Khu Vườn Xương - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Khu Vườn Xương


Chương 35


Norris nghe tiếng nước bắn tung tóe, thậm chí từ tận mũi Lechmere.

Anh khôngnhìn thấy được cái gìvừa rơi xuống nước, nhưnganh nhận ra được cỗxe ngựa đang đỗ trêncầu phía trước. Và anhnghe thấy cả tiếng rúrít của một con chó.

Khi đến gần hơn, anhthấy một cậu bé nằmsõng soài bên cạnh bánhsau của cỗ xe ngựa.Mộc con chó đen nằmbên cạnh nó, nhe răngvà gầm gừ ngăn khôngcho người đàn ông vàngười phụ nữ đó lạigần khi họ cố gắngđến gần cậu bé. Nólà con chó của Billy.

– Chúng ta đã khôngdừng được lũ ngựa đúnglúc – Người phụ nữkêu lên – Thật làmột tai nạn khủng khiếp!Cậu ta chạy ngay phíatrước chúng ta và… -Bà ta ngừng lại, nhậnra khi Norris leo lênxe ngựa.

– Anh Marshall?

Norris giật mở cánh cửaxe ngựa nhưng không thấyRose ở bên trong. Từdưới sàn, anh lôi lênnhững mảnh vải quần áobị xé vụn. Đó làtừ cái áo lót mỏng,dài của phụ nữ.

Anh quay sang Eliza đangnhìn chằm chằm anh vàim lặng,

– Rose đâu rồi? -Anh hỏi.

Anh nhìn Jack mắt vảycá đang lùi lại phíasau, chuẩn bị chạy trốn.

Tiếng nước bắn tung tóeđó. Họ đã ném cáigì đó xuống nước.

Norris chạy tới thành cầu,nhìn xuống dòng sông. Anhchỉ thấy những gợn sónglăn tăn trên mặt nước,sáng bạc lấp lánh dướiánh trăng. Sau đó làmột cái gì đó đangvùng vẫy trên mặt nước,và rồi chìm nghỉm.

Rose.

Anh leo lên thành cầu.Trước đây anh đã cólần nhảy xuống dòng sôngCharles này. Lần đó, anhdễ dàng từ bỏ tínhmạng của mình chỉ vỉý trời muốn thế. Lầnnày, anh không từ bỏ,hy sinh gì cả. Khithả mình rơi xuống dướicầu, anh duỗi thẳng haitay như thể để nắmlấy cơ hội cuối cùngcủa niềm hạnh phúc. Chạmmặt nước lạnh bất thìnhlình khiến anh bị sặcnước. Anh ngoi lên mặtnước ho sù sụ. Dừnglại một lúc chỉ đủđể thở ra và hítmột hơi đầy không khívào phổi.

Rồi một lần nữa, anhlặn xuống nước.

Trong bóng tối đen kịt,anh vùng vẫy tìm kiếmnhư một người mù, tìmkiếm một cánh tay, mộtít quần áo hay mộtnắm tóc. Hai bàn tayanh chỉ gặp nước trốngkhông. Ngạt thở, anh ngoilên mặt nước một lầnnữa. Lần này, anh nghethấy tiếng một người đànông hét lên trên cầu.

– Có ai đó ởdưới kia!

– Tôi thấy anh tarồi. Gọi đội tuần trađêm đi.

Hít nhanh ba lần, rồiNorris lại lặn xuống, Trongcơn hoảng loạn, anh khôngcòn cảm nhận được cáilạnh hay những tiếng lahét liên tục ở phíatrên. Mỗi một giây quađi, Rose lại đang tuộtdần khỏi tay anh. Haitay quẫy đảo liên tục,anh vùng vẫy điên cuồngnhư một ngườỉ đang chếtđuối. Cô ấy có thểchỉ cách tay anh vàicentimet, nhưng anh không thểnhìn thấy cô.

Anh đang mất em.

Không còn chút không khínào để thở khiến anhphải ngoi lên mặt nướcmột lần nữa. Phía trêncầu có rất nhiều ánhđèn và những tiếng nóichuyện. Những nhân chứng vôtrách nhiệm trước nỗi tuyệtvọng của anh.

Anh thà chết chìm ởđây còn hơn phải đểem lại.

Lần cuối cùng, anh chìmxuống nước. Ánh đèn phíatrên xuyên qua mặt nướcđen ngòm mờ ảo tạora những luồng ánh sáng.Anh nhìn thấy bóng mờtối của tay mình, thấyđáy nước đục ngầu.

Và anh nhìn thấy mộtthứ gì đó, đang trôingay phía dưới. Một thứgì đó tái nhợt, dângphồng lên như những tấmchăn phơi trước gió. Anhlao về phía đó, vàtay anh nắm được mộtmảnh vải.

Cơ thể mềm oặt củaRose trôi dạt về phíaanh, máí tóc của côcuộn lại thành búi đenngòm.

Ngay lập tức, anh đạpchân hướng lên trên, kéocô lên cùng. Nhưng khihọ lên đến mặt nước,anh đã hít đầy khôngkhí thì cô vẫn lịmđi, không có một chútsức sống nào, giống nhưmột bọc giẻ vậy. Mìnhđã muộn mất rồi. Vừathở hổn hển, vừa khócnức nở, anh kéo côvề phía bờ sông, đạpđến khi hai chân mỏirời và chúng chẳng còntuân lệnh anh nữa. Đếnkhi chân anh chạm đếnbùn thì anh cũng khôngcòn chống đỡ nổi sứcnặng của chính mình nữa.Anh nửa đi nửa bòra khỏi chỗ nước, vàkéo Rose lên chỗ đấtkhô cạnh bờ.

Cổ tay và cổ châncủa cô bị trói, côkhông còn thở nữa.

Anh xoay người cô, úpxuống. Sống dậy đi, Rose!Em phải sống vì anh!Anh đặt tay lên lưngcô, nghiêng xuống và ấnmạnh lên ngực cô. Nướctừ trong phổi cô tràora ngoài miệng. Anh cứấn đi ấn lại, chotới khi phổi cô đãtrống rỗng, nhưng cô vẫnnằm im không động đậy.

Điên cuồng, anh giật tungdây trói ở cổ taycô và lật cô nằmngửa lên. Khuôn mặt cô,dính đầy đất bẩn, ngướclên nhìn anh. Anh đặttay lên ngực cô, ấnmạnh rồi nghiêng người, cốgắng để tống khứ đinhững giọt nước cuối cùngra khỏi phổi của cô.Ấn đi ấn lại đếnkhi nước mắt của anhhòa với nước sông ướtđẫm gương mặt cô.

– Rose, quay trở lạivới anh đi! Làm ơnmà, em yêu. Hãy quaylại đi!

Những cử động đầu tiêncủa cô rất mờ nhạt,nó dường như chỉ làsự tưởng tượng trong tuyệtvọng của anh. Nhưng rồisau đó, bất ngờ, côrùng mình và ho, mộtcơn ho sặc sụa đầynước nhưng là những âmthanh tuyệt vời nhất màanh đã từng nghe. Vừakhóc vừa cười, anh xoaycô lại và vuốt nhữngsợi tóc ướt nhẹp trênmặt cô. Mặc dù nghethấy tiếng bước chân đangđến gần, nhưng anh chẳngbuồn ngẩng lên. Trong mắtanh bây giờ chỉ cóRose, và khi cô mởmắt thì khuôn mặt củaanh là điều đầu tiêncô thấy.

– Em đã chết chưa?- Cô thì thầm.

– Chưa – anh quàngtay qua cơ thể đangrun lẩy bẩy của cô- Em vẫn đang ởđây bên cạnh anh. Sẽmãi mãi như thế.

Những tiếng đá cuội vavào nhau dưới đất, nhữngbước chân dừng lại. Chỉtới lúc này, Norris mớingước lên nhìn Eliza Lackawaycái áo choàng của bàta bay lên trước gió.Giống như đôi cánh. Giốngnhư đôi cánh của mộtcon chim khổng lồ. Khẩusúng của bà ta chĩathẳng vào anh.

– Họ đang đứng xem- Norris nói, ngước lênnhìn những người đang đứngtrên cầu – Họ sẽthấy bà làm việc này.

– Họ sẽ thấy tagiết Tử thần Khu Tây- Eliza hét lên vềphía đám đông! Ông Pratt!Đó là Norris Marshall!

Những câu nói rộ lênđầy hào hứng.

– Cậu có nghe thấykhông?

– Đó là Tử thầnKhu Tây.

Rose cố gắng ngồi dậy,bám vào tay Norris.

– Chúng tôi biết sựthật – cô nói -Tôi biết rằng bà đãlàm gì. Bà không thểgiết cả hai chúng tôiđược.

Tay Eliza thoáng lưỡng lự.Bà ta chỉ có mộtviên đạn. Đến cả khiông Pratt cùng với haingười nữa của đội tuầntra đêm rón rén đixuống phía dốc bờ sông,bà ta vẫn đứng đó,do dự, khấu súng củabà ta hướng vào giữaNorris và Rose.

– Mẹ!

Eliza sững người. Bà tangẩng lên phía trên cầu,nơi con trai bà tađang đứng cạnh Wendell.

– Mẹ, đừng làm thế!- Charles cầu xin.

– Con trai bà đãnói với chúng tôi -Norris nói – Anh ấybiết bà đã làm gì,bà Lackaway. Wendell Holmes cũngbiết. Bà có thể giếttôi ở đây, bây giờ,nhưng sự thật thì vẫnsẽ được tiết lộ. Dùtôi sống hay chết, thìtương lai của bà cũngđã được quyết định.

Từ từ tay bà tabuông thõng xuống.

– Ta không có tươnglai – bà ta nóikhẽ – Dù chuyện nàykết thúc ở đây, haytrên giá treo cổ thìnó cũng đã kết thúc.Điều duy nhất ta cóthể làm bây giờ làcầu xin con trai mìnhtha thứ – Bà tagiơ khẩu súng lên, nhưnglần này không phải chĩavào Norris, mà là vàođầu của chính bà ta.

Norris lao về phía bàta. Túm lấy cổ taybà ta, anh cố gắnggiật lấy khẩu súng, nhưngEliza chống lại, chiến đấunhư một con thú hoangbị tổn thương. Chỉ đếnkhi bị Norris vặn taythì bà ta mới chịuthả khẩu súng của mìnhra. Bà ta trượt ngãphía sau, khóc gào lên.Norris đứng phơi bên bờsông với khẩu súng trêntay. Trong một tíc tắc,anh nhận ra rằng chuyệngì sẽ xảy ra. Anhnhìn thấy lão Pratt nhắmbắn. Anh nghe thấy tiếngthét đau khổ của Rose:

– Không!

Những viên đạn găm vàongười khiến anh không thởđược. Khẩu súng rơi khỏitay anh. Anh lảo đảorồi ngã ngửa xuống bùn.Một sự im lặng khácthường tràn ngập đêm tối.Norris ngước lên nhìn bầutrời nhưng không nhìn thấygì cả, không có tiếngbước chân của đám đông,không có tiếng nước đậpvào bờ. Tất cả yênlặng và thanh bình. Anhngắm những vì sao trênkia, sáng lấp lánh trênbầu trời quang đãng. Anhkhông cảm thấy đau đớn,không sợ hãi, chỉ cócảm giác ngạc nhiên khitất cả những gì anhđang đấu tranh, những giấcmơ của anh lại đangsụp đổ ở đây bênbờ sông, dưới ánh saosáng.

Sau đó, như thể từrất xa xôi, anh nghemột giọng nói ngọt ngàoquen thuộc, và anh thấyRose, trên đầu cô lànhững ngôi sao, cứ nhưlà cô nhìn xuống từtrên thiên đường vậy.

– Anh không thể làmgì được nữa ư? -cô khóc – Làm ơn,Wendell, anh phải cứu anhấy!

Bây giờ anh nghe thấycả giọng của Wendell, vànghe tiếng vải bị xékhi áo sơ mi củaanh được dứt ra.

– Mang đèn đến gầnhơn đi! Tôi phải xemvết thương thế nào!

Ánh sáng rọi xuống nhưmột cơn mưa vàng óng,và khi vết thương hiệnra, Norris nhìn thấy biểuhiện của Wendell, và đọcđược sự thật trong mắtanh.

– Rose? – Norris thìchầm.

– Em đây. Em ởđây anh yêu – Cônắm tay anh và cúisát khi cô vuốt tócanh – Anh sẽ ổnmà, anh yêu. Anh sẽkhỏe lại và chúng tasẽ hạnh phúc. Chúng tasẽ rất hạnh phúc.

Anh thở dài rồi nhắmmắt lại. Anh thấy Roselướt qua anh như mộtcơn gió thoáng qua màanh không có hy vọngbắt kịp.

– Đợi anh với -anh thì thầm. Anh nghethấy tiếng gì đó giốngmột tiếng thét lớn từxa vọng lại, một tiếngsúng đại bác đơn vangvọng trong bóng đêm.

Chờ anh với.

Jack Burke kéo mạnh tấmván lát sàn trong phòngngủ của ông ta lên,điên cuồng vốc lên cảđống tiền mà ông tađã giấu ở đó. Sốtiền tích cóp cả đờicủa ông ta, gần haingàn đô la, chúng vavào nhau lách cách trongcái túi đeo ở yênngựa.

– Anh đang làm gìthế, lấy tất cả chỗđó sao? Anh điên rồià? – Fanny hỏi.

– Tôi sẽ đi.

– Anh không thể manghết đi như thế! Đócũng là của tôi mà!

– Cô không bị cáithòng lọng treo trên đầu- Bất ngờ cái cằmcủa ông ta bạnh ra,rồi ông ta đứng chônchân tại chỗ.

Có ai đó đang đậpcửa dưới nhà thinh thinh.

– Ông Burke? Ông JackBurke, đây là đội tuầntra đêm. Ông hãy mởcửa ngay lập tức!

Fanny quay lại đi xuốngcầu thang.

– Không! – Jack nói- Đừng để cho bọnchúng vào!

Cô ả nheo mắt nhìnông ta.

– Anh đã làm gìthế Jack? Tại sao họlại đến tìm anh?

Dưới nhà, có tiếng hétlên:

– Chúng tôi sẽ phácửa nếu ông không đểchúng tôi vào!

– Jack? – Fanny gắt.

– Bà ta là ngườiđã làm chuyện đó! -Jack nói – Bà tađã giết thằng bé đó,không phải anh!

– Thằng bé nào?

– Dim Billy.

– Vậy thì để mặcbà ta đi tới chỗgiá treo cổ.

– Bà ta chết rồi.Nhặt lấy khẩu súng vàtự bắn mình trước rấtđông người chứng kiến -Ông ta đứng dậy vàquàng cái túi đeo yênngựa nặng trịch qua vai- Cuối cùng thì anhsẽ là người duy nhấtbị buộc tội. Mọi tộilỗi bà ta đều đổhết lên đầu anh -Ông ta đi xuống cầuthang. Ra lối cửa sau,ông ta nghĩ. Chỉ cầnthắng yên ngựa và lênđường. Nếu ông ta cóđược vài phút chuẩn bịtrước, ông ta có thểbỏ xa họ trong bóngtối. Tới sáng thì ôngta đã đi trên conđường của mình rồi.

Cửa trước bị phá tung.Jack đứng chết cứng ởchân cầu thang khi bangười đàn ông đột nhiênxuất hiện. Một trong sốđó bước tới trước vànói:

– Ông đã bị bắt,ông Burke. Vì tội giếthại Billy Piggot và mưuđồ giết hại Rose Connolly.

– Nhưng tôi không làmchuyện đó… không phải tôi!Đó là bà Eliza Lackaway.

– Các quý ông, bắtlấy ông ta.

Jack bị kéo mạnh vềphía trước nên ngã quỳxuống, thả rơi cái túiđeo yên ngựa xuống sàn.Ngay lập tức, Fanny laotới trước và vồ lấynó. Cô ta quay lưnglại, ôm chặt gia tàicủa mình trước ngực. Khiđội tuần tra đêm lôichồng cô ta đi, côta không làm gì đểgiúp đỡ, không nói mộtlời nào để biện hộcho ông ta. Hình ảnhcuối cùng ông ta thấyvề cô ta là: Fannytham lam ôm chặt sốtiền tích cóp cả đờicủa ông ta trong tay,khuôn mặt cô ta bìnhthản và dửng dưng khiJack bị dẫn ra khỏiquán rượu.

Lúc ngồi trên xe ngựa,Jack đã biết chính xácchuyện gì sẽ xảy ra.Không chỉ phiên tòa xétxử, không chỉ là giátreo cổ mà còn hơnthế nữa. Ông ta biếtxác của những tù nhânbị thi hành án thìluôn kết thúc ở đâu.Ông ta nghĩ đến sốtiền mà ông ta đãdành dụm cẩn chận chocỗ quan tài bằng chìchắc chắn của mình, vớicái khung sắt và mộtngười trông nom. Tất cảđể chống lại những ngườiđào trộm xác giống nhưông ta. Đã từ rấtlâu rồi, ông ta tựhứa với mình rằng sẽkhông một nhà giải phẫunào được chạm lên dathịt của ông ta saukhi ông ta chết.

Bây giờ, ông ta nhìnxuống ngực mình và nứcnở. Ngay lúc này, ôngta có thể cảm thấylưỡi dao bắt đầu cắtvào từng thớ thịt củaông ta.

Ngôi nhà của gia đìnhGrenville giờ đây ảm đạmvới những tiếng than khócvà sự xấu hổ tủinhục.

Wendell Holmes biết rằng mìnhđang xâm phạm đến nỗiđau của gia đình Grenville,nhưng anh không còn cáchnào khác, và cũng chẳngai đòi hỏi anh phảilàm thế. Quả thực, bácsĩ Grenville dường như chẳngchú ý gì đến việcWendell bước vào phòng kháchvà ngồi im lặng ởgóc phòng. Wendell đã làmột phần của bi kịchđang được hé lộ nàytừ khi bắt đầu, vìthế nên sự có mặtcủa anh ở đây lúcnày là hợp lý, đểchứng kiến kết thúc câuchuyện. Những gì anh thấy,trong ánh lửa chập chờn,là một Aldous Grenville ngồigục trên ghế, đầu cúixuống trong nỗi đau buồn.Cảnh sát Lyons ngồi đốidiện với ông.

Bà quản gia Furbush nhẹnhàng bước vào phòng kháchvới một khay rượu brandy,bà đặt nó xuống cuốibàn.

– Thưa ngài – bànói khẽ – Tôi đãcho cậu Lackaway một liềumoóc phin đúng như ngàidặn. Bây giờ cậu ấyngủ rồi.

Ông Grenville không đáp, chỉgật đầu.

Cảnh sác Lyons nói vớibà:

– Còn cô Connolly?

– Cô ấy không chịurời xa cái xác củachàng trai trẻ ấy, thưangài. Tôi đã cố gắngkéo cô ấy ra, nhưngcô ấy chỉ đứng bêncạnh quan tài của cậuấy. Tôi không biết làchúng ta có thể làmgì với cô ấy khihọ tới mang cậu ấyđi vào buổi sáng.

– Cứ để mặc côấy. Cô gái đó cólý do để đau buồn.

Bà Furbush rút lui, Grenvillenói nhẹ nhàng:

– Chúng ta đã làmtất cả rồi.

Lyons rót một ly brandyrồi đặt nó vào taybạn mình.

– Aldous, anh không thểnhận hết tội lỗi vìnhững gì Eliza đã làm.

– Tôi thật đáng trách.Tôi đi không biết, nhưnglẽ ra tôi nên nghingờ mới phải – Grenvillethở dài và uống cạnmột hơi ly brandy -Tôi biết rằng cô ấysẽ làm tất cả vìCharles. Nhưng không hề nghĩđến chuyện giết người vìnó.

– Chúng ta không biếtrằng bà ấy làm tấtcả mọi việc một mình.Jack Burke thề rằng hắnkhông phải là Tử thần,nhưng hắn có thể cóliên quan.

– Vậy thì chắc chắncô ấy đã xúi bẩyhắn – Grenville cúi xuốngnhìn cái ly trống rỗngcủa mình rồi nói khẽ- Eliza luôn muốn điềukhiển người khác, từ khichúng tôi còn là nhữngđứa trẻ.

– Một người phụ nữthực sự muốn điều khiểnmọi chuyện như thế nàohả Aldous?

Đầu Grenville gục xuống, ôngnói khẽ:

– Aurnia tội nghiệp làngười thiệt thòi nhất- Tôichẳng có lời bào chữanào cho những gì tôiđã làm. Chỉ vì côấy xinh đẹp và rấtđáng yêu. Còn tôi làmột ông già cô đơn.

– Anh đã cố gắnglàm những việc đáng trântrọng. Hãy thoải mái vềđiều đó. Anh đã hứavới ông Wilson là sẽtìm ra đứa trẻ, vàanh đã sẵn sàng chucấp cho con bé.

– Trân trọng ư? -Grenville lắc đầu – Đánglẽ ra phải làm nhữngviệc đáng trân trọng ấyvới Aumia từ vài thángtrước, cho cô ấy mộtcái vòng cổ xinh đẹpvà ra đi – Ôngta ngước lên, đôi mắtdày vò đau khổ -Tôi thề với anh rằng,tôi không biết cô ấyđang mang trong mình đứacon của chúng tôi. Chođến cái ngày thấy côấy nằm trên bàn mổ.Khi Eratus nói rằng côấy vừa mới sinh, lúcđó tôi mới nhận rarằng mình có một đứacon.

– Nhưng anh đã khôngnói với Eliza?

– Không ai khác ngoàiông Wilson. Tôi rất muốnđứa trẻ hạnh phúc, nhưngtôi biết Eliza sẽ cảmthấy bị đe dọa. Chồngtrước của cô ấy khônggặp may mắn trong vấnđề tài chính. Cô ấysống ở đây với tôi,dựa cả vào tôi.

Và một đứa trẻ mangdòng máu gia đình cóthể lấy đi tất cả,Wendell nghĩ. Anh nghĩ vềtất cả những lời nóixấu người Ailen mà anhđã nghe được từ miệngcủa chị em nhà Wellivervà mẹ của Edward Kingston,thực ra là từ gầnnhư tất cả các mệnhphụ trong giới thượng lưutrong những phòng khách sangtrọng bậc nhất ở Boston.Chuyện cậu con trai yêuquí của bà ta khôngcó tài để kiếm sống,và bây giờ thì tươnglai của cậu ra đangbị đe dọa bởi concủa người hầu gái sẽlà một sự xúc phạmlớn đối với Eliza.

Nhưng rồi, một cô gáiAilen đã khôn ngoan hơnbà ta. Rose Connolly đãgiữ cho đứa trẻ đượcsống, Wendell không thể tưởngtượng được cơn thịnh nộcủa Eliza cao đến mứcnào khi cô gái trốnđược bà ta, từng ngàymột. Anh nghĩ tới nhữngnhát chém dã man trênngười Agnes Poole, sự tratấn với Mary Robinson vàanh hiểu rằng mục tiêuthực sự trong cơn giậndữ của Eliza chính làRose và tất cả nhữngcô gái giống cô, nhữngngười ngoại quốc phá rốikhiến phố phường Boston đôngnghịt.

Lyons cầm lấy cái lycủa Grenville, rót đầy, vàlại đưa trả lại ôngấy.

– Tôi rất tiếc, Aldous,rằng tôi đã không thểchỉ huy việc điều tranày sớm hơn. Khi tôinhảy vào, thì Pratt ngungốc đã khiến tất cảphát điên lên vì máu- Lyons lắc đầu -Tôi e rằng chàng traitrẻ Marshall là một nạnnhân không may mắn củasự quá khích này.

– Pratt phải trả giávề chuyện đó.

– Ôi, ông ta sẽphải trả giá. Tôi sẽxem xét chuyện đó. Khimọi chuyện kết thúc, tiếngtăm của ông ta sẽtrở nên dơ bẩn. Tôisẽ không ngừng nghỉ chotới khi nào ông tabị đuổi ra khỏi thànhphố Boston này.

– Đó không phải làvấn đề bây giờ -Grenville nói khẽ – Norrisđã mất rồi.

– Đó là những gìchúng tôi có thể làmđược ở đây. Một cáchđể hạn chế tổn thương.

– Ý của anh làgì?

– Anh Marshall đã vượtra ngoài khả năng giúpđỡ của chúng tôi bâygiờ, và cả những thiệthại xa hơn nữa. Anhta không thể chịu đựnghơn những gì mà anhta đã trải qua. Chúngtôi có thể để vụrắc rối này biến mấttrong yên lặng.

– Và không lấy lạithanh danh cho cậu ta?

– Để làm mất thanhdanh của gia đình anhsao?

Wendell vẫn ngồi im lặngtrong góc. Nhưng bây giờanh đã quá bất bình,anh không giữ bình tĩnhđược nữa:

– Ông sẽ để choNorris xuống mồ như mộtTử thần Khu Tây à?Khi nào thì ông mớibiết rằng cậu ấy vôtội?

Cảnh sát Lyons nhìn anh.

– Còn nhiều người vôtội khác đáng để quantâm, anh Holmes ạ. Cậutrai trẻ Charles chẳng hạn.Cậu ta đã quá đauđớn khi mẹ cậu tacông khai chọn kết thúccuộc đời bà. Anh muốnbuộc cậu ta phải sốngvới vết nhơ có mẹlà một kẻ giết ngườihay sao?

– Thế còn đâu làsự thật?

– Chúng ta không nợcông chúng sự thật.

– Nhưng chúng ta nợNorris điều đó. Cho nhữnghồi ức của cậu ta.

– Cậu ta không cóở đây để giúp chobất cứ một lời cầuxin nào. Chúng tôi sẽkhông đưa ra một lờicáo buộc nào với cậuta. Chúng tôi chỉ đơngiản giữ im lặng, vàcho phép công chúng tưởngtượng ra cái kết củachính mình.

– Thậm chí cả khinhững kết luận đó sai?

– Nó có hại choai đâu? Không ai cònsống cả – Lyons thởdài – Dù sao đinữa, vẫn có gian nanđang chờ. Ông Jack Burkechắc chắn ít nhất cũngsẽ bị treo cổ vìtội giết Billy Piggott. Sựthật có thể tốt khiđược tiết lộ nhưng sauđó, chúng ta sẽ khôngthể im nó đi được.Chúng ta cũng không cầnquảng cáo chúng rùm beng.

Wendell nhìn bác sĩ Grenvillevẫn đang im lặng.

– Thưa thầy, thầy sẽcho phép đối xử bấtcông như vậy với Norrissao? Cậu ấy xứng đángvới những điều tốt đẹphơn chứ.

Giọng Grenville nhẹ nhàng.

– Tôi biết.

– Gia đình thầy đangbám lấy thứ thanh danhgiả dối, nếu nó đòihỏi thầy phải bôi nhọký ức của một ngườiđàn ông vô tội.

– Nhưng còn phải nghĩtới Charles nữa.

– Đó là tất cảvấn đề với thầy sao?

– Nó là cháu traitôi!

Một giọng nói bất ngờcắt ngang.

– Vậy còn con traicủa ông thì sao, bácsĩ Grenviíle?

Giật mình, Wendell quay lạinhìn chằm chằm Rose đangđứng ở cửa phòng khách.Nỗi đau đớn đã lấyđi tất cả sắc hồngtrên khuôn mặt cô, nhữnggì anh nhìn thấy chỉlà một bản sao bénhỏ buồn phiền của mộtcô gái trẻ mạnh mẽlà cô trước đây. Ởcô bây giờ anh thấymột người lạ, không cònlà cô gái nữa màlà một khuôn mặt lạnhbăng của một người phụnữ mạnh mẽ không sợhãi, mắt cô nhìn thẳngvào Grenville.

– Chắc chắn ông biếtmình là cha của mộtđứa trẻ khác nữa -cô nói – Anh ấylà con trai ông.

Grenville rên lên một tiếngđau đớn, hai tay ômchặt lấy đầu.

– Anh ấy chưa baogiờ nhận ra – cônói – Nhưng tôi đãthấy. Và chắc hẳn ôngcũng thế, thưa bác sĩ.Lần đầu tiên ông nhìnanh ấy. Ông đã lợidụng bao nhiêu người phụnữ, thưa ngài? Có baonhiêu đứa trẻ khác làcon ngoài giá thú củaông, những đứa trẻ ôngthậm chí còn không biếtmặt? Những đứa trẻ đangphải vật lộn đấu tranhđể được sống?

– Không còn ai nữađâu.

– Làm sao ông biếtđược?

– Tôi biết chứ! -Ông ta ngẩng lên -Chuyện xảy ra giữa Sophiavà tôi đã từ rấtlâu rồi, đó thực sựlà điều mà cả haichúng tôi đều tiếc nuối.Chúng tôi đã phản bộingười vợ yêu quý cũ.Tôi đã không bao giờlặp lại điều đó, khiAbigail còn sống.

– Ông đã quay lưnglại với chính con traimình.

– Sophia chưa bao giờnói với tôi rằng cậubé là con tôi! Suốtnhững năm nó lớn lênở Belmont, tôi không hềbiết. Cho tới ngày nóđến trường đại học, vàtôi đã thấy nó. Rồitôi nhận ra…

Wendell quay lại, đứng giữaRose và Grenville.

– Không phải hai ngườiđang nói về Norris đấvthứ?

Rose vẫn nhìn chằm chằmGrenville.

– Trong khi ông sốngtrong ngôi nhà rộng lớncủa mình bác sĩ ạ,trong khi ông ngồi trêncỗ xe ngựa xinh đẹpcủa mình ở quê nhàWeston, thì anh ấy đangcày đồng và cho lợnăn.

– Tôi đã nói vớicô rồi, tôi không hềbiết. Sophia chưa bao giờnói một lời nào vớitôi.

– Nếu bà ấy nói,liệu ông có thừa nhậnanh ấy không? Tôi khôngnghĩ vậy. Bà Sophia tộinghiệp đã không còn lựachọn nào khác đành phảikết hôn với người đànông đầu tiên muốn cóbà.

– Tôi đã muốn giúpđỡ thằng bé. Tôi đãxem nó muốn gì.

– Nhưng ông đã khônglàm gì cả. Mọi thứanh ấy làm đều donỗ lực của chính anhấy. Điều đó có khiếnông tự hào, rằng ôngđã có một cậu contrai xuất sắc? Rằng trongcuộc đời ngắn ngủi củamình, anh ấy đã vượtlên hoàn cảnh của mình?

– Tôi tự hào -Grenville nói khẽ – Giánhư Sophia đến tìm tôinhiều năm trước.

– Bà ấy đã đến.

– Ý cô là sao?

– Hãy hỏi Charles. Cậuấy đã nghe thấy nhữnggì mẹ mình nói. BàLackaway đã nói với cậuấy rằng bà ta khôngmuốn một ai trong sốnhững đứa con hoang củaông bất ngờ xuất hiệntrong gia đình. Bà tanói rằng mười năm trước,bà ta đã buộc phảigiải quyết đống rắc rốicủa ông.

– Mười năm trước ư?- Wendell nói – Khôngphải là khi…

– Khi mẹ Norris biếnmất – Rose nói. Côthở ra một hơi runrẩy, những giọt nước mắtđầu tiên đã bóp nghẹngiọng cô – Giá màNorris biết được điều này!Nó sẽ rất có ýnghĩa với anh ấy, đểbiết rằng mẹ anh ấyyêu anh ấy biết chừngnào. Rằng bà đã khôngbỏ rơi anh ấy, màbà đã bị giết hại.

– Tôi không có lờinào để biện hộ chochính mình, cô Connolly ạ- Grenville cay đắng nói- Cả cuộc đời tôilà những tội ác cầnphải chuộc lại, và tôiđịnh sẽ làm thế -Ông nhìn thẳng vào Rose- Bây giờ chắc hẳncó một cô gái nhỏở đâu đó vẫn cầnmột ngôi nhà. Tôi hứavới cô rằng sẽ chocô bé mọi thứ tốtđẹp nhất.

– Tôi sẽ bắt ôngphải giữ lời hứa đó- Rose nói.

– Con bé ở đâu?Tôi sẽ được đón congái mình chứ?

Rose nhìn vào mắt ôngta.

– Chưa phải lúc.

Trong lò sưởi, ngọn lửacũng dần tắt lụi. Nhữngánh sáng của buổi bìnhminh đã xuất hiện trênbầu trời.

Cảnh sát Lyons đứng dậykhói ghế.

– Tôi để anh ởlại đây một mình, Aldous.Vì Eliza, đây là giađình của anh, anh chọncách giải quyết nào làquyết định của anh, mọiánh mắt của dân chúngđều đổ dồn vào JackBurke. Giờ hắn là conquỷ của họ. Nhưng sớmthôi, tôi chắc chắn thế,sẽ có một ai đóthu hút sự chú ýcủa họ. Những gì tôibiết được về dân chúnglà: Cơn đói khát nhữngcon ác quỷ của họlà vô hạn. Ông tacúi đầu chào tạm biệtvà ra khỏi nhà.

Một lúc sau, Wendell cũngđứng dậy ra về. Anhđã xen vào chuyện giađình này quá lâu, vàcũng đã nói lên suynghĩ của mình một cáchthẳng thắn. Vì vậy nêncó chút gì đó nhưmột lời xin lỗi tronglời từ biệt của anhvới bác sĩ Grenville, ngườiđang ngồi im lặng bấtđộng trên ghế của mình,mắt chăm chú nhìn đốngtro.

Rose theo sau Wendell raphòng chờ.

– Anh thật sự làmột người bạn tốt -cô nói – Cảm ơnanh vì tất cả nhữnggì anh đã làm.

Họ ôm lấy nhau, khônghề có sự ngượng ngùngnào, mặc dù giữa họcó cả một hố sâungăn cách về đẳng cấpgiữa họ. Norris Marshall đãmang họ lại gần nhau,bây giờ nỗi đau đớnsau cái chết của anhsẽ gắn kết họ vớinhau mãi mãi. Wendell chuẩnbị bước xuống cầu thangra cửa thì dừng lại,anh quay lại nhìn cô.

– Làm sao mà côbiết được? – Anh hỏi- Khi mà cả Norriscòn không biết?

– Rằng bác sĩ Grenvillelà cha của anh ấy?

– Đúng vậy.

Cô cầm tay anh.

– Đi theo tôi.

Cô dẫn anh lên tầnghai. Trong hành lang tốilờ mờ, cô dừng lạithắp đèn và đưa nóra trước một bức tranhchân dung treo trên tường.

– Đây – cô nói- Đây chính là cáchmà tôi biết được chuyệnđó.

Anh nhìn chằm chằm bứctranh vẽ một người đànông trẻ tóc đen đangđứng cạnh bàn, tay củaông ta đặt trên đỉnhmột cái sọ người. Đôimắt nâu của ông tanhìn thẳng vào Wendell, nhưmuốn thách thức.

– Đây là bức tranhchân dung của Aldous Grenvillekhi ông ấy mười chíntuổi – Rose nói -Đó là điều mà bàFurbush đã nói với tôi.

Wendell không thể rời mắtkhỏi bức tranh.

– Tôi chưa bao giờnhìn thấy nó trước đây.

– Tôi thấy nó mộtlần. Và tôi chẳng nghingờ gì nữa – Rosenhìn bức chân dung củangười đàn ông trẻ tuổi,miệng cô nở nụ cườibuồn bã – Anh sẽluôn nhận ra người màanh yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN