻ những điểm dừng chânbí mật và những conđường lạnh lẽo, tất cảchúng sẽ dẫn tới đâu?Cô không thể nào biếttrước được tương lai vàđiều đó khiến cô sợhãi. Trước đây, khi cònlà một bé gái, côđã tưởng tượng rằng việcgì sẽ xảy ra: nhữngnăm tháng cô làm việcnhư một thợ may, ngườiđàn ông mà cô sẽgặp, những đứa con củacô sau này. Nhưng bâygiờ, khi nghĩ về tươnglai, cô chẳng thấy gìcả, không có một máinhà bên Norris, không cónhững đứa con và cũngchẳng có cả hạnh phúc.Tại sao tương lai lạiđột nhiên biến mất nhưthế cơ chứ? Tại saocô không thể nhìn thấymột điều gì đó xahơn tối nay?

Đây sẽ là thời gianmà chúng ta sẽ chẳngbao giờ có lại đượcnữa?

– Em sẽ đợi anhchứ? – Anh thì thầm.

– Mãi mãi.

– Anh không biết anhcó thể mang lại choem điều gì khác ngoàimột cuộc sống trốn chạy,luôn trong tâm trạng lolắng và lúc nào cũngphải cảnh giác với tấtcả mọi người. Em xứngđáng được nhận nhiều hơnthế.

– Anh cũng vậy.

– Nhưng em có quyềnlựa chọn, Rose ạ. Anhsợ rằng sẽ có mộtngày em tỉnh dậy vàân hận về điều này.Anh thấy tốt hơn làchúng ta không nên gặplại nhau nữa.

Ánh trăng mờ ảo chiếulên những giọt nước mắtcủa cô.

– Anh đừng nghĩ vậy.

– Anh đã nghĩ, khôngchỉ bởi vì em xứngđáng được hưởng hạnh phúc.Anh muốn em có cơhội để sống một cuộcsống thực sự.

– Đó có thật sựlà những gì anh muốnkhông? – Cô thì thầm- Rằng chúng ta sẽsống mà không có nhau?

Anh lặng yên.

– Anh phải nói vớiem ngay bây giờ, Norrie.Nếu anh không nói thìem sẽ mãi mãi chờđợi những lá thư củaanh. Em sẽ đợi chođến khi tóc mình bạctrắng và xuống mồ mớithôi. Và thậm chí làcả sau đó em cũngsẽ vẫn đợi… – Giọngcô vỡ òa.

– Thôi nào, thôi nào- Anh ôm chầm lấycô và kéo cô lạigần anh – Nếu anhlà một kẻ không íchkỷ, anh sẽ nói vớiem rằng hãy quên anhđi. Anh sẽ nói vớiem rằng em hãy đitìm cho mình một hạnhphúc khác – Anh nởmột nụ cười buồn -Nhưng rốt cuộc anh khôngphải là một người rộnglượng như vậy. Anh làmột kẻ ích kỷ vàanh sẽ ghen tỵ vớibất kỳ người đàn ôngnào có em và yêuem. Anh muốn mình sẽlà người đàn ông đó.

– Anh đã là ngườiđó rồi – Cô rướnlên, nắm chặt lấy áosơ mi của anh -Là anh.

Cô không thể nhìn thấyđược tương lai, cô chỉcó thể thấy được vàigiờ sau và tối naycó thể sẽ là tấtcả tương lai mà họcó. Mỗi nhịp đập củatrái tim, cô có thểcảm thấy thời gian họở bên nhau không cònnhiều, vượt ra khỏi tầmtay họ, sau đó sẽchỉ còn lại những kỉniệm và nước mắt.

Chính vì thế mà côphải tận dụng tất cảthời gian mà họ còncó thể ở bên nhau.Luống cuống, cô tháo nhữngcái móc và dây buộccủa chiếc áo dài, hơithở dồn dập, nhanh, vộivàng. Thời gian như ngừngtrôi, họ như tan chảyvào nhau, cảm giác hạnhphúc tràn ngập trong họ.Chưa bao giờ cô gầngũi với một người đànông, nhưng bản năng vàtình yêu đã mách bảocô biết phải làm gì.Cô biết cách làm anhcảm thấy hạnh phúc.

Ánh trăng lung linh, chiếurọi trên ngực cô, trênđôi vai trần của anh,trên tất cả những đườngcong, những nơi thầm kínmà họ chưa một lầncùng ai. Đây chính làđiều mà người vợ dànhcho người chồng của mình,cô nghĩ, mặc dù sựnồng nàn của hai cơthể khiến cô nghẹt thở,một chút đau đớn khitrở thành đàn bà nhưngcô cảm thấy vô cùnghạnh phúc, đây chính làgiây phút đặc biệt trongcuộc đời con gái củacô – cô không cònlà thiếu nữ nữa, vàđây là khởi đầu chomột sinh linh bé nhỏra đời. Bây giờ thìanh đã là chồng củaem.

Khi đêm sắp trôi qua,cô nghe thấy tiếng gàgáy. Khó chịu vì bịđánh thức, cô nghĩ: congà này điên thật, bịlừa bởi ánh trăng, nóbáo nhầm trời sáng, cảthế giới vẫn còn đangsay giấc. Nhưng con gàđâu có sai, những tianắng bình minh đã bắtđầu xuất hiện ngoài cửasổ. Thất vọng, cô nhậnthấy một ngày mới đangbắt đầu, bầu trời caovà trong xanh hơn. Mặcdù nếu như có thểcô sẽ làm cho buổisáng tới chậm hơn, đểcô vẫn được cảm nhậnhơi thở ấm áp củaNorris, cảm nhận khuôn mặtanh trong giấc e41 mơ vàcô muốn giữ anh lạithật lâu bên mình.

Norris mở mắt ra vàmỉm cười.

– Thế giới không phảilà đã kết thúc -Anh nói khi nhìn thấykhuôn mặt rầu rĩ củacô – Chúng ta sẽcùng nhau sống qua nhữngchuyện này.

Cô chớp mắt để ngăndòng nước mắt chỉ chựctrào ra.

– Và chúng ta sẽđược hạnh phúc.

– Đúng thế – Anhkhẽ chạm vào má cô- Sẽ cực kỳ hạnhphúc. Em chỉ cần tinnhư thế thôi.

– Em không tin vàobất cứ điều gì khác.Chỉ anh thôi.

Bên ngoài, có tiếng chósủa. Norris đứng dậy vàbước tới nhìn ra ngoàicửa sổ. Cô nhìn anhđứng đó, tấm lưng trầnhiện ra dưới ánh mặttrời, ghi nhớ nỗi khátkhao những đường cong, nhữngcơ bắp. Mình sẽ ghinhớ tất cả hình ảnhnày cho tới khi mìnhnhận được tin tức củaanh ấy, cô nghĩ. Kýức về giây phút khôngbao giờ quên.

– Ông Wilson đã ởđây để đón em đó- Norris nói.

– Sao sớm quá vậy?

– Chúng ta nên đixuống để gặp ông ấy.

Anh quay trở lại giường.

– Anh không biết khinào anh mới lại cócơ hội đế nói rađiều này. Nên anh sẽnói ra bây giờ -Anh quỳ xuống bên cạnhcô, nắm lấy tay cô- Anh yêu em, RoseConnolly và anh muốn sốngcùng em suốt cuộc đờimình. Anh muốn được cướiem làm vợ. Nếu emđồng ý.

Cô nhìn anh đôi mắtrưng rưng.

– Em đồng ý, Norrieạ. Tất nhiên là emđồng ý rồi.

Anh kéo tay cô lạivà mỉm cười nhìn chiếcnhẫn rẻ tiền của Aurniamà cô chưa bao giờđể rời khỏi tay.

– Và anh hứa lầnsau sẽ đeo cho emmột chiếc nhẫn – Anhthì thầm – Không phảinhẫn làm bằng thiếc vàthủy tinh.

– Em không quan tâmvề chiếc nhẫn. Em chỉcần có anh thôi.

Anh mỉm cười, nắm lấytay cô.

– Em sẽ là mộtngười vợ dễ chăm sócđây!

Tiếng gõ cửa khiến cảhai đứng lặng. Một bàcụ gọi ngoài cánh cửa:

– Ông Wilson đã đếnrồi đấy. Ông ấy phảiquay trở lại Boston ngaylập tức, tốt nhất làquý cô trẻ tuổi nênđi xuống dưới nhà thôi.

Tiếng bước chân người phụnữ già nặng nề bướcđi.

Norris nhìn Rose.

– Anh hứa với emđây sẽ là lần cuốicùng chúng ta phải rờixa nhau – giọng anhtha thiết – Nhưng bâygiờ, em yêu à, đãđến lúc phải đi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN